Hàng Của Ông Xã Người Sói Dài Đến Đâu?

Chương 2: Bà xã nhỏ




Trong lòng tính toán xong xuôi, cơn giận của Lục Bạch Sanh nguôi đi không ít, cô cong cong khóe môi, lộ ra tươi cười vô cùng hoàn mỹ.
"Anh có thể đừng kêu tôi là giống cái được không? Không phải đã nói tôi tên là Lục Bạch Sanh sao? Anh có thể gọi tôi là Bạch..." Lão đại.
Hai chữ "lão đại" dĩ nhiên không nói ra được, Lục Bạch Sanh lúc này đột nhiên cảm giác chính mình đặc biệt yếu thế.
Ở hiện đại, cô chính là thiên kim tiểu thư của lão đại hắc đạo, đàn em nhiều vô số kể, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón chân liền sẽ có một đám lâu la xông lên bán mạng vì cô.
Nhưng mà ở cái địa phương quỷ quái này, đàn em không có, thân phận quyền lực gì đó cũng không...
"Bạch? Bạch Bạch! Ta đây về sau sẽ kêu nàng là Bạch Bạch!"
Đế Dật Đình giống như bừng tỉnh đại ngộ, vừa nói hắn vừa đi lên phía trước ôm lấy Lục Bạch Sanh.
"Ta có phối ngẫu rồi! Tiểu Bạch Bạch!"
Cả người cô bị khoá trong ngực Đế Dật Đình, nghe thấy hơi thở đầy hormone nam tính, sắc mặt Lục Bạch Sanh bỗng dưng đều hồng lên.
"Bạch Bạch, nàng sờ đuôi ta một chút, chúng ta đính ước được không?" Đế Dật Đình vừa nói vừa dựng lên một ngón tay.
Phối ngẫu?
"Hả?" Đại não Lục Bạch Sanh lập tức nhảy lên, chẳng lẽ...
"Anh làm vậy để biến tôi thành bà xã nhỏ của anh sao? Nếu là vậy...vậy quên đi."
"Bà xã? Bà xã là cái gì? Bạch Bạch là ta nhặt được. Bạch Bạch chính là phối ngẫu của ta." Đế Dật Đình mang theo vài phần bá đạo mà trả lời.
Lục Bạch Sanh hít vào một ngụm.
"Ở tộc của tôi, bà xã nghĩa là người cùng chung sống cả đời."
"Đúng đúng, Bạch Bạch chính là người ta muốn sống chung cả đời!"
Đế Dật Đình ngữ khí đắc ý dạt dào, không hề thấy được tiểu mỹ nhân trong lòng mặt đã đen như đáy nồi.
***
Nói chuyện với người này hồi lâu, Lục Bạch Sanh coi như đã nhìn ra, chỉ số thông minh của Đế Dật Đình hơi thấp.
Mà không, có lẽ không phải vấn đề về chỉ số thông minh, mà là hắn cho cô cảm giác giống như một đứa con nít hôi sữa, cái gì cũng không biết.
Lục Bạch sanh thử mở miệng thăm dò "Đế Dật Đình, anh nhặt được tôi ở đâu vậy?"
Nói với hắn từ sáng giờ, mục đích của cô chỉ có một, đó chính là từ trong miệng Đế Dật Đình moi ra được rốt cuộc hắn nhặt cô ở nơi nào.
Dù sao Lục Bạch Sanh cũng không hề quên lúc cô hôn mê, Đế Dật Đình tựa hồ đã nói như vậy.
Lục Bạch Sanh muốn tìm biện pháp để quay về hiện đại.
"Ừm..." Đế Dật Đình ra vẻ trầm tư, do dự nửa ngày, sau đó mới trả lời "Bạch Bạch sờ đuôi ta một cái, ta liền nói cho Bạch Bạch."
Lục Bạch Sanh luôn có dự cảm không lành, nhưng sau đó cô lại nhìn đến bộ dáng ngây ngốc của Đế Dật Đình...
"Được rồi, tôi sờ, sờ xong anh phải nói cho tôi biết."
Đế Dật Đình tức khắc biến thành lang thân, lại một lần nữa quay lưng về phía Lục Bạch Sanh, đong đưa đuôi sói.
Cô vươn tay khẽ chạm một cái, mới vừa đụng tới, Đế Dật Đình liền biến trở về hình người, hắn gấp không chờ nổi mà ôm lấy Lục Bạch Sanh.
"Bạch Bạch đã trở thành bà xã! Ta cũng có bà xã rồi nha!"
Đế Dật Đình đầy mặt hưng phấn, hắn trực tiếp bế Lục Bạch Sanh lên, đứng trên giường đá xoay vài vòng, sau đó hắn ôm cô chạy vọt ra bên ngoài...
Lúc Lục Bạch Sanh phản ứng lại, cô đã bị ôm tới một hang đá khác.
Lục Bạch Sanh vẫn còn mê mang chưa hoàn hồn, đột nhiên có một người đàn ông trung niên đi tới, chỉ nghe người nọ mở miệng nói
"Xem ra Dật Đình đã tìm được giống cái rồi."
***
Lục Bạch Sanh rốt cuộc minh bạch, cô chính là bị tên Đế Dật Đình này lừa.
Giờ phút này cô mới biết được, hoá ra ở thời đại viễn cổ, sờ đuôi chó sói nghĩa là: chỉ cần sờ một cái, trên người giống đực sẽ vĩnh viễn tồn tại hơi thở của giống cái.
Cho nên đuôi sói đực là không thể tuỳ ý đụng vào.
Đợi đến lúc dò hỏi được rõ ràng, cô có muốn hối hận cũng đã không kịp.
Lục Bạch Sanh nhíu chặt ấn đường, toàn bộ quá trình đều bị Đế Dật Đình ôm ở trong ngực, muốn xuống cũng không thể xuống.
Hơn nữa, hiện tại bọn họ còn đang ở trong nhà tộc trưởng lang tộc, cô tự nhiên là phải an phận một chút.
Mãi đến khi Đế Dật Đình ôm Lục Bạch Sanh đi trở ra, cô mới câu lấy cổ hắn, dán ở bên tai mà nói nhỏ
"Anh hứa mang tôi đến chỗ kia rồi, bây giờ có thể đi được chưa?"
Lục Bạch Sanh trong lòng sốt ruột, cô có chút gấp không chờ nổi, bởi vì chỉ cần đến được chỗ đó, hẳn sẽ có thể tìm được manh mối, sau đó xuyên về hiện đại...
Mắt phượng hẹp dài của Đế Dật hơi hơi nhíu lại, sau đó, khoé môi đột ngột giơ lên.
"Không thể. Có phải chỉ cần đi đến đó, bà xã sẽ có thể quay về quê hương hay không? Ta không đi. Hiện tại liền ôm bà xã về nhà, sau đó có thể cùng bà xã..."
Nói xong lời cuối cùng, mặt Đế Dật Đình còn ửng ửng hồng.
Hiện tại, Lục Bạch Sanh mới biết mình đã hoàn toàn vào tròng!
Cô xoay người một cái, định trực tiếp phóng xuống đất, thế nhưng nam nhân không hề cho cô chút cơ hội nào, vòng tay ôm cô cũng siết chặt thêm vài phần...
"Dật Đình, cái này chính là giống cái mà ngươi nhặt được?" Đột nhiên, một đạo thanh âm trầm thấp truyền đến tai Lục Bạch Sanh.
Cô theo bản năng mà quay đầu lại, liền nhìn thấy một mỹ nam mặt mày yêu diễm, cô đột nhiên phát hiện, nam nhân ở thời đại này hình như ai cũng đẹp...
Đế Dật Đình cũng vậy, tuy rằng có vẻ hơi ngốc, nhưng hắn so với bất kỳ kẻ nào đều soái khí hơn vài phần.
Nam nhân nọ vừa nhìn thấy mặt Lục Bạch Sanh, trong lòng liền run lên một chút, hai mắt lập tức sáng ngời mà cảm thán "Giống cái này đẹp quá!"
Lục Bạch Sanh nhíu nhíu mày, đảo mắt nhìn về phía Đế Dật Đình.
"Hắn là ai?"
Cô mới vừa hỏi xong, Đế Dật Đình lập tức giống như nhìn thấy quỷ, ôm Lục Bạch Sanh trực tiếp chạy đi.
Quả thực là thần tốc, Lục Bạch Sanh còn chưa kịp phục hồi tinh thần đã bị ôm trở về hang. Cô sửng sốt một chút, tốc độ này chính là không phải nhân loại bình thường có thể đạt được!
Bất quá hình như tên này vốn dĩ không phải người.
"Anh làm gì vậy?"
Lục Bạch Sanh hoàn toàn không hiểu được hành vi của Đế Dật Đình, người vừa rồi hẳn là bạn của hắn.
"Không thể để người khác nhìn thấy bà xã, liếc mắt một cái cũng không được!"
Đế Dật Đình dùng ánh mắt nâng niu bảo bối mà nhìn cô.
Kỳ thực trong lòng Lục Bạch Sanh không hiểu sao rung động một chút, ánh mắt đơn thuần như vậy...
Ở hiện đại cũng chưa bao giờ có ai vì cô mà phát ra loại thần sắc này, Lục Bạch Sanh có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Đế Dật Đình.
Giờ này, cô bỗng cảm thấy hơi hối hận vì đã sờ vào đuôi sói của hắn.
Lục Bạch Sanh trượt xuống đất, sau đó ngước mắt lên nhìn hắn mà nói
"Anh có nhớ đã đáp ứng điều gì hay không, hứa mang tôi đến chỗ đó? Nhưng anh lại lừa gạt tôi! Nếu đã như vậy, tôi đi đây."
"Không được! Phải cùng bà xã ngày ngày ngày ngày ngày ngày ở bên nhau!"
Đế Dật Đình lập tức cự tuyệt, Bạch Bạch chính là bà xã nhỏ hắn mới vừa nhặt được về nhà, sao có thể nói đi liền đi?
Có điều, hiện tại hắn đã có thể khẳng định, quả nhiên bà xã chính là muốn chạy.
Xem ra hắn tuyệt đối không thể mang nàng đến nơi đó được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.