Hàn Viễn

Chương 23:




Lạc Lâm Viễn nhìn chằm chằm sáu dấu chấm tròn đang chạy, cậu muốn trả lời rằng Cậu có ý gì nhưng rồi lại cảm thấy mình quá sốt sắng.
Nghĩ đến những quả quýt chua ngày hôm qua, còn cả Nhậm Tự, Lạc Lâm Viễn cảm thấy bây giờ mình thật sự không muốn quan tâm đến Du Hàn nữa.
Cậu đặt điện thoại xuống, hồn vía lên mây cầm trứng gà định ăn, vẫn là bác Ngô cản cậu lại: "Cậu chủ, chơi điện thoại xong phải rửa tay."
Lúc này Lạc Lâm Viễn mới hoàn hồn, đứng dậy đi rửa tay, sau đó cầm điện thoại lên tầng luôn, hoàn toàn quên mất quả trứng gà kia.
Cậu nghỉ ngơi ở nhà đến trưa, bác Ngô chắc chắn cậu không còn khó chịu nữa mới tiễn cậu lên xe. Kết quả xe còn chưa di chuyển ra ngoài, một chiếc xe con khác tiến vào trước.
Lạc Lâm Viễn đeo cặp sách lao xuống xe, chạy đến trước chiếc xe con kia, kích động đến nỗi mặt mũi đỏ ửng.
Chiếc xe vững vàng dừng lại, một người đàn ông trung niên nhanh nhẹn và phong độ mặc bộ vest màu xám xuống xe, cười híp mắt nhìn Lạc Lâm Viễn.
Cậu đi tới ôm lấy ông, "Bố, cuối cùng bố cũng về rồi."
Lạc Đình rất bận rộn, cơ hội Lạc Lâm Viễn được gặp ông không nhiều nhưng tình cảm hai cha con vẫn rất tốt, Lạc Lâm Viễn rất dựa dẫm vào người bố này.
Lạc Đình xoa đầu con trai, "Sao con không đến trường?"
Lạc Lâm Viễn ngoan ngoãn lùi lại, "Tối hôm qua con viêm dạ dày, sáng nay ở nhà nghỉ ngơi."
Lạc Đình nghe vậy thì có phần lo lắng, vỗ vai cậu hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"
Lạc Lâm Viễn: "Không đáng lo lắm đâu ạ, bố đưa con đến trường nhé?"
Lạc Đình nhéo mũi cậu, "Đúng là không cho bố nghỉ ngơi một phút nào cả." Tuy nói vậy nhưng Lạc Đình vẫn để Lạc Lâm Viễn lên xe, bảo tài xế lái đến cổng trường.
Trên đường đi, Lạc Lâm Viễn nói nhiều hơn, còn kể chuyện mình và bạn học ra ngoài cắm trại.
Lạc Đình mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ đáp lại một câu. Đến trường rồi, lúc này Lạc Lâm Viễn mới lưu luyến chào tạm biệt bố.
Cậu xuống xe, Lạc Đình bèn hạ cửa sổ xuống gọi cậu lại, Lạc Lâm Viễn mang vẻ mặt đầy mong đợi đến gần, kết quả bố cậu lấy một tấm thẻ từ trong túi áo ra, "Mấy hôm nữa là sinh nhật con, con dùng số tiền này mời các bạn ăn uống hay chơi gì đều được."
Lạc Lâm Viễn vịn lên cửa sổ xe, "Chẳng phải bố về rồi sao? Con có bố có mẹ là đủ rồi mà."
Nhắc đến Lâm Thư, biểu cảm trên gương mặt Lạc Đình trở nên phai nhạt, "Bố sắp phải đi công tác ở Hồng Kông luôn, bố sẽ gọi mẹ con về sớm, suốt ngày chạy ra ngoài làm gì không biết, không an phận gì cả."
Lạc Lâm Viễn lập tức lắc đầu, "Bố đừng nói với mẹ, không sao đâu, con cũng lớn rồi."
Lạc Đình và Lâm Thư có mâu thuẫn ở mọi phương diện, một đốm lửa nhỏ cũng có thể làm nổ ra chiến tranh. Do Lạc Đình bận rộn, Lâm Thư cũng không ở nhà nên hai người không có quá nhiều cơ hội chạm mặt, cho nên cũng không cãi nhau.
Nhắc đến cũng thấy ngược đời, hai vợ chồng nhà này hoàn toàn không có nhiều thời gian ở chung nên mới tránh khỏi kết cục ly dị. Nhưng với tình hình hiện tại, cuộc hôn nhân của bọn họ cũng chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi.
Thật ra bản thân Lạc Lâm Viễn rất rõ ràng, cuộc sống gia đình cậu đã luẩn quẩn ngày này qua tháng khác như vậy rất lâu rồi. Cậu không muốn phải chọn lựa giữa Lạc Đình và Lâm Thư, nói cậu ích kỷ cũng được, tùy hứng cũng được, cho dù quan hệ giữa hai người đã đến mức độ này rồi, cậu vẫn hi vọng họ không cần ly hôn.
Lạc Lâm Viễn tiện tay nhét thẻ ngân hàng vào trong túi áo, vừa mới đứng dậy thì nhìn thấy Du Hàn xách theo hộp cơm đi đến từ phía đầu đường đối diện, tai nghe nhét trong túi, lững thững đi bộ tới.
Lạc Đình thấy con trai ngẩn ra, nhìn chằm chằm theo một hướng thì hỏi: "Con sao thế?"
Lạc Lâm Viễn mở miệng, không biết nên lên tiếng chào hỏi bạn hay trả lời bố cậu trước.
Tầm mắt phân tán của Du Hàn chậm rãi tập trung lên người cậu. Lạc Lâm Viễn né tránh ánh mắt, cậu cảm thấy lúng túng, nếu như Du Hàn vờ như không nhìn thấy cậu mà đi thẳng luôn thì phải làm sao? Không ngờ Du Hàn kéo tai nghe xuống, đi về phía Lạc Lâm Viễn.
Cậu nhìn anh rồi lại nhìn Lạc Đình, "Con nhìn thấy một người bạn."
Lúc này Du Hàn đã đi đến gần xe, tự nhiên chào hỏi cậu trước, sau đó anh nhìn về phía Lạc Đình trong xe, "Chào chú ạ."
Vẻ mặt Lạc Đình có phần kỳ lạ, ông nhìn thẳng vào Du Hàn, ánh mắt tập trung đảo qua từng bộ phận trên gương mặt anh.
Không hiểu sao Lạc Lâm Viễn thấy căng thẳng, cậu chủ động lên tiếng: "Bố, đây là bạn con, Du Hàn."
Lạc Đình nhìn chằm chằm Du Hàn hỏi: "Là Du trong từ nào?"
Không đợi Du Hàn trả lời, Lạc Đình lại mỉm cười, ánh mắt từ từ làm dịu đi cảm giác ngột ngạt, "Gương mặt của cháu rất giống một người bạn cũ của chú."
Du Hàn tự nhiên giới thiệu tên mình, thậm chí còn trò chuyện được vài câu với Lạc Đình. Mãi đến khi tài xế lên tiếng nhắc nhở Lạc Đình phải đến công ty, ông mới tiếc nuối nói: "Tiểu Viễn, bố rất thích người bạn này của con, lần sau nhớ dẫn cậu ấy về nhà mình ăn cơm nhé."
Lạc Lâm Viễn không rõ Lạc Đình thích điểm nào của Du Hàn, rõ ràng Lạc Đình luôn hờ hững với những người bạn khác của cậu, bọn Phương Tiếu còn nói thẳng là sợ ông nữa.
Lẽ nào do Du Hàn có duyên với các bậc trưởng bối? Có thể khiến Lạc Đình vừa gặp đã bảo cậu đưa bạn về nhà, quả thực rất hiếm thấy.
Hai người đứng ở lề đường dõi theo chiếc xe của Lạc Đình đi xa, Lạc Lâm Viễn túm quai đeo cặp sách, cụp mắt nói: "Bố tôi rất thích cậu, khi nào rảnh tới nhà tôi chơi nhé."
Du Hàn chưa nói được hay không được mà cất bước đi vào trường, Lạc Lâm Viễn không thể làm gì khác là đi theo sau anh, cũng không nói gì nữa.
Cậu không rõ vì sao Du Hàn lên tiếng chào hỏi, còn bây giờ thì lại không để ý đến cậu.
Lạc Lâm Viễn cảm thấy phiền, phiền muốn chết, cậu rất ít khi bị một người làm ảnh hưởng đến tâm trạng lúc lên lúc xuống thế này.
Rõ ràng hôm qua cậu đã suy nghĩ kỹ, có thể kết bạn được với Du Hàn thì kết, không làm bạn được với người ta thì không nên miễn cưỡng.
Nhưng lúc này nhìn thấy người thật, cậu lại nhận ra lập trường của bản thân không hề kiên định.
Hộp cơm Du Hàn xách trong tay nhìn lướt qua bóng nhẫy, có thể nhìn thấy đó là bún được đóng trong hộp nhựa không được kín cho lắm.
Một học sinh đang tuổi ăn tuổi lớn sao có thể chỉ ăn một hộp bún xào?
Du Hàn đột ngột dừng bước, Lạc Lâm Viễn suýt chút nữa va vào người anh. Du Hàn quay đầu nhìn cậu, hỏi: "Sức khỏe của cậu đã ổn hơn chưa?"
Tự dưng nhắc đến chủ đề này khiến Lạc Lâm Viễn mờ mịt, "Sao cậu biết?"
Du Hàn lại nói: "Nhậm Tự nói hôm qua gặp cậu ở bệnh viện."
Nhịp tim vừa tăng tốc chợt đập chậm lại, Lạc Lâm Viễn buông hàng mi, mím môi, miệng gần như sắp dẩu lên, "À."
Du Hàn mỉm cười, "Cậu à cái gì?"
Lạc Lâm Viễn khẩy quai cặp sách, "Có phải cậu lại muốn dạy dỗ tôi không? Ví dụ như đừng tự tiện đến thăm bà ngoại cậu, hai chúng ta cũng không thân thiết đến thế... Kiểu kiểu vậy."
Du Hàn: "Tôi nói như thế bao giờ?"
Lạc Lâm Viễn yếu ớt ngước mắt lên, "Cậu không nói như vậy khi nào?"
Du Hàn giống như bị cậu làm cho nghẹn họng, hồi lâu mới nói: "Cậu muốn đi thăm không?"
Lạc Lâm Viễn: "Bà ngoại cậu?"
Du Hàn: "Ừ."
Lạc Lâm Viễn: "Khi nào?"
Du Hàn: "Tan học, tôi dẫn cậu đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.