Hai Đại Boss Hệ Thống Mang Bạn Bay

Chương 1: Thế Giới 1 Tôi Không Phải Tội Phạm Giết Người





Buổi sáng 5 giờ, trước khi chuông báo thức vang lên Ngô Ưu đã thức dậy.
Hôm qua tuyết rơi cả một đêm, giờ ngoài phòng vẫn còn tiếng gió lạnh gào thét.
Ngô Ưu mím môi xốc lên ổ chăn đã sớm không còn ấm áp, từ trên giường bò dậy.
Cậu ta dùng tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo, đánh răng rửa mặt.
Lạnh nóng nhanh chóng luân phiên làm cậu hắt xì hai cái, cậu chà chà tay, đi tới nhà kho hồi lâu không dùng ở cách vách.
Nhìn thấy cái lồng gà được mình dọn vào đã có mấy con gà mái duỗi đầu từ khe hở xem cậu, Ngô Ưu mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Trong nhà cậu không có máy sưởi, không có điều hòa cũng không có giường sưởi, nhiệt độ cực kì thấp, cậu lại chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm nuôi gà, chỉ sợ thời tiết quá lạnh, sáu con gà mái còn sót lại kia bị lạnh chết mà thôi.
Cũng may, hiện tại sáu con gà mái này còn sống rất tốt, chẳng sợ mùa đông chúng nó hiếm khi đẻ trứng, nhưng tới mùa xuân và mùa thu thì cậu có thể đem trứng gà dư ra tích cóp lại, như vậy mùa đông sẽ có thức ăn rồi.
Đối với cậu bây giờ mà nói, mỗi ngày có thể ăn một trái trứng gà đã là chuyện rất không dễ dàng.
Cho gà ăn xong, Ngô Ưu lấy từ tủ lạnh ra một quả trứng gà luộc cùng một cái màn thầu, sau khi đặt trên lồng hấp đun nóng một lần nữa, kẹp thêm dưa muối vào màn thầu vừa ăn vừa đi đến trường học.
Từ nhà cậu đi đến trường học trấn trên phải mất một giờ.
Thật ra chạy xe điện hoặc là xe đạp thì chỉ cần hơn hai mươi phút, nhưng tất cả mọi thứ đáng giá và tiền tiết kiệm trong nhà cậu đều bồi thường cho nhà Trương Đại Long cùng thôn bị ba và bạn ba cậu đánh chết, cho dù như vậy, cậu vẫn còn thiếu nhà bác trai bác gái 10.000 đồng tiền nợ.
Nghĩ đến đây, thiếu niên liền cảm thấy màn thầu cùng trứng gà trong miệng trở nên đắng chát, khó mà nuốt nổi.
Một giờ sau Ngô Ưu đi vào trong lớp, không có gì bất ngờ nhìn thấy bàn và ghế của mình lại bị đá lăn quay.
Ở bên trong ánh mắt hoặc khinh thường hoặc trào phúng hoặc thương hại của bạn học chung quanh, cậu chỉ là hơi hơi dừng một chút, liền tiến lên xếp lại bàn ghế như cũ.
Chỉ là lúc này đây trò đùa dai thăng cấp.
Ngô Ưu nhìn bốn chữ "Tội phạm giết người" to tướng màu đỏ tươi được dùng mực đỏ từng nét từng nét viết ra trên bàn, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy máu cả người đều vọt thẳng lên đầu.

Cậu cảm thấy phẫn nộ, nhưng khi cậu hung hăng quay đầu nhìn về phía mấy người khác trong lớp, cậu lại không hề nhìn thấy áy náy và xin lỗi gì từ trên mặt những bạn cùng lớp, ngược lại thấy được vẻ cười nhạo khi trò đùa dai thực hiện được.
Đặc biệt, Trương Vạn Lý còn trực tiếp xì một tiếng khinh miệt với cậu, mở miệng liền mắng:
"Tội phạm giết người, nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa có tin tao móc mắt mày ra không!?"
Ngô Ưu mím môi, buông cặp sách, xé một miếng giấy nháp từ sách bài tập ra, bắt đầu lau đám chữ đỏ tươi chói mắt trên bàn kia.
Cậu không phải tội phạm giết người.
Ba của cậu cũng không phải tội phạm giết người.
Là hai bên ẩu đả, tất cả mọi người đều động thủ.
Ba cậu cũng bị đánh bị thương chân.
Chỉ là Trương Đại Long bị ba cậu đánh không cứu được, tất cả sai đều là ba cậu.
Ba cậu nói với cậu, ông không phải cố ý.
Chỉ là lúc ấy đánh ra cơn tức, đánh mụ đầu.
Ông ấy đã nhận sai, đã hối hận.
Trương Vạn Lý nhìn thấy Ngô Ưu bị như vậy cũng không có lên tiếng phản kháng, tựa như thắng lợi mà nở nụ cười.
"Đồ nhát cáy! Như này mới đúng! Tao nói cho mày biết, về sau mày nhìn thấy người nhà họ Trương của tao liền phải cúi đầu đường vòng có nghe chưa?! Nhà mày thiếu nhà tao một cái mạng đấy! Nợ này cái đồ sao chổi không ai cần như mày cả đời cũng trả không nổi đâu!"
Sau đó, Trương Vạn Lý đắc ý mà cười, đám thiếu niên 13 14 tuổi trong lớp cũng học theo ồn ào hoặc cười hoặc trào phúng hoặc chuyện không liên quan mình.
Chỉ là tiếng cười này không liên tục bao lâu, rất nhanh đã trực tiếp biến thành thét chói tai bất an.
Ngô Ưu nhìn bàn tay dây phải mực nước màu đỏ thẫm, nghe tiếng cười vang ác ý làm người phẫn nộ chung quanh, đột nhiên liền trực tiếp ném xuống cục giấy đã thấm đỏ kia, xoay người một quyền nện ở trên mặt Trương Vạn Lý.
Nếu nhà cậu thiếu nhà họ Trương một cái mạng, vậy mạng của bà nội cậu, cậu nên đi tìm ai đòi?!
"A a a a!"
"Mau đi kêu thầy giáo! Con của kẻ giết người muốn giết người kìa!"
"Trời ơi Trương Vạn Lý bị đấm xịt máu mũi!"
"A, Ngô Ưu, Ngô Ưu bị bọn nó xúm lại đánh rồi!"
Buổi sáng mùng 4 tháng 12 này, lớp 7-3 trường cấp hai ở huyện Yên Thành một mảnh hỗn loạn.
Chờ tới lúc mọi người bình tĩnh trở lại, bắt đầu tiết tự học buổi sáng, Ngô Ưu vàTrương Vạn Lý, cùng với Trương Cường, Trương Quảng Siêu luôn đi theo sau lưng Trương Vạn Lý đều đứng trong văn phòng chủ nhiệm lớp.
Ngô Ưu mặt mũi bầm dập nghe ba đứa Trương Vạn Lý miệng toàn dối trá, nghe chủ nhiệm lớp Lưu Tư Minh không hề lý do thiên vị ba đứa dối trá kia.
Mặt không cảm xúc.
Đã một tháng, thời gian dài như thế cũng đủ để cậu quen với ác ý kiểu này, bất công như vậy, cùng với cuộc sống không chút ý nghĩa này.
Cậu còn sống, nhưng luôn cảm thấy như mình sắp chết.
"Ngô Ưu! Ngô Ưu em đừng đứng ở chỗ này không nói lời nào! Thầy hỏi em có biết mình sai ở đâu không? Tự em đếm xem đây là lần thứ mấy trong tháng này em đánh nhau với người khác rồi?! Trong trường học quy định phải thân thiện yêu quý bạn học, có vấn đề tìm giáo viên, ai cho phép em ra tay? Cái thói quen hở ra cái đánh người này là học ba em à? Em cũng không nhìn xem ba em bây giờ..."
Không chờ thầy Lưu nói xong, Ngô Ưu đã âm trầm ngẩng đầu nhìn qua.
Đôi mắt hung ác như sói con làm lời đến bên miệng Lưu Tư Minh kẹt lại.
Sau đó, trong lòng gã đột nhiên dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.
Đứa học sinh này, đứa học sinh này!
Trương Vạn Lý lúc này còn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn bồi thêm một câu: "Thầy ơi thầy coi nó kìa! Nó thích đánh người, nó học không giỏi! Nói trường học đuổi học nó đi, còn đi học chung với nó nữa, em sợ em cũng bị nó giết mất!"
Ngô Ưu rốt cuộc không thể chịu đựng cái bầu không khí làm cho người hít thở không thông này được nữa, cậu âm trầm mà liếc mắt nhìn Trương Vạn Lý một cái, xoay người liền đi.
Hoàn toàn không để ý tới chủ nhiệm Lưu ở phía sau kêu cậu đứng lại.
————————
Kim Sơn bay ở không trung, nhìn nhóc đáng thương sắp trở thành ký chủ của mình mà cứ lắc đầu mãi.
Nhìn cái tính tình này xem, nhìn IQ cùng EQ này xem, tại cái lúc nên yếu thế thì cứ cứng đầu, bị ấm ức cũng nhịn không rên một tiếng.

Như này cho dù có nghẹn đến chết cũng sẽ không có ai biết nhóc chịu thiệt đâu.
Hơn nữa con đường trưởng thành lớn lên nhiều như vậy, nhóc lại một hai phải chọn con đường tệ nhất kia, trách không được về sau kết cục thảm thế, ác thế.
Cho nên, liền yêu cầu boss đây tới cứu vớt cậu đấy.
Thiếu niên!
————————
Chạy như điên ra cổng trường, Ngô Ưu nhìn bầu trời không biết khi nào lại bắt đầu đổ tuyết, đột nhiên có một loại mờ mịt giữa trời đất bao la.
Cậu một đường trầm mặc đi tới bờ sông đã kết băng, ngồi xổm nơi đó, đầu trống rỗng.
Ba cậu bởi vì cùng người khác ẩu đả làm người tử vong, vào tù, phán mười năm.
Bà nội nhận được tin tức, lúc ban đêm liền trực tiếp đổ bệnh.
Cậu vốn tưởng rằng mẹ sẽ trở thành cây trụ kiên cường nhất, nhưng chưa tới nửa tháng, mẹ đã chịu không nổi người nhà họ Trương tới cửa quấy rầy và thúc giục nợ mà trực tiếp chạy.
Bà nội bị mẹ của Trương Đại Long mắng một hơi thở gấp không ngừng, trực tiếp qua đời.
Trời sập.
Ngô Ưu xin nghỉ một tháng, đần độn đi theo một nhà bác trai bác gái lo liệu xong xuôi đám tang của bà nội.
Người nhà Trương vốn dây dưa không bỏ, sau khi bà nội qua đời cũng bớt bớt lại, cuối cùng muốn nhà bọn họ bồi thường 80.000 đồng tiền mới có thể bỏ qua chuyện này.
Một đứa bé choai choai như cậu không làm chủ được, bác trai ra mặt đem đồ vật đáng giá trong nhà bán hết, bao gồm sáu mẫu đất ở trong thôn của nhà bọn họ.
Còn tính bán cả phòng ở, nhưng cậu lấy thẻ ngân hàng của nhà mà bà nội đưa cho mình sau khi bị bệnh và tiền tiết kiệm của mình ra, mới bảo vệ được căn nhà hiện tại.
Nhưng bảo vệ được nhà thì có ích gì chứ?
Ngô Ưu nhìn nước sông lạnh băng nghĩ.
Cậu sớm đã không có nhà.
Giờ cậu là con trai của tội phạm giết người ai thấy đều sẽ chán ghét sợ hãi.
Trong một tháng này, cậu thấy được vô số xem thường, nghe được vô số lời ác độc.

Ngô Ưu không biết địa ngục rốt cuộc trông như thế nào, nhưng cậu cảm thấy, có lẽ giờ cậu đang ở trong địa ngục nhỉ?
Ngô Ưu vươn tay lấy một khối băng trong suốt, bén nhọn trong dòng sông lạnh lẽo, chậm rãi đưa về phía mình.
Ngay lúc cái góc băng cứng bén ngót kia sắp tiếp xúc đến cổ cậu, cậu phảng phất như nghe được một tiếng ầm ầm nổ mạnh.
Giây tiếp theo, Ngô Ưu cảm thấy phần đầu căng đau trước nay chưa từng có, đau đớn kia quá mức kịch liệt, tới nỗi làm cậu hôn mê ngất đi.
Mà đại boss Kim Sơn dùng tư thế ưu nhã nhất đáp xuống trong đầu nhóc ký chủ đáng thương nhà mình, còn chưa có kịp thích ứng hoàn cảnh mới một chút, đã được cảm giác uy hiếp thật lớn đến từ đồng loại.
Kim Sơn:???
Kim Sơn:!!!
Khi đại boss hệ thống Kim Sơn ngưng tụ ra tinh thần thể, thấy được cái gã cùng y chiếm trước không gian ký túc đáng thương trong đại não ký chủ kia, toàn bộ hệ thống đều không tốt.
【 Mi là hệ thống tay mơ ngu ngốc từ đâu tới! Lỗi code làm đầu óc mi hỏng rồi hay sao mà dám cùng ông đây tiến vào chung một thế giới đoạt ký chủ!! 】
Đại boss Kim Sơn đánh đòn phủ đầu, phẫn nộ quát.
【 Không muốn bị cắn nuốt hủy diệt liền nhanh chóng cút ra, tính tình ta không tốt đâu! 】
Sau đó, y nhìn thấy cái hệ thống mình cho rằng tay mơ ngu ngốc đó thế nhưng cũng bắt đầu ngưng tụ tinh thần thể, không có thấp thỏm lo âu cùng nhận lỗi như trong tưởng tượng của y, cái hệ thống cùng y đoạt kí chủ này thế mà thật sự ngưng tụ ra tinh thần thể hình người giống như y, còn mẹ nó cao hơn y phân nửa cái đầu!
Sau đó, y nghe thấy cái tinh thần thể của hệ thống cao hơn mình nửa cái đầu này dùng thanh âm đặc biệt □□ cùng lạnh nhạt hồi đáp.
【 Nên cút chính là mi.

【 Nội trong ba phút mi không cút đi, ta liền trực tiếp nuốt mi.

Không khí đột nhiên ngưng đọng.
Đại boss hệ thống Kim Sơn: Cái này không khoa học.
Đại boss hệ thống Kim Sơn: Bố mày rõ ràng là hệ thống thu thập năng lượng linh hồn vũ trụ trí tuệ anh tuấn có tiền nhất trâu bò nhất, lại mang mấy đứa nhóc đáng thương nữa là có thể ở thế giới cao duy một lần nữa có được thân phận dưỡng lão, như thế nào lại còn có thống có thể ở trước mặt ta không luống cuống không đầu óc léo nhéo?
Đương nhiên, lúc này, đại boss hệ thống Doanh Thắng đối diện cũng nghĩ y như vậy.
Ba phút sau, hai cái tinh thần thể của hệ thống đồng thời chiếm cứ đầu óc Ngô Ưu một lời bất hòa, trực tiếp bem nhau.
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha, truyện này mị bắt đầu đào hố nhe.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.