Hãn Tặc

Chương 6: Há Hốc Mồm




Sau khi thiếu niên lên xe, một tay nắm tay vịn xe buýt, sau đó di chuyển một chút, liền đứng cách cửa không xa. Chỉ qua ba trạm sẽ xuống xe, vì lẽ đó hắn sẽ không đi sâu vào buồng xe.
Không ngờ đến, hai cô gái đi đến đứng ở cạnh hai bên của hắn.
Trương Ức Vãn thuộc về loại có vóc dáng rất hấp dẫn. Giang Nam vào đầu tháng 9, khí trời còn có chút nóng, nàng ăn mặc áo đầm mỏng manh, màu nhạt kẻ ca rô, trước ngực nổi sóng chập trùng, có một đôi nhũ phong có thể làm chết người.
Vương Vũ Thuần thì lại hàm súc hơn rất nhiều, như đóa hoa cúc hơi có chút lạnh nhạt, tóc dài buông ngang vai, đứng ở Cổ Thần Dật bên trái, truyền đến mùi thơm thoang thoảng. Sau đó, xe buýt đang chạy đột nhiên thắng gấp...
Xinh đẹp khả ái Vương Vũ Thuần thét một tiếng kinh hãi, thân thể không khống chế được ngã về thiếu niên.
Ạch, tư thế ôm ấp mỹ nữ, có chút hương diễm...
Đây là một loại thâu thuật thường dùng của trộm, gọi là "Phân", chính là phân tán sự chú ý của nạn nhân.
Phương pháp có rất nhiều, ở trên xe buýt hoặc là nơi có nhiều người, một vị trí nào đó của thân thể đột nhiên bị người va vào, hoặc là bị cây dù hay những đồ vật sắc bén khác đụng vào thân thể, sự chú ý của người đó trong nháy mắt tập trung đến địa phương bị va đau, lúc này, thường thường sẽ phát hiện một cái "Mạo thất quỷ" ở bên người, không cẩn thận làm đau ngươi, hắn có thể sẽ xin lỗi ngươi, cũng khả năng làm như không thấy rời đi. Khi đó trong lòng ngươi sẽ buồn bực người này không biết điều, kỳ thực, ngay khi phân tán sự chú ý của ngươi trong nháy mắt, đồ vật đáng giá hoặc là bóp tiền trên người ngươi đã bị trộm. Ra tay khả năng là đồng bọn, cũng có khả năng chính là người đã va vào ngươi.
Chỉ có người có kinh nghiệm mới biết, đột nhiên bị người va vào, hoặc là làm đau vị trí nào đó trên cơ thể, liền mang ý nghĩa có trộm hướng về ngươi ra tay.
Sau đó diễn ra một màn hết sức tự nhiên...
Xe buýt đến trạm kế tiếp, Trương Ức Vãn cùng Vương Vũ Thuần cười híp mắt xuống xe. Khi xuống xe, Vương Vũ Thuần còn quay đầu mỉm cười với thiếu niên.
Hừ hừ, đây tính là gì? Đắc thủ xong lại thị uy? Để hắn biết được chính là các nàng trộm tiền của hắn mà phẫn uất?
Tâm tư của trộm có lúc khá là kỳ quái, đặc biệt là mỹ nữ tiểu thâu Vương Vũ Thuần.
Đắc thủ xong thì vênh váo tự đắc?
Hay là bởi vì trộm tiền một học sinh mà có chút áy náy?
Ở trong ánh mắt nhàn nhạt của thiếu niên, hai cô gái xuống xe.
Trương Ức Vãn sau khi xuống xe đi ở phía trước, vai trái của nàng đeo một túi xách Daphne nhỏ, dây đeo không dài, sau khi đeo bên vai trái, túi liền treo ở dưới nách, đây là cách đeo lưu hành hiện nay của phụ nữ thời thượng ở Thủ Đô, mà từ ngoại hình, Trương Ức Vãn cho dù không phải tiểu thư nhà giàu, cũng là lãnh đạo cao cấp trong công ty.
Nàng đi ở phía trước, Vương Vũ Thuần theo sau, kéo lại cánh tay của nàng.
Đi ra xa khoảng chừng mấy chục mét, Trương Ức Vãn đắc ý cầm trong tay một cái phong bì dày cộp ở trước mặt Vương Vũ Thuần giơ giơ lên, nói: 
- Thấy không? Tổ sư gia truyền cho chúng ta cái tay nghề này, là một việc cần có kỹ thuật. Bà cô này không ưa nhất là những tiểu tặc không có kỹ thuật chỉ có thể làm bừa kia. Mấy năm qua, danh tiếng của trộm càng ngày càng kém, chính là bị những tên ngớ ngẩn hủy đi. Không cố gắng học kỹ thuật, chỉ lợi dụng nhiều người, hù dọa người. Khi bị người phát hiện liền làm cường đạo. Vũ Thuần, ngươi sau này không thể học những người kia, khi sự tình không thành liền đánh người, đâm dao, quá không có hàm lượng kỹ thuật, ta một khi nhìn thấy những người này, đều sẽ cho bọn họ một ít giáo huấn...
- Ức Vãn tỷ, ta sẽ không. Hơn nữa, chúng ta không phải nói rồi, sau này không xa rời nhau sao?
Hai cô gái, thuê chung một cái nhà trọ ở Thủ Đô tương đối rộng rãi, mỗi ngày như hình với bóng. Bởi vì "Kỹ thuật" siêu cường, các nàng không cần như tiểu tặc mỗi ngày "Đi làm", một tháng ra tay mấy lần là có thể trải qua sinh hoạt giàu có. Mà lần này mang Vương Vũ Thuần đi ra làm việc, là Trương Ức Vãn bồi dưỡng tiểu muội một lần thực chiến diễn tập.
Trương Ức Vãn cười cười, nói: 
- Xem ra tiền cũng không ít, phỏng chừng có gần bốn ngàn.
- Nhưng là Ức Vãn tỷ, ngươi làm sao liếc mắt là đã nhìn ra trong cặp sách bé trai này có nhiều tiền như vậy?
- Tổ sư gia truyền xuống kỹ thuật, bản lĩnh thứ nhất chính là nghe lời đoán ý. Làm sao phán đoán ra đối tượng trên người có tiền, có bao nhiêu tiền, đó là điều kiện tiên quyết để biết một cái tặc có kỹ thuật cao hay thấp.
Trương Ức Vãn nói tới chỗ này, kéo khóa bóp đầm dưới nách, đem phong thư nhét vào, ngay khi nhét vào, phản ứng của nàng có chút đặc sắc... Kinh ngạc, kinh ngạc, phẫn nộ, không rõ chen lẫn cùng nhau, trong nháy mắt bạo phát:
- Chết tiệt!
Vương Vũ Thuần sững sờ, hỏi: 
- Làm sao? Ức Vãn tỷ?
Vẻ mặt của đại tỷ vẫn như cũ duy trì ở kinh ngạc vô cùng... Bởi vì, hôm nay dọc theo đường đi đến đây, nàng đã từng ra tay hai lần, bóp đầm bên trong có một cái túi ni lông, chứa hơn tám ngàn nguyên "Thành quả lao động", nhưng thời khắc này phát hiện, bóp đầm bên trong túi ni lông đã biến mất không còn tăm hơi...
Làm sao có khả năng? !
Luận kỹ thuật, từ khi sư phụ tạ thế, ngoại trừ sư huynh của nàng từ lâu đã bỏ nghề, trên đời này đã không ai cao hơn nàng!
Làm sao có khả năng khiến nàng thần không biết quỷ không hay trộm đi túi tiền?
Nàng không phải trộm bình thường a! Chỉ cần sư huynh không xuống núi, nàng chính là một đời Tặc vương mới, nhưng hôm nay, túi tiền của Tặc vương đã bị trộm đi hết rồi!
Nàng còn hướng về Vương Vũ Thuần khoe kỹ thuật trộm cắp đây, bao tiền của chính mình bị người đánh cắp đi rồi cũng không biết, này, này, này vì sao lại thế?
Phải biết, cho dù ăn cắp của một người bình thường cũng rất khó, nếu như ăn cắp tiền của trộm, độ khó liền muốn tăng lên rất nhiều , trình độ trộm tương đương, là không thể trộm đi tiền của đối phương mà không bị đối phương phát hiện. Nhưng, muốn nói trên giang hồ còn có cao thủ như vậy, kỹ thuật muốn cao hơn nàng một đoạn dài, đánh vỡ đầu của nàng cũng không tin.
Làm sao có khả năng?
- Tỷ? Chuyện gì xảy ra?
Vương Vũ Thuần lại nhẹ giọng hỏi một câu.
- Gặp quỷ, túi tiền của ta bị trộm.
Vương Vũ Thuần kinh hãi đến biến sắc: 
- A? Làm sao có khả năng?
Làm sao có khả năng? Làm sao có khả năng? Ta cũng muốn biết a! Làm sao có khả năng?
Căn cứ lời giải thích của sư phụ, tặc vương là nhất mạch đơn truyền. Sau khi sư phụ qua đời, trên thế giới này chân chính tặc vương chỉ có một cái, chính là sư huynh của nàng Cổ Tiểu Quân. Nhưng, nghe sư phụ nói, sư huynh không chịu làm tặc, cho nên sau khi hắn học xong mới lén lút trốn, hơn nữa vừa đi chính là mười năm.
- Vũ Thuần, ngươi vừa nãy ở trên xe có từng thấy một cái nam tử trông như này, thân cao khoảng một mét bảy mươi lăm, tuổi tác trên dưới ba mươi, tướng mạo rất phổ thông, không mập không gầy, da hơi đen...
Trương Ức Vãn hồi ức Cổ Tiểu Quân tướng mạo, thành thật mà nói, sư huynh tướng mạo phi thường phổ thông, thuộc về không có bất kỳ đặc điểm, rất dễ dàng bị người quên, vì lẽ đó, muốn chuẩn xác miêu tả ra sư huynh tướng mạo kỳ thực rất khó.
- Ức Vãn tỷ, ta không để ý tới có người như vậy.
- Đúng đấy, chiếu theo đạo lý mà nói, sư huynh nếu như ở trên xe, ta sẽ không không nhìn thấy.
Tặc đều là mắt nhìn sáu hướng tai nghe bát phương, lên xe chuyện thứ nhất chính là nhìn rõ ràng người trên xe, có hay không có đồng hành? Có hay không kẻ đối nghịch?
Lấy Trương Ức Vãn năng lực, một chút là có thể phân biệt ra được.
- Hơn nữa, hiện tại nghĩ lại, thời điểm đối phương ra tay chỉ có một cái, chính là trong nháy mắt khi ta hướng về đứa bé trai kia ra tay, chỉ có trong nháy mắt này sự chú ý của ta đều tập trung ở trên người đứa bé trai kia.
- Nhưng Ức Vãn tỷ, bên người chúng ta không có người như vậy...
Tự lẩm bẩm: 
- Gặp cao thủ? Làm sao có khả năng? Sư phụ nói, tổ sư gia truyền xuống kỹ thuật, chỉ có nhất mạch đơn truyền tặc vương mới được vài loại kỹ thuật thâm ảo nhất, hiện ở trên đời này, ngoại trừ sư huynh đều học được, ta cũng chỉ học đến sư phụ một nửa, nhưng sư huynh xác thực không ở trên xe a!
- Tỷ, có thể hay không là chính ngươi không cẩn thận làm mất rồi? Điều này giải thích không thông a! Quá không khoa học.
- Như vậy đi, mấy ngày nay chúng ta ngồi nhiều một chút tuyến xe này, tốt nhất có thể đem hắn tìm ra.
- Có thể hay không chính là nam hài kia?
- Hắn? Làm sao có khả năng?
Trương Ức Vãn nhíu mày nghĩ một hồi, kiên quyết lắc đầu.
Một nơi khác, thiếu niên ngồi xe đến đường Nông Nam, xuống xe hướng về Văn Lai trung học mà đi. Tại cửa trường học, thấy Vũ Tịch Nhan chờ hắn, vẫy vẫy tay: 
- Tiểu Vũ.
- Tiểu Dật, ngươi làm sao đeo ba lô như vậy a?
- Hả? Là mẹ ta nhất định bắt ta phải đeo như thế, trong cặp sách có học phí.
- Nhanh đổi lại đi, bằng không lại bị người chế nhạo.
- Híc, được rồi.
Chế nhạo hay không chế nhạo, đối với Cổ Thần Dật mà nói kỳ thực không cần để ý. Làm người hai đời, là một nam tử ba mươi tuổi, chắc chắn sẽ không để ý tới ưu khuyết điểm của nam sinh mười ba tuổi, bất quá, Vũ Tịch Nhan là bạn học tốt nhất của hắn, nàng đã mở miệng, mặt mũi này là phải cho.
Theo sau Tiểu Vũ đi vào trường học, còn chưa tới phòng học, gặp phải nhóm người Vương Vi Sâm, Tiễn Dân.
Trong ký ức Cổ Thần Dật, Vương Vi Sâm, Tiễn Dân trong lớp học luôn luôn có hứng thú bắt nạt bạn học nhỏ yếu, trước đây, Cổ Thần Dật là một trong những đối tượng mà bọn họ ức hiếp.
- Cổ Thần Dật, lên năm nhất, ngươi làm sao vẫn như đàn bà thế? Lại ở sau cái mông nữ sinh?
- Cổ Thần Dật, đợi lát nữa tan học, một mình tới thao trường hít đất hai mươi lần đó.
Hử? Đây là một chuyện bọn hắn thường làm, kêu một đám người nhìn hắn ở trên thao trường chống đẩy, sau đó chế nhạo một phen, làm việc vui. Trong ký ức, Cổ Thần Dật quả thật có mấy lần bị bọn họ dâm uy, không thể không làm chuyện như vậy...
- Dựa vào cái gì a? Vương Vi Sâm, Tiễn Dân, các ngươi còn như vậy, ta báo cáo cho lão sư. 
Vũ Tịch Nhan lập tức đem Cổ Thần Dật ngăn ở phía sau, lớn tiếng nói.
Kiếp trước, Cổ Tiểu Quân bởi vì ba tuổi liền bị Khương Hữu Hà mang lên núi, chưa bao giờ hưởng thụ quá cha mẹ, tỷ muội quan tâm. Lúc này, Vũ Tịch Nhan việc nghĩa chẳng từ nan che ở trước người của hắn, để Cổ Thần Dật cảm giác được một thứ ấm áp không nói ra được.
Cảm giác này rất tốt.
Sau khi bám thân đến trên sinh mệnh mới, đầu tiên hắn hưởng thụ được tình mẹ, sau đó, lại hưởng thụ đến tình bạn của tiểu đồng bọn, thật sự rất tốt, rất tuyệt cảm giác, trước nay chưa từng có trải nghiệm.
Điều này làm cho hắn đối với thân phận bây giờ phi thường hài lòng.
- Nữ đàn ông!
Vương Vi Sâm tức giận lẩm bẩm một câu.
Vũ Tịch Nhan lập tức xông lên chất vấn: 
- Vương Vi Sâm, ngươi nói cái gì đó? Ngươi nói lại lần nữa thử xem? Có tin hay không ta trước tiên đánh ngươi một trận, sau đó báo cáo cho lão sư?
Ở trường học, Vũ Tịch Nhan là con cưng của lão sư. Không chỉ có xuất thân cao quý, hơn nữa thành tích học tập lại ưu dị, làm bất cứ chuyện gì đều xông lên trước, còn đặc biệt yêu thích cáo trạng.
Nam sinh Văn Lai trung học, đối với cô nữ sinh này nhức đầu nhất. Không chỉ có từ nhỏ học qua võ nghệ, biết đánh nhau, hơn nữa giỏi về cáo trạng, lão sư luôn luôn thiên vị nàng.
Làm người tức giận nhất chính là, nàng luôn luôn tự xưng là thần bảo hộ của Cổ Thần Dật, nếu như nàng thấy có người bắt nạt Cổ Thần Dật, phản ứng so với trực tiếp bắt nạt nàng càng thêm kịch liệt...
Vương Vi Sâm chỉ đành lùi về sau một bước, nhìn về phía Cổ Thần Dật ánh mắt càng thêm xem thường...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.