Hamster Của Đại Công Tước Phương Bắc

Chương 52: Không thể nào tôi đã bắt được một con hamster 3




Thời gian trôi qua rất nhanh, còn một ngày trước lễ đính hôn.
Lúc này, Sen và Belial đang bận rộn chuẩn bị, còn Kyle thì lang thang khắp lâu đài để giao lưu với các thương nhân và lính đánh thuê.
Khi có thời gian, tôi đi theo Kyle, còn lúc không có việc làm, tôi nằm xuống, lấp đầy bụng bằng những món ăn ngon và tận hưởng cuộc sống con người một cách trọn vẹn nhất.
[Nhiệm vụ đã hoàn thành!]
[Phần thưởng: Đồng minh phương Bắc]
Và Kyle và Belial đã thành lập một liên minh, ít nhất là tạm thời.
'Thật ngạc nhiên là tôi có thể nói chuyện với Belial.'
Tôi chỉ định thử tiếp cận, nhưng Belial lại sẵn lòng làm theo lời tôi một cách đáng ngạc nhiên. Khả năng cao là còn có Sen nói giúp, nhưng sao cũng được. Dù gì cũng là điều tốt
Kyle thoát khỏi mấy trò bắt nạt phiền phức của Belial, và cũng tốt cho Belial khi có thể tập trung đối đầu với Lorenz.
'Không thể trở thành Serena có nghĩa là Belial có thể sẽ không trở thành hoàng đế.
Tôi sẽ phải suy nghĩ về điều đó sau. Hiện tại, tôi còn có vấn đề khác cần giải quyết trước khi cứu Kyke.
Không, tôi thật sự cần giúp...
'Ăn cá bằng nĩa và dao kiểu gì...?"
[く☉)+++⧏]
Tôi xua tay và đuổi hệ thống đi.
Một con cá nhỏ rán và phủ sốt kem được đặt trước mặt tôi, nhưng vấn đề là nó được rán nguyên con.
Thật tuyệt khi đến bữa tối trong bộ quần áo mới được thiết kế riêng, nhưng thật không may, tôi lại kém về cách ăn uống của giới quý tộc. Không, là mù tịt mới đúng. Tôi còn không biết những thứ cơ bản.
Đũa. Tôi ước gì tôi có một đôi đũa. Khi đó, tôi tự tin rằng mình sẽ có thể nhặt hết xương trong vòng 3 phút.
"Shu."
Tiếng thì thầm trầm thấp khiến tai tôi hơi nhột. Khi tôi nghiêng đầu sang trái, Kyle mỉm cười nhẹ và đổi đ ĩa của anh ấy cho tôi.
Là đ ĩa cá giống như của tôi. Điều khác biệt là đ ĩa này đã được cắt gọn gàng.

"Hơi khác so với đồ ăn ở miền Bắc nên sẽ có rất nhiều bất tiện."
"... Cảm ơn ngài."
Thành thật mà nói, lần này tôi khá ấn tượng. Khi nhúng miếng thịt cá đã loại bỏ da và xương vào nước chấm rồi cho vào miệng, một cảm giác mềm mại, thơm ngon lan tỏa trong miệng.
Khi tôi đang vui vẻ ăn, tôi cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo tôi từ đâu đó.
"Kyle thực sự quan tâm đ ến người hầu."
Giọng nói phát ra từ đầu bàn. Người đàn ông ngồi ở giữa chiếc bàn dài lần lượt nhìn tôi và Kyle rồi mỉm cười.
"Đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi vô tư như vậy. Haha."
"....Quá khen rồi. Món này không thường xuất hiện ở Blake."
[Lorenz Serena Meinhardt. Đại Hoàng tử của Đế chế Meinhardt. Anh trai cùng cha khác mẹ với Belial Serena Meinhardt.]
Tôi có thể nói mà không cần hệ thống nhắc lại. Mái tóc đen giống Kyle và những đường nét trên khuôn mặt gần giống Belial.
Tuy nhiên, tổng thể các đường nét trên khuôn mặt của hắn ta trông thiếu sức sống hơn, một màu nhợt nhạt và đôi môi mỏng, để lại cảm giác là một người xấu tính.
'Không, thay vì xấu tính....'
Đó là một biểu cảm thực sự kỳ lạ.
□⁠
[( ¬□⁠¬)]
□⁠
Nhưng bằng cách nào đó, tôi đã hiểu. Mặc dù có vẻ như đang cười vô hại nhưng lại có cảm giác hơi lạnh lùng và kỳ quái.
Có lẽ là vì mắt hắn ta không hề có ý cười, một ánh mắt luôn xăm xoi về phía này như đang theo dõi con mồi.
"Đây là một món khó tìm ở miền Bắc."
Belial, người đã nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi từ bên kia phòng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó và nhanh chóng đổi đ ĩa cá cho Sen. Anh ấy cũng thật tử tế khi đổi ly nước khác vì cô không uống được rượu.
Tôi tự hỏi liệu họ có cố tình làm vậy không vì có rất nhiều ánh mắt đang theo dõi, nhưng cảnh hai người liếc nhìn nhau có vẻ không tệ lắm nên tôi chỉ cười.

'Nhân tiện, Sen không giỏi uống rượu.'
Ừm, tiếc nhỉ. Đâu mấy khi có đồ tốt như thế này.
Tôi gật đầu lia lịa khi có một quý tộc ngỏ ý mời tôi đặc sản rượu mâm xôi vùng phía Tây.
"Xin hãy cho tôi một ly."
Vì đây là một ngày đáng để kỷ niệm nên có vẻ như nhiều người đã mang theo rất nhiều rượu quý. Đây có phải là một truyền thống không? Ngay cả Kyle cũng mang theo một chai rượu mạnh lâu đời.
Chỉ nhìn thứ rượu vàng óng lấp lánh trong ly cao thôi đã thấy ngọt ngào đến ch ảy nước miếng. Khi nhẹ nhàng đưa môi, tôi có thể ngửi thấy mùi thơm chua đặc trưng của mâm xôi.
Nhìn ngon quá. Uống cái này có dễ say không?
Chà, nó sẽ mạnh đến mức nào đây? Kyle sẽ lo mọi thứ thôi thế nên hôn nay hãy xoã đi nào.
"Đừng."
Nhưng Kyle bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi để ngăn tôi lại. Chất lỏng đang cố chạm đến đầu môi tôi dừng lại. Tại sao, ngài định làm gì vậy?
"Đợi một chút."
Được rồi, tôi sẽ đợi.
Khi tôi hạ ly xuống với vẻ mặt khó hiểu, anh ấy nhặt chiếc que dài nằm cạnh bộ dao kéo của mình và nhúng nó vào ly của tôi.
Chiếc que chạm vào thành ly tạo ra âm thanh leng keng. Sau đó, nó nhanh chóng được lấy ra và đặt ngay ngắn trên một chiếc khăn tay có thêu hoa văn phức tạp.
Dù chỉ là một việc đơn giản nhưng lại thu hút đến lạ. Tôi nhìn theo như bị mê hoặc, và chỉ khi Kyle gật đầu, tôi mới chợt tỉnh táo lại. (tôi khi lần đầu được đụng vào giấy quỳ tím be like)
[Với các que thử, cậu có thể kiểm tra xem đồ uống của mình có độc hay không!]
Sau khi đọc bảng hệ thống vừa hiện ra, tôi nhìn xung quanh và thấy mọi người, giống như Kyle, đang kiểm tra ly của mình trước khi uống đồ uống mới.
Không chỉ có ba hoàng tử, mà còn là bữa tiệc chỉ tụ tập những quý tộc cấp cao. Không thể nào, có người sẽ làm điều gì đó như thế ở này sao.
Tôi làm dịu cơn khát của mình bằng rượu ngọt và thì thầm với Kyle.
".....Thực sự có người bị đầu độc ở một nơi như thế này à? Ở giữa lâu đài hoàng gia và trắng trợn như vậy?"

Sau đó Kyle đáp lại, mỉm cười.
"Mẹ ta đã bị đuổi sau khi bị buộc tội đầu độc trà của Serena."
"Đó là tin đồn."
Khi tôi cau mày, mắt anh nheo lại theo.
"Nhưng thực sự độc đã được phát hiện trong trà."
"......."
Anh nói như đó là một điều không mới lạ gì. Vẻ mặt Kyle bình tĩnh, càng cô đơn hơn khi nói rằng anh có thể bị phản bội bất cứ lúc nào và có thể chết vì uống thuốc độc.
Khi tôi nhìn chằm chằm vào ly của mình với vẻ mặt nghiêm túc, anh ấy lặng lẽ mỉm cười.
"Được rồi. Cốc của ngươi an toàn mà."
Tay anh giật giật như thể định xoa đầu tôi bất cứ lúc nào, nhưng anh không làm vậy, có lẽ vì đang nghĩ đến những ánh mắt khác trong bữa tiệc.
"Không phải vì điều đó, nhưng..."
Nếu đã chết một lần rồi thì việc uống thuốc độc có gì to tát?
Tôi lo lắng muốn tìm hiểu lại xem Kyle Jane Meinhardt đã sống trong môi trường như thế nào và tính cách của anh được tạo ra bằng cách nào để chống chọi trước những cơn gió khắc nghiệt.
"Uh, đợi một chút. Ngài cũng nên kiểm tra. Chỉ đưa vào một lát như thế đúng không?"
Ngoài việc kiểm tra cẩn thận ly, các đồ uống khác và thậm chí cả đồ ăn mới, tôi cần thực sự kiểm tra kĩ. Cây que đưa vào ly nước được lấy ra ngay lập tức, màu sắc thay đổi nhưng rất mờ.
Ngay cả khi đồ ăn có độc, thì độc sẽ ở trong đ ĩa của Kyle, vậy tại sao ngài không phòng bị chút nào vậy hả!?
"Khi gặp phải chất độc cực mạnh, cây gậy sẽ chuyển sang màu đen, trường hợp nặng có thể gãy. Hãy cẩn thận. Ngươi sẽ gặp nguy hiểm ngay cả khi chỉ hấp thụ một lượng độc yếu."
Anh nói như thể độc không là gì với anh vậy. Kyle nói thêm, có lẽ vì cảm nhận được câu hỏi qua ánh nhìn của tôi.
"Những đứa trẻ hoàng tộc được rèn luyện khả năng đề kháng bằng cách uống thuốc độc khi còn nhỏ. Ta sẽ không bị chết bởi độc đâu."
Hấp thụ độc nhưng không bị ảnh hưởng sao? Tuy nhiên, tội gì phải uống thứ đó chứ.
Với vẻ mặt hờn dỗi, tôi lấy chiếc ly từ tay anh ấy và đặt cây gậy vào. Sau khi nhìn chằm chằm vào cây gậy một lúc và chắc chắn rằng vẫn an toàn, tôi mới trả lại, khiến Kyle bật cười nhẹ.
"Ngươi thật biết quan tâm."
"Tất nhiên rồi."
Đó có thể là một lời khen bình thường nhưng lại làm trái tim tôi như ngừng lại.

Tôi hắng giọng và nhìn đi chỗ khác. Sau khi vô số món ăn được phục vụ, một chiếc bánh phủ kem cam được mang ra.
Đồ ăn ở đây vừa ngon vừa cầu kì. Sau khi thấy tôi ăn hết phần của mình, Kyle lập tức đẩy đ ĩa của anh ấy sang.
"Ăn nữa đi."
Nếu vậy thì tôi sẽ không khánh sáo nữa.
Anh ngồi một góc, khoanh tay nhìn tôi ăn. Ánh mắt anh như thể anh đã no dù chưa ăn gì, còn ngọt ngào hơn cả món tráng miệng trước mặt tôi.
.....Ngài không thấy người khác đang nhìn tôi tò mò sao? Nữ bá tước đằng kia còn đang dụi mắt, tự hỏi liệu có đang nhìn nhầm không kìa.
"Hmm."
Thức ăn rất ngon nhưng tôi cảm thấy đầy bụng rồi, có lẽ vì bầu không khí ở đây. Rốt cuộc thì hai miếng bánh là quá nhiều nhỉ?
Khi tôi đặt tay lên bụng, nghiêng đầu và suy nghĩ, tôi cảm thấy Kyle đang kiểm tra sắc mặt của mình.
"Ngươi muốn đi dạo không, còn đủ thời gian chứ?"
Có lẽ vì bình thường tôi hay chạy đi sau một khoảng thời gian nhất định, nên anh mới hỏi trước.
Tôi mở một cửa sổ hệ thống.
['Biến hóa' sẽ bị hủy sau 65 phút.]
Còn dư dả. Với chừng này, tôi có thể đi dạo được. Ở đây ấm hơn miền bắc và rất nhiều hoa nở, tôi cũng muốn thăm thú.
Khi tôi gật đầu, Kyle đứng dậy ngay. Có vẻ như anh đang định đẩy ghế của tôi ra sau.
"Tốt lắm."
Thật vui khi thấy anh ấy mỉm cười khi đưa tay về phía tôi, nên một tiếng cười nhỏ thoát ra khỏi miệng mà tôi không hề nhận ra.
"Vậy bây giờ chúng ta đi nhé?"
Chúng tôi chuẩn bị rời khỏi phòng tiệc trong không khí ấm áp.
"Có phải ngươi nói đó là một ma thuật gia của miền Bắc đúng không?"
Trước khi tôi kịp nhận ra thì Lorenz đã đứng trước mặt tôi và mỉm cười.
"Ta tự hỏi có phải ngươi đang muốn tham quan lâu đài hay không. Nhưng khu vườn của chính điện vào thời điểm này trông khá đẹp. Vì vậy, ta nghĩ ta có thể dẫn ngươi đến đó."
"......"
Bàn tay đeo găng trắng của Lorenz đưa về phía tôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.