Hắn Đến Từ Địa Ngục

Chương 45: Giác quan thứ sáu đáng sợ của phụ nữ




Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
Có vẻ hoàn cảnh này hơi xấu hổ.
Nguyên nhân không phải vì cái bạt tay của Lương Xuyên, mà do đống đồ chơi người lớn mà hắn mua từ Đàm Quang Huy.
Cái không khí giam cầm nguyên bản có vẻ đã bị biến chất, hóa thành thứ mà người ta không nên nghĩ đến. Dường như Nhật Bản có một bộ phim với tựa đề là “Nhục dục nơi nhà giam” có phong cách gần giống với hoàn cảnh hiện tại.
“Tay tao bị trói.”
Nguyệt Thành vẫn bình tĩnh. Cô ấy vẫn kiên cường như thế, nhưng tính chất của sự kiên cường này khác hẳn với những người bình thường. Nó tương tự với câu chuyện nhóm Đại sư huynh trong phong trào Nghĩa Hòa Đoàn. Họ tin rằng sẽ đạt được cơ thể đao thương bất nhập khi uống nước phép vào, trông có vẻ ngu ngốc nhưng nhờ thế mà bọn họ không hề sợ hãi.
Lương Xuyên nhíu mày. Hắn chẳng rõ mình đúng hay sai khi không tố cáo Nguyệt Thành. Dù gì đi nữa, đúng là cô ấy đã giết người, mà không chỉ một người. Ít nhất, cô ấy là hung thủ sát hại hai cha con Chu Thần Dương.
Ai cũng có một thước đo đạo đức cho riêng mình, nhưng đa phần là nghiêm khắc với kẻ khác và khoan dung cho bản thân. Bất cứ chuyện gì xảy ra dính dáng đến chính mình, chắc chắn thái độ phán xét và góc độ lựa chọn của người đó sẽ khác đi.
Nếu nói một cách nghiêm túc, Lương Xuyên không phải người tốt. Dù trong hoàn cảnh là hắn của ngày xưa, thì mỗi hành động tuyển chọn tín đồ, hoạt động kinh tế, tuyên dương lý luận mỗi ngày của Lương Xuyên chính là đại biểu cho tà giáo trong mắt số đông không phải tín đồ của hắn. Dĩ nhiên, bọn tà giáo đáng bị ngàn đao phân thây.
Nhưng hiện tại, hắn đã quen với thân phận “Lương Xuyên” này. Dù bản chất bên trong là ác ma, nhưng hắn vẫn sống dưới góc độ là con người.
“Ngoan ngoãn ăn đi.” Lương Xuyên thở dài, “Ăn xong, tôi có vài lời muốn nói với em.”
Hắn không vội cởi dây trói cho Nguyệt Thành, mà nhìn chằm chằm vào mắt cô ta rồi nói:
“Nếu em muốn phản công, giết tôi, hoặc đánh tôi thì cũng phải húp xong tô súp này rồi nghe hết những gì tôi nói. Em chẳng cần phải lo tôi bỏ thuốc vào đây. Giờ em đang thế này, tôi muốn làm gì cũng được hết.”
Nói xong, Lương Xuyên bắt đầu cởi dây thừng cho Nguyệt Thành.
Nguyệt Thành vẫn cảnh giác hắn, thế nhưng không tấn công. Dù là vậy, cả người cô vẫn căng cứng, trông bộ dáng có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Lương Xuyên biết Nguyệt Thành vẫn luôn luyện tập Karatedo. Chỉ là, khi ấy cô bé còn nhỏ xíu và đáng thương lúc mẹ vừa qua đời. Không ngờ sau mấy năm, cô đã thay đổi nhiều đến thế, ngang sức ngang tài với cô nàng Chu Sa nửa vời kia.
“Cô giết mấy người?” Lương Xuyên mồi một điếu thuốc. Trừ việc uống nước trong phòng ngủ, hắn không bao giờ ăn tại đây, huống chi là hút thuốc. Nhưng hiện tại, ngay cả thảm Tatami cũng bị nước miếng của Nguyệt Thành làm bẩn mất rồi, vậy thì kiêng cử gì nữa; dù sao hắn cũng phải tốn công quét dọn.
“À...” Nguyệt Thành cười, không thèm đụng đến tô súp trước mặt, nói: “Mày đang thẩm vấn tao à?”
Lương Xuyên đưa tay, vỗ nhẹ đầu Nguyệt Thành. Cô ấy định phản kích, nhưng bỗng ngây ngẩn cả người. Nhiều năm qua, ngay cả bố của cô cũng không làm thế. Trong khi đó, người có hành động tương tự thế này vào thời điểm gần đây nhất cũng chết bao năm nay rồi.
“Trả lời tôi.” Lương Xuyên nói một cách rất chân thành, “Hãy thề bằng danh nghĩa của thầy em, hãy nói cho tôi biết đáp án. Trừ Chu Quang Tông và Chu Thần Dương ra, em còn giết ai khác không?”
Lương Xuyên cần phải biết đáp án. Thật ra, bản thân hai người Chu Quang Tông và Chu Thần Dương đều có vết nhơ trên người. Nếu Lương Xuyên điều tra cặn kẽ, ắt có thể phát hiện ra tội trạng của họ. Chắc chắn những oan hồn quấn quýt bên những bức tượng điêu khắc kia không xuất hiện một cách vô cớ đâu.
Mặc dù đây không phải là một cái cớ để Nguyệt Thành chạy trốn khỏi vòng pháp luật, nhưng ít nhất cũng giúp Lương Xuyên nhẹ lòng hơn khi bao dung cô.
Nhưng nếu Nguyệt Thành nói cô từng giết nhiều người nữa, Lương Xuyên cũng không biết làm sao cho phải. Hắn sẽ rơi vào trạng thái bàng hoàng nghiêm trọng và vô cùng khó xử.
“Tao không muốn nói cho mày biết.” Nguyệt Thành từ chối trả lời, “Hơn nữa, tao không muốn thề trên danh nghĩa của thầy tao, đây là không tôn trọng thầy ấy.”
Chát...
Lại là một cái tát.
Lần này, hắn đổi bên.
Thế thì tốt rồi,
Cả hai bên gò má của cô ấy đều ửng đỏ dấu tay.
Trong từ điển của Lương Xuyên không hề có cụm từ dịu dàng với phụ nữ.
Cô nàng ăn một cái bạt tay lần đầu tiên do bị trói, nhưng lần này là đang tự do.
Nguyệt Thành chuẩn bị thúc khuỷu tay chống trả theo phản xạ, nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà khựng lại ngay khi sắp đánh trúng mặt Lương Xuyên. Từ hành động sờ đầu ban nãy đến giờ, cô ấy bỗng có cảm giác rất kỳ lạ đối với gã đàn ông đang giam giữ mình. Đó là một cảm giác quen thuộc rất lạ lẫm.
Dường như Lương Xuyên không hề trông thấy động tác của Nguyệt Thành, chỉ trừng cô nàng bằng một ánh mắt tức giận:
“Nói tôi nghe, rốt cuộc em đã giết mấy người?”
Nguyệt Thành ngậm miệng, tỏ vẻ mê mang, nhưng vẫn không chịu đáp.
“Nói tôi biết!” Lương Xuyên vẫn hỏi.
Nguyện Thành vẫn không trả lời.
“Nói tôi biết!”
Lương Xuyên bóp lấy cần cổ yếu ớt của Nguyệt Thành, đẩy cô ấy dán chặt vào vách tường.
“Nói tôi nghe!”
“Tại sao... tao phải nói cho mày...” Nguyệt Thành vẫn cứng đầu, nói: “Mày là gì... của tao...”
“Tôi muốn giúp em.” Lương Xuyên nhắm mắt lại, cố kiểm soát sự bối rối trong lòng.
Trên ban công, Phổ Nhị ngáp dài, duỗi lưng, rồi đổi sang tư thế nằm khác.
“Bố tao đã không thèm quan tâm tao, mày là ai mà đòi làm thế với tao?”
Nguyệt Thành chộp lấy cánh tay của Lương Xuyên. Cô mạnh hơn Lương Xuyên trong bộ dáng yếu đuối rất nhiều; dù gì thì người ta đã luyện Karatedo từ nhỏ.
Nhưng chẳng hiểu sao cô lại không bóp mạnh vào cánh tay hắn. Nếu là lúc trước, cô đã có thẻ bẻ gãy cánh tay của Lương Xuyên trong nháy mắt.
Lương Xuyên nắm lấy cổ áo của Nguyệt Thành, kéo cô dẫn đi. Nguyệt Thành buộc phải đi theo hắn ra khỏi phòng ngủ. Sau đó, Lương Xuyên nhẫn tâm đẩy cô một cái. Vì bất ngờ nên Nguyệt Thành ngã xuống. Hành lang rất hẹp, Nguyệt Thành té xuống dưới chân cầu thang, rướm máu ngay trán và miệng nhưng cô vẫn không phản kháng, chỉ nhìn Lương Xuyên một cách ương ngạnh.
“Tại sao em lại trở nên như thế?”
Lương Xuyên bước từng bậc thang đi xuống.
Nguyệt Thành thở hổn hển. Cảm xúc ngang ngược, phẫn nộ, hung ác và mê mang đang luân chuyển liên tục trong ánh mắt cô nàng. Đã nhiều lần, Nguyệt Thành muốn đứng dậy, tẩm quất người đàn ông dám làm mưa làm gió trước mặt mình một trận ra trò. Ấy thế mà, cô cứ nắm tay lại rồi vô thức buông ra.
Lương Xuyên tóm cổ áo Nguyệt Thành lần nữa, kéo cô vào nhà tắm. Từ đầu đến đuôi, Nguyệt Thành luôn chịu đựng một cách bị động, không hề chống lại, không đánh trả, cứ như rơi vào trạng thái mất hồn, ngơ ngơ ngác ngác.
... Rì rào... rì rào...
Hắn vặn mở vòi nước trong bồn rửa tay; nước bắt đầu đầy dần.
Lương Xuyên đè ngay ót Nguyệt Thành, ấn cô xuống bồn nước.
Nguyệt Thành bắt đầu giãy dụa theo bản năng.
Qua khoảng 10 giây, Lương Xuyêt giật tóc cô lên.
Hiện đang là mùa đông, gương mặt mịn màng của Nguyệt Thành đỏ ửng vì ngâm nước; tóc ướt sủng, trông rất thê thảm.
“Trừ hai tên họ Chu, em có giết ai nữa không?”
Lương Xuyên vẫn hỏi như thế.
Nguyệt Thành vẫn cười nhưng không thèm trả lời. Cô nhìn chằm chằm vào tấm gương trước mặt. Trong đó, cô trông thấy bản thân mình đang đứng cạnh Lương Xuyên.
“Nói! Nói tôi biết!”
Lương Xuyên lại ấn đầu Nguyệt Thành xuống bồn rửa tay lần thứ hai.
Thời gian kéo dài khoảng nửa phút, đến khi được kéo lên, Nguyệt Thành ho và nôn mửa liên tục, cả người run rẩy.
“Nói! Rốt cuộc em đã giết mấy người! Nói nhanh lên!”
Trông Lương Xuyên rất lạnh lùng qua vẻ mặt, nhưng có thể thấy rõ là hắn đang tức giận vô cùng.
Con hư tại cha.
Cũng do mình đã kéo cô bé đang trong trạng thái lạc lõng vì mất mẹ vào chính thế giới của bản thân, biến cô bé thành tín đồ của mình. Hiện tại, cô bé trở thành hung thủ giết người, còn là một tên sát nhân liên hoàn nữa!
Lương Xuyên thừa nhận đây là vấn đề của chính mình, là sai lầm của bản thân. Vì hắn không chăm sóc tốt cô, là giáo lý của hắn đã hại cô.
Giết người không phải là một chuyện lớn.
Dù ở thời điểm hắn vừa quay lại tại miền Viễn Đông, hay gã Triệu Vũ Lục gần đây thì người mất mạng dưới tay Lương Xuyên cũng khá nhiều. Nhưng điều khiến hắn đau lòng nhất chính là lý do vì sao mà một cô bé ngây thơ lại biến thành thế này. Vốn dĩ cô nên có một cuộc sống tốt đẹp mà biết bao người phải hâm mộ!
“Ha ha ha...”
Nguyệt Thành vẫn cười nhưng không thèm nói lấy một câu.
Lương Xuyên tiếp tục nhấn đầu cô xuống nước. Thân thể Nguyệt Thành run như cầy sấy. Nước đã tràn bồn, chảy xuống dưới, ướt đẫm cả sàn. Cả người Lương Xuyên cũng ướt hết một nửa.
Lần này, hắn nhấn cô hai phút.
Cuối cùng, hắn thả lỏng tay trong vô thức.
Sau đó, Lương Xuyên bụm mặt, quỳ xuống.
Hắn rất đau khổ, đau khổ từ tận đáy lòng.
Dù đến tận lúc này, hắn vẫn nghĩ phương hướng lý luận của bản thân chính xác, vì hắn đã hồi sinh, đúng là hồi sinh thật mà!
Nhưng sự thay đổi của Nguyệt Thành đã khiến hắn phải tự trách khôn xiết. Thậm chí, bản thân hắn bỗng có ý muốn phủ định tất cả mọi thứ trước kia.
Hắn không biết, mình đã từng làm cái quái gì!
Không những biến mình thành một thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ,
Mà đồng thời biến cô bé yếu đuối, bất lực ngày trước trở thành thế này.
Khi đối mặt với bốn tên súc vật giết đôi vợ chồng son kia, Lương Xuyên có thể trừng trị bọn chúng một cách hiên ngang lẫm liệt bên ngoài vòng luật pháp.
Lúc đó, hắn nghĩ đó là sứ mạng của chính mình. Hắn có thể thu được sự công nhận và giá trị của bản thân thông qua hành động trừng trị ấy.
Hắn là ác ma, nhưng vẫn có giá trị tồn tại. Đây cũng là nguyên nhân mà Lương Xuyên chấp nhận giúp Ngô Đại Hải phá án.
Phải vất vả lắm hắn mới sống lại, hắn vẫn đang cố gắng sống tiếp.
Nhưng hiện thực đã tát cho hắn một cái thật mạnh.
Hắn không dám nói rõ thân phận với Nguyệt Thành. Bởi vì, một khi nói ra sự thật, nếu cô ấy tự thú mình còn giết những người khác nữa, thế là Lương Xuyên thật sự cắt đứt đường lui của mình.
Khi ấy, hiển nhiên hắn là một con ác ma chứ không phải người, còn biến tín đồ dễ mến của mình thành một con ác ma mới.
Hắn căm ghét bản thân, nhưng buộc phải thừa nhận chính mình.
Lương Xuyên hít một hơi thật sâu, lấy một điếu thuốc đã thấm ướt hơn một nửa ra. Dù là thế, hắn vẫn kẹp vào miệng rồi lấy bật lửa ra, run rẩy mồi thuốc.
Hắn rít rất sâu, gồng người mà rít. Trong tròng mắt của hắn, từng tia sáng đỏ dần xuất hiện một cách mất kiểm soát.
Bên cạnh Lương Xuyên, Nguyệt Thành đã ngã nhoài trên mặt đất trong bộ dạng ướt sũng người, lộ ra vóc dáng nở nang quyến rũ rõ mồn một. Dưới làn áo mập mờ, có thể thấy rõ làn da trắng muốt cùng đường cong động lòng người của cô; thậm chí còn có hai quả anh đào ẩn hiện, trông vừa mông lung vừa cuốn hút.
Thật ra cô ấy rất trẻ. Đây là vóc dáng ma quỷ tràn đầy sức sống thanh xuân. Dĩ nhiên, dường như chủ nhân của cơ thể này cũng là một con quỷ.
Cô ấy khẽ vươn tay, bò trên nền gạch men sứ một cách chật vật.
Sau đó, cô ấy ôm eo Lương Xuyên bằng cả hai tay, lại còn úp mặt mình vào lưng hắn.
Lương Xuyên sững sờ, đứng yên không nhúc nhích.
“Thầy ơi... Đừng bỏ con nữa.. Thầy... Xin thầy... Đừng bỏ con đi nữa mà.”
Đây chính là giác quan thứ sáu đáng sợ của phụ nữ.
Cô đã nhận ra hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.