Hai Đồ Đệ Tranh Nhau Làm Đạo Lữ Của Ta

Chương 22: Muốn Cùng Sư Tôn Sống Quãng Đời Còn Lại






Editor: Lê Lý
Beta: LinhNhi
Du Án từ vực sâu đi ra, trực tiếp đi đến vườn hoa, không biết có phải là ảo giác của nàng không mà vườn hoa còn ảm đạm hơn nhiều so với lúc nàng rời đi, phạm vi của đám cháy đen cũng không ngừng mở rộng, nếu không tiến hành can thiệp sợ rằng rất nhanh tất cả sẽ lụi tàn.
Du Án không để ý việc khác, vận chuyển linh lực do đầu ngón tay ép ra, chậm rãi rót vào bên trong vườn hoa.
Chữa trị luôn luôn là đau đớn, vườn hoa cảm giác được linh lực, giãy giụa bất an.
Những cành hoa hồng chưa khô héo đang dần dần lớn mạnh, chẳng mấy chốc đã tụ lại cùng nhau vung vẫy về phía nàng.
Vừa rồi lúc nàng ở trong vực thẳm, hoa vẫn đang còn che chở nàng, bây giờ đột nhiên lại tấn công, nguyên nhân sợ rằng chỉ có một.
A Cẩn đã yếu ớt đến không có cách nào kiểm soát những bông hoa này rồi, bản năng của ma vật còn mạnh hơn ý chí của người trồng hoa, mới đột nhiên chuyển sang tấn công.
Nghĩ đến tình trạng bây giờ của A Cẩn, trong lòng Du Án lại nặng nề.
Một chiếc roi lớn vững chắc xoắn từ những cành cây rậm rạp vùng vẫy về phía nàng.
Du Án sợ rằng làm tổn thương hoa cộng sinh, Tống Cẩn cũng sẽ có nguy hiểm, chỉ có thể một bên rót linh lực vào vườn hoa, một bên né tránh tấn công của vườn hoa.
Đồ Đồ thú nói đúng, sau khi vườn hoa được tưới bằng linh lực, các mép bị cháy đen không ngừng phục hồi, một số bông hoa bị thương nhẹ đã bắt đầu xòe ra, trong khi Du Án thở phào một cái, lại càng thêm khổ sở không thể tả.
...!Vườn hoa càng ngày càng mạnh, linh lực của nàng càng ngày càng yếu, bên này giảm bên kia tăng, nàng ứng phó càng trở nên khó khăn.
"Biết điều một chút có được không!" Lại một roi rơi xuống, Du Án khó khăn tránh qua, cuối cùng nhịn không được tức giận.
Roi nghe thấy được gào thét của nàng vậy mà co rúm lại một chút, nhưng rất nhanh lại tấn công dữ dội hơn.
Du Án đành phải tiêu hao rất nhiều sức lực đối phó với công kích, trong lúc nhất thời không để ý đến vận chuyển linh lực, chỉ là vừa mới ngừng lại vận chuyển, hoa cộng sinh vốn đã được chữa khỏi lại có khô héo trở lại.

...!Chẳng lẽ trước khi chữa khỏi, linh lực không thể dừng lại?
Vườn hoa đang dần khô héo, "roi" rủ xuống uể oải.
Linh lực trước đó truyền vào tất cả đều lãng phí, ngón tay Du Án run rẩy mất sức, hốc mắt hơi ửng nóng.
Một lúc sau, nàng lại lần nữa hội tụ linh lực ở lòng bàn tay, cắn răng truyền cho vườn hoa.
Roi lại lần nữa nổi lên, Du Án vừa né tránh vừa mất đi linh lực.
Lần này bất luận cả kỹ năng hay linh lực đều so với trước kia chậm hơn rất nhiều.
Vừa mới vận chuyển không đến một phần tư giờ, nàng đã bị quất mấy cái roi rồi, trên người quần áo bị rách mấy chỗ, vết máu thấm vào vải vóc mà chảy ra.
Du Án nhớ kỹ bài học lần trước, cho dù bị thương cũng không dám dừng lại, nhưng linh lực có thể xuất ra càng ngày càng ít, tốc độ chữa trị của vườn hoa cũng càng ngày càng chậm.
Nếu điều này tiếp diễn, không đợi vườn hoa được chữa trị xong thì nàng đã bị giết trước rồi.
Trong lòng Du Án lo lắng, cưỡng ép linh lực trong cơ thể thu vào lòng bàn tay, nhưng linh lực lại bị chặn ở trong tay, không thể thoát ra khỏi cơ thể, như thể nước từ các con sông lớn dồn về các con kênh nhỏ, dồn về nhiều hơn chảy ra ít hơn.
Kinh mạch bị tắc nghẽn từng li từng tí đến phát đau, máu toàn thân nàng bắt đầu sôi trào.
Du Án không thể kiềm chế được, nôn ra một ngụm máu.
Máu lần này khác với máu lần trước, đó là máu được thu thập bởi hào quang tinh khiết, sau khi máu được phun như rượu trên cánh đồng hoa, tất cả những bông hoa cộng sinh trong cánh đồng hoa đầu trở nên cứng ngắc, sau đó như tìm được sợi rơm cứu mạng nào đó, hướng về phía Du Án càng điên cuồng mà hút.
Du Án bị linh lực phong tỏa trước mắt biến đen, sau khi cố hết sức ứng phó mấy vòng, sau đó lại bị buộc giữa không trung bởi những cành hoa trong cánh đồng hoa.
Nhìn vườn hoa trước mắt ngày càng hung hãn, linh lực vận chuyển dồi dào trong toàn thân nhưng không cách nào phát ra linh lực, Du Án lần đầu tiên cẩm thấy thất bại như vậy.
Nàng là một thứ rác rưởi, cha mẹ đánh đổi tính mạng để lấy linh lực, nàng lại không có cách nào sử dụng, cầm tất cả công lao đổi lấy cái chức phong chủ Điểu Ngữ Phong, nàng làm đến dở tệ.
Điều duy nhất trong cuộc đời nàng làm thành công, đó là đem đồ đệ chém thành hai người, trì hoãn thời gian hắn nhập ma.
Nhưng mà nàng thật sự làm đúng sao? Không có cách nào ngăn cản sức mạnh của Tống Giác, không thể cứu được Tống Cẩn đang hấp hối, nàng đã thực sự làm đúng sao?
Một cành hoa đâm xuyên vào mạch máu của nàng, tham lam hấp thụ linh lực.
Du Án choáng váng nhìn thấy vườn hoa đang dần dần khôi phục lại sức sống, trong một khoảnh khắc đột nhiên muốn bỏ cuộc.
Cứ như vậy đi, cánh đồng hoa đem chính mình cắn nuốt, A Cẩn có thể sống lại.
Cánh cổng vực sâu sẽ không bao giờ mở ra nữa, Tống Giác cũng không cần phải hợp nhất, mọi người đều vui vẻ, thật là tốt.
Linh lực nhanh chóng mất đi, Du Án thậm chí còn cảm thấy mạng sống của mình đang biến mất từng chút từng chút một.
Trước khi chuẩn bị chìm vào bóng tối, nàng đột nhiên không cam tâm.
Không được, nàng không thể chết được.
Cha mẹ trước khi chết dựa vào hơi thở cuối cùng sắp xếp cuộc sống nhân sinh thỏa đáng cho nàng, làm sao nàng có thể dễ dàng để họ thất vọng được.
Nàng chưa học được cách sử dụng linh lực, chưa học được cách làm thế nào để trở thành bậc thầy của đỉnh cao, càng chưa vì bọn họ mà chiến đấu, khiến tất cả mọi người đều khuất phục.
Nàng không thể chết được, đám Hợp Tiên Tông kia không phải người ăn chay, Chu Nhân Nhân còn đang như hổ rình mồi.
Nếu như nàng đi rồi, A Cẩn thân là một người phàm sẽ tự mình đối phó như thế nào?
Tống Giác, kẻ bị nhốt trong vực thẳm, cuộc đời này không còn hy vọng nhìn thấy mặt trời một lần, mà Tống Cẩn Giác...!
Tiểu đồ đệ của nàng, người thân nhất của nàng, hiện tại còn đang bị đóng băng dưới vực sâu, chỉ có nàng biết được vị trí của hắn.
Nếu nàng chết đi, thân thể của hắn liền bị che giấu ngàn vạn năm.
Nàng không thể chết được!
"A!"
Du Án đột nhiên mở choàng mắt, các đường gân xanh ở trán rõ rệt, rõ ràng bốn phía không có gió nhưng bộ quần áo rách rưới và mái tóc đen lấm lem bùn đất của nàng lại ở không trung bay múa.
Tất cả trên người nàng quanh quẩn có một luồng không khí lúc ẩn lúc hiện.
Bàn tay phải của Du Án hội tụ linh lực, chỉ cảm thấy giống như sông nước đổ biển phun trào mà ra.
Toàn thân nàng thoải mái, chân tay cũng không còn mệt mỏi như trước nữa.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Ngay sau đó, ánh mắt nàng rét lạnh, những cành hoa và dây leo quấn trên người nàng lập tức bị đứt thành nhiều đoạn.
"Nếu không phải nể mặt mũi của A Cẩn, ta đã thiêu ngươi từ lâu rồi! Ngươi thật sự cho là bản tôn vội vàng tới cứu ngươi sao?"
Du Án nhìn cành hoa bị xoắn thành quả cầu không dám tiến đến, trong lòng cảm thấy chán ghét.
A Cẩn nhà nàng là người thuần lương nhất, hẳn là những đóa hoa này lừa gạt hắn trở thành người trồng hoa.
Nếu không phải có sự cộng sinh giữa người và hoa như hiện nay, nàng thật sẽ không kìm được mà giết chết từng bông hoa này.
Vườn hoa cảm nhận được sát khí của nàng, đột nhiên co rút càng chặt hơn.
Du Án cười lạnh một tiếng, nhưng tay vẫn phóng ra linh lực.
Hoa cộng sinh phục hồi nhanh chóng như cũ nhờ một lượng lớn linh lực, dấu vết thiêu đốt ngày càng ít cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Khi bông hoa cuối cùng nâng lên nụ hoa, Du Án mới thu tay lại, ngã xuống uể oải trong vườn hoa.
Những bông hoa cộng sinh xung quanh lấy lòng dùng cánh hoa cọ xát mặt nàng, giống như những con chó lớn.
Du Án hung ác trừng chúng nó một cái: "Cút ngay."
Hoa cộng sinh trong nháy mắt liền đứng nghiêm, không dám đụng chạm vào nàng nữa.
Du Án nghĩ đến những thứ ma vật này ở trước mặt nàng giả bộ làm hoa hồng mười năm, bèn cười lạnh một tiếng.
Hoa cộng sinh nhẹ nhàng run một chút, tỏ vẻ không dám lên tiếng.
Du Án nghỉ đủ rồi lập tức trở về chỗ ở, vừa vào sân đã nghe thấy tiếng ho ở căn phòng phía Tây, tuy rằng ho khan đến kịch liệt nhưng lại nghe ra được đầy hơi thở.
Nàng nheo nheo mắt, lập tức đi tìm Tống Cẩn tính sổ.
Cánh cửa của căn phòng phía Tây mạnh mẽ mở ra, Tống Cẩn nghe thấy tiếng động nhìn qua, nhìn thấy Du Án đi vào với vẻ mặt lạnh lùng: "Tống Cẩn, ngươi có phải hay không nên giải thích chuyện hoa cộng sinh với bản tôn?"
Nói chuyện thật hung dữ, nhưng lại đóng cửa ngay khi vào để tránh gió lùa.
Tống Cẩn nhìn thấy vết máu trên người nàng, đồng tử co lại: "Sư tôn, người bị thương sao?"
"Nếu không phải đám hoa kia của ngươi phá hỏng, bản tôn làm sao có thể bị thương?!" Du Án vẻ mặt bực bội.
Tống Cẩn nghĩ đến điều gì đó sắc mặt lập tức tái đi, lại nhìn Du Án đang rất tức giận.
Tuy rằng vết máu trên người Du Án rất nhiều, nhưng đó không phải là vấn đề nghiêm trọng.
Nghĩ đến đây, hắn nhướng mày: "A Cẩn nên bị sư tôn trừng phạt."
Hắn nói xong chống giường miễn cưỡng đứng dậy, đi đến trên mặt đất chậm rãi quỳ xuống.
Nhìn thấy hắn quỳ xuống thân thể có chút lung lay, Du Án tức khắc đau lòng đến không chịu được, nhưng lần này không thể không để lại cho hắn một bài học.
Nếu lâu ngày không rút ra được bài học, trong tương lai sẽ rơi vào khủng hoảng lớn hơn thì phải làm thế nào?
Nghĩ như vậy nàng liền cố ý trầm mặt xuống: "Nên bị xử phạt đúng không? Được rồi, ngươi thu dọn đồ đạc rồ rời khỏi Đỉnh Ngữ Phong đi.
Bản tôn xem như không có người đệ tử như ngươi."
Tống Cẩn đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng.

"Sư tôn..."
Thanh âm hắn lộ ra run rẩy, Du Án trong lòng căng thẳng sợ dọa đến hắn, nhưng nghĩ đến hắn đã làm cái gì thì lại căng lại: "Ngươi gọi ta làm cái gì? Ta không phải sư tôn của ngươi."
Tống Cẩn ngơ ngác nhìn nàng, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, khóe mắt càng ngày càng đỏ, giống như một đóa hoa hồng hé mở cực hạn, trong nháy mắt tiếp theo có thể lập tức suy sụp.
Du Án cùng hắn nhìn nhau một lúc, đột nhiên có dự cảm không lành, còn chưa mở miệng nói chuyện thì hắn đã nôn ra một ngụm máu trước mặt nàng.
"A Cẩn!"
Du Án không rảnh lo giáo huấn đứa trẻ này nữa, vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, vẻ mặt sốt sắng hỏi: "Ngươi sao rồi? Không thoải mái chỗ nào?"
Tống Cẩn chăm chú nhìn vào biểu hiện của nàng, biết ngay vừa rồi nàng đang giả vờ, khóe môi không khỏi nhếch lên.
(tôi vẫn tin a là phần "thiện" nhỉ...)
Du Án dùng linh lực xem qua người hắn một vòng, sau khi nắm chắc hắn không có trở ngại gì thì trong lòng thở ra, lại nhìn khóe môi hắn đang mỉm cười, tức khắc giận sôi máu: "Giỏi, có bản lĩnh rồi đúng không? Cố ý nôn ra máu để chọc tức ta?"
Nàng dứt lời ngay lập tức quay đầu bước ra ngoài.
"Hoa cộng sinh cùng người đồng sinh cộng tử, hoa sống một ngày, người sống một ngày, chỉ cần hoa không khô héo thì dù bệnh nặng, bệnh tật bẩm sinh cũng có thể sống sót trong hơi thở mỏng manh, rõ ràng đó là vật cứu mạng.
Sư tôn có biết tại sao có rất ít người trồng nó không?"
Du Án dừng bước chân.
"Bởi vì tồn tại cũng có sự khác biệt, hoa cộng sinh không chỉ có thể bảo vệ con người khỏi cái chết, mà còn reo rắc sự nguyền rủa của tuổi già lên con người.
Những người trồng hoa thường xuyên bị hành hạ bởi căn bệnh suy nhược của bản thân, chỉ còn lại bộ xương tàn nhưng không thể kết liễu cuộc đời mình.
Họ sẽ đói, sẽ đau, có thể cảm nhận được tất cả đau đớn, nhưng bản thân đã quá già lại không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt sống ngàn năm vạn năm, vĩnh viễn cô độc."
"Biết mà ngươi còn muốn trồng? Ngươi không sợ sao?" Du Án tức giận hỏi.
"Không sợ, có thể đồng hành cùng sư tôn đến cuối đời là nguyện vọng của A Cẩn trong kiếp này.
Chỉ cần có thể thành hiện thực, A Cẩn sẵn sàng trả bất cứ giá nào."
Trái tim Du Án đau đớn, chậm rãi quay người nhìn về phía hắn.
Khóe môi Tống Cẩn hơi cong lên, trên môi đọng lại vết máu, như thể tô son môi: "Dù có chết, A Cẩn cũng sẽ không rời bỏ sư tôn.
Nếu không thể làm đệ tử của sư tôn...!thì A Cẩn sẽ làm phu quân của sư tôn."
Du Án bị đóng băng trong giây lát, nhưng sau khi phản ứng lại thì nháy mắt ngây ngốc.
Vực sâu.
Đồ Đồ thú nghe Tống Giác nói xong, kích động lấy chân chụp hắn một chút: "Không cần nghi ngờ nữa, ngươi chính là thích vị đại tiên đó!"
Tống Giác trầm mặt liếc nhìn nó, không phản bác lại.
Đồ Đồ thú có chút tò mò hỏi: "Tiếp theo ngươi định làm gì?"
"Chờ."
"Chờ cái gì?" Đồ Đồ thú lại gần một chút.
"Chờ nàng tới song tu." Đôi mắt của Tống Giác đen như mực, dứt khoát ra quyết định.
(vẫn là a giỏi hơn:)))
- --------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.