Hàm Đào

Chương 168: Trường sinh




Cực hạn của võ học là xé rách hư không, điểm này các đời phượng hoàng đều biết, cũng vẫn tìm kiếm phương pháp. Đan Y gia gia, chính là luyện đến tầng thứ chín của Đan Dương Thần Công sau đó đến tiên sơn hải ngoại truy tìm. Hiện giờ xem ra, pháp môn xé rách hư không hẳn là có trong《 Tiêu Thiều Cửu Thành 》.


Tám chương Tiêu Thiều khúc, rất nhanh đã dịch ra được, cũng không dài lắm, mỗi chương khoản trăm chữ.


Đan Túc biến trở về hình người, cầm lấy nhìn kỹ.


"Nhìn có chút giống Đan Dương Thần Công." Đan Y ló đầu qua vai lão phụ thân nhà mình nhìn.


"Long Ngâm Thần Công cũng có câu này." Thần Tử Thích ngó qua vai bên kia, chỉ vào một câu nói.


Ngón tay hai người giữa chừng chạm vào nhau, Đan Y nhân cơ hội ngoắc ngoắc đầu ngón tay của Thích Thích.


Đan Túc chụp bay hai cái móng vuốt không biết xấu hổ kia, nhăn mày yên lặng ngẫm nghĩ. Đây thật sự là một cuốn công pháp bí tịch, chỉ là không phải ai cũng có thể luyện. "Thần long dẫn lối, long phượng tương hợp", cảm giác cùng một mạch với Đan Dương Thần Công.


Muốn hiểu thấu đáo thì cần phải thực luyện, Đan Túc đã đạt cảnh giới tối cao lập tức khoanh chân ngồi xuống, dựa vào chỉ dẫn trên giấy thử vận công. Chân khí cuồn cuộn tỏa ra xoay quanh thân, hồng quang lóa mắt tạo thành một con phượng hoàng giương cánh, sau đó phượng hoàng đột nhiên hóa thành bàn long, phản phệ về phía đỉnh đầu Đan Túc.


"Cha!" Đan Y cả kinh, lập tức nhào qua, vận mười thành nội lực đến lòng bàn tay chống cự con rồng đỏ rực đang gào thét xông đến.


"Oanh ——" chân khí kịch liệt va chạm thổi bay đồ đạc xung quanh ra ngoài.


Lam Sơn Vũ ôm Lam Giang Tuyết lăn một bên, Thanh Tiêu hóa thành điểu hình ngậm tiểu nhi tử bay ra ngoài điện, Thần Tử Thích cũng nhanh chóng lui về phía sau. Sau tiếng vang thì không có động tĩnh gì, Thần Tử Thích lấy tay xua khói, mở mắt ra liền thấy hai cha con vẫn duy trì tư thế vừa rồi.


Đan Y thu hồi song chưởng, khóe miệng tràn ra mấy giọt máu.


"Đan Y!" Thần Tử Thích chạy tới đỡ lấy Đan Y. Đan Y che ngực, đau đến nhíu mày.


Đan Túc nghi hoặc mở mắt ra, thấy nhi tử hộc máu không ngừng, liền nhảy dựng truyền nội lực cho Đan Y.


Cùng căn nguyên Đan Dương chân khí nên nháy mắt đẩy tan máu bầm trong ngực. Đan Y kêu lên một tiếng, lại phun ra một búng máu, thân thể mới nhẹ nhàng hơn.


"Công pháp này cha không thể luyện." Đan Túc thở dài, đem bí tịch nhét vào tay nhi tử.


"Sao lại thế này?" Thanh Tiêu biến trở về hình người, ôm tiểu nhi tử cũng đồng dạng biến thành hình người tới.


"Sao sao phì tựa!" Phượng Nhị phun bong bóng học nói theo.


"Tiêu Thiều Cửu Thành cần vận cả Đan Dương Thần Công cùng Long Ngâm Thần Công mới luyện được." Dứt lời, nhìn Đan Y đang dựa vào Thần Tử Thích, Đan Túc đột nhiên cười rộ lên, có lẽ đây là ý trời.


Trở lại tẩm cung, Thần Tử Thích đặt Đan Y trên giường, cầm khăn vải lau mặt cho y.


"Ta không sao," Đan Y cầm tay hắn, kéo người vào trong lòng, "Chúng ta luyện công đi."


Thần Tử Thích xác nhận lại Đan Y thật sự không có nội thương gì, cũng có chút nóng lòng muốn thử.


Trường sinh bất lão, xé rách hư không, đối với ai cũng là dụ hoặc lớn, Thần Tử Thích cũng không ngoại lệ. Chuyện bi thương nhất thế gian, không gì hơn việc không được cùng người yêu sống tới khi cùng chết đi. Một trăm năm mươi năm sau, Đan Y còn vẫn còn trẻ mĩ mạo, hắn cũng đã từ từ già đi, thậm chí có thể đã hóa thành một nắm đất vàng, phượng hoàng mất bạn lữ đau thương tới chết, thật sự quá đau khổ.


Chú định chỉ có nửa con đường phía trước cùng nhau, bây giờ đột nhiên có hy vọng nên Đan Y cùng Thần Tử Thích đều rất hưng phấn, giống như hài tử học được trò chơi mới, gấp gáp lôi kéo bạn chơi.


Khoanh chân ngồi xuống, bốn bàn tay áp vào nhau, để chân khí Đan Dương nóng rực trao đổi với chân khí Long Ngâm mát lạnh.


"Long chi chân nguyên, bắt đầu từ linh đài, phượng chi chân nguyên, bắt đầu từ đan điền......" Đan Y chậm rãi niệm Tiêu Thiều Cửu Thành đã nhớ kỹ, dẫn đường cho nội lực của Thần Tử Thích chảy khắp kinh mạch.


Nội lực nóng rực lan ra toàn thân, Thần Tử Thích nhắm mắt lại, che lại cảm giác đau đớn chợt lóe lên, rồi sau đó chậm rãi mở ra, cười nói với Đan Y, "Nếu hai ta có thể trường sinh bất lão, phải nhìn gương mặt này của ta suốt mấy trăm năm, ngươi có thể sẽ chán hay không?"


Đan Y nhìn hắn, nghiêm túc nghĩ, "Sẽ không." Bọn họ từ nhỏ lớn lên bên nhau, bao nhiêu năm như vậy cũng không cảm thấy chán, ngược lại càng ngày càng cảm thấy không đủ. Chỉ cần hai người ở bên nhau, cho dù ngồi phát ngốc cũng vui vẻ vô cùng, cuộc sống mỗi ngày đều mới mẻ thú vị, làm sao mà chán cho được?


Thần Tử Thích nhe răng cười, lại gần nhẹ nhàng hôn lên môi y, độ một ngụm tinh khí qua. Công pháp cuối chương một nói phải trao đổi tinh khí.


Đan Y tròn mắt ngạc nhiên, đang muốn nói gì đó, đột nhiên "Pi" một tiếng biến thành tiểu hồng điểu.


"Ân?" Thần Tử Thích đang hăng say, bất ngờ gặm một miệng lông, kinh ngạc há hốc mồm.


"Pi?" Đan Y cũng bất ngờ, nằm ngửa ở trên đệm, vô ý thức động động móng vuốt nhỏ.


Đang muốn cười Đan Y không nhẫn được, Thần Tử Thích đột nhiên cảm thấy vô lực, thịch một tiếng ngã trên giường, nội lực toàn thân bỗng nhiên như phát điên, cuồn cuộn chảy vào huyệt linh đài, mạnh mẽ đến mức đầu đau nhức không chịu nổi, rốt cuộc nhịn không được kêu lên đau đớn.


"Thích Thích!" Đan Y nhanh chóng biến trở về, gắt gao ôm người vào lồng ngực, "Làm sao vậy?"


"Nội lực...... Nội lực biến mất......" Thần Tử Thích gian nan nói được một câu rồi đột nhiên ngất đi.


Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu kịch trường:


Điểu công: Cha, công pháp này có vấn đề!


Điểu cha: Không có khả năng


Điểu công: Thích Thích đã ngất xỉu rồi, làm sao người xác định công pháp này đúng


Điểu cha: Trên tấm da không phải có viết sao, made in a-Yiwu


Điểu công:......
----------------
Chương này viết linh tinh vô cùng, viết một buổi trưa, xóa sửa chữa sửa cuối cùng còn như vậy, ta có tội, ngày mai tạ tội, khóc chít chít


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.