Hàm Đào

Chương 107: Tay nải




Ngọc tiêu bên hông Đan Y, vẫn là cái từ khi còn nhỏ kia, tháo ra có thể làm thành còi. Nhiều năm như vậy, Thần Tử Thích cũng chưa thấy Đan Y luyện qua tiêu bao giờ, mỗi ngày đều chỉ luyện võ.


"Tới thử xem?" Đan Y thấy Thần Tử Thích tò mò, liền hướng y ngoắc ngoắc tay.


"A?" Thần Tử Thích tiếp được cây quạt Lam Sơn Vũ ném lại đây, chưa kịp hiểu rõ thì Đan Y đã tấn công, theo bản năng ra tay đỡ.


Quạt xếp xương bạc dệt lụa, cầm trên tay rất có phân lượng, xoạt một cái mở ra, Thần Tử Thích lật cổ tay, khó khăn lắm mới ngăn được ngọc tiêu đâm thẳng đến, ngửa người giảm bớt lực đạo, quạt xếp xoay vòng, ấn tiêu xuống mặt dưới, mượn lực bay lên không.


Một tay Đan Y đặt sau lưng, chỉ dùng một tay cầm tiêu, vận khởi Thanh Vân Phù Diêu Công, chợt xa chợt gần, phiêu diêu xuất trần. Thần Tử Thích nhìn đến có chút ngốc, động tác trong nháy mắt bị đình trệ, Đan Y bắt được chỗ trống, nháy mắt bay tới phía sau y, trêu chọc chọc mông y một chút.


"Ngao!" Thần Tử Thích kinh hô một tiếng, nhảy dựng lên, che lại mông nhảy sang một bên.


"Thấy thế nào?" Đan Y xoay xoay ngọc tiêu, trên ngón tay thon dài linh hoạt xoay một vòng, động tác tiêu sái vô cùng.


Thần Tử Thích xoa xoa mông, "Ừm...... Lợi hại."


Đan Y vốn chính là Bát Hoang ** tuấn mỹ tuyệt không ai sánh bằng, hơn nữa động tác tiêu sái phiêu dật xứng với một cây ngọc tiêu bạch ngọc tao nhã, quả thực như thiên tiên hạ phàm...... Nếu chiêu thức của hắn không phải là đi chọc mông thì......


Đem cây quạt ném cho Lam Sơn Vũ, Thần Tử Thích trên dưới quan sát Đan Y, đại khái minh bạch cái gọi là khí thế là cái gì, "Ngươi tính toán dùng sắc đẹp mê hoặc bọn họ sao?"


"......" Đan Y trừu trừu khóe miệng, duỗi tay dùng ngọc tiêu gõ đầu Thần Tử Thích, "Lại nói bậy."


"Hắc hắc," Thần Tử Thích bị đánh cũng không giận, đem ngọc tiêu đoạt lại thưởng thức, nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy không ổn, "Ngươi thật sự định dùng cái này để đánh với hai lão nhân kia sao?"


La Hồng Phong làm tông chủ Khí Tông, nhiều năm kiên trì không cần binh khí thì không nói. Nhưng Kiếm Minh minh chủ Hoàng Hóa Tàm kia, dùng thượng cổ danh kiếm chém sắt như chém bùn. Đan Y nếu dùng tay không cùng ngọc tiêu đánh với hắn, vậy quá bất lợi.


"Thật ra cũng không phải." Đan Y đạm đạm cười. Quy Vân Cung cũng không cần ở võ lâm đại hội tìm lợi gì, không đến vạn bất đắc dĩ, làm cung chủ, Đan Y sẽ không tự ra tay, cho nên binh khí ấy à, chỉ cần chơi thấy đẹp là được, nếu thật sự phải đánh, đương nhiên phải dùng thứ gì tốt một chút.


Thần Tử Thích đối với gà con nhà mình linh hoạt biến báo rất thưởng thức, mở miệng khen hắn hai câu. Đan Y trên mặt đạm nhiên, cằm lại nhịn không được hơi hơi nâng lên.


Lam Sơn Vũ đứng ở một bên chậm rì rì phẩy quạt, chờ hai người nói chuyện phiếm xong, lúc này mới đem tin tức đệ lên, nói chuyện chính sự.


Võ lâm đại hội tới gần, người đến Quy Vân Cung mua tin đột nhiên tăng nhiều, có người tìm kiếm bí tịch, có hỏi thăm tin tức về đối thủ, có người hỏi địa điểm. Đáng chú ý nhất là, gần đây nhất còn có một người không ngừng tới hỏi về Thiên Tự Hào "nhạc phổ Tiêu Thiều Cửu Thành ở nơi nào".


Tin tức về di thư của Triệu Hà Thiên lan truyền rất nhanh, hiện giờ mấy đại môn phái đều đã biết được. Thần Tử Thích sờ sờ cằm, Thiên Đức Đế cùng lão nhị muốn bí mật tìm đủ 《 Tiêu Thiều Cửu Thành 》 sợ là có khả năng thất bại.


Đan Y rũ mục nhìn tin tức trong tay, cười nhạo một tiếng, "La Hồng Phong tuyên bố, lần này Vô Cực Tông cùng phái Hoàng Sơn luận võ, ai thua thì phải giao chương nhạc phổ trân quý trong tay mình giao cho đối phương."


Thứ này mặc kệ có dùng hay không, đã thành toàn bộ võ lâm tranh đoạt chí bảo.


Phái Hoàng Sơn trong tay có chương 4《 Tiêu Thiều 》, chính là lúc trước Hoàn Vương lấy tới dụ Vô Âm Sư Thái, La Hồng Phong đối với thứ này mơ ước đã lâu. Lần này rốt cuộc không nhịn được, chuẩn bị tranh đoạt.


"Nói cách khác, hai phái lần này đều sẽ mang một chương 《 Tiêu Thiều 》 đi?" Thần Tử Thích ánh mắt sáng lên.


Đan Y cùng hắn liếc nhau, lộ ra nụ cười trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.


Sau núi, trúc phong, Ngọc Hồ thu thập tay nải, ra cửa từ biệt mọi người.


"Ngọc tỷ tỷ, ngươi thật sự phải đi sao?" Thiếu niên nuôi ong mật vẻ mặt đưa đám, rất là không vui.


"Ngọc cô nương, ngươi còn trở về không?" Các nữ hài tử lọc trúc tha thiết hỏi, người còn lại cũng vây quanh, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.


Ngọc Hồ mấy năm nay không chỉ luyện công một mình, mà dạy những người trong trúc phong luyện võ. Nhờ học chút công phu ngoại gia, chặt trúc, hái hạt trúc liền trở nên nhẹ nhàng hơn. Mọi người thực cảm kích Ngọc Hồ, thậm chí có người còn muốn bái nàng làm sư phụ.


"Ta cũng không biết, có duyên sẽ gặp lại." Ngọc Hồ cười cười, cầm theo vài món quần áo, một quyển 《 Thái Tố Vô Tâm Công 》 công pháp, một quyển 《 sư tổ huấn 》, nhẹ bước lên đường.


Thần Tử Thích tặng nàng một cái roi thép, so với roi bình thường nhiều hơn chín đốt , cái roi này mềm mại hơn rất nhiều, được tạo thành từ ba mươi hai đốt nhỏ, ngày thường có thể quấn ở eo, nhìn giống xích bạc. Roi cầm tây do chính tay đại sư đúc kiếm Kiếm Dương làm ra, cán roi chạm rỗng phức tạp, khảm một viên bạch mã não tinh oánh, phía cuối khắc hai chữ "Băng Tâm".


Nữ hài tử đều thích thứ xinh đẹp, Ngọc Hồ tiếp nhận trên dưới lật xem, thích vô cùng, "Hai chữ Băng Tâm này chính là khí danh sao?"


"Ân." Thần Tử Thích cười gật đầu, tên này là do Lạc tiên sinh đặt, lấy từ câu thơ cổ —— Lạc Dương thân hữu như tương vấn, nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ*.


*Đại khái là: thân hữu tại Lạc Dương như hỏi trái tim tựa như ngọc, ý chỉ người thân của Ngọc Hồ đều ở đây nhớ nàng


Nếu đã lấy tên này nghĩa là vì chính nàng mà làm ra, nếu từ chối thì không tốt, Ngọc Hồ nhanh nhẹn đem roi quấn trên eo, giơ tay hướng Thần Tử Thích ôm quyền, "Thường đại ca, sau này còn gặp lại."


"Bảo trọng." Thần Tử Thích trả lễ, nhìn nàng xoay người lên ngựa, dứt khoát ra đi.


Đồng lứa khi còn bé đều đã thành đại nhân, gió nổi mây phun giang hồ, đã đến lúc bắt đầu một làn sóng.


Lần này võ lâm đại hội do Vô Cực Tông tổ chức, địa điểm ở vùng đất Bát Hoang của Vô Cực Tông, cách hơi xa Ngọc Sơn. Vừa qua năm mới, Vô Cực Tông liền tặng anh hùng thiếp, mời Quy Vân Cung cung chủ Đan Y đến võ lâm đại hội.


Mời tông môn chưởng môn chính là có ý mời toàn bộ tông môn, Đan Y có thể tuyển mười người tham gia so đấu, nhân số còn lại đi theo không giới hạn.


Quy Vân Cung mỗi khi ra ngoài tất nhiên khiến người người chú ý, Thần Tử Thích nhìn Bạch Vân Sử đang chuẩn bị các loại trang phục, chỉ vào nhuyễn kiệu cùng các loại nhạc cụ xa hoa vô cùng kia, "Ngươi tính cứ như vậy đi mấy ngàn dặm sao?"


Có người nâng kiệu, có người tấu nhạc, tấu sáo và trống hơn ngàn dặm, đây là đi tham gia võ lâm đại hội hay là đi gả chồng?


Đan Y ho nhẹ một tiếng, ném cho hắn một cái roi ngựa, "Không, hai ta cưỡi ngựa đi."


Dấu diếm thân phận, làm bộ thành người giang hồ bình thường cưỡi ngựa mà đi, tới gần Vô Cực Tông lại thay trang phục, như vậy mới đủ khí thế.


Thần Tử Thích: "......"


Trước khi đến Vô Cực Tông, Thần Tử Thích muốn về Kiếm Dương trước, an bài việc làm kiếm cho tốt. Kiếm Dương càng ngày càng náo nhiệt, hiện giờ ba trăm gian cửa hàng hàng hóa hai con phố tất cả đều cho thuê, tiền thuê ban đầu từ bốn lượng bạc tăng tới bốn mươi lượng, giá đã gần ngang với kinh thành, nhưng vẫn có thương nhân cuồn cuộn không ngừng hướng Kiếm Dương giao dịch.


Phủ doãn thời trẻ không hiểu cách làm của Thần Tử Thích, cảm thấy hắn điên rồi mới muốn mua hàng quán hai con phố. Mà hiện giờ, cửa hàng ba gian Thần Tử Thích đưa hắn kia đã mang cho hắn lời lớn, lúc này mới minh bạch những điều năm đó Thần Tử Thích khi cho hắn khế đất đã nói đều là thật, đối với vị phiên vương thiếu niên ánh mắt độc đáo này kính nể vô cùng.


"Vương gia, đây là án tử của tháng trước, ngài xem xem." Phủ doãn nghe nói Thần Tử Thích trở về, lập tức mang theo hồ sơ đuổi đến.


"Ca, đây là sổ sách tháng trước." A Mộc đã là thiếu niên mười lăm tuổi, thân thể cao lên không ít, chỉ là mỡ một chút cũng không ít đi, ngược lại càng lớn càng nhiều, từ một tiểu tử béo, biến thành tiểu gia hỏa béo.


"Ra ngoài, vạn sự cẩn thận." Lạc Vân Sinh biết Thần Tử Thích muốn đến võ lâm đại hội, cho hắn một cái pháo lệnh.


Thần Tử Thích nhảy nhót tiếp nhận, đầu ngón tay chọc chọc pháo hoa, nhịn không được cười rộ lên, "Tiên sinh cùng ta đều nghĩ đến một chỗ, điều năm mươi tiễn thủ đến phụ cận Lục Dương Thành đợi mệnh."


Võ lâm đại hội là nơi toàn bộ cao thủ giang hồ tề tựu, tuy rằng có Đan Y ở bên, nhưng y cũng cần tự mình chuẩn bị át chủ bài, để phòng bất trắc.


Vạn sự đều sắp xếp xong, cáo biệt Thường Nga là có thể xuất phát.


Thần Tử Thích thay một thân kính trang màu xanh lá, trên lưng đeo tay nải nhỏ, đội lên đấu lạp bằng tre trúc, bên hông lại đeo một phen bội kiếm của Kiếm Dương, nghiễm nhiên thành một kiếm khách tiêu dao lưu lạc thiên nhai. Mang theo một hồ rượu Kiếm Dương, cưỡi lên một con ngựa màu mận chín, kiếm khách ở trên quan đạo ngoài Dương Thành, lẳng lặng chờ người trong lòng.


Tiếng vó ngựa "Lộc cộc đát" từ nơi xa truyền đến, Thần Tử Thích ngẩng đầu nhìn, ánh dương chiếu bóng người tới, tản ra sáng rọi bắt mắt, chói đến mức y không thể không nheo mắt lại.


Người tới cưỡi một con thanh thông mã cực phẩm, mặc một thân màu xanh ngọc, đeo một đôi bao cổ tay bạc khảm đá quý, bên hông đeo một cây tiêu bạch ngọc treo tua dài màu lam, nghiễm nhiên giống một ..... hiệp khách tiêu dao phi thường có tiền.


"Ngươi mặc đẹp như vậy là chờ bị đoạt sao?" Thần Tử Thích đau đầu mà nhìn Đan Y một thân lóa mắt.


"Đây là xiêm y đơn giản nhất rồi." Đan Y đầy mặt vô tội mà nói, cũng không thể cái gì cũng không mặc, liền mang một thân đầy lông đi chứ?


"Tay nải của ngươi đâu?" Thần Tử Thích nhìn thấy Đan Y một thân nhẹ nhàng ra trận cái gì cũng không mang, rất là kinh ngạc. Thật sự là bị đại thiếu gia này đánh bại, xa nhà cái gì cũng không mang theo, là chuẩn bị ăn xin bên đường sao? Cũng may hắn mang theo cũng đủ ngân phiếu, có thể nuôi sống được một con chim này.


"Không cần mang." Đan Y xua xua tay, trên đường đi qua thành trấn lớn nhỏ đều có Phong Linh lâu, cần cái gì, kêu thủ hạ tùy thời đi lấy là được.


Thủ hạ? Thần Tử Thích một trận vô lực, chỉ có hai bọn họ lên đường, nơi nào có thủ hạ?


Đan Y chậm rãi giơ tay, chỉ chỉ bầu trời.


Thần Tử Thích ngẩng đầu nhìn liền thấy ba con diều hâu vẫy cánh xoay quanh trên đỉnh đầu, thấy y nhìn qua, còn đồng thời mở cánh ra trơn tru làm ra động tác hành lễ.


Chim biến hình ghê gớm a!


Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu kịch trường:


Điểu công: Ta đi qua Kiếm Dương, dung nhan tựa hoa đào


Thích Thích: Đông phong không tới, gà con chưa lớn không bay được


Điểu công: Ta mỹ lệ lộc cộc vó ngựa là sai lầm


Thích Thích: Ngươi gỡ một viên đá quý trên bao cổ tay liền không phạm sai


Điểu công: Vì sao?


Thích Thích: Bên trái cũng lóe, bên phải cũng lóe, hai bên cùng lóe là trái với quy tắc giao thông


Điểu công: Nga
--------------------
Thơ ở tiểu kịch trường lấy từ 《 sai lầm 》 của Trịnh Sầu Dư
( khụ khụ, ngày hôm qua viết sai tên thi nhân rồi, hướng thi nhân tạ lỗi, là Trịnh Sầu Dư )


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.