Hàng Long Quyết

Chương 110: Hóa ra Tiểu Long Tử có vị ngọt




Lúc trở lại trấn nhỏ, Lạc Thanh Từ phát hiện không chỉ có đệ tử Huyền Ẩn Môn, những đệ tử đóng giữ ở nơi khác cũng đều chạy đến.
Từ Mộ Sơn bị thương không nhẹ, có người đang chữa thương cho hắn, mà Tập Phong cùng với ma long còn lại đều không thấy bóng dáng.
Nhìn thấy Lạc Thanh Từ mang theo Nguyễn Ly đáp xuống, một đám người liền sôi nổi xông tới.
"Hoài Trúc Quân, ma long đâu?"
Lạc Thanh Từ nghe vậy liếc nhìn Từ Mộ Sơn, đạm thanh nói: "Đã bị đồ đệ ta xử trí."
Trong mắt Từ Mộ Sơn tràn đầy không thể tin tưởng, những năm này hắn rốt cuộc đã thành công kết đan, nhưng vẫn chật vật bất kham khi đối mặt ma long, Nguyễn Ly sao có thể hạ thủ được ma long kia.
"Vậy thi thể rồng đâu? Tại sao không thấy?" Một đệ tử phía sau buột miệng thốt ra, nói xong mới phát giác lời này không đúng, vội vàng cúi đầu ngậm miệng.
Lạc Thanh Từ nhìn Nguyễn Ly còn dựa vào chính mình nửa bước cũng không rời, cũng không nói gì, chỉ là ngước mắt nhìn đệ tử vừa lên tiếng, "Đối với rồng, các ngươi là sợ, là hận, hay là tham?"
Liền ba câu, lạnh băng mà thong thả từ trong miệng Lạc Thanh Từ phun ra, như băng nhọn chui vào trong lòng bọn họ, khiến một đám người nghẹn họng không nói nên lời.
"Sợ hãi khiến người nhút nhát, thù hận khiến người mù quáng, mà tham lam, sẽ tự chịu diệt vong." Ánh mắt Lạc Thanh Từ đảo qua bọn hắn, từng câu từng chữ bình tĩnh không gợn sóng, lại mang theo cảm giác áp bách mười phần.
Ngay cả Nguyễn Ly đang dựa vào nàng nghe được hai chữ thù hận cũng không thể ức chế mà cương thân thể.
Lạc Thanh Từ đã nhận ra, ngón tay âm thầm ở trên người Nguyễn Ly nhẹ nhàng điểm vài cái, đây rõ ràng là trấn an nàng ấy, nhưng chính nàng cũng không ý thức được, chỉ là tiếp tục nói: "Rồng kia đã hóa thành bụi bặm quy về thiên địa, hắn không thuộc về bất luận kẻ nào."
Tức khắc trong đám người nhộn nhạo lên, nhưng cũng không có ai dám lên tiếng.
Đột nhiên Lạc Thanh Từ thần sắc ngưng trọng, nàng nhìn về phía chân trời, nơi đó bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ cực lớn, linh lực bẻ gãy nghiền nát điên cuồng thổi quét về bốn phương tám hướng.
Lạc Thanh Từ phất lên tay phải, một lá chắn linh lực hình nón rơi xuống thị trấn đổ nát, đem mọi người hộ ở trong đó.
Cây cối xung quanh trong nháy mắt phát ra tiếng răng rắc, toàn bộ gãy đổ, vài bóng người bị nguồn năng lượng cực mạnh kia thổi bay, ở trong không trung lảo đảo quay cuồng mấy vòng đánh vào lá chắn phòng hộ của Lạc Thanh Từ, mới thật mạnh ngã xuống dưới.
Mà sau khi Lạc Thanh Từ chặn lại làn sóng công kích này, chân phải triệt thoái phía sau, lui một bước mới đứng vững, nàng lông mày nhíu chặt, khóe môi tràn ra tơ máu, nhưng rất nhanh bị nàng không dấu vết lau đi.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn chằm chằm nơi xa, đầy mặt kinh nghi bất định, chỉ có Nguyễn Ly vẫn khẩn trương mà nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ, bởi vì nàng rõ ràng thấy được một màn vừa rồi.
Nàng sắc mặt biến đổi, vội vàng đỡ Lạc Thanh Từ, "Sư tôn, người làm sao vậy?"
Lạc Thanh Từ lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, nhưng thần sắc hiển nhiên có chút không thích hợp.
Nguyễn Ly trong mắt tràn đầy lo lắng, tuy rằng linh lực trùng kích cường đại, nhưng sư tôn đã Tiểu Thừa kỳ, không thể nào bị thương đến mức hộc máu.
Đột nhiên ánh mắt nàng rơi vào trên tay Lạc Thanh Từ, phát hiện Lạc Thanh Từ vẫn luôn nắm chặt tay, tức khắc ý thức được cái gì, "Sư tôn, có phải bệnh cũ của người tái phát?"
Lạc Thanh Từ thấp giọng nói: "Không sao."
Nguyễn Ly còn chưa kịp làm gì, một nhóm người kinh hoảng thất thố nói: "Hoài Trúc Quân, đó là nhị trưởng lão Nam Hoa Phái cùng Tập Phong, nơi kia....đã phát sinh chuyện gì? Rốt cuộc sao lại thế này?"
Lạc Thanh Từ buông lỏng Nguyễn Ly, nàng miễn cưỡng đứng vững thân thể, thất thần nói: "Tự bạo."
Long tộc tu hành cùng Nhân tộc khác biệt, người Tiên môn nghịch chuyển kinh mạch tự bạo đan điền, một thân tu vi cùng hồn phách cũng theo đó tan thành mây khói, là cách tự sát cực kỳ thống khổ, bởi vậy uy lực sẽ gấp bội phần sức mạnh tự thân. Nếu không phải cùng đường, không ai sẽ lựa chọn cách chết thảm thiết này.
Mà Long tộc tu hành cũng không đan điền, chỉ dựa vào long châu, bởi vậy kích nổ long châu sinh ra uy lực còn lớn hơn người Tiên môn tự bạo rất nhiều, nếu long châu không bị phun ra bên ngoài, uy lực tự bạo càng cường hãn.
Đám người Tập Phong ở cách nơi đây ít nhất mười dặm, tàn lưu vụ nổ vẫn mạnh đến mức có thể quét sạch chướng ngại xung quanh, chỉ sợ là rồng kia kích nổ long châu, kết hợp với hồn phách cùng nhau hôi phi yên diệt.
Nguyễn Ly nghe được dưới chân lảo đảo, dù cho nàng đã sớm làm tốt quyết định sẽ đích thân xử lý những ma long kia, nhưng cũng không đại biểu nàng sẽ không đau lòng. Bọn họ trôi qua vốn dĩ liền gian nan, vì tránh thoát Nhân tộc bao vây tiễu trừ, liền bị Mặc Diễm lợi dụng biến thành đá kê chân, cuối cùng ngay cả cơ hội luân hồi đều không có.
Lạc Thanh Từ rõ ràng cảm giác được Nguyễn Ly đau đớn, mà trong lòng nàng cũng đang rất khó chịu, nhưng nàng không biết nên làm sao để an ủi nàng ấy.
Sau một trận lăn lộn trên mặt đất, nhị trưởng lão Nam Hoa Phái cố gắng giãy giụa bò lên, cả người quần áo rách nát bất kham, đầu tóc rối bù, chật vật không gì tả được.
Hắn như vậy, Tập Phong tình cảnh càng không xong, cả người là huyết, cánh tay trái đã không còn, hôn mê bất tỉnh.
Hắn thở dồn dập, vội vàng nói: "Mau, mau cứu người."
Nguyễn Ly ánh mắt lạnh băng, gieo gió gặt bão.
Tần Nam Dương lúc này mới gấp trở về, vừa rơi xuống đất liền mở miệng hỏi: "Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
"Sư tôn, ma long kia tự bạo." Diệp Không nhìn Từ Mộ Sơn sắc mặt tái xanh, trong mắt không tự giác có chút thấp thỏm, nhưng vẫn chạy nhanh trả lời.
Tần Nam Dương nhíu chặt lông mày, nhìn Lạc Thanh Từ, thần sắc phức tạp lại nặng nề, "Mọi chuyện càng lúc càng giống như ngươi suy đoán."
Lạc Thanh Từ hơi rũ đầu, nghe vậy chỉ là liếc mắt nhìn hắn. Nàng không muốn cùng hắn tranh luận, tuy rằng Nguyễn Ly xuất hiện đánh gãy nàng cùng ma long tiếp tục giao thủ, nhưng rồng kia chết đi như cũ kích phát cấm chế. Lúc này ngực nàng đau ý càng ngày càng trọng, thật sự là không thoải mái.
"Nguyễn Ly, ngươi không phải theo sư tỷ ngươi vây bắt ma long ở Vân Trung sao? Như thế nào sẽ đột nhiên tới nơi này?" Tần Nam Dương nhìn Từ Mộ Sơn cùng Diệp Không vết thương chồng chất, lại nhìn Nguyễn Ly hoàn hảo không tổn hại, nhịn không được hỏi.
Nguyễn Ly vốn dĩ muốn giải thích, Lạc Thanh Từ đã đạm thanh nói: "Nàng nhớ ta."
Nguyễn Ly lập tức muộn thanh ho khan lên, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt đỏ bừng.
Đừng nói Nguyễn Ly, ngay cả đám người Tần Nam Dương cũng hoàn toàn ngây dại, không thể tin được Hoài Trúc Quân có thể nói ra những lời này.
Lạc Thanh Từ nhìn sắc mặt bọn họ giống như đang gặp quỷ, còn có Nguyễn Ly thẹn thùng không dám nhìn chính mình, cũng ý thức được lời này có chút khác thường, vì thế tiếp tục bình tĩnh nói: "Như thế nào, đồ đệ nhớ sư tôn, có gì không ổn sao?"
Tần Nam Dương dựng râu trừng mắt nhìn nàng, đã là vô ngữ đến cực điểm.
Hắn không lời gì để nói, nhưng Lạc Thanh Từ lại có chuyện nói, nàng lạnh lùng nhìn Diệp Không cùng Từ Mộ Sơn, "Ta đã dặn, không được phép tự tiện hành động, vì sao ma long kia lại truy đuổi các ngươi? Không cần xảo biện rằng, các ngươi thấy trong thôn gặp nạn, nên lại đây cứu người."
Diệp Không biến sắc mặt, mà Từ Mộ Sơn tinh thần càng sa sút.
"Con đường tu hành nằm ở chỗ tu tâm, có thể đi được bao xa, hoàn toàn phụ thuộc vào ngộ tính của người đó. Nếu chỉ biết trông cậy vào ngoại lực, trước sau sẽ tẩu hỏa nhập ma, chẳng phân biệt được thiện ác đúng sai. Đừng nói đến rồng, cho dù ngươi có được tiên đan, chung quy cũng không làm nên chuyện gì. Ta hỏi lại lần nữa, có phải các ngươi tự tiện hành sự, chọc đến hai ma long mất lý trí kia xâm nhập thôn lạm sát người vô tội?"
Sớm tại lúc nàng tiến vào thôn liền phát giác không đúng, dày đặc khí tức Hàng Long Thần Mộc, rõ ràng là sử dụng chất lỏng thần mộc độ tinh khiết cao.
Nàng biết rõ Từ Mộ Sơn căm ghét Long tộc, mà Tập Phong đối nàng trước sau bất mãn, hai người bọn hắn tự ý đi vây quét ma long, cũng không kỳ quái.
Từ Mộ Sơn nhấp môi, quỳ gối trước mặt Tần Nam Dương, "Là đệ tử sai lầm, không liên quan sư đệ, mọi hình phạt, đệ tử xin một mình gánh vác."
Tần Nam Dương đá mạnh vào vai hắn, làm hắn ngã lăn trên đất, "Hỗn trướng, gánh vác? Ngươi lấy cái gì gánh vác! Ta trước đánh chết nghịch đồ không nên thân như ngươi!"
"Nam Dương sư huynh." Lạc Thanh Từ không nhẹ không nặng mở miệng, ngay sau đó nhìn Từ Mộ Sơn, "Ta là trưởng lão chấp pháp, đệ tử phạm sai lầm, chỉ ta mới có tư cách phạt. Mỗi người các ngươi lãnh 50 roi tẩy tội, không có sự cho phép của ta, không được rời nơi đóng quân nửa bước."
Dứt lời nàng nhìn Tập Phong hôn mê bất tỉnh ở bên kia, "Về phần đệ tử của tông môn khác, ta không hy vọng còn có lần sau."
"Hoài Trúc tiên tôn, Diệp sư đệ cũng không muốn đi, là đệ tử ép buộc hắn theo, xin ngài xử lý nhẹ tay." Từ Mộ Sơn che lại bả vai, quỳ gối trước mặt Lạc Thanh Từ.
Tần Nam Dương nhìn Từ Mộ Sơn đầy mặt mồ hôi lạnh, trong lòng hụt hẫng, "Hoài Trúc sư muội, bọn hắn còn bị thương, hơn nữa Diệp Không mới Trúc Cơ, 50 roi có phải hay không quá nhiều."
"Đồ nhi ta một trăm roi còn chịu được, bọn họ 50 không được sao?"
Tần Nam Dương nghe được sắc mặt đỏ lên, "Nhưng chuyện này không giống nhau, bọn hắn chỉ là nóng lòng muốn bắt ma long mới phạm sai, sư muội không thể nể mặt ta mà phạt nhẹ một chút?"
"Nam Dương Quân, ngươi không phát giác sư tôn ta không thoải mái sao?" Nguyễn Ly mắt thấy Lạc Thanh Từ sống lưng mơ hồ phát run, thật sự nhịn không nổi nữa, tiến lên che ở trước người Lạc Thanh Từ, ngước mắt nhìn chằm chằm Tần Nam Dương.
Tần Nam Dương lúc này mới chú ý tới Lạc Thanh Từ thần sắc không đúng, trên trán nàng thế nhưng xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, hắn lập tức ý thức được đã xảy ra chuyện gì, đoạn thời gian này Lạc Thanh Từ bị cấm chế hành hạ không ít lần, Tần Nam Dương so bất luận kẻ nào đều rõ ràng.
Nguyễn Ly thấy hắn biểu tình thay đổi, liền không cần phải nhiều lời nữa, xoay người đỡ Lạc Thanh Từ, trong mắt vừa đau lòng lại ẩn nhẫn, "Sư tôn, chúng ta đi về trước."
Vốn là Lạc Thanh Từ đỡ Nguyễn Ly lại đây, hiện giờ lại là Nguyễn Ly đỡ Lạc Thanh Từ. Hiện giờ cấm chế trong người Lạc Thanh Từ bộc phát, sẽ không kèm theo hàn độc, có nghịch lân tọa trấn cũng giảm bớt cho nàng rất nhiều thống khổ, nhưng quá trình này trải qua vẫn thực gian nan.
Nguyễn Ly lúc đầu còn tuân thủ nghiêm ngặt quy củ sư đồ, chỉ là đỡ Lạc Thanh Từ, nhưng vừa rời khỏi tầm mắt mọi người, Lạc Thanh Từ đau càng thêm nghiêm trọng, đã là đứng không yên, Nguyễn Ly cái gì đều mặc kệ, lập tức đem Lạc Thanh Từ chặn ngang ôm lên.
Lạc Thanh Từ thân thể đột nhiên treo không, duỗi tay nắm chặt vạt áo Nguyễn Ly, khó khăn nói: "Ngươi...... Ngươi phóng ta xuống dưới, như vậy không ra thể thống gì."
Nguyễn Ly rũ mắt nhìn nàng, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, không hề là dáng vẻ ngượng ngùng xấu hổ vừa rồi, "Sư tôn, người bảo ta phải ngoan chút, hiện giờ sao người lại không ngoan, rõ ràng đau thành như vậy, còn muốn chịu đựng sao?"
Lạc Thanh Từ nhịn đau, ngước mắt nhìn lên, tiểu hỗn đản này, lá gan lớn!
Tuy rằng thân thể cảm thấy biệt nữu, nhưng nàng thật sự không còn sức lực chống cự.
Nguyễn Ly nhìn Lạc Thanh Từ nhắm hai mắt, môi cũng không còn huyết sắc, trong lòng sốt ruột đẩy nhanh hơn tốc độ bay trở về doanh trướng.
Nàng đã sớm biết đoàn người Lạc Thanh Từ đóng quân ở chỗ này, chỉ là trong lòng nàng còn bối rối nên không biết làm sao đối diện Lạc Thanh Từ, càng sợ hãi nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của nàng ấy.
Thẳng đến Lạc Thanh Từ vội vã chạy tới trấn kia, nàng cũng nhận thấy được khí tức Long tộc, cho nên mới theo đi qua, ở phía sau theo dõi Lạc Thanh Từ.
Mắt thấy Lạc Thanh Từ giao chiến với ma long, nàng không muốn trên tay Lạc Thanh Từ lại lây dính máu rồng, kia là tộc nhân của nàng, nàng nên tự mình xử lý. Lúc này mới bay ra đoạt lấy linh tác của Lạc Thanh Từ.
Dựa theo Lạc Thanh Từ chỉ dẫn, Nguyễn Ly ôm người thuấn di đến trong phòng, nàng chạy nhanh đem Lạc Thanh Từ đặt ở trên giường, nhéo tay áo thế nàng ấy lau mồ hôi.
Cấm chế kích phát, thống khổ này người bình thường khó lòng chịu đựng, Lạc Thanh Từ nhịn không được lại phun ra ngụm máu.
"Sư tôn!" Nguyễn Ly sắc mặt đột biến, chạy nhanh đỡ Lạc Thanh Từ ngồi dậy dựa vào trên người mình, hỏa linh lực lập tức tham nhập.
Lạc Thanh Từ hoàn toàn cam chịu, "Đừng.... cố sức....đồ nhi...."
"Không phải hàn tật, là năm đó lưu lại vết thương cũ sao? Vì cái gì sư tôn đều trở về tiểu thừa cảnh, còn không thể trị tận gốc." Nguyễn Ly phát hiện hỏa linh lực căn bản không giảm bớt được Lạc Thanh Từ đau đớn, nhịn không được gấp giọng nói.
Lạc Thanh Từ cắn răng, Nguyễn Ly còn không biết đây là Long tộc lưu lại cấm chế, đây là Long Vương lưu lại, chỉ sợ cũng không ai từng nói với Nguyễn Ly.
Nàng nhìn gương mặt Nguyễn Ly, trong đôi mắt kia đều là lo lắng cho chính mình, đau lòng hoàn toàn không phải giả, chẳng sợ biết mình là địch nhân của nàng ấy, chẳng sợ biết mình hiện giờ không có tình căn, nàng ấy vẫn không hề giấu giếm sự yêu thích dành cho nàng.
Lạc Thanh Từ cũng không muốn giấu nữa, nàng nhìn chằm chằm Nguyễn Ly, thấp giọng nói: "Bởi vì đây không phải bệnh cũ, đây là Long tộc cấm chế, một khi ta cùng Long tộc giao đấu, liền sẽ bị phản phệ, linh lực đi ngược chiều, đau đớn muốn chết."
Nguyễn Ly nghe được bỗng nhiên cứng lại thân thể, quai hàm nhẹ nhàng phát run, linh lực trên tay phải đột nhiên thu trở về, nắm chặt vạt áo chính mình.
Lạc Thanh Từ rũ mắt thấy được hành động của nàng, ngực đau phảng phất tăng lên vài phần, nàng không biết chính mình vì cái gì muốn nói ra. Không biết là đang tra tấn bản thân, hay là đang tra tấn Nguyễn Ly.
Một lát sau, Nguyễn Ly tiếng nói run rẩy, vài giọt chất lỏng nóng bỏng dừng trên mặt Lạc Thanh Từ, "Là Long...... Long Vương lưu lại sao?"
Lạc Thanh Từ hô hấp dồn dập, bởi vì quá đau.
"Đúng vậy."
Lạc Thanh Từ nghe được Nguyễn Ly đốt ngón tay bởi vì dùng sức nặn mà phát ra tiếng răng rắc, ngay sau đó thân thể nàng đột nhiên ngã ra sau, là Nguyễn Ly bất thình lình xoay người làm nàng mất đi điểm tựa, cứ thế mà ngã xuống giường.
Nguyên bản cho rằng nàng sẽ thật mạnh quăng ngã ở trên giường, nhưng Nguyễn Ly lại rất nhanh đỡ lấy nàng, đem nàng áp xuống, trong đôi mắt xinh đẹp kia tràn đầy nước mắt, đuôi mắt đỏ lên liền như vậy từ trên cao nhìn xuống, gắt gao nhìn chằm chằm chính mình.
Nguyễn Ly một thân hồng y sấn đến nàng đặc biệt minh diễm mê người, trên mặt vết máu loang lổ, huyết hỗn nước mắt, làm dung mạo thuần triệt ngày thường của nàng trở nên mị hoặc yêu dã.
Nàng liền cách Lạc Thanh Từ không đến một nắm tay, hô hấp áp lực rơi vào trên mặt Lạc Thanh Từ.
"Sư tôn, nàng vì cái gì muốn nói cho ta?" Nguyễn Ly tiếng nói khàn khàn, đứt quãng và uất ức đến cực điểm, lộ ra tia điên cuồng.
"Ngươi không phải bức nàng nổi điên rồi sao?" Hệ thống nóng nảy, tiếp tục như vậy, sợ rằng xảy ra chuyện lớn.
Lạc Thanh Từ ngưỡng đầu lên, ngón tay không tự giác dừng ở khóe mắt bên trái của Nguyễn Ly, nơi đó có một nốt chu sa, đỏ đậm yêu diễm, làm Nguyễn Ly thoạt nhìn có chút nguy hiểm.
Đầu ngón tay vừa vuốt ve lên, Lạc Thanh Từ như ở trong mộng mới tỉnh, lùi tay về đè nặng ngực, gian nan nói: "Nàng hẳn là biết, nếu đã như vậy, nàng còn đối ta chờ mong sao?"
Lời này cơ hồ làm rõ tầng tầng gút mắt về mối quan hệ cùng thân phận giữa hai người.
Nguyễn Ly trong mắt điên cuồng chi sắc càng thêm dày đặc, hệ thống tích tích tiếng cảnh báo không dứt bên tai.
"Cảnh báo, cảnh báo, nữ chủ giá trị hắc hóa 80, 81, 82!"
"Sư tôn, nàng mới vừa nói ta nhớ nàng, đích xác không giả. Ta không có ngày nào mà không nhớ nàng, nhưng có câu nàng nói sai rồi, ta nhớ nàng, cũng không phải là đồ đệ nhớ sư tôn, nàng biết là loại nhớ nào không?"
Lạc Thanh Từ cảm thấy chính mình khả năng sắp chết đột ngột, trái tim đau đớn và co giật dữ dội, hoàn toàn mất khống chế mà kịch liệt nhảy. Không phá thì không xây được, như vậy kích thích, Nguyễn Ly rốt cuộc sẽ làm cái gì, nàng mới vừa rồi không biết, chính là nàng mơ hồ cảm thấy, nàng thực mau sẽ biết.
"Loại nhớ nào?" Lạc Thanh Từ chịu đựng đau, gian nan hỏi.
"Chính là loại nhớ đến mức muốn hủy đi nàng, ăn nhập bụng."
Nguyễn Ly nói xong đồng tử hơi co lại, thân thể đột nhiên đè ép xuống, chuẩn xác mà bắt lấy đôi môi Lạc Thanh Từ, đầu lưỡi từng chút vuốt ve cọ đi qua, nhàn nhạt mùi máu tươi hòa lẫn với hương vị ngọt thanh độc hữu trên người Nguyễn Ly, tràn vào lồng ngực của Lạc Thanh Từ, chui vào xoang mũi, dung nhập môi răng.
Lạc Thanh Từ hồn nhiên quên mất đau, chỉ có tư vị ngọt thanh mềm mại không ngừng lan tỏa ở giữa môi răng. Giống như linh trà mà Tiểu Long Tử pha cho nàng, vị cam mà thơm ngọt, lại tựa như hoa mai cao.
Trong đầu hệ thống tích tích tích mấy cái —— cuối cùng biến mất vô ảnh.
Lạc Thanh Từ đầu lưỡi chau lên, thân thể không còn bao nhiêu khí lực, nhưng nàng lại nhịn không được mà đáp lại nụ hôn nóng ướt triền miên này, nàng đón lấy Nguyễn Ly dây dưa mút vào, tư vị thực tủy mà tiêu hồn, làm cho nàng muốn ngừng mà không được.
Mãn đầu óc của nàng chỉ còn lại một ý niệm, hóa ra Tiểu Long Tử phẩm lên, sẽ có vị ngọt.
- ----------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.