Hàn Viễn

Chương 12:




Địa điểm cắm trại lần này nằm trên một ngọn núi ở thị trấn gần đây, hiện tại đang không phải mùa du lịch cao điểm nên không đông người, nơi cắm trại cũng khá đẹp, chẳng những có thể nướng thịt mà khi bình minh lên, chỉ cần kéo lều vải ra là có thể ngắm mặt trời mọc.
Du Hàn thuê một chiếc xe buýt đi lên núi, anh rất ra dáng cầm danh sách điểm danh sĩ số, chắc chắn không bỏ lỡ bất kỳ ai, còn phát cho mỗi người chai nước, kẹo bạc hà, miếng dán chống say và thuốc.
Lúc phát đến Lạc Lâm Viễn, cậu nhận đồ cũng không nói cảm ơn, thậm chí còn không nhìn Du Hàn, ra vẻ hoàn toàn không quen biết.
Mặc dù đây là yêu cầu của bản thân Du Hàn nhưng lúc anh ngã bị thương, hành động đưa nước của Lạc Lâm Viễn vẫn khiến anh thấy rất ấm lòng.
Có lẽ do đêm hôm ấy vẫn luôn là anh chăm sóc cho cậu, đối với anh mà nói, Lạc Lâm Viễn giống như một đứa trẻ không biết điều.
Bây giờ đứa trẻ ấy hiểu chuyện rồi lại khiến người ta cảm động gấp bội. Lúc đưa nước cho Lạc Lâm Viễn, anh khẽ giọng nói cảm ơn.
Lạc Lâm Viễn nhấc mí mắt lên nhìn anh một cái soi xét, ánh mắt không hề thân thiện chút nào. Du Hàn sửng sốt trước cái nhìn này, không biết bản thân đã đắc tội với công chúa nhỏ từ bao giờ.
Sau khi lên xe, Lạc Lâm Viễn đeo tai nghe ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, cậu tì trán lên cửa sổ xe định nhắm mắt ngủ. Có lẽ do ánh mặt trời chói quá, cũng có thể do người đang đứng ngoài đầu xe nên cậu chỉ khép hờ mắt, từ đầu đến cuối vẫn không nhắm hẳn lại.
Khi Du Hàn đăng ký tên cho mọi người, lúc nào anh cũng mỉm cười hời hợt nói vài ba câu, đối với ai anh cũng dịu dàng như thế.
Bởi vậy buổi tối ngày hôm ấy, Du Hàn chăm sóc cậu chỉ bởi vì tính anh vốn đã như vậy mà thôi, nhưng điều thật sự khiến anh có phản ứng, thậm chí là nổi giận thì lại có liên quan đến Nhậm Tự.
Vậy rốt cuộc quan hệ giữa Nhậm Tự và Du Hàn là thế nào? Có phải là một đôi yêu nhau giống cậu và Hạ Phù không?
Lúc này Hạ Phù ngồi xuống bên cạnh cậu, gỡ tai nghe của cậu xuống rồi hỏi: "Anh đang nhìn gì đấy?"
Lạc Lâm Viễn thu lại tầm mắt, lạnh nhạt nói: "Không có gì."
Hạ Phù nhìn Lạc Lâm Viễn chăm chú, mãi đến khi khiến cậu nhìn sang mới nói: "Có phải anh thật sự không thích em chút nào không?"
Cô nhớ lại ngày mà bản thân tỏ tình với cậu, Lạc Lâm Viễn cũng đeo tai nghe, biểu cảm trên mặt hờ hững không bận tâm tới bất cứ chuyện gì.
Cô không thích vẻ mặt lạnh nhạt ấy, cô muốn giữ cậu lại, cho dù Lạc Lâm Viễn từng từ chối cô ba lần, còn nói với cô rằng: "Tôi không biết yêu đương."
Hạ Phù bướng bỉnh nói: "Mình sẽ dạy cậu."
Lạc Lâm Viễn: "Con người tôi rất nhàm chán."
Hạ Phù: "Mình thú vị là được."
Lạc Lâm Viễn: "Cậu có thể sẽ hối hận."
Hạ Phù: "Mình không hối hận."
Hạ Phù có hối hận không? Có lẽ là có, khi ấy cô nhận ra bản thân vẫn luôn đuổi theo chàng trai này, nhưng cho dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thể thật sự chạm vào cậu ấy được. Hạ Phù đã mệt lắm rồi.
Thế nhưng đôi lúc Lạc Lâm Viễn vô tình bộc lộ sự dịu dàng và du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu, điều này lại mang đến cho cô hi vọng một lần nữa, khiến cô phấn chấn lại.
Cô dựa đầu lên vai bạn trai, thầm nghĩ trong lòng, xin hãy để người con trai này mau thích cô đi, cô xin cam đoan mình sẽ đối xử thật tốt thật tốt với cậu ấy!
Lạc Lâm Viễn không trả lời Hạ Phù nhưng cũng không từ chối cô dựa đầu lên người mình.
Lộ trình đi rất dài, mất khoảng hai tiếng đồng hồ. Cậu nhét tay vào trong túi, bên trong có bình xịt, dùng để xịt lên vết thương.
Cậu lấy điện thoại ra nhắn WeChat cho Lý Vũ Kiệt: Chỗ tao có thuốc này, mày qua đây lấy đi.
Lý Vũ Kiệt: Thuốc gì?
Lạc Lâm Viễn: Không phải mày vừa té ngã à?
Lý Vũ Kiệt: Ó ó ó, nhưng mà không phải tao ngã đâu. Sao hôm nay Tiểu Viễn nhà chúng ta lại biết săn sóc người khác thế? Tao cảm động quá mà!
Lạc Lâm Viễn: Có cần không?
Lý Vũ Kiệt: Cần chứ! Đúng lúc tao mang qua cho Du Hàn.
Lạc Lâm Viễn đạt được mục đích thì đặt điện thoại xuống, móc chai thuốc xịt từ trong balo ra ném tới chỗ Lý Vũ Kiệt.
Lý Vũ Kiệt nhận được thuốc xong thì mượn hoa hiến Phật đưa cho Du Hàn, nào ngờ vết thương trên cánh tay của anh đã được bôi thuốc rồi. Anh cho Lý Vũ Kiệt nhìn vào trong balo của mình, có rất nhiều loại thuốc anh đặc biệt chuẩn bị cho chuyến cắm trại lần này.
Nhưng Du Hàn vẫn đưa tay nhận thuốc của Lý Vũ Kiệt, "Cảm ơn cậu, còn có lòng mua cho tôi."
Lý Vũ Kiệt nhún vai, "Ầy, là Lạc Lâm Viễn đưa cho tôi, tôi thấy mình cũng không mất miếng thịt nào nên đưa cho cậu."
Lý Vũ Kiệt định cất thuốc đi thì Du Hàn gọi cậu ta lại: "Đưa thuốc cho tôi đi."
Lý Vũ Kiệt thấy kì lạ hỏi: "Chẳng phải cậu bôi thuốc rồi hả?"
Du Hàn cười nói: "Tôi nhớ nhầm, đúng lúc còn thiếu chai xịt này, đưa tôi đi."
Lý Vũ Kiệt quay lại chỗ ngồi, vừa mới ngồi ấm mông đã nhận được tin nhắn WeChat của Lạc Lâm Viễn: Hữu dụng không?
Lý Vũ Kiệt: Hữu dụng chứ, cậu ta nhận rồi, cảm ơn người anh em.
Lắc lư suốt hai tiếng trên đường núi mãi mới đến nơi, nam nữ chia nhau công việc, một nhóm dựng trại, một nhóm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Du Hàn làm mẫu trước một lần, nhanh chóng dựng lên một túp lều vải chắc chắn, những cậu trai khác học theo anh bắt tay vào thực hiện.
Cuối cùng Lạc Lâm Viễn cũng được khơi dậy hứng thú, thế nhưng các nam sinh khác đã ổn định chia nhóm xong lâu rồi. Cậu bèn chạy tới chỗ Lý Vũ Kiệt và Phương Tiếu, vừa mới cầm lấy cây búa, Phương Tiếu đã cản cậu lại, nói: "Công chúa, mày mau hạ vũ khí xuống, đừng có tự làm bản thân bị thương."
Lạc Lâm Viễn: "Không sao, tao làm được mà."
Phương Tiếu: "Mày không làm được! Mày quên lần trước làm thí nghiệm Hóa học, suýt chút nữa mày đốt phòng học rồi à?"
Lý Vũ Kiệt ở bên cạnh còn đổ thêm dầu vào lửa: "Còn cả cuộc thi nấu ăn lần trước nữa, làm nổ banh con cá."
Phương Tiếu: "Thật ra bọn tao không sợ mày tự nện vào tay mình mà sợ mày nện trúng bọn tao!"
Lạc Lâm Viễn tức tối: "Chẳng phải chỉ đóng một cái đinh thôi sao?" Cậu không tin cầm cây búa gõ xuống, cái đinh chẳng những không ghim xuống mà còn bay cao bay xa, suýt chút nữa văng lên người Phương Tiếu khiến cậu ta sợ đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Lạc Lâm Viễn hậm hực buông cây búa xuống, "Xin lỗi nhé."
Phương Tiếu lắc đầu nguầy nguậy, "Không sao không sao, mày đừng làm gì cả, qua bên cạnh ngồi đi."
Lạc Lâm Viễn di chuyển khắp nơi, tất cả mọi người đều bận rộn, chỉ có mình cậu là nhàn rỗi. Cậu dần dần dâng lên cảm giác cô độc chán chường, rõ ràng là hoạt động tập thể nhưng dường như cậu đang tách biệt riêng ở một thế giới khác, không ai cần cậu, mà cậu cũng không giúp được người khác.
Lạc Lâm Viễn buồn bực quay về chỗ bọn Phương Tiếu, ngồi trên băng ghế nhỏ, chống tay lên đầu gối, nhàm chán bắt đầu nhìn chằm chằm vào mấy con kiến đang thở hồng hộc vận chuyển miếng bánh quy có thể tích lớn hơn mình rất nhiều lần.
Đến cả một con kiến cũng có ích hơn cậu!
Lạc Lâm Viễn tức giận cướp mẩu bánh quy từ trên thân con kiến, thấy nó mất mục tiêu bò vòng quanh tại chỗ. Cậu lại thấy chán, thả mẩu bánh xuống trước mặt con kiến, nó lại bị dọa sợ bỏ chạy.
Lạc Lâm Viễn nhìn con kiến đang rời khỏi rồi lại nhìn sang mẩu bánh quy, "Sao thế hả? Tao đâu có cướp của mày nữa."
Đột nhiên đầu cậu bị ai đó xoa một cái, xoa mạnh tới nỗi cậu dúi về phía trước.
Phương Tiếu đang kéo dây bên cạnh, thấy có người dám đụng vào đỉnh đầu công chúa nhỏ thì suýt chút nữa hét lên một câu "Dũng cảm quá".
Cậu nhìn ra sau lưng Lạc Lâm Viễn, phát hiện ra ấy vậy mà lại là Du Hàn!
Trong lòng cậu nhất thời nảy sinh rất nhiều sự lo lắng, dù sao đúng là hoạt động lần này Du Hàn đã giúp đỡ rất nhiều, tổ chức rất tốt, độ nổi tiếng cũng cao, hầu như được lòng tất cả mọi người.
Lỡ như anh cãi vã với Lạc Lâm Viễn thì những người khác chắc chắn sẽ giúp Du Hàn, như vậy tình cảnh của bọn họ sẽ rất khó xử.
Phương Tiếu dõi mắt quan sát hai người kia, lại phát hiện ra Lạc Lâm Viễn không tức giận, trái lại Du Hàn còn ngồi chồm hỗm xuống nói với cậu ta vài câu.
Lạc Lâm Viễn mất tự nhiên lắc đầu nhìn Du Hàn.
Du Hàn lại nói gì nữa, cuối cùng còn chìa tay ra với Lạc Lâm Viễn.
Trái tim vừa được thả lỏng của Phương Tiếu lại một lần nữa căng thẳng, Lạc Lâm Viễn mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, nhất định sẽ không giữ mặt mũi cho Du Hàn.
Phương Tiếu đã phải chiến đấu một thời gian rất dài với công chúa nhỏ nhà họ Lạc mới có thể khiến Lâm Lạc Viễn chấp nhận cậu được chạm vào mình sau khi đã sát trùng tay bằng cồn khử khuẩn. Nhưng chuyện này cũng chỉ có mình cậu thôi, trừ Hạ Phù ra thì những người khác...
Lạc Lâm Viễn đặt tay mình vào tay Du Hàn.
Du Hàn kéo Lạc Lâm Viễn đứng dậy đi ra ngoài.
Phương Tiếu: "..."
Má nó... Sao lại như vậy? Tui gato quá mà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.