Hàn Viễn

Chương 17:




Nhậm Tự đang ngẩng đầu lên nói chuyện với Du Hàn, không biết nói gì mà giữa hai hàng lông mày hơi nhíu lại. Lạc Lâm Viễn thấy Du Hàn giơ tay lên vỗ vỗ lên bả vai cậu ta giống như khuyên nhủ, lúc này Nhậm Tự mới mỉm cười, trên gương mặt toát lên vẻ ngưỡng mộ và tín nhiệm.
Trông hai người kia có vẻ rất thân thiết, ít nhất với góc nhìn của Lạc Lâm Viễn, bầu không khí như thế người ngoài không chen vào được.
Cậu không đi qua mà xoay người từng bước rời khỏi, cũng không quay đầu lại. Không có gì hay ho cả, tại sao cậu phải giống con côn trùng đáng thương trốn ở một bên hâm mộ như thế? Du Hàn chưa khiến cậu phải hành động đến mức độ này đâu.
Buổi tối ăn uống ca hát, Lạc Lâm Viễn không hăng hái cho lắm, còn Phương Tiếu thì vẫn dồi dào tinh lực, đùa nghịch mãi. Vài người hết đến rồi đi, cuối cùng chỉ còn lại mấy cậu chàng kia, Phương Tiếu hỏi: "Muốn đi bar không?"
Đội trưởng lớp 10 có phần khó xử, nói: "Không tốt lắm đâu."
Phương Tiếu ầy một tiếng tiếp tục thuyết phục, Lạc Lâm Viễn đứng lên từ ghế sô pha, nói: "Đi thôi, đi uống rượu."
Đây là lần đầu tiên Lạc Lâm Viễn phối hợp như vậy, Phương Tiếu còn chưa lấy lại tinh thần, cậu đã xuống bãi đỗ xe.
Cả nhóm người vẫn đến quán cũ lần trước, Phương Tiếu thì đến lần thứ hai rồi, giống như cá gặp nước, dẫn những bạn học lần đầu đến chơi trò oẳn tù tì thi nhau uống rượu.
Lạc Lâm Viễn vẫn luôn rầu rĩ ngồi bên cạnh uống một mình, có người cố ý đến bắt chuyện với cậu thì bị cậu lạnh nhạt chặn lại. Phương Tiếu để ý thấy thì nhanh nhẹn giảng hòa, ôm lấy bả vai người kia, "Tiểu Viễn đang cãi nhau với bạn gái, để nó uống đi, lát nữa tôi đưa nó về."
Mặc dù Phương Tiếu có lòng tốt muốn để mắt tới Lạc Lâm Viễn, nhưng những bạn học của lớp khác đang chơi rất hào hứng, cả lũ uống rượu hết một vòng rất có không khí, đợi đến khi Phương Tiếu đi tìm Lạc Lâm Viễn thì chỗ ngồi ấy nào còn ai nữa.
Trong nháy mắt Phương Tiếu tỉnh rượu, lấy điện thoại di động ra gọi nhưng mãi vẫn không thể kết nối được.
Lạc Lâm Viễn uống say buồn bực ngồi xổm ở đầu đường, lần đầu tiên cậu uống nhiều rượu thế này, lồng ngực đau đớn nóng rát giống như bị thiêu cháy.
Lạc Lâm Viễn say đến xây xẩm mặt mày, cảm thấy trong miệng khô khốc kinh khủng, muốn đứng lên nhưng đôi chân như nhũn ra.
Lúc này có một đôi giày cao gót của phụ nữ đứng trước mặt cậu, mùi hương nước hoa trên người đối phương xộc thẳng lên mũi Lạc Lâm Viễn.
Cậu nghe thấy một giọng nói dịu dàng hỏi mình: "Em trai, em không sao chứ?"
Lạc Lâm Viễn không dám nói chuyện, cậu kéo mũ áo hoodie trùm lên đầu, hoàn toàn thể hiện đầy đủ dáng vẻ bản thân không có thiện chí nói chuyện.
Người phụ nữ kia không đi, ngược lại còn ngồi xổm xuống cùng.
Đập vào mắt Lạc Lâm Viễn là một gương mặt dịu dàng hệt như giọng nói êm dịu kia, cô ta duỗi tay muốn chạm lên mặt cậu, "Em không khỏe sao? Mặt mũi đỏ quá rồi này."
Phản ứng của Lạc Lâm Viễn trở nên trì trệ, mặc dù trong lòng cậu muốn né tránh nhưng cuối cùng cơ thể cũng chỉ hơi lắc lư, suýt chút nữa ngồi bệt xuống hẳn lề đường.
Bản năng của bệnh sạch sẽ khiến cậu đột ngột dừng cơ thể lại, nhưng gương mặt vẫn cứ bị người ta chạm vào.
Bàn tay của người phụ nữ này rất lạnh lẽo, ngả ngớn vuốt ve từ má xuống đến cằm, còn nắm lấy cằm cậu lắc lắc, "Về nhà cùng chị không?"
Lạc Lâm Viễn cau mày, cắn răng không lên tiếng, cậu sợ mình vừa mở miệng sẽ nôn ra luôn, bây giờ trong dạ dày cậu đang sóng thét biển gào, nếu thật sự phun ra thì sẽ bẩn lắm.
Người phụ nữ còn đang muốn nói tiếp thì thấy cậu trai trước mặt nhíu mày sâu hơn, còn hơi dịch chân muốn ngồi xổm sang bên cạnh, thoát khỏi sự trêu chọc của cô ta.
Như thế này cũng... đáng yêu quá đi mất! Người phụ nữ càng thêm phấn khởi, giọng nói dụ dỗ, "Nhà chị gần đây lắm, sáng mai còn có thể lái xe đưa cưng về."
Thấy cậu chàng này không trả lời, cô ta duỗi thẳng tay túm lấy cậu kéo lên. Mặc dù cảm nhận được sự giãy giụa ở tay nhưng người phụ nữ không thèm để ý.
Dù sao cũng là một anh chàng to cao, nếu thật sự không muốn thì cô ta còn kéo đi được chắc? Người phụ nữ dẫn người tới chiếc xe thể thao màu đỏ của mình, xoay người lại ôm lấy eo cậu, ngửi cổ cậu một cái, "Thơm ghê nha!"
Một giây sau, cô ta cảm giác có bàn tay đè lên eo mình, đang định cười thì bị đẩy ra.
Sức lực không quá lớn, người phụ nữ nghi ngờ nắm lấy tay cậu thì nghe thấy một câu: "Tôi muốn nôn."
Sắc mặt cô ta tối sầm lại, đẩy người ra: "Cậu có ý gì hả?"
Cú đẩy này đã ảnh hưởng đến dạ dày của Lạc Lâm Viễn, nơi ấy vốn đã nôn nao khó chịu khủng khiếp, cậu che miệng muốn đi.
Người phụ nữ không ngờ đã dẫn đến gần xe rồi mà cún con(*) vẫn còn muốn trốn, cô ta bèn đuổi theo vài bước, chỉ thấy cún con lao thẳng vào lồng ngực một người đàn ông khác, trông cũng trẻ trung lắm, trong tay còn cầm một túi rác to đùng.
(*) Tiểu nãi cẩu: Ngôn ngữ mạng phụ nữ dùng để chỉ con trai, đặc biệt là mấy cậu trai trẻ trung, dịu dàng, đáng yêu, hoạt bát, thích làm nũng và dính người giống như chó con.
Lần này người phụ nữ kia không còn tơ tưởng gì nữa, nhỏ giọng chửi một tiếng xui xẻo, thế nhưng vẫn cứ không muốn từ bỏ, cô ta rất thích gương mặt của cậu chàng này.
Người phụ nữ quét mắt một vòng sang người bị va phải, cũng rất tuấn tú, trên người mặc trang phục của bartender, nếu như bình thường có lẽ cô ta cũng sẽ muốn gạ gẫm bắt chuyện một chút.
Lúc này cô ta thấy anh chàng bartender kia băng qua đường, vứt hết rác rưởi vào trong thùng mới quay lại, đứng trước cún con đang say túy lúy thấp giọng hỏi: "Còn đứng dậy được không?"
Người phụ nữ hết nhìn cún con lại nhìn bartender, "Cậu quen cậu ta à?"
Anh chàng bartender lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt ấy như sắp đóng băng người đối diện. Cô ta nghĩ thầm trong lòng, mặc dù tên pha chế này đẹp trai nhưng tính tình không tốt gì cả.
Chàng trai trên đất cũng hơi di chuyển chân tránh né giống hệt như trốn cô ta ban nãy, "Cậu đừng tới đây." Là nói với bartender.
Người phụ nữ mỉm cười, "Xem ra cậu ta không quen cậu rồi."
Cô ta tiến lên muốn nâng người dậy, không ngờ bị tên bartender này giành trước một bước. Anh giơ tay nhấc cổ áo Lạc Lâm Viễn lên, kéo hẳn cả người dậy, mí mắt Lạc Lâm Viễn đỏ hồng vì tức giận.
Cậu giãy giụa nói: "Tay cậu vừa mới cầm túi rác..."
Du Hàn không khách khí chút nào, nói: "Cậu nôn ra rồi, còn bẩn hơn."
Lạc Lâm Viễn cạn lời, không vùng vẫy nữa, đáng thương nói: "Tôi muốn súc miệng."
Du Hàn buông lỏng cổ áo cậu ra, nhìn về phía người phụ nữ còn đang chờ bên cạnh, "Cậu muốn đi cùng cô ta à?"
Lạc Lâm Viễn bối rối quay đầu, lúc này mới nhớ ra có một người đứng gần đó, "Cô là ai?"
Người phụ nữ trợn trắng mắt, biết rõ đêm nay không chơi bời gì được bèn về thẳng xe mình, trước khi đi còn rất có cá tính giơ ngón giữa về phía bọn họ.
Du Hàn nhìn con ma men ủ rũ, tức giận nói: "Cậu đang làm gì ở đây thế?"
Nào ngờ Lạc Lâm Viễn còn kích động hơn anh, "Cậu tưởng tôi đến tìm cậu sao? Đừng có nghĩ nhiều, là nhóm bọn họ cứ đòi phải tới đây uống rượu!"
Du Hàn không đáp lại, lấy điện thoại di động của mình ra hỏi cậu: "Nhà cậu ở đâu? Tôi gọi xe cho cậu."
Lạc Lâm Viễn ghen tị trong lòng vô cùng, cũng không biết ghen vì điều gì nữa, "Không cần, tôi tự về."
Du Hàn cảm thấy mình đã hoàn thành nghĩa vụ, vốn dĩ anh không nên quản việc không đâu: "Được rồi."
Lạc Lâm Viễn hùng hổ khí thế bỏ đi, chưa được mấy bước lại giống như mất xương, người mềm nhũn ra ngồi xổm bên lề đường, hận không thể co rụt người lại thành một cục.
Du Hàn vừa buồn cười vừa bực mình, "Cậu lại làm loạn cái gì?"
Lạc Lâm Viễn ngẩng mặt lên từ trong hai cánh tay, khịt mũi nói: "Du Hàn, tôi đau dạ dày."
Du Hàn nửa cười nửa không, chìa tay về phía cậu: "Cầm túi rác rồi đấy."
Lạc Lâm Viễn dứt khoát nắm lấy tay anh, "Tôi còn nôn cả ra rồi đây." Tốt nhất là đừng ai chê ai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.