Hắn Đến Từ Địa Ngục

Chương 42: Ai đúng... Ai sai!




Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
“Khi tôi xuống địa ngục,
Rồi sẽ quay lại một lần nữa!”
Lương Xuyên gần như thét to lên, cơ mặt vặn vẹo hẳn đi.
Hắn rất phẫn nộ.
Hắn đang phát điên.
Có lẽ hắn đã đánh mất lối quay về quá khứ.
Có thể hắn đã quen với bản thân của hiện tại.
Nhưng dù gì đi nữa,
Trong chuyện này,
Lương Xuyên không bao giờ chấp nhận được!
Kẻ đang đứng trước mặt đã xuyên tạc giáo lý của mình, dùng danh nghĩa của mình dưới tư cách sử dụng quyền lực cho việc khiển trách để thực thi hành vi sát nhân bên ngoài!
Đây là điều mà Lương Xuyên không thể nào chấp nhận.
Hắn có thể quên đi quá khứ của bản thân, bỏ qua tất cả những gì mình từng có,
Nhưng tuyệt đối không cho phép có bất cứ ai nhảy múa trên “thi thể” của mình.
Người đàn ông mang mặt nạ quỷ đã nhảy xổ đến trước mặt Lương Xuyên. Thậm chí, gã đã vung con dao điêu khắc trong tay lên. Tốc độ của kẻ này rất nhanh, thân thủ cũng dứt khoát. Nhưng trong gang tấc vừa áp sát Lương Xuyên, cả người kẻ này bỗng run rẩy dần.
Đôi mắt của Lương Xuyên tỏa ra một làn sáng màu máu, trông rất quỷ dị.
Kẻ này vẫn không lùi bước, càng không sợ hãi.
Khi Triệu Vũ Lục đâm lén lần trước, đúng là do Lương Xuyên đã sơ suất.
Nhưng lúc này, tại thời điểm cả hai đang đối mặt nhau,
Thân là một con ác ma bò lên từ Địa ngục, thật vô lý khi hắn lại sợ hãi, mà đối thủ còn là một người phàm!
Kẻ đeo mặt nạ dần ngồi xổm xuống. Nó đang run rẩy; nó đang chống cự. Nhưng hạt giống sợ hãi đã được gieo xuống, sự chống cự của nó đã dần suy giảm rồi mất tác dụng.
“Mày từng thấy Địa ngục à?” Lương Xuyên hỏi.
Nóng giận là một trạng thái tâm lý đáng sợ. Nó có thể kích phát ra bản chất thuần túy nhất của con người, xé bỏ mọi lớp ngụy trang, tháo gỡ hết tất cả những gì tốt đẹp.
Lúc này, Lương Xuyên không còn giống một cụ già ngồi phơi nắng thảnh thơi trước cửa tiệm nữa.
“Mày từng xuống Địa ngục à?”
Lương Xuyên hỏi tiếp.
“Mày gặp ma quỷ thật sự chưa?”
Giọng nói của Lương Xuyên vang vọng trong đầu kẻ mang mặt nạ, tựa như từng tia sét phá nát nỗ lực tự vệ của nó.
“Mày chỉ là một kẻ tầm thường, lại còn ngu ngốc.
Ai cho mày cái quyền xuyên tạc giáo lý thế kia?
Là ai hả?
Ai cho mày tự tin để cả gan đại biểu cho sứ đồ của Địa ngục đi thực thi quyền trách phạt dưới danh nghĩa của ác ma?”
Lương Xuyên nắm lấy vành mặt nạ,
“Là ai xúi giục mày làm ô uế thứ mà tao để lại?”
... Phựt...
Mặt nạ bị Lương Xuyên giật mạnh.
Ngay lúc ấy,
Gã đeo mặt nạ lòn người lên một cách bất ngờ. Trông cô ta như phát điên, gào thét y hệt một con thú dữ.
Âm thanh ấy rất chói tai,
Sắc bén,
Điên cuồng.
Cô ấy tự cắn nát môi mình, máu tươi chảy qua khóe miệng. Cô nàng chưa bao giờ bỏ cuộc, vẫn luôn kiên trì, cứng cỏi, vượt qua sự dự đoán của một người bình thường.
Lúc này, cô ta lại vung con dao khắc lên lần nữa. Lương Xuyên lùi về sau một bước, né khỏi vị trí gạch men sứ mà con dao vừa đâm vào, nơi mà hắn vừa đứng.
“Bất cứ người nào dám phản bội thầy, bất cứ người nào dám vu oan cho thầy, đều phải bị trừng phạt. Đều phải nhận lãnh sự tra tấn của Địa ngục!
Không ai được phép khinh nhờn… Thầy của tao!”
Dưới mũ áo jacket, đằng sau lớp mặt nạ quỷ kia, lại là một gương mặt phụ nữ xinh đẹp nhưng đang vặn vẹo.
Cô ấy đau khổ, tức giận.
Nhưng vẫn cứng đầu, bảo vệ lý đạo lý của bản thân.
Bảo vệ...
Tín ngưỡng của mình.
Lương Xuyên không ngờ kẻ này lại có thể tấn công một lần nữa dưới cái nhìn của mình, dù lần sau có vẻ yếu và chậm hơn lần trước.
Đòn này chỉ như gãi ngứa, nhưng đủ để chứng minh kẻ này có tâm cảnh chắc chắn và đáng sợ đến nhường nào.
Nhưng điều làm cho Lương Xuyên bất ngờ hơn cả chính là hóa ra kẻ này lại là Nguyện Thành!
Cô gái phấn son xinh đẹp đã không còn là con nhóc mít ướt nữa rồi.
Nó từng là một con bé bỏ ăn, quên ngủ, chỉ biết ôm búp bê khóc thút thít khi mẹ qua đời.
Nó từng là một con bé chăm chỉ mời nước các vị tín đồ trong thời gian mình truyền đạo.
Lương Xuyên có thể phỏng đoán bất cứ ai là hung thủ,
Nhưng không bao giờ nghĩ rằng, tên hung thủ đang cầm con dao điêu khắc trong tay, lại là cô!
“Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra?” Màu đỏ thẫm trong mắt hắn tan dần. Giờ phút này, hắn không còn phẫn nộ nữa, mà thay vào đó là cảm giác mê mang, khó hiểu.
Tại sao lại là cô ấy?
Sao có thể là cô ấy được cơ chứ?
Cô ấy chính là người xuyên tạc giáo lý của mình ư?
Cô ấy là hung thủ giết chết cha con Chu Quang Tông, Chu Thần Dương, rồi muốn giết luôn cả mình à?
Tại sao lại là cô ấy chứ?
Nguyệt Thành chống hai tay xuống đất, thở hổn hển.
Cô ta vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, y như vẫn đang hòa mình trong không gian tín ngưỡng của bản thân:
“Thầy từng nói, người chết xuống địa ngục sẽ có thể quay về.
Lời thầy nói không bao giờ sai.
Thầy là ngọn cờ đầu của bọn tao, là người dẫn đường cho bọn tao tránh xa cái chết. Thầy soi lối chúng tao đến với một cuộc sống mới về sau.
Ánh sáng của thầy có thể chiếu sáng bọn tao vĩnh viễn!”
Nguyệt Thành từ từ đứng dậy, thò tay nhặt con dao khắc lần nữa. Mắt của cô ấy không hề vẩn đục, mà ánh lên một sự thanh tĩnh và kiên nghị.
Lương Xuyên hơi thất thần, lui về sau liên tục. Cuối cùng, hắn dựa lưng vào vách tường phòng khách.
Mặt tường lạnh như đá cũng không thể giúp hắn thanh tĩnh.
Hắn thật sự không thể tin được những gì mình vừa thấy.
Thật ra, vốn dĩ Lương Xuyên đã có thể phát hiện ra một số chi tiết từ sớm.
Kẻ đó có đủ quyền lực để xuyên tạc giáo lý của bản thân và in ấn ra, ngoại trừ Nguyệt Thành, còn ai trong tổ chức có thể đảm nhiệm tư cách như vậy?
Phải biết rằng, tổ chức đó đang tồn tại nhờ tài sản của Nguyệt Thành. Chính Nguyệt Thành đã bỏ tiền ra để giữ lại nó.
Hắn đã chết.
Lương Xuyên đã chết từ lâu.
Hắn đã chết.
Và chưa từng sống lại.
Chuyện tương tự một tên khoác lác bản thân là một vị thần y chuyên bán thuốc hiếm chữa khỏi bách bệnh lại chết vì một cơn bệnh nặng vậy.
Cái chết của Lương Xuyên lúc đó, chẳng khác gì lời tuyên cáo chấm dứt trò đùa lố bịch này.
Khi người sáng lập tổ chức và người thầy duy nhất đã dùng thực tế của bản thân để xác nhận rằng - người chết không thể nào sống lại thì còn bao nhiêu tín đồ vẫn thành kính đi theo đây?
Nếu không nhờ Nguyệt Thành gánh vác và truyền nhiệt, có lẽ tổ chức này đã sụp đổ từ lâu, hoặc không còn tồn tại nữa.
Là cô ấy!
Lẽ ra mình nên đoán ra từ sớm.
Cô ấy là kẻ có hiềm nghi nhiều nhất.
Nhưng tại sao lại là cô ấy?
...
“Anh ơi, mẹ em không có ở đây. Bố nói, mẹ lên Thiên đường rồi. Có đúng vậy không anh?” Cô bé rưng rưng nước mắt, ôm búp bê, ngẩng đầu hỏi một chàng trai trẻ tuổi.
“Sai rồi, chắc chắn mẹ em đã xuống Địa ngục.”
“Nhưng mẹ em là người tốt cơ mà! Mẹ đâu phải là người xấu đâu! Mẹ thương em, hay giúp đỡ người khác. Mẹ đúng là một người tốt. Chẳng phải người tốt sẽ được lên Thiên đường sao?” Cô bé vẫn hỏi.
“Bởi vì mẹ em là con người! Chỉ cần là con người thì sẽ xuống Địa ngục sau khi chết.” Chàng trai trẻ khẳng định.
“Em không quan tâm mẹ xuống Địa ngục, em chỉ muốn mẹ quay về. Em muốn mẹ về với em. Anh ơi, anh dẫn em đi tìm mẹ được không?”
“Mẹ em sẽ trở lại.” Chàng trai sờ nhẹ đầu con bé: “Tin anh đi! Chắc chắn mẹ em sẽ trở lại. Chúng ta sẽ tìm ra đường đến Địa ngục, rồi dần dần dẫn dắt người thân quá cố của chúng ta trở về, kể cả mẹ em.”
“Vậy con đường đó ở đâu?” Con bé hỏi một cách đầy hy vọng.
“Trong đây.” Chàng trai lấy một quyển sách bìa đen có tên “Khởi Nguyên Của Địa Ngục” ra, “Thật ra anh vẫn đang đi tìm con đường đó. Em có muốn đi tìm cùng với anh không?”
“Dạ, em muốn. Em muốn tìm mẹ của em về. Em muốn tìm kiếm cùng với anh, nhất định sẽ tìm ra con đường đó!”
...
“Chu Quang Tông, Chu Thần Dương
Bọn chúng đều bị mất đi người phụ nữ của đời mình.
Khi ấy, chính bọn chúng là người chủ động xin gia nhập tổ chức.
Tổ chức đồng ý chứa chấp bọn chúng.
Nhưng sau đó, cả hai đòi thoát ly tổ chức chỉ trong một thời gian ngắn.
Tổ chức đồng ý để bọn chúng rời khỏi.
Nhưng bọn chúng lại đầu độc những vị tín đồ khác, gièm pha thầy là một kẻ điên, một tên tâm thần, một gã lừa đảo đáng chết.
Bọn chúng chào hàng tác phẩm điêu khắc của gia đình cho người trong hội. Sau đó, chúng rêu rao chỉ cần dùng tóc hoặc máu tươi của thân nhân trộn vào tượng điêu khắc thì linh hồn của người đó sẽ bám dính vào vật ấy, vĩnh viễn bầu bạn ở bên cạnh.
Tao cho phép bọn chúng rời khỏi.
Tao chấp nhận chuyện bọn chúng quay lưng.
Nhưng tao không thể nhẫn nhịn khi thấy chúng nó nhục mạ thầy như vậy.
Tao không nhịn được khi thấy bọn chúng lợi dụng tinh thần và tư tưởng của thầy để làm công cụ mở rộng thị trường.
Điểm khác nhau giữa Ác ma và Thiên sứ là, Ác ma không quan tâm đến tín ngưỡng của người phàm.
Nhưng Ác ma không bao giờ cho phép người phàm cố ý mạo phạm!”
Nguyệt Thành đứng lên một cách từ tốn, rồi tiến dần về phía Lương Xuyên.
“Trong khi đó, mày… Tự ý xông vào thư viện,
Còn dám vấy bẩn tín ngưỡng của bọn tao ngay nơi ấy.
Làm nhơ nhuốc giáo lý của chúng tao.
Mày đáng chết!”
Nguyệt Thành tiến từng bước một đến gần Lương Xuyên.
Chỉ là, hắn vẫn đứng đó một cách thờ ơ.
Hắn không phản kháng, cũng không tránh né. Luồng ánh sáng màu máu vẫn chưa xuất hiện trong đôi mắt kia.
Lương Xuyên không muốn tin, nhưng lại không thể không tin.
Chính bản thân mình ngày xưa đã biến một cô bé khờ khạo, ngây ngô trở thành một con quỷ như thế này.
Thành một tên hung thủ xem mạng người như cỏ rác.
Tất cả chuyện này đều là lỗi của mình,
Là do lý luận của mình, do sự ngông cuồng và kích động của bản thân đã dẫn đến tình hình như hiện tại.
Chu Quang Tông bị đóng vào vách gương, lồng ngực bị moi rỗng.
Chu Thần Dương bị treo ngược bên ngoài trường mẫu giáo, mặt mày bị cắt nát.
Những hành vi mưu sát, với thái độ đùa bỡn và hành hạ tàn nhẫn đến chết kia lại do cô gái trước mặt này gây ra.
Vị thầy đánh kính, không cho phép xâm phạm trong lời nói của cô ấy, chính là hắn của ngày xưa.
Nếu không có hắn, hoặc nếu hắn không truyền đạo của mình cho cô bé này, phải chăng con bé đã có thể vơi đi nỗi buồn mất mẹ từ lâu?
Hiện tại, có lẽ cô ấy vẫn còn đi học, hoặc đang yêu đương với một ai khác.
Vật mà cô nên cầm là một đóa hồng tươi, thay vì con dao điêu khắc nhuộm đầy máu tươi như thế này.
Vốn dĩ cô sẽ có một cuộc sống khá giả hơn những người khác đi cùng và tương lai tươi sáng. Cô đã có thể tiếp tục làm một công chúa bé nhỏ dưới vòng tay của gia đình.
Do mình, do mình xúi giục cô tự rơi vào cơn điên của bản thân.
Chính mình khiến cô tự biến thành một tên ma đầu giết người.
“Tao muốn giết sạch chúng mày.”
Nguyện Thành bóp lấy cổ Lương Xuyên, tay còn lại vung con dao khắc lên:
“Tao vĩnh viễn tin tưởng thầy, thầy hứa sẽ quay lại sau khi chết đi.
Trong giáo lý cũng từng nói thế.
Tao sẽ tiếp tục chờ ngày thầy quay lại.
Nhưng trong lúc thầy vắng mặt, tao sẽ vì thầy, mà đưa tất cả những kẻ coi thường thầy, xuống Địa ngục.
Khi bọn chúng xuống dưới, bước trên con đường dẫn vào Địa ngục, ắt hẳn có thể trông thấy thầy đang đi ngược chiều quay về.
Sự thật sẽ chứng minh cho bọn chúng biết, ai đúng, ai sai!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.