Hàm Đào

Chương 176: Ngẫu ngộ




*Đậu: cảm ơn bạn meoyeumeo đã nhắc, chương 175 với 177 ghép vào vẫn trôi nên mình không để ý sót chương 176. Tăng tốc bù cho cả nhà :)


Tin tức Nhị cung chủ mất tích còn chưa kịp truyền tới Nhạn Đãng Sơn. Dù sao thì nơi này cũng xa xôi, hơn nữa phái Nhạn Đãng Sơn vẫn vô thế vô tranh, nếu không phải vì lá thư của Thần Tử Kiên thì Quy Vân Cung nhất thời nửa khắc cũng không nghĩ tới nơi này.


Trong các đại môn phái đều có Vũ nhân ẩn thân, ngụy trang thành chim chóc bình thường để tiện thu thập tin tức, chim én trên xà nhà là mật thám thường thấy nhất của Phong Linh, mỗi môn phái đều có vài con.


Thời điểm Phượng Nhị sau ba tháng có thể biến thành người, Đan Y triệu hồi người của Quy Vân Cung để giới thiệu nhị cung chủ, để trăm điểu thiên hạ nhớ kỹ tân phượng hoàng. Tiểu gia hỏa ngây thơ mờ mịt ngồi trên bảo tọa nhận lễ của trăm điểu, bộ dáng giữa vạn hồng mao điểm một chút màu lục cũng được tất cả sâu sắc ghi nhớ.


Chim én nhanh chóng từ trên xà nhà nhảy xuống, bay lên không trung quan sát. Nơi này là ngọn núi của Vọng Sơn Chân Nhân trong Nhạn Đãng Sơn, căn nhà này là một phần của thiên điện, lúc này các đệ tử đều đang luyện kiếm tập võ, không có ai đi tới. Rà soát đơn giản xong, chim én nhanh chóng phi xuống dưới, dừng trên cửa sổ, lúc này Phượng Nhị đã chui được hết cả người ra ngoài, “Pi!”


“Thuộc hạ Phong Linh Yến Thập Lục, kiến quá nhị cung chủ, sao người lại ở chỗ này?” Chim én mở cánh hành lễ.


Phượng Nhị chớp chớp mắt, đầu chui vào mao mao trước ngực chim én. Đột nhiên bị người xấu bắt đi, nghiêng ngả đến địa phương xa lạ, tiểu gia hỏa vẫn còn sợ hãi, nhận ra đây là một Vũ nhân liền chui vào lông nhung không muốn ra, thân hình nhỏ bé lông xù xù nhịn không được hơi phát run.


Đúng lúc này, cuối hành lang truyền đến tiếng bước chân, Yến Thập Lục lập tức dùng cánh che lại tiểu hồng điểu, ra hiệu cho tiểu gia hỏa nhảy lên lưng mình.


Phượng Nhị lập tức nhảy lên, chim én uyển chuyển chở tiểu mao cầu nhảy xuống cửa sổ, nháy mắt bay lên trên nóc nhà.


“Nghe nói sư phụ bảo huynh trông coi một bảo bối, cho muội xem chút đi.” Một nữ đệ tử lớn lên yêu kiều lả lướt, đi theo nam đệ tử lúc trước trông coi Phượng Nhị tới, cười hì hì làm nũng.


“Sư phụ nói là bảo bối nhưng ta cũng nhìn không ra có gì hiếm lạ.” Tên nam đệ tử kia vò đầu, có chút khó xử.


“Để muội xem xem, muội giám định giúp huynh,” cô nương lôi kéo tay áo hắn, lắc lắc tay nũng nịu, thấy hắn không hé răng lập tức lược xụ mặt, “Xem một cái cũng không mất miếng thịt nào, sao huynh lại keo kiệt như vậy.”


“Sư muội, ngươi nghe ta nói, thứ này rất quan trọng, nếu để sư phụ biết cho ngươi nhìn, có lẽ muốn phạt ngươi.”


Sư huynh muội nhão nhão dính dính ở hành lang nói chuyện, cuối cùng cũng không vào nhà xem mà nắm tay đến sau núi ngắm hoa. Chim én ngồi trên nóc nhà thở ra nhẹ nhõm, quay đầu nhìn nhị cung chủ ngoan ngoãn trên lưng.


Phượng Nhị thấy chim én nhìn qua, vui vẻ há to miệng, tỏ vẻ mình đang đói bụng.


Yến Thập Lục nghĩ nghĩ, cõng tiểu mao cầu giương cánh bay đến đồng hoa hướng dương trên sườn núi, hạ cánh trên một cây dương, trên cành cây có một tổ hỉ thước, trong ổ là ba con hỉ thước non xấu hề hề đang ngủ.


“Nhị cung chủ, thuộc hạ thân đơn lực mỏng, không thể bay quá xa, người tạm thời ở chỗ này nghỉ một lát, thuộc hạ đi tìm Ưng Linh nhân tới.” Yến Thập Lục dặn dò mấy câu, đang nói, đại hỉ thước nuôi ấu tể đã trở lại.


Phượng Nhị nhìn tổ chim dơ hề hề không dám vào ngủ, liền dùng hai trảo nhỏ nắm lấy tổ chim, run run rẩy rẩy mà đứng.


Hỉ thước tới gần tiểu hồng điểu, bị cái uy trời sinh của phượng hoàng chấn nhiếp, thiếu chút nữa không đứng vững, vội vàng ổn định lại thân hình, tránh sang một bên thỉnh tiểu phượng hoàng tiến vào trong ổ. Hỉ thước này chỉ là một con chim bình thương nhưng khung vẫn có bản năng thần phục phượng hoàng.


Phượng Nhị nhìn lông mao còn dính hạt kê và bùn đất, phát hiện bản thân cũng không sạch sẽ gì nhiều, liền cố nhắm mắt nhảy vào tổ hỉ thước.


Đại hỉ thước vô cùng vui vẻ, lướt qua mấy cái miệng đang giương cao hơn đầu, đem con sâu nhỏ trong miệng đưa cho tiểu phượng hoàng.


Phượng Nhị nhìn con sâu còn đang nhúc nhích mà ghét bỏ, cũng không muốn ăn, chôn mặt dưới cánh nghỉ ngơi. Hỉ thước hiểu không nhiều lắm, thấy tiểu phượng hoàng không ăn thì đút cho nhãi con của kình, sau đó lại bay đi kiếm ăn.


Yến Thập Lục thấy nơi này không còn vấn đề gì, thì tạm thời rời tổ chim, đi tìm đồng liêu Ưng Linh.


Mấy con tiểu hỉ thước chưa đủ lông đủ cánh, đầu trơ trụi xấu xí, chỉ trên lưng là có một tầng lông tơ màu xám. Ba con chim nhỏ tụm vào nhau nhìn tiểu hồng mao khác loài này, tiểu hỉ thước chưa biết gì nên cũng không cảm thấy uy áp của phượng hoàng, bàn tán xem làm cách nào đuổi tiểu oa dị loại này đi.


Phượng Nhị cảm giác được có cái gì đó đến gần mình, chậm rãi ngẩng đầu lên. Oa nhi hiểu chuyện sớm trên thế gian thường mới là tàn khốc nhất.


Chờ Yến Thập Lục mang theo một con diều hâu trở về, liền thấy Phượng Nhị một mình ngủ trên một đống lông tơ màu xám, nhàn nhã huơ trảo, ba con tiểu hỉ thước đã không thấy bóng dáng.


“Nhị cung chủ, nhân lúc người của Nhạn Đãng Sơn chưa phát hiện, chúng ta nhanh đi thôi.” Yến Thập Lục ngậm tiểu hồng điểu, phóng lên lưng diều hâu, lúc này mới nhìn ra vừa rồi Phượng Nhị ngủ không phải trên lông tơ gì mà là lưng ba con tiểu hỉ thước. Đám chim non tựa hồ bị hung hăng thu thập, rúc đầu thành thật như chim cút, chỉ lộ ra nơi duy nhất có lông là cái lưng làm đệm giường cho tiểu phượng hoàng.


Diều hâu mang theo tiểu hồng điểu giương cánh bay cao, chim én bay trở về mái hiên, tiếp tục làm "hảo đông bọn" trong nhà Nhạn Đãng Sơn.


Đại quân trăm điểu dừng lại trên đường, không kịp ở trong rừng nghỉ ngơi. Đan Y ngồi trên một tảng đá, trong tay phủng tiểu Thanh Long còn đang say ngủ.


Có thể là vì mới hóa rồng nên khi Thần Tử Thích biến thành rồng có chút suy yếu, rất thích ngủ. Thân rồng nho nhỏ cuộn thành vòng, oa ở lòng bàn tay, hai chân trước ôm một ngón tay, ngủ đến chóp mũi phập phồng.


“Thích Thích, dậy ăn một chút gì đi.” Đan Y đưa một ngón tay ra chọc chọc đuôi tiểu long.


“Ngao?” Tiểu Thanh Long mơ màng mở mắt ra, phát hiện đã hạ xuống đất, lắc lắc đầu đứng lên. Cũng không biết là có phải Thần Tử Thích chưa nắm giữ tốt hay không mà lông trên thân khi biến lại thành người cũng không thành quần áo. Trước mặt thuộc hạ không thể biến thành người mà để thân thể trơn bóng được, đành tiếp tục bảo trì lốt rồng.


Đan Y cầm lấy thịt nướng Điêu Liệt đưa qua, xé thành miếng nhỏ đút cho tiểu long, ngẩng đầu nhìn sắc trời, “Còn bao lâu nữa thì đến Nhạn Đãng Sơn?”


“Còn hơn 60 dặm.” Điêu Liệt đáp.


Sáu mươi dặm, dùng tốc độ của ưng bất quá chỉ mất nửa canh giờ, nhưng phía sau còn loài khác, tính toán còn cần một canh giờ mới có thể đến nơi.


Đan Y hơi hơi gật đầu, bỗng nhiên nhíu mày, nhìn diều hâu bay vút qua trên trời, “Đó là ai?”


“Di?” Điêu Liệt ngẩng đầu, thấy được thủ hạ vẫn luôn đóng tại Nhạn Đãng Sơn của mình, lập tức hóa thành đại điêu, phóng lên cao, ngăn trước mặt diều hâu, “Lão lục, xảy ra chuyện gì?”


Diều hâu hoảng sợ, sau khi thấy rõ là Điêu Liệt mới nhẹ nhàng thở ra, “Lão đại, sao người lại ở chỗ này? Thuộc hạ đang muốn đưa nhị cung chủ hồi cung.”


Điêu Liệt đã chú ý tới tiểu hồng điểu trên lưng diều hâu, kinh ngạcmở to hai mắt nhìn, toàn thân đỏ rực, đỉnh đầu có hai cái lông xanh, trên trời dưới đất chỉ duy nhất một con.


Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu kịch trường:


《 Thế giới động vật hàm đào 》


Giải thích: Trong tự nhiên, thế giới của con non là tàn khốc nhất, không có đạo đức, không có đồng tình, chỉ có huyết tinh cùng cạnh tranh


Màn hình: Ba con tiểu hỉ thước cùng một con tiểu hồng điểu không biết tên sống chung một tổ


Giải thích: Thông thường thì chim cùng loài sẽ đoàn kết nhất trí, tiểu hồng điểu chỉ sợ là gặp phải nguy hiểm


Màn hình: Tiểu hồng điểu đem ba con hỉ thước đánh đến kêu cha gọi mẹ


Giải thích: Ách…… Ta khả năng ghi phải cảnh giả rồi
----------------------
Canh hai tới rồi ~ tuy rằng thêm cũng chỉ một canh, thật ghét bỏ sao sao pi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.