Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 21: Ngắm hoa




Từ đó Tề Ngọc Yên bắt đầu cuộc sống kiếp thứ hai trong hoàng cung.
Bởi vì không cần tới Khôn Dương cung thỉnh an Trịnh hoàng hậu, Tề Ngọc Yên cũng sợ ra ngoài lại đụng phải Lý Cảnh, nên cố gắng trốn trong Chiêu Thuần cung, chỉ tản bộ loanh quanh trong sân Chiêu Thuần cung. Cũng may Chiêu Thuần cung hẻo lánh, bình thường Lý Cảnh không tới nơi đây, ba tháng trôi qua, nàng sống một cách bình yên an nhàn.
Trong hoàng cung này, Tề Ngọc Yên tựa như người vô hình vậy, ngoại trừ người trong Chiêu Thuần cung, những người khác gần như đã quên mất nàng. Nàng cũng rất hưởng thụ tháng ngày không tranh với đời này.
Nghe Bích Hà kể, ba tháng qua, Lý Cảnh ngoại trừ gọi La Xảo Nhi, cũng không gọi ai khác đến thị tẩm nữa. Hơn nữa La Xảo Nhi cũng không có nhiều cơ hội hầu vua, một tháng chỉ có ba bốn lần.
Nhớ tới kiếp trước, hầu như ngày nào Lý Cảnh cũng dính lấy nàng, coi như hai người không làm gì, buổi tối hắn cũng sẽ tới Trọng Hoa cung để nghỉ ngơi. Xem ra, Lý Cảnh không sủng ái La Xảo Nhi giống như nàng ở kiếp trước. Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên cảm giác nỗi xót xa trong lòng vơi đi phần nào.
Mặc dù trong cung không còn mấy ai nhớ tới vị Tề quý nhân chìm nghỉm này, nhưng nàng không dám khinh suất, đều đặn sáng nào cũng cẩn thận bôi thuốc mỡ Trúc Vận phối chế lên mặt.
Sau khi tiến cung, Trúc Vận lại phối chế thuốc mỡ thêm hai lần cho nàng, dược liệu cần thiết mỗi lần đều là Vương thái y tự mình đưa đến. Đưa thuốc là cớ, mục đích là người phối dược. Tề Ngọc Yên hiểu tâm tư của hai người, nên mặc cho hai người liếc mắt đưa tình.
Vào tháng sáu, thời tiết cũng dần dần oi bức hơn.
Một hôm chạng vạng, có vẻ trời sắp đổ trận mưa to, trong phòng ngột ngạt không chịu nổi.
Tề Ngọc Yên cảm thấy khó thở, đeo mạng che mặt, gọi Trúc Vận cùng ra vườn.
Bởi vì sợ gặp phải Lý Cảnh, chưa bao giờ Tề Ngọc Yên dám dẫn theo Mai Hương ra ngoài Chiêu Thuần cung. Lúc ra cửa, nàng đành phải làm như không thấy ánh mắt u oán của Mai Hương.
Ra khỏi Chiêu Thuần cung, Tề Ngọc Yên cứ dọc theo con đường nhỏ trong vườn mà đi.
Trúc Vận chợt cười nói: “Quý nhân, em có nghe các cung nữ nói hoa lựu trong vườn nở hết rồi, có muốn tới ngắm không ạ?”
Tề Ngọc Yên dừng một lát, sau đó gật đầu, thản nhiên cười nói: “Ừm, thế thì chúng ta tới vườn lựu đi.” Dù sao cũng rảnh rỗi, huống hồ chỗ này cách vườn lựu không xa lắm, tới ngắm hoa lựu cũng không có vấn đề gì.
Nói xong hai người đi về phía vườn lựu, vừa vào vườn lựu, Tề Ngọc Yên bỗng nghe thấy tiếng cười đùa của nữ tử truyền đến từ bên trong vườn.
“Lương tỷ tỷ mau lại xem nè, nhánh lựu này nở mới đẹp làm sao!” Giọng nói trong trẻo của một nữ tử vang lên.
Tề Ngọc Yên nhận ra, đây là giọng của La Xảo Nhi. Lương tỷ tỷ trong lời nàng ấy, tất nhiên là Lương Tử Vân. Kiếp trước hai người này thân thiết vô cùng, kiếp này đương nhiên cũng không ngoại lệ, hẹn tới đây ngắm hoa lựu cùng nhau cũng không có gì là lạ.
Tề Ngọc Yên đang đắn đo xem mình có nên qua đó chào hỏi không, thì thấy La Xảo Nhi ló người ra từ phía sau một bụi cây hoa lựu, nàng ấy liếc mắt phát hiện Tề Ngọc Yên đang đứng tại cửa vườn, ngạc nhiên chạy tới, vẻ mặt vui vẻ reo lên: “Tề tỷ tỷ, tỷ cũng tới ngắm hoa à?” Tươi cười thuần khiết, nhìn không ra có tâm cơ gì.
Tề Ngọc Yên thấy không thể trốn tránh được, liền mỉm cười gật đầu nói: “Ừ, La tiểu nghi cũng tới ngắm hoa ư.” Mặc dù nàng lớn hơn La Xảo Nhi, nhưng hiện giờ La Xảo Nhi là tiểu nghi tòng lục phẩm, vị phân cao hơn nàng, nàng gọi La Xảo Nhi là muội muội thì không hợp cho lắm.
“Phải ạ, Lương tỷ tỷ nói với muội đúng dịp hoa lựu trong vườn nở, hẹn muội cùng tới đây.” La Xảo Nhi cười híp mắt nói: “Nếu biết Tề tỷ tỷ cũng thích ngắm hoa, chúng ta đã tới Chiêu Thuần cung gọi Tề tỷ tỷ đi cùng rồi.”
“Chúng ta không có ước hẹn vẫn gặp được, chứng minh là có duyên đó.” Tề Ngọc Yên mỉm cười, ánh mắt tỉ mẩn đánh giá La Xảo Nhi.
Kiếp này, La Xảo Nhi là nữ tử duy nhất được Lý Cảnh sủng hạnh, tuy rằng số lần không hẳn là nhiều, nhưng so với ba vị tần phi không được sủng kia thì nàng cũng được tính là sủng phi trong cung này. Chẳng qua, Tề Ngọc Yên thấy La Xảo Nhi xử sự chẳng khác gì trước kia. Xem ra, nàng cũng không bởi vì được sủng mà thành kiêu, vẫn là một tiểu muội muội đơn thuần.
Lúc này, Lương Tử Vân cầm một chiếc quạt tròn thêu một khóm hoa bằng chỉ vàng trên tay, chầm chậm tiến tới, thấy Tề Ngọc Yên, gật đầu cười nói: “Ngọc Yên muội muội cũng tới đây à?”
“Vâng, Lương tỷ tỷ.” Tề Ngọc Yên cười híp mắt nói. Bởi vì diện mạo Tề Ngọc Yên xấu xí, chẳng gây ra bất cứ uy hiếp nào với ai, cho nên cũng chẳng ai muốn nhắm vào nàng.
“Tề tỷ tỷ đến thật đúng lúc, ba tỷ muội chúng mình cùng nhau ngắm hoa nhé!” Nói tới đây, trên mặt La Xảo Nhi lộ vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc, Phan tỷ tỷ không đi cùng, chứ không bốn tỷ muội chúng ta tụ họp đông đủ rồi.”
Lương Tử Vân nghe La Xảo Nhi nhắc tới Phan Dửu Quân, cười lạnh rồi nói: “Xảo Nhi muội muội, hiện tại Phan tỷ tỷ của muội đâu có thời gian rảnh rỗi để ý tới tỷ muội mình, bây giờ chắc cô ta đang bận chuyện lớn ấy chứ.”
La Xảo Nhi nhận ra trong lời của Lương Tử Vân có hàm ý khác, hơi ngẩn ra, nói: “Phan tỷ tỷ bận chuyện gì thế ạ?”
Lương Tử Vân nhếch mép, nói: “Muội không biết sẩm tối nhiều ngày nay, Phan Dửu Quân kia đều chạy tới đình Du Nhiên ven hồ Ức Xuân gảy đàn à, ai mà chẳng nhìn ra tâm tư Tư Mã Chiêu của nàng ta?
Nghe Lương Tử Vân nói, Tề Ngọc Yên không khỏi cười trong yên lặng. Kiếp trước Phan Dửu Quân cũng dùng chiêu này rồi, không ngờ kiếp này ả vẫn dùng chiêu cũ.
Nàng vẫn nhớ như in lúc tiến cung được vài tháng, ngày nọ Lý Cảnh nắm tay nàng tản bộ ven hồ Ức Xuân, Tề Ngọc Yên nghe thấy tiếng đàn, nàng biết Phan Dửu Quân muốn dụ dỗ Lý Cảnh, chợt nổi lên lòng dạ nhỏ nhen, cố tình khen tiếng đàn này gảy thật êm tai trước mặt Lý Cảnh.
Lý Cảnh nghe nàng nói, săm soi nàng một hồi, cười cười, kéo nàng cùng vào đình Du Nhiên. Lúc Phan Dửu Quân thấy Lý Cảnh vào đình, vừa mừng vừa lo. Nhưng Lý Cảnh lại nói với Phan Dửu Quân rằng Tề Ngọc Yên thích nghe cô ta gảy đàn, hỏi Tề Ngọc Yên còn thích khúc nào nữa, để Phan Dửu Quân gảy cho nàng nghe. Nàng nhớ, khi đó Phan Dửu Quân ức lắm, tái cả mặt luôn. Ngày hôm sau, Phan Dửu Quân không còn xuất hiện ở đình Du Nhiên nữa. Sau này Tề Ngọc Yên nghe kể, ngày hôm đó Phan Dửu Quân trở về đã đập vỡ cầm.
Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên thầm thở dài. Có lẽ từ khi ấy, Phan Dửu Quân hận mình sâu đậm, sau đó mới điên cuồng trả thù mình chăng?
La Xảo Nhi nghe Lương Tử Vân nói, vẻ mặt hơi chút kinh ngạc: “Tại sao Phan tỷ tỷ lại phải tới gảy đàn trong đình Du Nhiên ạ?”
Lương Tử Vân quắc mắt nhìn La Xảo Nhi, hỏi: “Muội thị tẩm nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ không biết mỗi khi rảnh rỗi, Hoàng thượng thích tản bộ ven hồ Ức Xuân à? Phan Dửu Quân có thể có ý đồ nào nữa? Dĩ nhiên là cô ta muốn gặp được Hoàng thượng rồi.”
Nghe Lương Tử Vân nói, mặt La Xảo Nhi đỏ như gấc, hi ha cười nói: “Chuyện này, Hoàng thượng không nói với muội.”
Lương Tử Vân nhìn vẻ mặt xấu hổ của La Xảo Nhi, bĩu môi cười nói: “Chẳng lẽ lần nào Hoàng thượng gọi muội, chỉ làm với muội chứ không chuyện trò gì với muội à?”
La Xảo Nhi nghe Lương Tử Vân nói như vậy, thoắt cái mặt đỏ bừng. Nàng dậm chân, hờn giận kêu: “Thật là, Lương tỷ tỷ, tỷ, tỷ cứ chọc muội hoài! Muội, muội không chịu đâu!”
“Có gì mà không chịu chứ!” Lương Tử Vân lúc lắc cây quạt tròn trong tay, cười mỉa nói: “Muội không biết bây giờ muội khiến người ta thèm muốn thế nào đâu, bây giờ Phan Dửu Quân không mau chóng nghĩ cách để Hoàng thượng làm với cô ta, chẳng biết đến đời nào Hoàng thượng mới chịu nữa.”
La Xảo Nhi nghe Lương Tử Vân nói huỵch toẹt ra vậy, mặt lại đỏ rần, hỏi: “Vậy là mấy ngày nay Phan tỷ tỷ hay tới đình Du Nhiên lắm ạ?”
Lương Tử Vân cười nói: “Sự của nàng còn chưa thành mà. Nghe nói nhiều ngày nay Hoàng thượng không tới hồ Ức Xuân.”
La Xảo Nhi ngẩn người, đột nhiên cúi đầu, cười nhẹ: “Muội nghĩ, coi như Hoàng thượng tới Ngọc Xuân trì, Phan tỷ tỷ cũng sẽ không được như mong muốn đâu.”
Tề Ngọc Yên thấy lúc La Xảo Nhi nói câu này, thần sắc tựa hồ có chút ít cô đơn. Nàng không khỏi nao nao.
Lương Tử Vân nghe La Xảo Nhi nói, bĩu môi nói: “Phải rồi, Phan Dửu Quân kia tự nhận là mỹ nữ đệ nhất kinh thành, luôn tự cho là đúng. Mọi người là do Thái hậu tuyển tiến cung, chẳng biết ai kém hơn ai đâu. Xảo Nhi muội muội à, muội biết không, cái tối Hoàng thượng chọn muội không chọn cô ta ấy, muội không biết tỷ hả hê cỡ nào đâu! Cái mặt như bị tát một cái thật sự khiến người ta sảng khoái!”
Xem ra, Lương Tử Vân có rất nhiều bất mãn với Phan Dửu Quân. Nhưng Tề Ngọc Yên bây giờ không có hứng thú tham gia vào chuyện của các nàng, chỉ đứng bên cạnh lắng nghe, không nói nhiều.
La Xảo Nhi thấy Lương Tử Vân cứ nhắc tới Phan Dửu Quân, trong lòng vô cùng bực bội, liền cười đỡ Lương Tử Vân đi về phía trước, nói: “Lương tỷ tỷ, đừng nhắc tới mấy chuyện không vui nữa, chúng ta tới đằng trước đi, bên đó nhiều hoa hơn. Ngắm hoa sẽ giúp tâm trạng thoải mái hơn đó.” Nói xong nàng quay đầu, vẫy tay với Tề Ngọc Yên, gọi: “Tề tỷ tỷ, tỷ cũng tới đây đi!”
Tề Ngọc Yên gật đầu, bước tới, theo sau La Xảo Nhi và Lương Tử Vân, đi tới đi lui trong rừng hoa, thị nữ theo hầu theo sau từ xa.
Nhìn sắc trời dần tối, Tề Ngọc Yên thấy Lương Tử Vân và La Xảo Nhi có vẻ vẫn hào hứng ngắm hoa, đang muốn tìm cơ hội để rời đi trước. Đúng lúc này bỗng thấy một thị nữ vội vàng chạy tới, hành lễ với Lương Tử Vân, hô lên: “Dung hoa.”
Lương Tử Vân thấy thị nữ này, gật đầu, vội hỏi: “Hàm Xuân, chuyện thế nào rồi?”
Hàm Xuân ngước mắt nhìn sang Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi, vẻ mặt có hơi do dự.
Lương Tử Vân thản nhiên nói: “Kể đúng sự thật là được. La Tiểu Nghi và Tề quý nhân không phải người ngoài.”
“Vâng.” Hàm Xuân cúi người hành lễ, nói: “Hồi dung hoa, hôm nay Hoàng thượng tới hồ Ức Xuân.”
Lương Tử Vân vội hỏi: “Vậy Hoàng thượng có nghe thấy tiếng đàn của Phan Dửu Quân không?”
Hàm Xuân gật đầu: “Hoàng thượng có nghe thấy.”
Lương Tử Vân biến sắc, giọng run run hỏi: “Tức là, Phan Dửu Quân thành công rồi ư?”
Bấy giờ trong lòng Tề Ngọc Yên cũng căng thẳng, đôi mắt nàng nhìn thẳng tắp vào Hàm Xuân, hai tay trong ống tay áo vặn chặt lấy nhau.  Kiếp này, chuyện nào cũng khác với kiếp trước. Nàng không biết, rốt cuộc Hàm Xuân sẽ mang về kết quả như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.