Bệnh viện Hoa Sơn là địa điểm chuyên môn dành cho cán bộ kỳ cựu, tụ tập toàn bộ nhân viên tốt nhất. Cổ Thần Dật tuy là một học sinh trung học bình thường, nhưng sự tình quá quan trọng, là nhân chứng cực trọng yếu. Ngọa Long Quật Khởi cố ý an bài hắn đến nơi đây trị liệu, tình huống trị liệu hàng ngày đều được báo lên lãnh đạo cấp cao của Ngọa Long Quật Khởi. Vì thế Vương Thận Hành nắm rất rõ tình hình khôi phục thân thể của cậu bé này.
Nhưng một màn lúc trước khiến hắn cảm thấy kỳ quặc.
Ngay khi cậu bé thấy hắn, trong ánh mắt toát lên vẻ kích động như nhìn thấy thân nhân, cùng với cử chỉ muốn nói lại thôi, khiến hắn cảm thấy quen thuộc và kinh ngạc, vấn đều là cậu bé này không thể biết mình a...
Một cảm giác rất kỳ lạ dâng lên trong lòng hắn.
Trầm ngâm một lát, Vương Thận Hành như có điều suy nghĩ hỏi:
- Tiểu bằng hữu, ngươi tên Cổ Thần Dật, đúng không?
Cổ Thần Dật bởi vì thay đổi một thân phận, hơn nữa mới vừa tỉnh lại sau hôn mê, bất tri bất giác lại lộ ra sự thành thục khác với độ tuổi, hỏi lại :
- Sao lại để cho mụ mụ ta ra ngoài?
Một thiếu niên mười ba tuổi có thể khống chế tiết tấu nói chuyện như vậy khiến nội tâm Vương Thận Hành dâng lên cảm giác quái dị.
Hắn cười nói:
- A...? bởi vì ta muốn biết rõ trước khi ngươi bị xe đâm gục đã nhìn thấy gì và không muốn làm mụ mụ ngươi lo lắng.
Cổ Thần Dật lúc này có chút kịp phản ứng, biểu hiện của mình lại để cho Vương Thận Hành sinh ra hoài nghi, bình tĩnh, bình tĩnh a...!
Vì thế nên hắn biểu lộ sợ hãi, nhớ lại nói :
- Thật đáng sợ! Ngày đó ta từ nhà bạn học về, đi đường Tây Khang, đến đường Thuận Phong, vì mắc tiêu mà đi vào chỗ tối bên trong cây ngô đồng đi, xong việc định đi ra thì thấy một chiếc xe hơi lao ra giữa đường Thuận Phong, sau đó nghe thấy tiếng súng nổ, sợ quá vội vàng trốn một chỗ...
Thời điểm Nhớ lại tình cảnh lúc đó, Cổ Thần Dật đã khống chế nét mặt của mình, nơm nớp lo sợ, sợ hãi, ngạc nhiên, còn có một chút hưng phấn của thiếu niên, đem tình cảnh mình thấy nói ra.
Vương Thận Hành thoảng qua suy tư, sau đó hỏi:
- Ngươi có thấy rõ hai người ngoại quốc cầm súng bắn về người kia không? hình dáng bên ngoài chẳng hạn.
- Không thấy rõ, chỉ cảm giác được hai người này có điều gì đó...ừ, làm cho người ta có cảm giác sợ hãi, cảm giác nếu bị chúng phát hiện thì sẽ bị giết chết...một trong hai người đó là người da đen.
Trong đầu hắn tìm tòi trí nhớ của chủ nhân trước, hoàn toàn thuật lại theo trí nhớ kia...nếu để lộ ra quá nhiều tin tức, lão sư Vương Thận Hành sẽ hoài nghi.
Vương Thận Hành là hạng người gì, người ngoài không có biết, nhưng hắn tận mắt nhìn thấy, không nói võ công cực kỳ cao, kỹ thuật bắn súng kinh người, năng lực suy luận, phân tích đều là số một ở trong nước. Hơn nữa, lại cận thận và tính toán như hồ ly. Trong tổ chức liền có danh hiệu là "Thiên hồ".
- Ngươi còn nhìn thấy gì? Xin ngươi cẩn thận nhớ lại, đem những gì thấy được nói cho ta biết.
Thiếu niên không chút nào hàm hồ nói :
- Không còn gì cả.
Trong nội tâm cũng thở dài :
- Lão sư, Hoàng Bân sự tình hiện tại không thể nói a...,dùng thân phận bây giờ, cho dù có đem chân tướng nói ra, ngươi tin, nhưng những người khác cũng không nhất định. Hoàng Bân có hậu trường a! Nói ra, ta chỉ sợ mạng nhỏ này kết thúc. Thế cục bây giờ, biện pháp bảo vệ mình tốt nhất chính là giấu diếm toàn bộ sự tình về Hoàng Bân, để cho bọn họ biết ta không thấy gì cả...Một thiếu niên hơn mười tuổi, nhìn thấy bắn nhau kịch liệt như thế, lại chết rất nhiều người, nhất định sẽ vô cùng sợ hãi, không dám nhìn, cho dù nhìn thấy mà quên mất thì cũng là điều bình thường. Hơn nữa, chính mình lại bị xe đâm cho bất tỉnh, Hoàng Bân bọn hắn sẽ tiếp nhận cách nói này. Đương nhiên, bọn hắn chỉ cần có cơ hội sẽ hạ thủ, nhưng trước mắt có thể kéo dài thì kéo dài, đợi đến lúc thân thể mình khôi phục, như vậy sẽ có một ít năng lực tự vệ...
Hơn nữa, cho dù hắn không giữ lại đem hết mọi chuyện về trùng sinh nói ra, kết quả vẫn là đa số mọi người không tin, dù sao chuyện đã quá ly kỳ.
Mà có thể là, hắn từ nay về sau không thể phát triển tự do, sẽ bị người ta đem đi giải phẫu cũng nên. Như thế sao lại mua dây vào mình?
Vương Thận Hành châm chước một hồi, lại hỏi :
- Vậy ngươi có thấy đồng chí Cổ Tiểu Quân...những người bên cạnh người bị chết kia có làm thế nào không? có thể nhớ một ít không?
- Ta không có chú ý người khác, chỉ thấy người kia, Cổ Tiểu Quân đúng không? hắn rơi từ trên cây xuống, vì lúc đấy ta và hắn bị một gốc cây che mất, cho nên không rõ ràng. Ta chỉ thấy người da đen và người Nhật Bản đi về phía hắn, sau đó nổ súng liên tục vào hắn.
Vương Thận Hành cau mày hỏi:
- Vậy lúc hắn rơi xuống, có tiếng súng không?
- Có a...tiếng súng không hề ngừng, từ lúc hắn nhảy khỏi xe vẫn luôn có tiếng súng.
Vương Thận Hành lấy ra một tờ giấy trắng, sau đó dùng bút vẽ ra một cái sơ đồ, rồi hỏi vị trí của Cổ Tiểu Quân rơi xuống từ trên cây và vị trí của hai sát thủ.
Cổ Thần Dật trả lời đúng như thực tế.
Vương Thận Hành vẽ xong đưa cho Cổ Thần Dật xem, sau khi được xác nhận chân mày nhíu chặt hơn, lẩm bẩm nói :
- Không hợp lý a..., dựa theo vị trí đối lập nhau thế này, súng của Jeff và Sơn Bản đều không thể bắn được hắn.
Cổ Thần Dật chỉ có trầm mặc.
Vương Thận Hành nhân tiện nói:
- Cảm ơn Thần Dật tiểu bằng hữu, hôm nay tạm thời cứ như vậy đã. Bất quá, các loại vấn đề về bắn súng, người chết, nếu như không cần thiết thì đừng nói cho mụ mụ người biết, không nàng lại lo lắng.
- Ân
- Tốt lắm, ta còn sẽ đến xem ngươi.
Chờ Vương Thuận Hành rời đi, Mẹ hắn tiến đến hỏi:
- Tiểu Dật, có chuyện gì vậy?
- Mẹ, không có chuyện gì, hắn hỏi con bị xe đâm như thế nào, còn hỏi con nhìn thấy gì.
Mẹ hắn có chút lo lắng hỏi :
- Ngươi nói như thế nào? hôm đó có bắn nhau thật hả?
- Mẹ, lúc đó con sợ hãi trốn ở sau cây không dám di chuyển, không có thấy cái gì cả, đều trả lời đúng như mình biết. Mẹ đừng lo lắng, người đó muốn biết một chút là đã xảy ra chuyện gì.
Đảo mắt đã qua hai ngày.
Thời kì mười hai mười ba tuổi rất tràn đầy sinh cơ, tốc độ khôi phục thân thể rất nhanh.
Hai ngày này, Vương Thận Hành tuy không đến, nhưng hai có hai người đến hỏi thăm sự tình ngày đó, Cổ Dật Thần đã có chủ ý, toàn bộ dựa theo lúc trả lời Vương Thận Hành mà nói.
Sau khi ghi chép lời nói, cũng bảo hắn lăn dấu vân tay.
Ước chừng là nghĩ đến cậu bé sẽ không gạt mẹ của mình, cho nên, hai lần đó, bọn hắn đều không yêu cầu Mẹ hắn là Cố Bội Lan ra ngoài. Nhưng sau đó lại tìm Mẹ hắn nói chuyện, bảo chuyện phát sinh bắn nhau liên lụy tới lợi ích quốc gia, không thể truyền ra ngoài...Cố Bội Lan trịnh trọng bày tỏ thái độ nhất định sẽ giữ bí mật.
Vì thế Mẹ hắn lại nhiều hơn một phần tâm sự...
Sau khi nhi tử gặp chuyện không may, nàng gọi điện thoại cho trượng phu đang đi công tác. Cổ Hà vốn định về, nhưng khi nghe nói nhi tử đã bình phục khá tốt, sẽ không lưu lại di chứng liền cải biến chủ ý. Bởi vì nhà máy điện hạt nhân bên kia đang đúng thời kỳ mấu chốt, hắn là người nặng trách nhiệm, nếu như không có đại sự, hắn sẽ chờ lúc công việc rảnh rỗi mới về.
Như vậy, thời gian mẫu tử hai người ở với nhau, mẹ hắn nhìn về phía Cổ Thần Dật đều có một tia lo lắng...Lúc này, nàng đã minh bạch vì sao chính phủ tại chịu tất cả chi phí chữa bệnh, hơn nữa là trợ cấp kinh tế cho bọn hắn.
Liên lụy tới bí mật quốc gia, sẽ mang ảnh hưởng như thế nào đến đứa nhỏ đây? sau khi khỏi bệnh, chính phủ có hạn chế gì với nó không? ảnh hưởng gì đến tiền đồ sau này không?
với tư cách là mẹ, những thứ này nàng không thể không cân nhắc.
- Mẹ, mẹ lại có tâm sự rồi.
Qua mấy ngày ở chung, hắn đã tiếp nhận cái gia đình này, đã tiếp nhận người Mẹ này.
Cố Bội Lan cười cười, nói:
- Mẹ không có việc gì, tiểu Dật không cần lo lắng, hảo hảo dưỡng thương.
Trong lúc nói chuyện, cửa phòng bệnh xuất hiện một nữ tử xinh đẹp khoảng 24 - 25 tuổi, gõ cửa hỏi :
- A di, đây là phòng bệnh của Cổ Thần Dật phải không ạ?
Cố Bội Lan ngồi ở đầu giường đứng lên, nhìn nữ tử ôm bó hoa tươi gật đầu nói :
- Đúng vậy, xin hỏi ngươi là....
Cổ Thần Dật nghe thấy thanh âm quen thuộc kia, trong lòng chấn động...người đến không phải ai khác, chính là thành viên của tiểu tổ số 1 của Ngọa Long Quật Khởi , "Ngân thủ" Hoàng Y Y.
Tiểu tổ bọn hắn có tổng cộng 8 người, Hoàng Y Y là phái nữ duy nhất, năng lực máy tính xuất chúng, có thể phá giải các loại mật mã, xâm nhập hệ thông của đối phương.
Kiếp trước, hắn và Hoàng Y Y hợp tác, có rất nhiều thành công, năm trước xâm nhập khu tam giác vàng của Thái Lan, thành công tiêu diệt một tổ chức ám sát nhằm vào Hoa Hạ, Kim thủ đi ba bước giết ba người, nếu như có người thấy, nhất định sẽ chấn kinh thế giới ngầm.
Hoàng Y Y, ngươi đã đến rồi a...!
Trong trí nhớ của hắn, năm hắn mười tám tuổi sau khi rời khỏi sư phụ Khương Hữu Hà, liền tòng quân nhập ngũ, rồi không ngừng huấn luyện...sau khi bị Ngọa Long Quật Khởi điều tra xong, hắn lại bái Vương Thận Hành làm sư phụ, hắn huấn luyện càng thêm gian khổ, đến hai mươi tuổi hắn đều không có bằng hữu. Sau hành trình ở Thái Lan, hắn và Hoàng Y Y đã yêu nhau, nàng không có việc gì đều cùng ở một chỗ với hắn.
Trước đây hắn chưa bao giờ nói qua chuyện yêu đương, sau khi biết và ở chung với Hoàng Y Y hắn cảm giác được tâm hồn yên bình, điềm mật, ngọt ngào, có cảm giác quy túc.
Lần trước đi Mao Sơn gặp sư phụ lần cuối, sau đó xuống núi đi Thủ Đô chấp hành nhiệm vụ, mọi việc hắn đều gọi điện nói qua với Hoàng Y Y.
Hai người họ đang trong giai đoạn mặn nồng, giữa hai người đã có nhiều thấu đáo, nói đến hôn nhân có vẻ sớm, nhưng tâm linh đã có ý đó từ sớm.
Không nghĩ tới đã xảy ra chuyện!
Trước đây, hắn còn chưa kịp nói chuyện này, hắc mặc dù trọng sinh, nhưng đã thay đổi một thân thể, thay đổi thân phận, Hoàng Y Y liền làm sao đây? Có thể nói hết cho nàng sao?
Có thể sao?
Trong nội tâm hắn rất nhanh nhận định việc này.
Tin Cổ Tiểu Quân gặp chuyện không may, Hoàng Y Y mấy ngày sau mới biết đấy.
Bọn họ đều là người bí mật của tổ chức, lúc thi hành nhiệm vụ thì vài ngày không nhận được tin tức là bình thường vì thế vài ngày đầu nàng không liên hệ được với Cổ Tiểu Quân nàng cũng không thấy lạ, nhưng sau đó lại nhận được tin tức kinh tâm động phách. Sau khi nhận được tin tức, nàng vội vàng đến Thủ Đô, sau khi từ chỗ Vương Thận Hành biết được mọi chuyện, nàng vẫn không thể tiếp nhận.
Trong lòng nàng "Kim thủ" Cổ Tiểu Quân giống như một tiểu cường bất tử, làm sao có thể bị người giết ngoài đường?
Nàng đến thăm cậu bé, tự nhiên muốn chính tai nghe một lần mọi chuyện xảy ra.
Đợi nàng đi đến trước giường nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên kia, Cổ Thần Dật đã khống chế được tình cảm của mình...Hoàng Y Y, ta xin lỗi, bây giờ không phải thời điểm để lộ bí mật, nếu như ngươi lấy người khác, ta cũng không có biện pháp...
Hắn nghĩ như vậy.