Ham Muốn

Chương 9:




"Sáng nay tôi sẽ viết thư cho người quản lý," Matthias nói. "Mặc dù thư giới thiệu viết từ Anh Quốc khá đầy đủ nhưng tôi không nghĩ bức thư này có thể giúp anh vào khu khai quật nhanh hơn".
"Anh quen ông ấy mà. Tôi rất vui khi nhận thư của anh."
Elliot cố gắng điều khiển một nửa suy nghĩ của mình về việc chuẩn bị cho chuyến thăm Pompeii. Nửa còn lại ngắm ban công đang vắt ngang qua đỉnh Loggia.
Đêm qua Phaedra đã để cửa mở.
Cô ấy dám làm thế sao? Cô thể hiện thái độ dửng dưng sao? Anh biết chắc chắn rằng đó không phải là lời mời.
Suốt đêm anh đã hút thuốc ở đó, nhìn vào mà đêm cách xa cánh cửa đang mở, không thể cưỡng lại được cảm giác đau khổ mà khoảng cách gần gũi với cô đã tạo nên. Âm thanh duy nhất bên trong là tiếng thở nhẹ nhàng của người đàn bà đang ngủ rất say có vẻ thỏa mãn.
Cuối cùng anh quay lại phòng ngủ cố phá tan cái cảm giác thôi thúc vô cùng khó chịu mà cô đem đến. Và khi giấc ngủ làm anh thấy thanh thản. Anh đã ngủ rất sâu đến tận sau khi mặt trời lên. Anh thức dậy và phát hiện ra Phaedra đã biến mất.
Cô ấy lại rời biệt thự rồi. Anh đã bảo cô không làm như vậy. Hôm qua sau khi tìm cô anh đã bỏ đi một số quy tắc để cô không mất thời gian làm trái những quy tắc ấy.
"Nếu anh muốn, Cô Blair sẽ ở lại đây trong thời gian anh đi Pompeii," Matthias tình cờ nói. Quá tình cờ, như thể anh đã hiểu điều gì làm học sinh cũ của anh mất tập trung vậy.
"Cô ấy nhất định sẽ đi một mình"
"Cô ấy không yêu cầu người cùng đi làm việc đó. Rõ ràng cô ấy làm phiền anh mà. Anh có thể đi cùng cô ấy, nhưng đi riêng ra thôi để chia sẻ với cô ấy những bất tiện. Về việc này anh sẽ chấp nhận sử ủy quyền của tôi, nếu như anh ấy thấy được sự thay đổi đột ngột này".
"Tôi tin chắc anh ấy sẽ không đồng ý. Tôi chắc chắn đấy. Tôi đã gắn bó với cô ấy trong một khoảng thời gian."
Những lời nói của anh với Sansoni thực sự không liên quan tới việc anh từ chối giải pháp mà Matthias đưa ra. Trong thời điểm thế này, sự cần thiết cũng không kiểm soát được kế hoạch mà hồi ký đã ảnh hưởng tới quyết định của anh. Không trực tiếp, ít nhất là vậy, mặc dù tất cả đều xuất phát từ một vấn đề. Sự bực tức của anh đối với cô Blair tiếp tục chuyển sang màu sắc và bóng dáng khác. Anh muốn kiểm soát nhiều hơn khi cô xuất bản cuốn sách là làm thế nào để xuất bản cuốn sách đó.
"Vì anh quyết giữ cô ấy bên mình, hãy để tôi giới thiệu một vài nơi nghỉ ngơi thích hợp cho một quý bà." Matthias bắt đầu lẩm bẩm đọc hết các nơi dành cho du khách nghỉ ngơi.
Cuối lời giới thiệu, Elliot chuyện sự chú ý sang phía bên kia ngọn đồi. Whitmarsh đang đi lên từ thị trấn, khuôn mặt nghiêm nghị của anh giờ trở nên ửng đỏ vì cố gắng đó.
"Quá dốc, thậm chí ngay cả với anh cũng vậy, à! Whitmarsh?" Matthias gọi "Hèn gì anh trở về nhà muộn từ buổi tập thể dục buổi sáng."
Whitmash cúi người xuống, túm lấy đầu gối khi anh cố thở, anh thở hổn hển và ra hiệu cho Matthias. "Có vấn đề rồi... thị trấn... tòa tháp", anh chỉ tay xuống phía đồi.
Elliot và Matthias lại gần chỗ anh. Elliot nhìn chằm chằm. Thị trấn vẫn nhộn nhịp với rất nhiều hoạt động. Anh tập trung sự chú ý vào tòa tháp. Một đám đông đang tụ tập ở con đường có đám đất nhô cao.
Whitmarch hít thật sâu mấy lần, tập trung suy nghĩ. "Cái đồi này sẽ giết anh mất nếu anh bắt đầu chạy."
"Cái gì làm anh không thể chạy," Matthias nói. "Tại sao anh?"
Whitmarch chỉ tay một lần nữa. "Cô Blair đang ở dưới đó, trong tòa tháp. Họ muốn bắt cô ấy."
Cô ấy sẽ làm anh chết mất.
Elliot chạy lại phòng ngủ mang súng lục để phản ứng điên cuồng của anh có thể trở thành sự thật. Anh nảy ra ý định tìm Whitmarch, anh ta cũng đang kiểm tra súng của mình.
"Có người băn khoăn cố ấy đã làm gì," Matthias trầm ngâm khi họ đi xuống đồi.
Elliot chỉ có thể tưởng tượng.
"Tôi cho rằng, họ nghĩ cô ấy là phù thủy hay cái gì đó," Whitmarch nói trong khi hít hơi thật sâu. Anh vẫn chưa lấy lại sức từ lúc trèo núi tới giờ và giờ đi xuống cùng với sự căng thẳng.
"Chết tiệt." Elliot lẩm bẩm.
"Nhiệm vụ của chúng ta rất rò ràng thư ông" Matthias nói một cách trang nghiêm.
"Chúng ta không được để họ bắt cô ấy. Cái gì xảy ra với người đồng hành của Sansoni, nếu như chúng ta để họ bắt cô ấy, vấn đề sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát."
Elliot thở mạnh, họ đi rất nhanh xuống vịnh và tòa tháp. Nếu Phaedra không quá ngoan cố và chịu ở trong biệt thự thì ba người đàn ông ấy sẽ không phải dấn thân vào rắc rối như bây giờ.
Sự tức giận của anh đè nặng lên ngực anh. Đây không phải London, nó là một thị trấn nằm trên ngọn đồi xa xôi hẻo lánh ở vùng đất nước ngoài. Cử chỉ và quần áo của Phaedra làm cô ấy dể bị tổn thương. Cô thực sự đang gặp nguy hiểm.
Họ đã tới con đường thấp cắt ngang qua quảng trường trước nhà thờ Santa Maria. Những chiếc xe ngựa được trang trí và sơn màu tươi sáng đang đứng ở đó, đợi buổi sáng hôm sau và đám diễu hành cho bữa tiệc ở San Giovanni.
Matthias đi xung quanh vịnh. Một đám đông đàn ông đã chặn mất đường đi ở doi đất. Không, chỉ những người già và những người ốm yếu tụ tập mà cả những ngư dân cũng thấy sự kiện ở tòa tháp còn thú vị hơn việc đánh cá ngoài biển.
Bức xúc dâng trào trong lòng mấy người đàn ông. Tiếng chửi lầm rầm trong cổ họ giờ đã bật ra thành tiếng. Đôi mắt đen cháy rực. Tay làm động tác ra hiệu khắp nơi. Một người đàn ông ăn mặc rất lịch sự đang đứng ở giữa, hô hào mấy người khác tiến lên.
Matthias ngẩng đầu lên, nghe, và thu thập chứng cứ.
"Cô ấy bị theo dõi từ cửa sổ lúc sáng," anh lẩm bẩm.
"Cầu nguyện hay làm những thứ tương tự như thế cho đến khi mặt trời mọc. Tarpetta, tên khập khiễng cùng đi đang ở đó, hôm qua hắn ta đã theo dõi cô ấy trong thị trấn, vả đã có những hành vi đồi bại với phụ nữ. Đó là tất cả những gì tôi có thể hiểu, hắn buộc tội cô ấy là phù phép, gái điếm, dị giáo."
"Dị giáo?" Whitmarch hỏi.
"Chúng ta hãy cùng đi tới chỗ đám đông," Elliot lên tiếng. "Whitmarch, chúng ta nên cất vũ khí đi".
Với điệu bộ như trong quân sự, họ đâm sầm vào mấy người đàn ông. Sự xuất hiện của họ chẳng hề làm cho tình hình dịu lại.
Một cảnh giống như buổi nhạc kịch đang diễn ra trên doi đất. Những người đàn ông đang tụ tập rất đông ở cuối thị trấn vì con đường vào tòa tháp của họ đã bị bịt kín bởi đám đông phụ nữ. Những người phụ nữ này cũng bị kích động không kém và đang hừng hực khí thế muốn đánh nhau. Tất cả đều cởi bỏ khăn trùm đầu hay khăn che mặt và xõa tóc xuống.
Carmelita Messina đứng phía sau những người phụ nữ này đánh dấu hàng phòng thủ cuối cùng. Với mái tóc óng vàng để xõa như dòng suối, chiếc váy đen đang bay bay trong không gian, Phaedra trông giống như một nữ tu.
Cô đang cầm cái chảo bằng sắt to. Thỉnh thoảng cô vung vũ khí của mình về phía Tarpetta, người đã mắng chửi cô không hề khoan dung.
Một người đàn ông đang đứng giữa đám người kia. Đó là linh mục của thị trấn, ông giơ hai tay lên, mỗi tay chỉ về hướng như một mình giữ hai làn sóng giận dữ không cho chúng đấu đá nhau.
"Màu sắc thật đa dạng" Whitmarch nói khô khốc.
Thật không may, nó cũng rất nguy hiểm. Elliot nhìn chằm chằm vào tòa tháp. Cùng lúc đó Phaedra nhìn ra ngoài cửa sổ cao. Cô trông thấy anh. Anh cố trấn an cô.
"Xem chúng ta có thể giải quyết vụ này ổn thỏa được không, Greenwood," Elliot nói. Anh liều lĩnh bước tới đám đông. Với Matthias bên cạnh, anh tiến tới chỗ linh mục.
Greenwood nói chuyện với linh mục trong khi sự giận dữ của những người đàn ông cũng làm họ bực lên. Tin không tốt lành.
"Việc trừ yêu ma sẽ được tiến hành theo nghi thức khi mặt trời mọc và lặn. Sẽ như vậy với các tất cả các ngày. Đó là ngày điểm chỉ, bỏ qua hoặc sẽ tiến hành."
Matthias thuật lại. "Tội mại dâm là một tội bình thường. Bề ngoài của cô ấy, việc cô ấy xuất hiện một mình trong thị trấn, vân vân. Thật đáng tiếc, việc những người ủng hộ cô ấy chỉ làm cho sự ảnh hưởng đồi bại của cô ấy đối với những người đàn ông kia tăng lên mà thôi. Tôi thu thập được một số cuộc nói chuyện rất lạ trong phòng ngủ của thị trấn này tối hôm qua".
"Vậy dị giáo thì sao?" Elliot hỏi.
"Cô Blair đã cố giải thích vấn đề này thêm chi tiết hơn là giải thích một cách khôn ngoan khi mặt trời mọc. Luận văn về sự tương đồng trong thế giới tôn giáo chắc chắn không phải là cái mà cô ấy quan tâm nhất."
Elliot tưởng tượng lại việc bị những người phụ nữ ở Carmelita buộc tội và kể lại với Phaedra. Anh hình dung ra sự giải thích dài dòng ấy và xâu chúng thành chuỗi, thành những đoạn thật dài, tìm hiểu nghĩa trong từng dòng cho đến khi hiểu được trọn vẹn. Điều lạ là buộc tội dị giáo chứ không phải là tội điên khùng.
Linh mục là một người đàn ông lớn tuổi, tóc bạc trắng và có khuôn mặt góc cạnh. Việc bãi bỏ trật tự trong thị trấn làm ông đau khổ, ông nói chuyện với Matthias và đưa tay lên như cầu nguyện, lúc lắc tay qua lại để nhấn mạnh sự cầu xin của mình.
Elliot thực sự hiểu linh mục. "Hãy nói với ông ấy, tôi sẽ không để đám đông đó làm gì cô ấy đâu."
"Anh ấy đã đúng khi cho rằng việc xuất hiện ở trung tâm của chúng ta như thế này chỉ làm vấn đề bị kích động thêm mà thôi, Rothwell," Matthias nói. "Những người đàn ông đó nghĩ chúng ta chiếm quyền lực của họ còn những người phụ nữ thì nghĩ lúc này chngười đàn ông nào tốt cả."
Phần cuối đúng lắm. Những người đàn bà nhìn anh như kẻ thù. Họ tạo ra những cuộc đánh lộn này như là những lời lăng mạ không có một chút văn hóa nào cả. Nếu anh ấy vượt qua được bọn họ thì đến lượt cái chảo sắt Carmelita sẽ đợi anh.
Anh lùi lại, kéo Matthias về một bên khi họ siết chặt người đàn ông kia lần nữa. "Tôi cần phải đến tòa tháp để nói chuyện với cô ấy."
"Tòa tháp đó được xây dựng để phòng thủ. Chỉ có hai cách để đến được đó thôi: đường ngầm dưới lòng đất và đường biển."
"Vậy tôi sẽ phải đi bằng đường biển để tới đó."
Phaedra nhìn chăm chú xung quanh khung cửa sổ. Ở bên dưới vẫn bế tắc. Cứ khi nào những người đàn ông có vẻ không quan tâm tới việc vây hãm nữa, thì Tarpetta lại kích động họ.
Elliot, Whitmarsh đã đi khỏi nơi này. Các anh cho rằng xung đột nhỏ này sẽ lớn lên. Với những lí do mà linh mục đưa ra, cô cũng nghĩ như vậy. Thật không may, cô nghi ngờ rằng đó thực sự không phải về một người phụ nữ nước Anh lại ở trong thị trấn sáng nay.
Quy tắc được đặt ra cho những thức khác. Cách thức cổ xưa và những sự kiện gần đây đã làm cho xung đột tăng lên. Cô sợ rằng những người phụ nữ ấy sẽ phải trả giá đắt cho những ngày sắp tới vì cuộc nổi loạn điên cuồng này, ngay cả khi cô được giải cứu.
Cô hi vọng rằng Carmelita sẽ không phải trả giá bằng chính sự tự do của cô ấy. Cô khâm phục người phụ nữ đang khua khua chiếc chảo sắt kia. Carmelita cho rằng cô tự vệ với những hành động như thế. Cô cũng chắc chắn rằng Tarpetta còn nhớ tội của hắn và tại sao cô không để thị trấn này chịu khuất phục dưới quyền lực của hắn.
Tất cả là lỗi của hắn. Hắn đã trông thấy cô đi trong thị trấn lúc tờ mờ sáng. Hắn chắc chắn đã đi theo cô lần nữa, và đã trông thấy cô ở cửa sổ cao phía đông tòa tháp khi mặt trời nhô trên đỉnh núi.
Mặt trời đã lên cao từ lúc đó nhưng sự chống chọi ở phía dưới vẫn chưa kết thúc.
Cô đi vội tới cửa sổ ở phía đông. Carmelita đã gọi cảnh báo phải để ý tới việc tấn công bằng đường biển. Một cái thuyền đã mạo hiểm ước lượng cách tiếp cận gần đó một giờ trước, nhưng việc cô ném hòn đá từ tòa nhà làm cho bọn chúng nản lòng.
Bây giờ một cái khác đã tới gần. Nó không phải đến từ bến cảng Postiano. Trái lại nó đến từ phía đông, như là những du khách từ Capri đang đến viếng thăm tòa tháp của Noóc - măng.
Ba người đàn ông đứng ở trên mui thuyền còn mấy người hầu từ biệt thự chèo thuyền. Elliot, Witmarsh, và Greenwood đã đến để giải cứu.
Họ mang tàu của họ tới. Witmarsh vẫy tay, Greenwood gọi với cô. Elliot gần như là cười nhưng miệng cứ cứng đơ.
"Bây giờ thì anh đã hiểu ý tôi, Rothwell. Nếu ai đó, có thể vào thị trấn dễ dàng bằng đường biển, nó sẽ trở nên vô nghĩa." Greenwood nói.
"Dù thế nào đi nữa, thì ngày hôm nay cũng thật tuyệt để chèo thuyền ra ngoài," Whitmarsh nói. "Có vẻ như không ai có thể đoán được chúng ta đã quay trở lại đây hai lần rồi. Cảng vẫn trống." Anh nhìn cô chằm chằm. "Cửa sổ dường như cao hơn khi một người đến gần. Cô Blair, chúng tôi đem đến đây một ít thức ăn, nhưng tôi không nghĩ có thể đưa được chúng lên cho cô."
Một tiếng thét vang lên trong thị trấn từ phía bên kia. Phaedra chạy tới và nhìn qua cửa số. Những người đàn ông đã tới gần linh mục hơn. Những người đàn bà túm tụm gần hơn.
Cô trở lại chỗ cửa sổ hướng ra biển.
Elliot cúi xuống và nâng sợi dây thừng dài và móc vào. "Lùi lại, cô Blair. Quay vào thị trấn cẩn thận. Nếu cô có thể vớ được cái móc này, hãy buộc càng chặt càng tốt."
"Huân tước Elliot, tôi không nghĩ là anh làm được."
Ánh mắt của anh làm cô im lặng. Cô đi đến phía bên kia của tòa tháp.
Cô nghe tiếng đá chan chát đập vào sắt ba lần, sau đó vệt sáng chói của cái móc rẹt qua nước. Kế hoạch của họ có vẻ không thành công.
Bất thình lình, cái móc bằng sắt to xuất hiện ở cửa sổ. Nó treo lơ lửng trong không gian một lúc lâu, sau đó bắt đầu rơi. Một trong ba cái móc bắt vào ngưỡng cửa sổ và nằm ở đó.
Cô chạy lại, mở móc cửa chốt ra và chuyển nó qua cửa sổ rồi giật mạnh cho đến khi nó cắm sâu vào tường.
Cô nhìn ra ngoài. Được rồi, ba người đàn ông đang kéo cái dây thừng để kiểm tra sự an toàn. Elliot nhảy ra khỏi thuyền và lên bờ biển. Whitmarsh đưa cho anh hai giỏ lớn.
"Đưa thức ăn lên trước," cô yêu cầu. "Hôm nay tôi vẫn chưa có gì vào bụng."
Elliot kiểm tra quai giỏ. "Khi tôi là một cậu bé không nghe lời, tôi bị bắt về phòng ngủ mà không được ăn tối. Có lẽ hôm nay việc nhịn đói một chút cũng cần cho cô đấy."
Cô kéo mạnh sợi dây. "Chúng ta không cần vội vàng đâu, hãy cứ hài hước như thế."
Anh bực mình một lúc vì cái giỏ không chịu lên, sau đó anh thả nó ra. Cô kéo sợi dây hết tay này đến tay khác cho đến khi cô có thể nắm được quai giỏ.
Cô kiểm tra giỏ, sau đó quăng sợi dây xuống. "Như là một bữa tiệc vậy: có rượu, có thịt giăm bông, có bánh mì và cả súng nữa."
"Tôi hi vọng cô sẽ thích. Nếu những người đàn ông trong thành phố tìm được cách, cô sẽ chỉ ăn mì ống với mỡ lợn trong mười năm tới, nếu họ không treo cổ cô luôn bây giờ." Anh túm lấy đầu cuối của sợi dây và bắt đầu móc giỏ khác vào. "Chân và những vật dụng cần thiết ở trong đây."
Một tiếng gầm rú vang lên ở phía bên kia của tòa tháp. Anh nhìn lên, "cái gì đang diễn ra vậy?"
Cô chạy vội tới bên cửa sổ, sau đó quay lại thông báo. "Nếu tôi có ý định thưởng thức bữa tiệc của mình, tôi e sẽ phải thật nhanh. Tarpetta đang yêu cầu linh mục đứng về một bên."
"Kéo nó nhanh lên, sau đó quăng sợi dây xuống."
Mọi thức trở nên rất ồn ào ở cửa sổ bên kia làm cô kéo các giỏ nhanh hết sức có thể. Ngay khi lấy được cái giỏ rồi, cô quăng sợi dây xuống và lại chạy tới cái cửa sổ ở phía đông
Linh mục đã đi mất. Những người đàn ông đứng thành hàng sát cạnh nhau, và cả những người đàn bà nữa. Nhưng đám đông phụ nữ đã ẩu đả gay gắt. Đúng là nổi loạn rồi.
Cô quay trở lại bên cửa sổ hướng ra biển. Greenwood chỉ tay về phía bờ. "Chúng ta sẽ để các thứ ở đây và đến chỗ đó ngay bây giờ." Anh nói với Elliot.
"Trên doi đất đã xảy ra vấn đề rồi," cô la với xuống.
"Hãy bình tĩnh, cô gái," Whitmarsh gọi lại. "Greenwood có ảnh hưởng rất lớn trong thị trấn, Rothwell có vũ khí. Cô sẽ được an toàn."
Nếu họ định tiến vào đây bằng cách dẹp tan cuộc ẩu đả, cô sẽ không thể để như vậy. Cô không nghĩ là những kẻ cướp biển người Anh này sẽ bắn, hay chém họ để cứu cô, vì những người kia sẽ đông hơn.
Elliot kiểm tra tường của tòa tháp. Anh nhìn những đống cát dưới đôi ủng của mình như thể chúng được bố trí cùng những hòn đá tảng lớn kia để cản trở những chiếc thuyền. "Khoảng cách của cảng khá xa. Tôi không thể để cô mạo hiểm trèo xuống, cô rất có thể sẽ bị ngã, và nếu nước sâu hơn..." Vẩm lẩn bẩm tính toán, anh giơ tay lên, chộp lấy sợi dây, và bắt đầu trèo lên.
"Cái gì, Rothwell. Hãy đảm bảo anh không phải là người bị ngã đấy nhé," Greenwood nói.
Tiếng la hét từ doi đất lại vang lên làm cô ớn lạnh. Cô không đi kiểm tra xem cái gì đã xảy ra nữa. Cô không thể rời mắt khỏi Elliot đang treo lơ lửng ở trên biển, hình ảnh của anh dần to lên khi anh nhích sợi dây từng chút một, cả người và khuôn mặt anh trở nên căng thẳng khi anh cố gắng.
Cô không thể cho rằng trận đánh ở trên doi đất sẽ không có lợi cho những người phụ nữ vì điều đó cũng có nghĩa rằng nó không có lợi cho cô. Cô chui đầu ra khỏi cửa sổ và nói cho Elliot biết cái gì đang diễn ra.
Anh chửi rủa và tìm kiếm sức mạnh mới. Một tiếng lạ phát ra từ phía trên cầu thang. Như tiếng chảo đập vào cái gì đó mềm mềm. Tiếng Carmelita cầu Chúa cứu giúp cô và âm thanh đó lặp lại lần nữa. Một người đàn ông đang gầm rú.
"Họ đã phá vỡ tòa tháp, Huân tước Elliot." Phaedra scái giỏ. "Tôi không nghĩ rằng anh bỏ cả vũ khí vào thức ăn hay chân để tôi có thể cố hết sức lần cuối cùng đâu?"
"Cô có biết sử dụng vũ khí không?" Một giọng nói rất lạ nhưng gần vừa hỏi. Cô nhìn anh ở cửa sổ. Cánh tay anh treo qua ngưỡng cửa sổ dày, những ngón tay thì bấu vào lề bên trong của cửa sổ.
Cô cố túm lấy anh. "Tôi có thể sử dụng vũ khí nếu tôi bắt buộc phải làm thế." Cô vớ lấy khẩu súng và chạm vào khóa nòng. Anh túm lấy cơ thể cô nơi mà có vẻ an toàn.
Cuối cùng anh đã rơi vào tòa tháp. Anh nhảy uyển chuyển như chú mèo nhào lộn. Bên ngoài Greenwood ra lệnh cho người hầu chèo thuyền thật mạnh quanh mũi doi đất.
Elliot rút khẩu súng ngắn từ bên dưới áo choàng nhăn nhúm của mình. "Whitmarsh đã làm cho tôi thấy vui trên đường tới đây bằng những câu chuyện về công bằng tối thiểu trong thị trấn có nhiều đồi ở vùng này. Sẽ thật là ngốc nghếch nếu làm cho cô bị nguy hiểm hơn nữa. Hãy ở lại đây. Đừng theo tôi. Nếu nó trở nên tồi tệ hãy thử sức với cái dây và biển nhé.
Elliot không đi xuống cầu thang một cách lặng lẽ. Anh để sự bực tức của mình phát ra thành tiếng với những bước chân nặng nề. Anh lại gần làm cho người đàn ông ở bên dưới im lặng.
Anh đi xung quanh góc cuối cùng để tìm Carmelita Messina ở bước cuối cùng, một chiếc chảo sắt đang ở trong tư thế sẵn sàng. Bốn người đàn ông uy hiếp cô nhưng bây giờ họ lại dồn sự tập trung đó vào anh, không phải cô ta.
Carmelia nhìn xung quanh vai anh và thấy khẩu súng ngắn. Anh không thể biết được cô thấy bớt căng thẳng hay cô đang bực tức. Tiếng bước chân nặng nề nhưng không đều từ bên ngoài cổng. Tarpetta xuất hiện bên dưới vòm cổng. Hắn ta cũng nhìn thấy khẩu súng ngắn. Anh đứng nghiêm lại như trong quân đội.
"Mày định xía vào chuyện này sao," hắn nói.
"Cô Blair dưới sự quản thúc và bảo vệ của tôi."
Hắn nhìn anh với vẻ khinh bỉ. "Mày chưa quản thúc người phụ nữ của mày tốt đâu."
Elliot không thể tranh cãi điều đó, dù cho cấu trúc ngữ pháp của lời phê bình thật vụng v. "Tôi thực hiện nhiệm vụ bảo vệ tốt hơn nhiều." Anh chĩa khẩu súng vào mặt Tarpetta. "Hãy bảo mọi người trở về nhà."
"Cô ta đã vi phạm luật lệ của chúng tôi."
"Cô ấy không vi phạm gì cả." Carmelita nói. "Cô ấy chỉ thấy cái luật lệ riêng của những kẻ tự cho mình là ông hoàng nhỏ thật chướng tai gai mắt."
"Hãy xem những rắc rối mà cô ta đã gây ra! Cô ta bỏ bùa những người phụ nữ và thực hiện những nghi lễ không thuộc một tôn giáo nào cả. Chúng tôi không để những tội như thế xảy ra trong Positano."
"Hãy nghe hắn nói kìa!" Carmelita nói cùng với điệu cười thô ráp. "Thậm chí hắn ta còn nói như một ông hoàng vậy. Chúng tôi ở đây chỉ có riêng mình hắn mà thôi."
Elliot không có tâm trạng để tranh cãi. Anh lắc lắc khẩu súng. "Tất cả mọi người hãy ra khỏi tòa tháp. Cô Messina, làm ơn hãy dịch lại những lời tôi vừa nói."
Tarpetta đi giật lùi ra khỏi tòa tháp. Những người đàn ông và Carmellia theo sau hắn. Elliot đi hậu thuẫn cuối cùng. Khi anh vừa bước ra ngoài, một âm thanh phát ra từ trên cầu thang làm anh ngoái lại nhìn. Một nhúm tóc màu đỏ treo dọc lối rẽ của tường cầu thang gác.
Những người phụ nữ đã đi khỏi. Anh nhìn những thứ còn lại sau trận ẩu đả, hai mươi người đàn ông đã không còn đủ mặt.
Khẩu súng ngắn của anh gây sức ép với họ. Khi anh nói. Carmetila dịch, thuyền của Greenwood đã đến được phía sau của doi đất và anh trèo lên bờ.
"Tôi là Huân tước Elliot Rothwell, là anh trai của Hầu tước họ nhà Easterbrook," anh nói. "Chính quyền đã trao cho tôi trách nhiệm bảo vệ cô Blair trước tòa án của Hoàng đế các người. Nếu bất kì ai làm hại cô ấy, người đó sẽ phải giải thích với tôi về hành động đó. Cô ấy không phải phù thủy, dị giáo hay gái điếm. Không có bằng chứng nào cho những lời buộc tội này, và các người sẽ phải nghe lời tôi nói với tư cách là một quân tử rằng sự nghi ngờ của các người là sai."
Carmelita dịch liến thoắng một đoạn dài. Từ ý chính được rút ra từ lời anh nói và từ sự biểu hiện trên nét mặt của những người đàn ông, anh nghi ngờ cô nhấn mạnh những phần như Hầu tước, Hầu tước, và t
Matthias đến khi cô phiên dịch xong. Tarpetta nhận ra rằng quyền lực của hắn ta đã làm họ mất quyết tâm, hắn khập khiễng bước tới gần anh. Hai người đàn ông đang nói chuyện riêng với nhau.
Tarpetta rời khỏi. Những người đàn ông khác cho rằng rút lui cùng với người cầm đầu sẽ là một ý tưởng tuyệt vời.
Greenwood đến tòa tháp.
"Greenwood, cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã nói với hắn."
"Anh hiểu nhầm rồi. Chúng ta chưa chiến thắng đâu," Greenwood nói. "Họ sẽ gửi thêm vài người đàn ông nữa đến Naples để hỏi ý kiến và cũng sẽ yêu cầu thêm viện trợ từ quân đội."
Carmelita bực tức vung tay lên. "Thật điên khùng."
Tarpetta đang trở về thị trấn, nhưng mười người trong số những người đàn ông thì dừng lại phía cuối của doi đất.
"Họ đang làm gì vậy?" Elliot hỏi.
"Đang bố trí quân canh gác," Greenwood nói "Vì anh đang có súng nên chúng sẽ không cố để vào tòa tháp đâu nhưng chúng cũng không để cô ấy đi cho đến khi họ nhận được lệnh từ Naples. Tôi nghĩ tối nay ngoài biển cũng sẽ có một hoặc hai cái thuyền theo dõi tòa tháp đấy."
Elliot lại lẩm bẩm chửi rủa. Chốn linh thiêng của Phaedra đã trở thành nhà tù.
"Chúng ta sẽ theo dõi bọn họ khi bọn họ theo dõi cô ấy để chắc chắn rằng không có vi phạm trong thời gian tạm ngừng này," Carmelita nói.
"Đừng vì nóng lòng đánh bại tên kia mà hi sinh những người phụ nữ," Elliot nói với Carmetila. "Cảm ơn cô đã giúp nhưng tôi e rằng cái giá phải trả cho những người bạn của cô đã quá cao rồi. Bây giờ hãy để lại cho tôi."
Carmelita Messina chú ý tới anh nhiều như Phaedra. "Chúng tôi sẽ theo dõi bọn họ. Một số trong chúng tôi, góa bụa và cũng có thể như thế, sẽ không sống dưới sự đàn áp của bọn chúng. Chúng tôi tin tưởng vào ngọn súng bảo vệ hòa bình, và tin tưởng vào ngài Greenwood sẽ sử dụng sự ảnh hưởngmình với hắn để dập tắt những điều vô lí này trước khi trời sáng."
Cô vừa bước đi vừa túm mớ tóc cột lại phía sau.
"Cô ấy nói như anh có thể giải quyết được việc này nếu anh muốn vậy."
Elliot nói với Matthias.
"Cô ấy đã hiểu nhầm sự ảnh hưởng của tôi ở đây. Tuy nhiên, tôi sẽ cố gắng để thuyết phục Tarpetta một khi chính hắn ta có thể làm êm chuyện, mặc dù tôi hầu như không biết gì về hắn."
"Thử nghĩ có khi nào hắn đã nhận hối lộ."
Matthias gầm gừ. "Cô ấy quan trọng với anh như thế nào?"
Elliot cất kĩ khẩu súng và bước tới chỗ cổng. "Ngay lúc này tôi muốn trả tiền cho hắn để hắn đưa cô ấy xa khỏi tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.