Hàm Đào

Chương 8: Véo mặt




Phân vị của hậu cung, cần chú ý xuất thân. Hiện giờ thiên hạ lấy võ vi tôn, danh môn chính phái chia là hai thế lực lớn là Kiếm Minh cùng Khí Tông, phe phái trong hậu cung cũng phân chia theo vậy. Hoàng hậu là con gái của minh chủ Kiếm Minh, quý phi là cháu gái của tông chủ Khí Tông.
Còn xuất thân thấp hèn như Thường Nga mà lại được phong hào Tiệp dư, là quả thực rất hiếm thấy.
“Cháu gái của tông chủ Khí Tông à…..” Thường Nga nghe Bích Ngọc giải thích xong, hít một hơi.
Ca ca của nàng sống tại Kim Cương môn, là một môn phái nhỏ thuộc về Cực Dương tông, Cực Dương tông là một trong bốn đại tông môn lớn của Khí Tông, mà tông chủ Khí Tông là thủ lĩnh của bốn đại tông môn…..xuất thân của bản thân nàng, quả thật là đủ thấp…
Vừa nói đến đây, liễn kiệu đã nâng đến cung Thanh Vân. Thường Nga kéo Thần Tử Thích nhảy xuống liễn xe, ngẩng đầu nhìn tấm hoành phi trên cửa.
“Ba chữ này đọc thế nào?” Thời điểm vừa được ban cho, nàng nhất thời kích động, không nhớ rõ tên cung điện.
“Cung Thanh Vân.” Thần Tử Thích chỉ vào ba chữ kia, đọc từng chữ một.
Cột đá trước cửa chạm trổ tinh vi, có khắc một câu thơ : “Gió mát phả mặt nào có lạnh, xuyên mây vượt trăng vào tiên cung.”
Trong hoàng cung này, có rất nhiều cung thất có cột đá chạm trổ như vậy, trên đỉnh đẽo hình cái bát, có thể hứng nước mưa, để chim chóc trú vào uống nước. Cây cột đằng trước cung Thanh Bình cũng được khắc một câu: “Uống nước mát bên bờ sông lạnh, thái bình thịnh thế ca thái bình.”
Phúc Hỉ nói đó là “đài Lạc Thần ”, nơi chốn nghỉ chân của Thần Minh, vị thần bảo vệ hoàng thất. Thần Tử Thích không hề tin cái trò này có thể gọi được Thần Minh, càng nhìn càng thấy giống cái chỗ cho chim ăn ấy, chẳng nhẽ Thần Minh kia sẽ đứng trên cái đài chim đó à?
Cung Thanh Vân nhỏ hơn so cung Thanh Bình một, nhưng lại tinh xảo hơn. Trong cung có hai dòng suối nhỏ chảy róc rách, cây xanh hoa hồng, rất là xinh đẹp. Bởi được thăng Tiệp dư, ngoài hai thái giám, hai cung nữ hầu hạ ban đầu, Thường Nga còn được ban thêm vài thái giám chuyên để quét tước cùng cung nữ sai bảo. Phi tần tạm thời không có phi vị cao sẽ ở trong cung này, Thường Nga là chủ nhân ở đây, có thể ở chủ điện, chỉ định thái giám Phúc Duyên làm tổng quản.
Phúc Duyên là thái giám cùng đi với Phúc Hỉ qua đây, mười sáu tuổi, rất kiệm lời, bình thường không có cảm giác tồn tại, nhưng mà khả năng làm việc rất ổn. Ngay ngày hôm đó, cậu ta liền dẫn Phúc Hỉ đi nội vụ ti, lĩnh tất cả phân lệ trở về.
Sáng sớm hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Thần Tử Thích đã bị Phúc Hỉ gọi dậy, rửa mặt thay quần áo, đi vấn an hoàng hậu.
Nhóm phi tần mỗi buổi sáng đều phải đi bái kiến hoàng hậu, hôm nay tất cả hoàng tử cùng hoàng nữ mới tiến cung đều phải đi. Thần Tử Thích sờ sờ ngọc bội hoàng tử khắc chữ ‘Thất’, theo mẫu thân bước vào Phượng Nghi cung.
Hầu như tất cả phi tần đều có mặt, quý phi ngồi dưới hoàng hậu, một tay nâng cằm, cười mà không nói. Hoàng hậu không nói gì nhiều, chỉ dặn dò quy củ trong cung, rồi để phi tần mới cùng hành lễ với mọi người.
“Ca ca…..” A Mộc lặng lẽ túm góc áo Thần Tử Thích.
Thần Tử Thích ngoảnh đầu nhìn bé, bé con này coi bộ tinh thần không tệ lắm. Vốn tưởng hoàng tử không có mẹ ruột, sẽ có phi tần giành giật nuôi dưỡng, kết quả cũng không phải. Mẹ ruột không có tư cách nuôi hoàng tử, đều ngụ tại cung Hướng Dương. Hắc Đản đi theo mẫu thân Trình Tiệp Dư, chẳng qua hiện giờ trông sắc mặt cậu ta, vậy mà không bằng A Mộc.
Trình tiệp dư vẫn mặc bộ đồ vàng nhạt, vì mới phế bỏ võ công, thân thể rất suy yếu, đến đứng cũng không vững.
“Sau giờ ngọ ta sẽ bày tiệc trà ở ngự hoa viên, mấy muội muội ai rảnh rỗi, phải tham gia nhé.” Rời khỏi Phượng Nghi cung, quý phi đột nhiên mở miệng nói, “Trình tiệp dư cùng Thường tiệp dư nhất định phải đi đấy, bản cung sẽ giới thiệu vài tỷ muội cho các muội biết.”
Nhóm phi tần cùng đi gần quý phi lập tức tươi cười đồng ý, còn có người trêu ghẹo nói: “Đưa cả Lục hoàng tử và Thất hoàng tử theo luôn.”
“Cũng được.” Quý phi cười rộ nhìn nhìn Thần Tử Thích và Hắc Đản.
“Vâng…..” Trình tiệp dư mặt mày tái nhợt, suy yếu nói.
Thường Nga không hề muốn đi, thế nhưng tình thế hiện tại không cho nàng cự tuyệt, vì thế cũng vâng theo.
Sau giờ ngọ, tại ngự hoa viên, quý phi ngồi ở đình nghỉ mát bày chút trà bánh, năm phi tần có chức vị từ tiệp dư trở lên ngồi cười nói bên cạnh quý phi.
“Các muội đều thuộc Khí Tông môn, cùng chung một tông với bản cung, sau này nếu gặp chuyện khó xử, chỉ cần đến tìm bản cung là được,” Móng tay sơn đỏ chót của quý phi, khẽ mở nắp cốc trà, khuấy khuấy, chậm rãi nói, “Trong cung hiểm ác, vô ý một cái thôi sẽ vạn kiếp bất phục, đặc biệt là các muội còn mang theo con nhỏ, càng phải cẩn thận. Hai muội, nghe có hiểu không?”
Ngụ ý, tông môn nhà các ngươi đều phải nghe gia gia ta, vậy nên các ngươi, tự nhiên cũng phải nghe lời ta. Nghe lời sẽ có ngày tháng tươi đẹp, còn không, sẽ chỉ có một con đường chết.
“Vâng.” Trình tiệp dư suy yếu lên tiếng.
Thường Nga hé nụ cười tươi: “Muội không hiểu gì đâu, tự nhiên phải nghe theo nương nương rồi.”
“Ừm.” Quý phi hài lòng lên tiếng, vẫy tay bảo Thần Tử Thích qua, đưa một cái bánh điểm tâm cho cậu, “Tiểu thất có diện mạo đẹp thật, thảo nào được hoàng thượng yêu thích, phong mẫu thân con làm tiệp dư.”
“Đúng vậy đó, coi cái khuôn mặt nhỏ nhắn này xem.” Nữ nhân mặc đồ tím ngồi bên cạnh quý phi, đột nhiên vươn tay véo mặt Thần Tử Thích.
Ngón tay trông mảnh khảnh, vậy mà lại như kìm sắt, gắt gao niết mạnh thịt mềm trên mặt, Thần Tử Thích lập tức cúi đầu, nước mắt dâng trào, giương mắt nhìn về phía nữ nhân véo mặt cậu.
Thường Nga thấy con trai bị véo đau, muốn chạy lên kéo con qua, lại bị người cản lại: “Lệ tần thích véo chơi mặt trẻ con, không sao đâu.”
Đôi mắt trang điểm đậm của Lệ tần, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Thần Tử Thích, tựa hồ rất sung sướng: “Ui, sao trông thất hoàng tử  như sắp khóc thế này, tối nay còn phải đi vấn an hoàng thượng, nếu để hoàng thượng trông thấy ngươi khóc, có lẽ sẽ tức giận đấy.”Lời tuy nói vậy, song lực cánh tay lại tăng thêm, tay kia thì vuốt nhẹ sau gáy Thần Tử Thích, có ống tay áo rộng thùng thình che mất, khiến người ngoài nhìn không rõ nàng ta đang làm gì.
Thủ đoạn này không phải dạng xoàng, Thần Tử Thích cảm thấy xương mặt mình sắp bị bóp nát rồi, nước mắt xoạch cái rớt xuống.
“Ta đệt ngươi…..” Thường Nga một phen kéo phi tần cản nàng ra, sau đó tát một cái vào mu bàn tay Lệ tần.
Một tiếng “bốp” vang dội vang lên, mọi người trong đình đều sợ ngây người. Thường Nga kéo đứa trẻ vào lòng, kiểm tra Thần Tử Thích có bị thương không, trong lòng hồi hộp, lập tức hét lên: “Rùa con, con khóc cái gì, có bản lĩnh không đó?”
“Thường tiệp dư, ăn nói cho cẩn thận vào!” Quý phi nhíu mày, mắng hoàng tử là rùa con, vậy hoàng thượng là cái gì?
“Lát nữa đi gặp hoàng thượng, chẳng phải sẽ dọa bệ hạ sao?” Thường Nga lớn tiếng mắng, xin lỗi quý phi, rồi kéo con trai đi, bảo là phải quay về thay y phục, quần áo đều bị dơ cả rồi.
Quả thật sắp đến giờ vấn an hoàng thượng, quý phi cũng không ngăn cản, chỉ trừng mắt với Lệ tần: “Nàng ta tát ngươi một cái, ngươi ngơ ra đó làm gì?”
“Tần thiếp…..không kịp phản ứng.” Lệ tần lắp bắp nói, vừa rồi Thường tiệp dư bất ngờ đánh nàng ta, rồi  bắt đầu mắng, mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh.
Bị véo đau đến suýt ngất, Thần Tử Thích sờ mặt nhỏ không nói nửa ngày. Thường Nga bị dọa sợ không nhẹ, kéo cậu kiểm tra, trên khuôn mặt trắng nõn phấn nộn, tuyệt nhiên không có dấu vết gì.
“Lệ tần hay thích chọc ghẹo, thường gọi một vài hoàng tử hoàng nữ đến bên người véo mặt, chọc cho khóc mới thôi,” Phúc Hỉ nhỏ giọng giải thích, “Hoàng thượng không thích trẻ con quấy khóc, nếu để Hoàng thượng nhìn thấy điện hạ khóc lóc, nhất định sẽ tức giận, điện hạ vẫn mau mau lau sạch nước mắt thôi.”
Thần Tử Thích câu giờ quá lâu, xoa xoa mặt. Bà Lệ tần này chắc chắn đã luyện công phu gì đó, trên mặt không có dấu vết, cho dù cáo trạng cũng không biện giải được.
Thay đổi xiêm y mới toanh, Thần Tử Thích nhìn bộ dạng hai mắt hồng hồng trong gương, chậm rãi nắm chặt tay. Vẫy tay không để Phúc Hỉ xoa mắt cho mình, liền trèo lên liễn xe.
Vấn an sáng tối, đối với hoàng tử mà nói, buổi sáng phải đến vấn an mẫu hậu, tối về phải thỉnh an phụ hoàng.
“Đệ, không sao chứ?” Gặp Hắc Đản ở ngoài cung Tử Thần, cậu ta bắt chuyện.
Lúc này hai mắt Thần Tử Thích càng đỏ, nước mắt trực trào, lúc nào cũng có thể bật khóc. Bỏ lơ Hắc Đản đột nhiên quan tâm, liền đi theo mấy hoàng tử lớn tiến vào đại điện.
Bảy hoàng tử ban đầu kia, Thần Tử Thích mới thấy lần đầu, có điều hiện giờ cậu không có tâm trạng đi làm quen với những huynh đệ này, mà chỉ toàn tâm toàn ý nhìn hoàng đế rớt nước mắt.
“Thất hoàng tử, vì sao lại khóc?” Chính Long đế nhìn thấy đứa trẻ nước mắt rưng rưng, mi thanh mục tú rất đáng yêu, nhớ ra đây là con trai Thường Nga, bèn hỏi một câu.
Những hoàng tử khác đều lục tục nhìn về phía Thần Tử Thích.
“Đúng là chẳng có phong thái hoàng gia gì cả, lớn bằng này rồi còn khóc lóc.” Vốn là thất hoàng tử, hiện tại là cửu hoàng tử, nhìn Thần Tử Thích không vừa mắt, nhỏ giọng nói một câu.
“Hức…..” Thần Tử Thích há mồm khóc ra tiếng, “Lệ tần nương nương, người….người….”
Lời vừa nói ra, những hoàng tử các đều hiểu rõ ngọn ngành, có hơi đồng tình nhìn Thần Tử Thích. Chiêu kim cương chỉ của Lệ tần ấy,chỉ  tổn thương gân cốt không hại da thịt, căn bản không thể nói lí lẽ, dù có cáo trạng cũng chỉ vô dụng.
“Lệ tần? Nàng ấy làm sao?” Chính Long đế nhíu mày.
“Người sờ con!” Thần Tử Thích như cố lấy dũng khí, nói to, giọng nói trong veo vọng khắp điện Tử Thần, hết sức kinh hoàng, không đợi người kịp phản ứng, lại nghe thấy tiếng khóc lóc kể lể, “Mẫu thân nói, không được để người khác sờ chỗ đó.”
“Hả……” Mọi người, bao gồm Chính Long đế, đều há hốc mồm.
“Nàng, nàng sờ chỗ nào của con?” Chính Long đế gian nan mở miệng.
Thần Tử Thích soạt cái vén áo lên, kéo quần xuống, lộ ra mảng xanh tím trên gốc đùi, cùng với cả chym nhỏ hơi hơi sưng đỏ.
“É?” Bé chim đỏ ngồi xổm trên xà nhà Tử thần điện, móng trượt một cái, trực tiếp ngã oạch xuống.
Tiểu kịch trường:
Chim tướng công: Ngươi dám khoe chym cho người khác xem!
Thích Thích: Không phải, ta chỉ muốn cho bọn họ xem đùi thôi.
Chim tướng công:….Nào để ta đánh dấu ngươi một cái.
Mọi người: Oái, đỏ ghê, còn rậm rạp nữa! Kim cương chỉ quả nhiên hung tàn mà!
Chim tướng công: “………”
=)) Tưởng sờ mặt anh là dễ à =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.