Hàm Quang

Chương 29:




Lúc tiếng súng vang lên, đầu óc của Hà Điền Điền trống rỗng.
Cô nhìn thấy họng súng đen ngòm bắn ra ánh lửa, thấy đạn đâm vào người, máu me phun ra. Tiếng súng và tiếng hét chói tai trộn lẫn, kích động màng nhĩ của cô. Trái tim cô điên cuồng đập thình thịch, sự hoang mang và sợ hãi bao trùm cả người cô.
Đột nhiên, cô bị người khác kéo một cái, ghế bị lật, cô ngã ngửa ra đằng sau.
Lúc thân thể va chạm với mặt đất thì không đau đớn như tưởng tượng, cô phát hiện mình ngã vào trong lòng một người.
Là Hàm Quang.
“Bị đần à?” Hàm Quang dùng một tay ôm cô, anh khẽ nói bên tai cô: “Không biết tránh à?”
Anh đẩy cô xuống dưới bàn, sau đó anh cũng chui vào đè lên cô, toàn bộ cơ thể của cô được ôm chặt dưới người anh.
Bây giờ Hà Điền Điền mới nhận ra mình đang run rẩy. Cô nghe tiếng kéo bàn ghế, tiếng khóc, tiếng kêu, và tiếng súng đứt quãng hỗn loạn ở bên ngoài, cô run sợ gọi anh: “Hàm Quang.”
“Ừ.” Hàm Quang nắm chặt tay.
“Có phải chúng ta sẽ chết không?”
“Không đâu. Đừng sợ.”
“Đương nhiên anh sẽ không chết, anh là người máy mà!”
“Cô cũng sẽ không chết.”
Có lẽ bởi vì giọng nói của anh quá thản nhiên nên lúc này cô đã bình tĩnh hơn một chút, từ trong ngực anh thò đầu ra ngoài. Từ góc độ của cô chỉ có thể thấy bàn ghế la liệt, bước chân đang chạy và cà phê bị đổ, chảy từ mép bàn xuống đất.
Đột nhiên, trước mắt cô tối đen như mực.
“Chuyện gì xảy ra vậy, tôi bị mù rồi sao?” Cô nghẹn ngào kêu lên.
“Mất điện rồi.” Hàm Quang nói, còn khẽ cười một tiếng.
“Lúc này mà anh còn cười cái gì?”
“Được rồi, tôi không cười nữa!”
Trong bóng tối, anh nhẹ nhàng sờ lên đầu cô, dường như đang trấn an cô.
Bên ngoài vẫn rất hỗn loạn, Hà Điền Điền cảm giác tình trạng bây giờ của mình không quá tệ. Cô nên cảm thấy may mắn vì quán cà phê này không có cửa sổ. Cho nên mặc dù bây giờ là ban ngày thì đưa tay lên cũng không thể thấy được năm ngón.
Trước lúc mất điện, Phương Hướng Bắc đè Tiểu Phong xuống đất, dùng cơ thể che chở cho anh ta.
Tiểu Phong nói: “Vào lúc nguy hiểm như thế này phải để tôi bảo vệ anh.”
“Suỵt.” Phương Hướng Bắc xấu hổ nên không muốn nói cho Tiểu Phong biết, không ngờ anh ta lại quên. Quên mất Tiểu Phong chỉ là một người máy, không phải là anh em tốt Mộc Xuân Phong của anh ta.
Đúng lúc anh ta định kéo Tiểu Phong ra đằng trước che cho mình thì mất điện.
Phương Hướng Bắc nghĩ thầm: Xem ra đến cả ông trời cũng không nhìn nổi nữa rồi.
Kẻ tấn công kia dừng bắn, Phương Hướng Bắc nhìn họng súng trong bóng tối bắn ra ánh lửa, anh ta nghĩ thừa dịp bóng tối có thể kiềm chế kẻ điên kia.
Anh ta mở to hai mắt, muốn nhanh chóng thích ứng với bóng tối, sau đó lập kế hoạch về tuyến đường hành động. Đột nhiên, anh ta nhìn thấy dưới chân kẻ tấn công có ánh sáng màu đỏ lóe lên, hình như đối phương đã giẫm phải thứ gì đó, ngay sau đó cả người không đứng vững, ngã sấp xuống đất.
Phương Hướng Bắc trợn mắt há mồm. Tình huống gì vậy? Ông trời cũng chiều lòng người quá đi mất?
Trong bóng tối, kim loại rơi trên nền gạch phát ra âm thanh rất rõ ràng, Phương Hướng Bắc biết tên kia đã làm rơi súng. Anh ta đang suy nghĩ có nên đi qua thử vận may hay không.
Nhìn kĩ lại thì thấy ánh sáng màu đỏ lóe lên, tia sáng yếu ớt, anh ta cũng không biết thứ mà tên kia đã giẫm lên là cái gì, nhưng từ hai lần lấp lóe đó có thể phán đoán vật này di chuyển được.
Sau đó, Phương Hướng Bắc nghe được tiếng va đập trong trẻo vang lên, ngay sau đó là âm thanh trượt rất nhỏ, xung quanh quá hỗn loạn, anh ta không nghe rõ, cũng không quá để ý.
Anh ta khom lưng như mèo đứng dậy, bàn tay đặt xuống mặt đất, không cẩn thận chạm phải một vật gì đó rất cứng rắn còn hơi nóng.
Ngón tay sờ lên vật kia để hình dung hình dáng một chút, tim anh ta đập nhanh hẳn lên: Đây là khẩu súng kia! Rơi thế nào lại đến ngay chỗ anh ta rồi!
Trong một giây, Phương Hướng Bắc ngỡ rằng mình đã gặp Thượng Đế.
Anh ta lập tức nhặt súng lên, nắm chặt trong tay. Trước kia anh ta đã chơi bắn súng, nhưng đều là vũ khí hiện đại hóa, bắn laser, loại súng cổ hủ này rất ít thấy, anh ta chưa từng dùng bao giờ.
Nhưng cũng không sao, có thể dọa người là được.
Cầm được súng trong tay, Phương Hướng Bắc tự tin hơn nhiều, đứng lên trầm giọng nói: “Không được nhúc nhích, nếu cử động ông đây sẽ nổ súng!”
Giống như phối hợp với màn biểu diễn của anh ta, anh ta vừa dứt lời, đèn trong phòng lập tức sáng lên. Đột nhiên sáng choang khiến mọi người theo bản năng nheo mắt lại một chút.
Kẻ liều mạng kia đã đứng lên, đang định không màng tới sống chết lao tới liều một phen nhưng không ngờ đột nhiên lại có điện. Nhìn thấy súng của mình bây giờ lại chĩa về mình, hắn đành phải đứng yên không cử động.
Từ lúc mất đến lúc có điện, tất cả chưa đến một phút, tình thế nhanh chóng đảo lộn, vị trí công thủ thay đổi. Mọi người ngơ ngác nhìn Phương Hướng Bắc uy phong chĩa súng vào kẻ tấn công kia, tất cả đều không thể tượng tưởng được anh ta đã làm như thế nào.
Phương Hướng Bắc: “Còn ngẩn ra đó làm gì? Mọi người trói hắn lại đi.”
Mấy người đàn ông cùng kéo nhau ép người kia lại, dùng thắt lưng trói hắn.
Sau đó mấy người kia đạp lên hắn, vừa chờ cảnh sát đến vừa khen ngợi Phương Hướng Bắc anh dũng linh hoạt.
Phương Hướng Bắc cũng không quan tâm đến mấy lời khen ngợi kia, anh ta nhìn ngang nhìn ngửa, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở người máy quét rác.
Rất nhanh, cảnh sát và xe cứu thương đều tới đây. Bọn họ kiểm tra những người bị thương rồi dẫn kẻ tấn công đi, nhân tiện đưa theo mấy nhân chứng ở hiện trường.
Hà Điền Điền bò từ dưới bàn lên, Hàm Quang chế giễu cô: “Đồ nhát gan.”
“Anh tránh ra.” Cô lau mặt, chẳng hiểu sao lại sợ đến phát khóc thế này! Đúng là không có tiền đồ!
Phương Hướng Bắc như một anh hùng được mọi người vây quanh, anh ta cũng muốn đi cùng cảnh sát để lấy lời khai. Hà Điền Điền nhìn thấy anh ta vừa đi vừa nói chuyện với cảnh sát, cô đuổi theo anh ta hỏi: “Làm sao anh làm được vậy?”
“Tôi cũng không biết, chuyện này hơi kỳ lạ. À, đúng rồi.” Phương Hướng Bắc quay đầu nói với cảnh sát: “Chờ một chút, tôi có chút việc, sẽ trở lại ngay.”
Cảnh sát gật đầu.
Hà Điền Điền thấy anh ta đi đến quầy bar, không biết nói gì đó với nhân viên cửa hàng, nhân viên cửa hàng gọi điện thoại.
Sau đó, Phương Hướng Bắc bước vào trong góc ôm người máy quét rác kia đưa cho Tiểu Phong rồi trở lại chỗ cảnh sát: “Đi thôi. Điền Điền, hẹn gặp lại, khi nào quay về tôi sẽ mời cô ăn cơm.”
Hà Điền Điền thấy rất kì lạ: “Trong nhà anh còn thiếu người máy quét rác sao?”
“Trong lúc này không thể giải thích rõ ràng được, khi nào trở về tôi sẽ nói rõ với cô.”
Hà Điền Điền khó hiểu.
Sau khi Phương Hướng Bắc từ cục cảnh sát trở về liền bắt đầu nghiên cứu người máy quét rác kỳ lạ kia. Anh ta nhập bản đồ của người máy quét rác vào di động của mình, cẩn thận phân tích một chút, sau đó nói với Tiểu Phong: “Lúc mất điện người máy quét rác này lại đi chệch lộ trình. Người máy quét rác bình thường chỉ đi chệch lộ trình khi tránh con người hoặc có vật khác ngăn cản, sao người máy này lại chủ động đi đến dưới chân con người chứ, làm tên kia giẫm lên nó rồi ngã sấp mặt, người máy này thành tinh sao? Sau đó nó đi lệch lộ trình nhỉ? À, tôi biết rồi!”
Anh ta liên tục vỗ vào bàn: “Do nó va vào khẩu súng kia nên khẩu súng mới bay tới chỗ tôi! Lúc đó tôi thấy rất kì lạ, tại sao khẩu súng kia lại trùng hợp đến tay của tôi như thế!”
Tiểu Phong đang loay hoay mấy cái bình và lọ. Hệ thống tính cách của anh ta là “nhà khoa học cấm dục”. Anh ta không hiểu phân tích của Phương Hướng Bắc lắm, chỉ hỏi: “Người máy thành tinh thì có gì đâu?”
“Tôi ví dụ nhé. Việc mất điện cũng rất kỳ quái, giống như ép thời gian ngừng lại. Cậu nói xem có kì lạ không? Cảm giác giống như có người đang điều khiển mọi chuyện, điều khiển toàn bộ hệ thống điện lực, khống chế đường đi của người máy quét rác. Đúng, nhất định là như vậy, cho nên từ đầu đến cuối mới kết hợp hoàn hảo như vậy. Người này là ai? Chắc anh ta rất quen thuộc với hiện trường, hẳn là vậy. Nhưng lúc đó hiện trường hỗn loạn, ai lại có thể tỉnh táo như thế để nhanh chóng đưa ra cách ứng phó chứ?”
Tiểu Phong tiếp tục sờ mó thí nghiệm, nghe thấy câu hỏi của Phương Hướng Bắc, anh ta trả lời: “Tôi không phải là người máy có điểm mạnh về loại suy luận logic này. Rất xin lỗi khi không thể giúp đỡ được anh.”
Sắc mặt của Phương Hướng Bắc đột nhiên trở nên lạnh nhạt, anh ta tự nhủ: “Nếu cậu ấy còn sống, nhất định có thể suy nghĩ cẩn thận.”
Tiểu Phong: “Tôi làm ra axit axetic (1) tinh khiết, hôm nay anh có thể dùng nó để nấu ăn.”
(1) Axit axetic, hay còn gọi là ethanoic hoặc etanoic, là một axit hữu cơ, mạnh hơn axit cacbonic. Phân tử gồm nhóm methyl liên kết với nhóm carboxyl. Giấm là axit axetic nồng độ từ 2–6%. Giấm được điều chế bằng cách lên men rượu etylic.
“Haizz.” Phương Hướng Bắc thở dài.
Đêm hôm ấy, Phương Hướng Bắc bị ngộ độc thức ăn phải vào bệnh viện.
Ở trong bệnh viện, anh ta gặp lại Hà Điền Điền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.