Hàm Đào

Chương 173: Bắt cóc




Nghe thấy tiếng thân thiết trong phòng, Linh Hòa, Linh Quan lập tức lui đến nơi khác, ngoài cửa không có thủ vệ, mao cầu tiểu hồng điểu thuận lợi lách qua ngạch cửa, ngửa đầu nhìn thế giới bên ngoài đầy mới lạ.


Rừng ngô đồng ngoài tẩm cung một mảnh u tĩnh, vì quanh tẩm cung không cho phép ồn ào nên trong rừng không có bóng một con chim.


Dùng lá khô luyện công có thể dựa vào lá cây bay đầy trời đee nhìn ra hướng của chân khí, cho nên lá rụng trong rừng ngô đồng chưa từng được quét tước qua. Trên mặt đất đầy lá khô, tầng tầng lớp lớp rất thú vị, Phượng Nhị cao hứng chạy lên, lăn một cái chui đầu vào dưới  đám lá.


Ánh sáng mặt trời chiếu trên lá khô, lộ ra vầng sáng ấm áp, có con sâu nhỏ ngoi đầu lên từ dưới lá cây, nhìn thấy gà con lập tức sợ hãi rụt đầu về.


"Pi kỉ kỉ!" Phượng Nhị đẩy ra lá rụng, dùng móng vuốt dùng sức đào đất. Móng vuốt của tiểu phượng hoàng phi thường hữu lực, đào đến bụi đất mịt mù, con sâu kia không kịp chui vào đất đã bị bắt lấy.


Miệng nhỏ vàng nhạt chặt chẽ ngậm lấy cái đuôi, kéo cả con sâu ra ngoài, vì dùng sức quá nhiều nên ngã ngồi trên mặt đất, con sâu bị quăng lên trời, bùn đất quanh thân hô hô lạp lạp rơi xuống.


"Pi!" Tiểu gia hỏa rũ rũ bùn đất bám trên đỉnh đầu, vươn cánh chạm vào hai cái lông xanh, xác định chúng không bị bùn đất làm bẹp mới đứng dậy, đuổi tới nơi con sâu kia rơi xuống.


Bất tri bất giác chạy vào sâu trong rừng, đụng phải một cái giày thêu màu xanh nhạt, "Pi?" Phượng Nhị ngẩng đầu nhỏ, nhìn người đi giày, là Thanh La vừa đi đã quay lại.


"Nhị cung chủ, sao người lại ở chỗ này?" Thanh La cười ngồi xổm xuống, đem tiểu hồng điểu đặt trong lòng bàn tay.


Thấy là người vừa rồi đã nhìn thấy, Phượng Nhị thả lỏng thân thể, kỉ kỉ pi pi nói một hồi. Là người Thanh Tộc không thể vũ hóa, Thanh La nghe không hiểu, chỉ có thể giả vờ gật đầu, nhìn quanh không thấy ai, cả cánh rừng cũng không có chim.


Một ý niệm điên rồi đột nhiên xuất hiện trong đầu, làm thế nào cũng không ngăn lại được. Thanh La tâm như nổi trống, từ trong tay áo móc ra một cái khăn, run giọng nói: "Nhị cung chủ, thuộc hạ mang người đi tìm cung chủ." Nói, đột nhiên dùng khăn che miệng tiểu gia hỏa.


"Lúc này còn xuống núi làm gì?" Kiệu phu trên Tê Đài mắt lạnh nhìn Thanh La, trừ bỏ lâu chủ địa vị cao, vân sử đi lại ngồi kiệu, những Vũ nhân khác trong cung đều có thể tự mình bay, chỉ có Thanh Tộc luôn là kẻ phiền phức.


"Son phấn trong nhà đã dùng hết nên đi mua một ít, làm phiền đại ca." Thanh La đưa cho kiệu phu một ít bạc vụn, âm thầm cắn răng. Trước khi cung chủ thành thân, các Vũ nhân trong cung đều cho rằng nàng sẽ là cung chủ phu nhân, khi đó muốn ngồi kiệu cũng không ai dám thái độ với nàng. Hiện giờ không được làm cung chủ phu nhân, toàn bộ Quy Vân Cung đều nhìn nàng chê cười, cả đám kiệu phu cũng không coi ra gì, thật sự là khinh người quá đáng.


Kiệu phu thu bạc, lúc này mới nâng Thanh La rời Ngọc Sơn.


Trấn gần Ngọc Sơn nhất tên là Mộ Vân Trấn, nằm trong phạm vi thế lực của Quy Vân Cung, bình thường xuống núi mua gì cũng hầu như mua ở đây.


Trong nhã gian trà lâu trấn trên, một kiếm khách dịch dung nhận lấy Phượng Nhị đã bất tỉnh, mắt lộ ra nghi hoặc mà nhìn về phía nàng.


"Đây là thần thú của Quy Vân Cung, ngươi tìm cái lồng sắt nhốt vào, đừng để chạy mất," Thanh La hạ giọng, thập phần khẩn trương nói, trấn này nơi nơi đều là người của Quy Vân Cung, nhưng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, "Thứ này đối với Quy Vân Cung phi thường quan trọng, dùng nó đổi bản dịch Tiêu Thiều, vạn vô nhất thất(1)."


(1) Vạn vô nhất thất: tuyệt đối không có sai sót


"Một con gà con? Ngươi định lừa ta đấy à?" Đối phương hoài nghi, duỗi tay chọc chọc vật nhỏ lông xù xù.


Trong tẩm cung trung, hai người làm bậy làm bạ nháo đến chạng vạng mới khó khăn dừng lại, Thần Tử Thích ghé vào ngực Đan Y thở dốc, ngẩng đầu nhìn lên Đa Bảo Cách xem có đánh thức đệ đệ không, lại phát hiện tiểu gia hỏa không ở trong ổ.


"Phượng Nhị đâu?" Thần Tử Thích ngồi dậy, nhìn kỹ lại, trên Đa Bảo Cách không thấy.


"Đâu đó trên mặt đất đi." Đan Y xoay người nhìn trên mặt đất, lúc trước ném đệ đệ trên thảm, tên kia cũng tự mình chơi, sau một lúc không thấy hé răng phỏng chừng là ngủ trên da hổ rồi. Nhìn một vòng lại không thấy, ngẩng đầu nhìn đến khe hở ở cửa phòng, trong lòng lộp bộp, lập tức gọi thị nữ.


Một con chim nhỏ xíu như vậy, chạy ra ngoài rất khó tìm, trong cung tuy rằng tương đối an toàn nhưng đối với một con chim non mà nói, nơi nào cũng đều nguy hiểm.


Linh Hòa Linh Quan nghe nói nhị cung chủ chạy ra ngoài chơi cũng hoảng sợ, lập tức vào trong rừng tìm.


Phượng Nhị tuy rằng nhỏ, nhưng vừa sinh ra đã hiểu biết, có thể nghe hiểu người khác nói, nếu ở quanh đây, chỉ cần gọi vài tiếng là sẽ chạy ra.


Linh Hòa Linh Quan không dám dẫm loạn trên lá khô, liền biến thành chim sơn ca ở trong rừng một bên bay một bên kêu, tìm nửa ngày cũng không thu hoạch được gì.


Đan Y lập tức gọi Điêu Liệt đến, lục soát toàn cung.


Mặt trời lặn xuống phía tây, lật hết cả Quy Vân Cung một lần cũng không tìm được đệ đệ, Đan Y ngồi ở Triều Phượng Điện, mặt trầm như nước.


Vũ nhân có thể biến thành điểu, từ nhỏ trong cốt nhục đã khắc sâu khái niệm phục tùng đối với phượng hoàng tôn kính, tuyệt đối không phản bội phượng hoàng, càng không thể làm ra chuyện gây thương tổn phượng hoàng. Cho nên, Quy Vân Cung đối với phượng hoàng mà nói là nơi an toàn nhất. Nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện.


"Hôm nay, dùng nhuyễn kiệu có ba người, lâu chủ Khổng Tước Linh, lâu chủ Quạ Linh, Thanh Tộc Thanh La cô nương." Tê Đài quản sự quỳ gối trên đại điện, tỉ mỉ trình báo danh sách người qua lại.


Lâu chủ Khổng Tước Linh chính là Lam Sơn Vũ, lúc này đang đứng trong đại điện, nghe thấy lời này lập tức mở miệng: "Cung chủ, thuộc hạ cho rằng, nên tìm Thanh La tới ngay."


Thanh La......


Mu bàn tay Đan Y nổi lên gân xanh, hơi nghiêng đầu nói với Điêu Liệt: "Đều đem Thanh La cùng tộc trưởng Thanh Tộc đến đây."


Thanh La còn chưa hồi cung, tìm không được nàng, chỉ có tộc trưởng Thanh Quật đến.


"Cung chủ, Thanh La tuyệt đối không thể làm ra loại sự tình này," Thanh Quật sợ tới mức mặt vàng như nghệ, nhưng vẫn tự trấn định đứng thẳng, "Thanh Tộc cùng Quy Vân Cung sống dựa vào nhau, thế thế đại đại phục tùng Đan gia, tuyệt đối không thể phản bội Quy Vân Cung. Thanh La đối với cung chủ là một mảnh chân tình, đối với Nhị cung chủ cũng chỉ có thêm yêu quý....."


"Bốp ——" Đan Y giơ tay, cách không tát một cái, làm Thanh Quật bị ném trên mặt đất, "Trong vòng một canh giờ, không tìm được Thanh La, bổn tọa liền giết ngươi trước."


Thanh Quật ngã trên mặt đất, một lúc lâu không bò dậy được. Bọn họ tự xưng là hậu duệ Thanh Loan, ngày thường ở Quy Vân Cung cũng được tôn kính, tới thời khắc mấu chốt mới hiểu được, mình ở trước mặt thần điểu phượng hoàng căn chẳng là gì.


Vô số điểu từ Quy Vân Cung bay ra, vội vã tìm kiếm, rất nhanh đã bắt được Thanh La vẫn đang ở Mộ Vân Trấn trở về.


Sau khi Thanh La giao Phượng Nhị cho người nọ liền hối hận. Kế hoạch này tưởng chừng hoàn mỹ, nhưng ở hết thảy bắt đầu phía trước, nàng làm thế nào tự bảo vệ mình ở Quy Vân Cung?


Nhưng người nọ đã rời đi, hối hận cũng vô dụng. Thanh La thấp thỏm không dám về Quy Vân cung, liền ở lại trấn, đột nhiên đã bị thị vệ Ưng Linh từ trên trời giáng xuống bắt lấy, không nghe phân trần đã bị bắt hồi cung trung.


Phượng Nhị mở mắt ra, phát hiện mình nằm trong một cái lồng chim rất nhỏ, xung quanh trùm vải đen, cái gì cũng không thấy, "Pi?"


Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu kịch trường:


《 Điện thoại từ điểu cha 2 》


Điểu cha: Nhi tử, đang ở đâu thế?


Đệ đệ: Ở trong lồng


Điểu cha: Gì? Lồng gì?


Đệ đệ: Lồng chim nha, con cũng là điểu có thể đưa ra chợ nha


Điểu cha:...... Lão bà, nếu không quay về thì nhi tử không còn đâu đó


----------------------------------
Ngao ngao ngao ngao, Nhị Đản nhà chúng ta Nhị Đản đáng yêu như vậy, sẽ không ngược đâu ~ đừng sợ đừng sợ
----------------------------------
Hai ngày này địa lôi quá nhiều, sợ chiếm độ dài phí lưu lượng, chờ ta sửa sang lại một chút lại cảm tạ, sao sao pi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.