Hắn Đến Từ Địa Ngục

Chương 27: Vì sao, vì sao, vì sao?




Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn

***
"Bác sĩ, thế nào? Thế nào rồi?"
Ngô Đại Hải còn đang mặc bộ đồ bệnh nhân trên người, trông thấy bác sĩ đi ra thì lập tức xông lên hỏi.
Bàn tay mập mạp của anh nắm lấy bả vai bác sĩ mà lay, khiến vị bác sĩ già gầy yếu xấp xỉ sáu mươi này lảo đảo.
Không trách anh Ngô mập lo lắng như vậy được. Anh đã biết đại khái tình hình vừa rồi, không kể quan hệ thân thiết với Lương Xuyên thì nguyên do chính mà hắn gặp phải tập kích này cũng chính là vì bị vạ lây từ chuyện của mình. Ngô Đại Hải hận không thể nằm trong phòng cấp cứu kia, còn hơn là phải đứng ngoài này không ngừng áy náy như hiện giờ.
"Tình huống bệnh nhân không tốt cho lắm. Vết thương sau lưng rất nghiêm trọng, lại còn mất máu quá nhiều. Chúng tôi đã cố gắng hết sức để giữ lại mạng sống cho cậu ta, nhưng mà..."
"Nhưng gì?" Ngô Đại Hải kêu lên: "Nhưng mà cái gì? Bác sĩ, chú không thể nói thẳng một lèo ra hết hay sao?"
"Nhưng mà có lẽ trên hung khí kia còn bôi thêm một thứ gây tê liệt gì đó, cụ thể là gì thì chúng tôi còn chưa phân tích ra. Thứ đó đã ngấm vào trong người bệnh nhân. Theo tình huống bây giờ, nếu may mắn thì có lẽ một hai ngày nữa bệnh nhân sẽ tỉnh lại được. Còn như không may... có thể vĩnh viễn không tỉnh lại nữa."
"Vĩnh viễn không tỉnh lại được?" Ngô Đại Hải ngây ngẩn cả người, "Biến thành người thực vật?"
Bác sĩ gật đầu, sau đó dặn dò cô y tá bên cạnh vài câu rồi rời đi. Ông cũng biết anh chàng mập mạp trước mặt có thân phận thế nào, cho nên dù anh chàng có kích động cũng không dám bày tỏ kiêu ngạo gì cả. Dù sao người ta cũng không dễ chọc vào đấy.
Về phần bệnh nhân được đưa tới, với tư cách là bác sĩ thì ông đã cố gắng hết sức rồi. Hiện tại chỉ trông chờ vào số mệnh của bệnh nhân mà thôi. Đương nhiên, đứng ở góc độ là bác sĩ thì xác suất để bệnh nhân này tỉnh lại thật sự quá thấp.
Ngô Đại Hải ngồi lại trên ghế dài. Anh không dám nhìn qua cửa sổ để xem tình hình của Lương Xuyên ra sao nữa. Anh hiểu rõ, nếu tối hôm qua anh không gọi điện cho Lương Xuyên, có lẽ hiện tại hắn đã không có chuyện gì rồi.
Đúng lúc này, điện thoại của Ngô Đại Hải vang lên, anh bắt máy.
"Này Đại Hải, lần trước không phải cậu nói muốn thu xếp thăm tù Tôn Hiểu Cường kia sao? Bên chỗ anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, lúc nào cậu đến được?"
"Ngại quá chủ nhiệm Trần à, hiện tại bên cạnh em việc, để thư thả vài hôm được không?"
"À, vậy à, vậy cậu cứ lo xử lý công việc, khi nào chuẩn bị tới nhớ báo trước cho anh một tiếng."
"Làm phiền anh rồi, chủ nhiệm Trần."
"Không có gì đâu."
Ngô Đại Hải cúp máy, hít sâu một hơi. Thật ra Lương Xuyên mới là người muốn gặp Tôn Hiểu Cường đấy, thế nhưng hiện tại hắn lại đang nằm trong kia rồi.
Tôn Kiến Quốc đứng ở bên kia một lúc, lúc này mới đi tới. Anh ta cũng hiểu tâm tình đội trưởng lúc này không tốt cho lắm.
Thật ra mọi người đều hiểu rõ, đội trưởng thật sự rất coi trọng cái ghế của mình, luôn tập trung tinh thần nghĩ cách trèo lên cao hơn, theo đuổi thăng tiến trong công việc. Nhưng mà đội trưởng còn có một mặt nữa, đó là rất coi trọng tình cảm anh em.
Với cấp dưới như bọn nọ mà nói, có một người sếp như vậy quả thật rất may mắn.
"Đội trưởng Ngô, đã có báo cáo điều tra sơ bộ." Tôn Kiến Quốc cũng đi tới đây.
"Cậu nói đi." Ngô Đại Hải tiếp tục hút thuốc, không ngẩng đầu lên.
"Hung thủ là Triệu Vũ Lục, trưởng đoàn xiếc Thiên Hải ở Thành Đô, năm năm trước đã về hưu. Xe taxi kia do đệ tử ông ta là Lưu Nghiễm Phúc mới thuê chạy sáng nay. Lưu Nghiễm Phúc chính là thi thể còn lại trong xe.
Qua điều tra hiện trường và kiểm tra thi thể sơ bộ, chúng ta kết luận rằng mục đích của Triệu Vũ Lục là trả thù cố vấn Lương. Trợ thủ là đệ tử ông ta, Lưu Nghiễm Phúc. Nhưng có khả năng Lưu Nghiễm Phúc không biết ông ta định giết người, hoặc cũng có thể lúc đó cắn rứt lương tâm, phút cuối đã ngăn cản Triệu Vũ Lục lại.
Từ thương thế của Lưu Nghiễm Phúc cùng một loạt dấu vết, có thể thấy gã chết là do bị chính sư phụ mình là Triệu Vũ Lục giết.
Có lẽ nhờ Lưu Nghiễm Phúc ngăn cản mà cố vấn Lương mới tìm được cơ hội trốn khỏi xe taxi, nhưng mà cố vấn Lương..."
"Lão già Triệu Vũ Lục kia chết thế nào?" Ngô Đại Hải bắt được mấu chốt vấn đề.
"Tự sát." Tôn Kiến Quốc nhíu nhíu mày, như kết luận, "Trên hung khí chỉ có dấu vân tay một mình Triệu Vũ Lục. Hơn nữa tư thế tử vong cuối cùng của Triệu Vũ Lục là tay cầm chặt dao đâm thẳng vào tim mình. Điểm này do pháp y Giản phân tích khi kiểm tra vết thương, nhưng có lẽ tám chín phần mười là như vậy.
Có thể là Triệu Vũ Lục tập kích cố vấn Lương không thành, lại lỡ tay giết chết đệ tử mình. Cuối cùng ông ta cũng tự hiểu, đã bị cảnh sát chúng ta phát hiện ra tội trạng hết cả, cho nên chán nản dứt khoát tự kết liễu mình."
Vừa lúc này, điện thoại của Tôn Kiến Quốc lại vang lên. Anh ta nhận điện thoại, sau khi cúp điện thoại rồi mới kích động nói:
"Đội trưởng Ngô, mấy anh em trong đội chúng ta có cầm giấy lục soát tới điều tra nhà của Triệu Vũ Lục, phát hiện có rất nhiều nội y phụ nữ từ những lần rình trộm nhiều năm trước được cất giấu trong phòng đọc sách nhà ông ta. Bọn họ còn tìm thấy được quyển nhật ký của Triệu Vũ Lục, trong đó có ghi chép về bản án mười năm trước."
"Mẹ kiếp!"
Ngô Đại Hải ném thẳng tàn thuốc xuống sàn nhà.
"Lão súc vật đó, hại cả hai người bạn thân của anh!"
Ngô Đại Hải cởi phăng bộ đồ bệnh nhân trên người mình ra.
"Đội trưởng Ngô, bây giờ anh làm việc được không?"
"Chẳng lẽ cứ ngồi ngẩn người ở đây? Mẹ kiếp, thằng già đó, anh phải đích thân điều tra rõ ràng ngọn nguồn chuyện của lão. Đừng tưởng rằng chết là được yên thân. Anh phải để lão phải thân bại danh liệt, phải để cho đời sau của lão phải xấu hổ vì lão!"
Rồi Ngô Đại Hải đứng trước cửa sổ thoáng nhìn qua Lương Xuyên, nói thầm:
"Nhóc Xuyên à, mẹ kiếp, cậu phải tỉnh lại cho anh. Nếu không nửa đời sau của anh phải áy náy đến lúc chết mất."
Ngô Đại Hải cùng với Tôn Kiến Quốc rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài cửa phòng ICU (phòng săn sóc tích cực) lại lâm vào tĩnh lặng.
Không ai phát hiện ra, có một con mèo trắng không biết làm thế nào đã vào được bên trong phòng ICU. Bước chân của nó rất nhẹ như sợ đánh thức cái gã đang nằm ngủ say trên giường bệnh.
Phổ Nhị nhảy lên ngăn tủ bên cạnh giường bệnh.
Một cái chân múp míp thịt đặt lên ngực Lương Xuyên, lay nhẹ vài cái.
Như thể người trước mắt nó đang giả bộ ngủ, chỉ đang trêu chọc nó.
Nó đang lay hắn tỉnh lại.
Nhưng mà hắn,
Lại không tỉnh lại.
...
Lạnh,
Lạnh quá,
Trên con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại,
Một mình Lương Xuyên lặng lẽ bước về phía trước.
Con đường này vắng vẻ tĩnh lặng không có lấy một bóng người, tựa như chỉ có một mình hắn. Cũng bởi vậy, mà sự tịch mịch lạnh lẽo bốn phía xung quanh như thể chỉ dành riêng cho hắn.
Lương Xuyên thất thểu đi tới, ánh mắt mờ mịt, con ngươi cũng không còn rõ ràng. Như thể chuyện hắn cứ đi về phía trước thế này chỉ là bản năng của mỗi sinh vật nơi đây.
Đầm nước,
Lại nhìn thấy đầm nước,
Mọi thứ nơi đây rất quen, như thể đã từng nhìn thấy trong mộng rồi.
Lương Xuyên khẽ ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm đầm nước.
Quả nhiên, có một đôi bàn tay trắng như ngọc chậm rãi trồi lên, không ngừng đan xen "nhảy múa", tản ra sức hấp dẫn mê hoặc lòng người.
Lương Xuyên bước từng bước một về phía trước. Hai chân hắn đã đi xuống đầm nước nhưng hắn như hoàn toàn không hay biết.
Nước trong đầm dần ngập qua đầu gối hắn, rồi ngập qua bụng hắn, rồi ngập qua cổ,
Cuối cùng,
Ngập qua khỏi đầu hắn.
Trong đầm nước lại ấm áp hơn bên ngoài, bên dưới còn mọc rất nhiều rong tảo xanh tươi. Ở nơi rong tảo mọc dày đặc nhất, có một bóng người xinh đẹp đang đứng. Tóc cô nàng dài thượt tản ra trong nước, che phủ cả gương mặt. Đôi tay cô vẫn đang lơ lửng khỏi mặt nước, không ngừng biến đổi ra đủ các tư thế thướt tha mềm mại.
Lương Xuyên từ từ đi tới.
Hắn không cảm nhận được chút áp lực nào cả.
Cũng không có cảm giác không thể hít thở được.
Dù rằng đây là trong nước.
Nhưng đôi khi, nước chỉ đại biểu cho một loại chất lỏng.
Như mộng như ảo, gợn sóng hết đợt này tới đợt khác.
Rong cỏ khẽ đung đưa, nhẹ quấn lấy thân thể ngươi.
"Xì xào... Xì xào..."
Một câu lao xao không rõ từ phía bên kia truyền đến, hình như là cô nàng này đang lẩm bẩm.
Lương Xuyên vô thức quay đầu qua.
Hắn nhìn thấy có mười người con gái, đang chậm rãi đi qua.
Các cô đều mặc sườn xám đẹp đẽ tinh tế, chân mang giày thêu đỏ, tay cầm theo cây dù che nắng màu đỏ thắm.
Các cô chậm rãi đi trong màn nước, như thể các người mẫu đi trên sàn catwalk.
Động tác của các cô đầy duyên dáng. Môi đỏ nổi bật trên nước da trắng, đến đôi chân mày cũng động lòng người.
Bước chân ưu nhã đi tới, như thể tác phẩm nghệ thuật quý giá nhất thế gian, hoặc như một thứ đồ sứ dễ vỡ cần cẩn thận giữ gìn.
Nhưng vì sự xuất hiện của các cô mà đầm nước như tối sầm lại. Làn nước trong suốt cũng bắt đầu trở nên đục ngầu.
Các cô cứ như vậy lần lượt đi ngang qua mặt Lương Xuyên. Dù che nắng màu đỏ kéo lê những đường gợn nước, cặp đùi như ẩn như hiện dưới tà áo sườn xám trong mỗi bước đi càng mang đến cho người ta một cảm giác như đang tận hưởng vẻ đẹp.
"Xì xào... Xì xào..."
Tiếng hát khe khẽ kia như thể là âm thanh duy nhất mà các cô ấy phát ra. Lúc cô gái cuối cùng cầm dù đi ngang qua mặt Lương Xuyên, cô nhẹ ngàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua hắn.
Cô nhoẻn môi mỉm cười với Lương Xuyên.
Trong mũi cô có từng con giòi chui ra, hốc mắt lại đầy những con giun dài vặn vẹo. Còn trong miệng cô là một mớ gián đang lẩn quẩn xung quanh. Bên dưới bề ngoài xinh đẹp kia ẩn dấu vô số những điều xấu xí.
Cô nàng hạ cán dù che nắng xuống.
Treo trên tán dù là từng cái đầu lâu đàn ông với đủ loại thần thái khác nhau.
Bọn họ đang hoảng sợ, có đang hưởng thụ, có đang trầm ngâm, có đang tức giận, cũng có... đang khóc.
Toàn thân Lương Xuyên dần dần run rẩy.
Mê mang trong đôi mắt như đã tan biến đi một chút.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên lại, chợt phát hiện một hàng các cô gái đã đi xa rồi, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy từng điểm đỏ thắm nở rộ nơi xa. Đó là những tán dù đỏ trong tay các cô.
Các cô đến rất vội vàng, rời đi cũng vội vàng không kém.
Trong đầm nước này, các cô chẳng qua chỉ là những vị khách qua đường.
Nên đi thì đã đi rồi, nên đến, tất nhiên cũng phải đến.
Trong chỗ rong cỏ đan xen rậm rạp kia, cô gái đầy tha thướt vẫn đang không ngừng đan xen hai cánh tay mình, nhảy một điệu múa của riêng mình cô. Đây là sân khấu của cô, còn cô đang đứng ngay ở giữa sân khấu.
Bốn phía quanh đây đầy những bươm bướm.
Lao về phía cô như thể đốm lửa duy nhất nơi này.
Ánh mắt Lương Xuyên lộ vẻ giãy giụa, nhưng chân hắn vẫn tiếp tục bước tới chỗ cô nàng kia.
Càng đến gần cô nàng kia, rong cỏ dưới chân hắn như nhiều thêm, chúng lan tràn ra, cuốn chặt lấy mắt cá chân hắn, quấn quanh hông hắn. Như thể chúng đang chào đón, cũng có thể như từng tầng gông xiềng vô hình trói buộc lấy hắn.
Cuối cùng, Lương Xuyên đã đi tới trước mặt cô nàng.
Nhưng vẫn không cách nào nhìn rõ mặt cô.
Lúc này, mái tóc đẹp đen nhánh kia như thể một bức màn cuối cùng che kín lấy một món ăn trân quý, khiến người ta phải hiếu kỳ, phải ngứa ngáy khó chịu được.
Tay cô nàng dần buông xuống, ngừng "nhảy múa" trên mặt nước, rồi chậm rãi rơi xuống hai bờ vai của Lương Xuyên như thể bạn bè xa cách từ lâu được gặp lại nhau.
Theo đó là tiếng khóc than khe khẽ vừa đủ tô thêm phần u sầu lãng đãng.
"Meow!"
Một tiếng mèo kêu rất không đúng lúc vang lên, phá vỡ hoàn toàn khoảnh khách ấm áp tốt đẹp này.
Ngay sau đó,
Luồng sáng chói mắt xẹt qua, như thể ánh sáng lóe lên từ một cái móng vuốt mèo.
Mái tóc dày dài của cô nàng này bắt đầu tản ra.
Dưới làn nước nhộn nhạo này,
Hình dáng của cô nàng đã hiện rõ.
Không có mũi
Không có miệng
Không có mặt
Chỉ có khuôn mặt.
Lại không ngũ quan!
Một vết mèo cào hiện rõ trên khuôn mặt cô nàng vô diện này, mơ hồ còn có thể thấy được khói đen dần lan ra từ vết cào này.
Thân thể Lương Xuyên run lên bần bật, gút mắc nơi mộng ảo đẹp đẽ này đã sụp đổ sạch sẽ. Hắn vô thức dần lùi về phía sau, định rời khỏi nơi này.
Nhưng mà bàn tay của cô gái kia đã tóm lấy cổ Lương Xuyên.
Bóp chặt lấy cổ hắn,
Giọng nói thê lương không ngừng rít gào:
"Sao ngươi lại không chết,
Sao ngươi có thể sống được?
Sao ngươi lại không chết.
Sao ngươi còn sống lại được?
Thật không công bằng,
Thật không công bằng,
Không công bằng!!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.