Hàn Viễn

Chương 19:




Lạc Lâm Viễn không thích bệnh viện, rất rất không thích, mặc dù mùi hương ở nơi này hết sức quen thuộc với cậu.
Hồi còn nhỏ, trên quần áo của cậu thường xuyên vương mùi thuốc sát trùng hệt như vậy.
Cậu đi giày thể thao, không thay quần áo nên cứ thế kéo cổ áo của Du Hàn lên che mũi mình lại, trên áo toàn là mùi sữa tắm xen lẫn nhiệt độ cơ thể, mềm mại trùm lên xoang mũi cậu, cản lại hết những mùi hương mà cậu chán ghét ở bên ngoài.
Nửa đêm, bà ngoại Du Hàn được khẩn cấp đưa vào phòng phẫu thuật cấp cứu, bây giờ vẫn còn đang mổ bên trong chưa ra ngoài.
Lạc Lâm Viễn đảo mắt qua cánh cửa lớn của phòng giải phẫu, cánh cửa màu xanh xám được đóng chặt, đèn đỏ phát sáng ba chữ "Đang phẫu thuật" trên bảng hiệu, một loạt ánh đèn trắng rọi xuống thẳng tắp, kéo bóng hình của Du Hàn thật dài.
Trên sàn nhà bóng loáng của bệnh viện có lưu lại những vết trầy xước tích lại theo thời gian, hình bán nguyệt màu đen, có đoạn dài có đoạn ngắn. Có lẽ đó là vết tích do giường bệnh được vội vã đẩy mạnh vào trong phòng giải phẫu.
Du Hàn dựa lưng lên tường, gáy cũng áp lên tường, mí mắt mệt mỏi khẽ khàng khép lại, nhưng không phải tư thế thả lỏng. Lông mi anh vẫn dài như cũ, lúc này đã đánh mất sự đẹp đẽ rung động lòng người mà giống như hình ảnh chim mỏi đậu trên gương mặt anh.
Lạc Lâm Viễn nhìn thấy bàn tay anh nhét trong túi siết chặt thành nắm đấm, mạch máu trên cánh tay cũng gồ lên khẽ run. Du Hàn đang sợ hãi.
Nhận ra được điều này, Lạc Lâm Viễn đứng dậy, đi tới trước máy bán nước tự động phát hiện ra khi mới tới, mua hai chai trà sữa.
Cậu cầm đồ uống về, đưa cho Du Hàn một chai.
Du Hàn mở mắt ra, có chút bất lực nói: "Cảm ơn."
Lạc Lâm Viễn ngồi xuống, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh mình, "Ngồi chờ đi."
Du Hàn im lặng lắc đầu, chỉ cầm trà sữa, không uống cũng chẳng ngồi, đương nhiên cũng không nói chuyện.
Lạc Lâm Viễn cũng không nói nhiều, lẳng lặng chờ đợi cùng anh. Hai tiếng nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, đêm đã khuya, có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng ho khan đau đớn vọng ra từ phòng bệnh nào đó.
Rõ ràng đang giữa mùa hè nhưng Lạc Lâm Viễn lại cảm thấy chân tay mình đều lạnh toát, đầu gối cũng đông cứng lại vì lạnh.
Cậu xoa xoa đầu gối, nhìn về phía phòng giải phẫu một lần nữa. Lúc này Du Hàn nói với cậu: "Về đi thôi, muộn lắm rồi."
Lạc Lâm Viễn lấy điện thoại ra, đã ba giờ sáng, còn có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là từ bác Ngô.
Lạc Lâm Viễn gửi tin nhắn ngắn cho bác Ngô, báo đêm nay mình sẽ không về. Cậu nói: "Không sao, tôi về hay không đều như nhau."
Du Hàn day day ấn đường, "Bây giờ tôi không còn sức chăm sóc cho cậu đâu."
Lời này quả thật đã chọc đau Lạc Lâm Viễn, cậu muốn nói ai bảo cậu chăm sóc, cũng muốn nói ông đây nào có làm phiền đến người khác, có phải Du Hàn coi thường cậu không.
Thế nhưng trong tình huống hiện tại, địa điểm và thời gian đều không phù hợp để cãi nhau, cậu nuốt giận vào bụng, quyết định đợi khi nào bà ngoại Du Hàn không sao nữa mới tính sổ với anh.
Lạc Lâm Viễn khó chịu vì thời tiết, cậu nghe thấy tiếng khóa kéo, Du Hàn cởϊ áσ khoác trên người xuống, đắp chiếc áo còn vương độ ấm lên đùi cậu, chiếc áo ấm áp dung hòa sự lạnh lẽo trên đầu gối cậu, Lạc Lâm Viễn hơi sửng sốt.
Du Hàn cũng không nhìn cậu, chỉ mặc áo phông chậm rãi ngồi xổm xuống, đôi mắt nhìn thẳng về phía phòng giải phẫu.
Lạc Lâm Viễn nắm lấy chiếc áo, nhận ra ánh mắt đang nhìn về phía phòng giải phẫu không còn là ánh mắt của Du Hàn bình thường nữa.
Từ trước đến nay người này luôn dịu dàng mạnh mẽ, cứng cỏi lương thiện. Thế nhưng bây giờ ánh mắt anh hệt như một đứa trẻ, ngập tràn sự căng thẳng và sợ hãi, sợ rằng người bên trong sẽ bỏ lại anh.
Nhìn thấy anh như vậy, sự khó chịu của Lạc Lâm Viễn cũng vơi dần đi, cậu dịch đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Du Hàn, nhẹ nhàng xoa đầu anh.
Du Hàn không để ý tới cậu, Lạc Lâm Viễn cũng không để bụng, "Không sao, trực giác của tôi nói bà ngoại cậu sẽ không sao đâu."
Du Hàn lấy hai tay ôm đầu gối, cằm tì lên cánh tay, im lặng chốc lát mới nói: "Trực giác của cậu thì có ích gì."
Lạc Lâm Viễn nhỏ giọng nói: "Trực giác cung Song Tử bọn tôi đều rất chuẩn đó."
Một câu vô nghĩa như vậy Du Hàn cũng không biết nên cười hay không, lúc này cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ đi từ trong ra ngoài. Du Hàn lập tức đứng dậy tiến tới, bác sĩ kéo khẩu trang xuống, khẽ gật đầu mỉm cười với anh.
Du Hàn chỉ cảm thấy đầu gối mình mềm nhũn, suýt chút nữa không đứng nổi. Lúc này có một nguồn lực đỡ lấy sau lưng anh, Lạc Lâm Viễn hỏi: "Bác sĩ, bà ngoại sao rồi? Không có vấn đề gì chứ?"
Bác sĩ quen biết Du Hàn nhưng không quen chàng trai trước mặt, có điều nếu cậu đã hỏi thì ông vẫn trả lời: "Cuộc phẫu thuật rất thành công, quan sát thêm một đêm là có thể quay trở về phòng bệnh thường."
Lạc Lâm Viễn thở phào nhẹ nhõm, thấy Du Hàn vẫn không lên tiếng, cậu bèn vội vàng nói: "Cảm ơn bác sĩ, bác sĩ vất vả rồi! Rất cảm ơn bác."
Bác sĩ cũng đã bận bịu rất lâu, sau khi trả lời xong câu hỏi thì có y tá tiến đến dẫn bọn họ đi nộp viện phí. Lúc này Du Hàn mới hoàn hồn, cảm ơn bác sĩ và y tá, xách balo đi nộp phí.
Toàn bộ quá trình Lạc Lâm Viễn luôn đi theo bên cạnh anh, mặc dù cậu không hiểu biết lắm về chi phí ở bệnh viện nhưng chứng kiến Du Hàn nộp một phát 3 vạn tệ(*), cho dù đã làm cậu ấm mười tám năm, Lạc Lâm Viễn vẫn biết con số này rất lớn.
(*) Khoảng 105 triệu VND.
Cậu đau răng nói: "Sao lại nhiều thế này..." Hơn nữa trong thẻ của Du Hàn không đủ 3 vạn, thêm cả chỗ tiền mặt anh mang theo, còn móc ra từ trong túi áo mấy chục tệ và vài đồng bạc lẻ thì mới miễn cưỡng góp nhặt đủ.
Lạc Lâm Viễn để ý trên những tờ tiền ấy có rất nhiều nếp gấp, tiến lại gần hơn còn có thể ngửi được mùi rượu, có lẽ là tiền boa kiếm được ở quán bar.
Du Hàn dốc cạn túi đóng tiền, lúc này mặt không đổi sắc nhận lại biên lai, ký tên lên phía trên.
Mặc dù người trong cuộc tỏ ra vô cùng bình tĩnh nhưng Lạc Lâm Viễn chỉ chứng kiến thôi cũng thấy rất xót xa trong lòng. Thật ra 3 vạn tệ không là gì với cậu, tiền lì xì dì cho cậu để ăn Tết không chỉ dừng ở con số này, càng khỏi phải nói số tiền tiêu vặt mà bình thường bố cậu hay cho.
Thế nhưng số tiền này đối với Du Hàn mà nói, từng đồng từng cắc đều phải rất vất vả mới tích góp được.
Mà anh cũng chỉ mới là một học sinh trung học thôi.
Sau khi đóng phí xong, Du Hàn quay lại khu vực bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn bà cụ qua lớp kính thủy tinh.
Bà ngoại anh ốm yếu từ rất lâu rồi, cơ thể gầy gò sắp co lại thành một khối tròn nhỏ thó.
Du Hàn áp tay lên cửa kính, im lặng quan sát. Thấy anh không nói năng gì, Lạc Lâm Viễn cảm thấy sự đau xót trong lòng mình lại bành trướng, rất khó chịu.
Cậu khẽ giọng nói: "Hay là cậu xin nghỉ một ngày đi, trời sắp sáng rồi."
Cuối cùng Du Hàn mới nhìn sang cậu, ánh mắt mệt mỏi, giọng còn nhẹ nhàng hơn cả trước đây: "Không cần, cảm ơn cậu, cậu mau về đi."
Lạc Lâm Viễn nhìn chằm chằm anh, "Cậu còn muốn đi học sao?"
Du Hàn thuận miệng nói: "Yên tâm, tôi chịu được."
Lạc Lâm Viễn cảm thấy rất bứt rứt, khó chịu vô cùng: "Cậu có muốn đi soi gương xem thử mặt mũi mình đã xuống sắc đến mức nào rồi không? Đã như vậy rồi còn muốn đi học."
Du Hàn không lên tiếng.
Lạc Lâm Viễn: "Thành tích của cậu tốt như vậy, không lên lớp một ngày cũng không sao."
Du Hàn thở dài, có vẻ bất đắc dĩ nói: "Có sao."
Không chờ Lạc Lâm Viễn phản bác, anh nói tiếp: "Thành tích của tôi chưa đủ tốt, ít nhất vẫn còn xa với mục tiêu của tôi. Thời gian với tôi mà nói rất xa xỉ, một ngày cũng không thể lãng phí, cũng không có tư cách để lãng phí."
Lạc Lâm Viễn gặp phải người không chịu nghe lời khuyên, vừa bực vừa sốt ruột, cũng không thể bảo người ta đừng làm việc nữa, tiền thuốc thang của bà cậu tôi có thể hỗ trợ. Cậu giúp thế nào, lấy thân phận gì giúp? Suy cho cùng thậm chí cậu và Du Hàn còn chẳng phải bạn bè thân thiết gần gũi, vô duyên vô cớ sử dụng số tiền này, có khi Du Hàn còn thấy cậu phiền hơn.
Lần đầu tiên Lạc Lâm Viễn cảm thấy khó giải quyết như vậy, mà đối tượng này còn là Du Hàn, không cho phép cậu được tùy hứng. Trực giác nói cho cậu biết, có tùy hứng cũng vô dụng, Du Hàn sẽ không chấp nhận, càng sẽ không để ý đến cậu.
Cậu vẫn luôn là người chủ động tìm đến anh, còn từ trước đến nay Du Hàn chưa từng có ý định muốn tìm cậu.
Nếu như cậu không chủ động, e rằng hai người còn thật sự không gặp nhau.
Lạc Lâm Viễn chưa bao giờ suy nghĩ vì sao mình lại muốn gặp gỡ người này nhiều như vậy, cậu chỉ muốn quan tâm đến anh, cho nên không thể nào mặc kệ được.
Bây giờ cũng vậy, cậu không khuyên bảo được Du Hàn, chỉ có thể lấy điện thoại ra xem thử gần đây có cửa hàng bán đồ ăn sáng nào không, hơn một tiếng nữa là trời sáng rồi, ít nhất cũng phải giúp Du Hàn ăn một bữa sáng no bụng rồi đến ngôi trường chết tiệt đó, tiếp tục cái thói quen học tập chết tiệt đó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.