Hãn Thê Tham Tiền Ở Năm 80

Chương 7: Tuổi Trẻ Thật Tốt





Ngụy Thanh Thảo đến gần hắn, thành khẩn nói: “Cảm ơn ngươi.”Triệu Kiến Khánh vẫy vẫy tay nói: “Không có việc gì, không có việc gì, ta đi đẩy xe lương của ta đã.”Ngụy Thanh Thảo âm thầm đánh giá hắn một chút, nghĩ: Quả nhiên người càng cao càng soái.Hắn cao hơn một mét tám, cũng coi như cao nhất nhì thôn này, da màu lúa mạc khỏe mạnh, trán cao, mày rậm, hốc mắt sâu, mũi cũng cao, môi thì đường nét rõ ràng, nay nhìn kĩ lại, ánh mắt kia còn có thêm chút thần thái phi dương, khí chất không còn giống như trước kia nữa.Hắn mặc cái áo màu đen, đem cơ bắp trên cánh tay cùng cơ ngực che lại, hạ th@n thì mặc cái quần lao động bằng vải, trên chân cũng là một đôi giày vải, hắn ăn mặc đơn giản bình thường, nhưng lại toát lên phong thái gợi cảm không đơn giản chút nào.“Hóa ra con quen biết tiểu tử kia à?” Ngụy Đông Hải lại đây hỏi.Ngụy Thanh Thảo nói: “Dạ, chúng con là đồng học hồi sơ trung.
Ba, về rồi nói ạ.”Đằng sau còn có người xếp hàng, cha con hai người không thể nhiều lời được, chạy nhanh lại khiêng lên một túi lương thực để trên cân điện tử.Ngụy Đông Hải đã khiêng một túi đi trước, Ngụy Thanh Thảo vừa muốn khiêng túi tiếp theo thì túi lương thực trong tay đã bị cướp đi rồi, là Triệu Kiến Khánh đã nhanh nhẹn khiêng lên, đặt ở trên vai hắn.“A, ngươi sao lại quay lại đây rồi, còn không mau đi trông xe lương thực của mình đi.” Ngụy Thanh Thảo gọi hắn lại.Triệu Kiến Khánh đã khiêng túi lương đó đi xa rồi, chỉ ném lại cho cô một câu: “Có người giúp ta nhìn xe rồi.”Ngụy Thanh Thảo còn chưa kịp phản ứng, hắn đã để túi lương thực xuống, lại đây, cùng cô nói một tiếng: “Nhiều người thì nhiều sức mà.”Sau đó vai khiêng một túi, tay ôm một túi nhẹ nhàng đi tiếp.

Một túi lương thực là một trăm cân, khiêng một túi chạy qua lại một thời gian đã đủ mệt, hắn vậy mà khiêng một lần tận hai túi!Người xếp hàng hiến lương đều nhìn hắn tấm tắc khen ngợi.Có sự giúp đỡ đắc lực của Triệu Kiến Khánh, một xe lúa mạch rất nhanh đã giao xong, Ngụy Đông Hải vô cùng cảm kích, vỗ vai hắn khen, còn muốn kêu con gái đi mua cho hắn bao thuốc lá để cảm ơn.Triệu Kiến Khánh lắc lắc tay nói: “Chú Ngụy, chú đừng khách khí, đã đến phiên xe lúa mạch của cháu rồi, cháu đi đây, các người mau trở về đi, lát nửa trời sẽ càng nóng đấy.”Dứt lời liền xoay người đi về xe lương thực của chính mình.Ngụy Đông Hải thương lượng cùng con gái: “Người ta giúp chúng ta nhiều như vậy, chúng ta không thể cứ vậy mà đi a, con kéo xe chờ một bên đi, ta đi khiêng giúp hắn mấy túi.”Ngụy Thanh Thảo vui vẻ đồng ý.Cô kéo xe đi về hướng bên ngoài lương sở, đi qua hàng người đang xếp hàng hiến lương, dừng ở dưới cây liễu ven đường, lấy khăn tay quạt gió chờ ba cô.“Kem đây! Kem vừa ngọt vừa lạnh đây!” Một tiếng rao vang lên.Ngụy Thanh Thảo đang nóng đến mức chảy một thân mồ hôi nghe xong trong lòng liền vui vẻ, quay đầu lại, thấy một người trẻ tuổi đang đạp xe đạp đi tới, ghế sau xe cột một cái thùng xốp màu trắng, thét to đi tới.Cảnh tượng quen thuộc này làm Ngụy Thanh Thảo kích động, cái mũi đau xót, kém chút nữa nước mắt đã chảy xuống.Cùng lúc đó Triệu Kiến Khánh kéo xe rỗng ra, Ngụy Đông Hải thì đi ở bên cạnh hắn.“Bán ta ba cây kem lạnh!” Cô chạy nhanh kêu người bán kem.“Có đây, kem bơ lớn, năm mao một cây, ba cây một đồng rưỡi!” Người bán hàng rong nhiệt tình nói.Ngụy Thanh Thảo đưa kem cho ba cô cùng Triệu Kiến Khánh, hai người họ đang miệng khô khát nước, thấy cây kem kia đều kêu một tiếng kịp lúc,vừa nhận liền cắn một ngụm.Ngụy Thanh Thảo ôn thanh nói: “Triệu Kiến Khánh, để xe xuống đi, ngồi xuống từ từ ăn.”Ba người vừa ngồi ở trên xe vừa sảng khoái ăn kem.
Thấy Triệu Kiến Khánh hai ba ngụm đã ăn xong một cây kem, Ngụy Thanh Thảo biết kem ở niên đại này chỉ cần đường trắng, một chút sữa bột là đã ra một cây kem lạnh thơm ngọt, rất an toàn, nên cô lại cùng người bán hàng rong nói muốn mua thêm ba cây.Một người ăn hai cây kem, trên người đã hạ nhiệt, cả người mát lạnh sảng khoái.Ngụy Đông Hải lúc này mới có thời gian nói cảm ơn với Triệu Kiến Khánh, nói nhờ có hắn trừng trị cái tên ‘cháu ngoại trai’, lại nhờ hắn giúp nhà ông kéo lúa mạch, bằng không chỉ dựa vào hai cha con ông thì khi giao lương xong cũng mệt mỏi đuối sức rồi.Triệu Kiến Khánh hắc hắc cười nói: “Chú Ngụy, đừng khách khí, cháu cái gì cũng không có, chỉ có một thân khỏe mạnh, đánh người, làm việc, đều là chuyện nhỏ với cháu thôi ạ.”Ngụy Thanh Thảo hài hước trêu: “Ngươi đương nhiên đánh người đã quen tay rồi, là dân ‘trong nghề’ mà lại.”Triệu Kiến Khánh nghe hiểu lời cô, liền cười nói: “Ta khi đó đánh đều là những học sinh hư, hiện tại đánh là người xấu, ta là thay dân trừ gian diệt ác.”Ngụy Đông Hải xem hai người trêu ghẹo qua lại, lộ ra nụ cười thường thấy của bậc cha mẹ.“Được rồi, tiểu tử, về nhà ta ăn cơm đi, buổi trưa để thím ngươi xào hai món ăn mặn, ta uống với cháu.” Ngụy Đông Hải nhiệt tình mời hắn.Ngụy Thanh Thảo cho rằng hắn sẽ cự tuyệt.

Ai biết, Triệu Kiến Khánh lại nói: “Chú Ngụy, trưa nay không được, ta phải về nhà kéo thêm một chuyến tới, nếu không dời xuống buổi tối đi ạ.”“A……” Cha con hai người đều lắp bắp kinh hãi.“Buổi tối…… Không tiện sao?” Triệu Kiến Khánh nhìn cha con hai hỏi.“Tiện, tiện mà, thật sự rất tiện ha hả……” Ngụy Đông Hải nhanh chóng nói.

Ngụy Thanh Thảo cũng chỉ có thể phụ họa theo.“Được rồi, nói xong rồi, buổi tối cháu sẽ đến.” Triệu Kiến Khánh khom lưng kéo xe chuẩn bị đi.Kỳ thật, nhà Ngụy Thanh Thảo giao một xe này thôi cũng không đủ, cũng về nhà kéo thêm một xe, bọn họ liền từng người ai về nhà nấy kéo thêm lúa mạch.Ngụy Thanh Thảo ngồi ở trong xe, Ngụy Đông Hải chở cô đi.
Hắn ở nói: “Tiểu tử vừa rồi khá tốt ha.”Ngụy Thanh Thảo nói: “Dạ, khá tốt.”“Hắn là người thôn nào? Bao lớn rồi?”“Hắn là người Triệu gia thôn, so với con lớn hơn một hai tuổi gì đó, cha quên à, thời điểm đi học con là nhỏ nhất.” Ngụy Thanh Thảo nói.Thời này nông thôn đều nghèo, trường học dạy học chất lượng cũng không tốt, bọn nhỏ đa phần đều chỉ học đến tốt nghiệp sơ trung rồi thôi, rất nhiều bé gái ngay cả trường học cũng chưa từng vào.Người được tốt nghiệp sơ trung giống như Ngụy Thanh Thảo, ở trong thôn đã coi như là người có văn hóa rồi.Ngụy Đông Hải như suy tư gì “Ừ” một tiếng.Cha con hai người chưa đến 11 giờ đã về tới nhà, Trương Ngọc Anh nhìn nhanh như vậy đã giao xong một xe thuế lương, vừa mừng vừa sợ, chạy nhanh múc một chậu nước lạnh cho chồng và con gái nghỉ ngơi rửa mặt rửa tay, bà thì đi về hướng kho lúa muốn dọn thêm lúa mạch để tiếp tục đi giao.“Mẹ, mẹ không thể dọn!” Ngụy Thanh Thảo lớn tiếng quát ngăn lại.Ba mẹ bị nàng hù giật nảy mình.

Trương Ngọc Anh ha hả cười cười nói: “Cái đứa con gái này, khi không hét to như vậy làm ta sợ nhảy dựng, mẹ không phải chưa từng khiêng túi lúa bao giờ, con kêu to như vậy làm gì.”“Mẹ, con chính là không cho mẹ dọn, mẹ ngồi xuống, con cùng ba dọn.” Ngụy Thanh Thảo đi qua kéo mẹ cô ngồi xuống.“Ngươi đứa cháu gái chết dầm kia, ngươi muốn đem ba ngươi hành mệt chết à, ba ngươi sáng sớm đã kéo một xe lương thực đi giao, trở về còn chưa kịp thở phào một hơi đã muốn kêu hắn tiếp tục dọn lương thực.
Mẹ ngươi là kim tôn tiểu thư à, ngay cả túi lương thực cũng không cho dọn, có phải nó chỉ nên mỗi ngày ngồi một chỗ hưởng phúc có phải hay không?” Bà nội Bạch thị ngồi ở cửa nhà chính phe phẩy cây quạt mắng lên.Kỳ thật mẹ cô từ khi vừa mở mắt đến bây giờ còn chưa có một phút nhàn nhã, bà nấu cơm, rửa chén, cho heo ăn uống, ở nhà thì ra ruộng hái đậu que và dưa chuột.Trương Ngọc Anh vừa thấy mẹ chồng lại muốn mắng chửi, sợ tới mức nhanh chóng đẩy con gái ra muốn đi thu dọn túi lương thực.“Không dọn, không cho dọn!” Ngụy Thanh Thảo túm chặt cánh tay mẹ, khiêu khích nhìn bà nội..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.