*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có lẽ là khí chất của Giản Tùng Ý và Bách Hoài quá đối lập nhau, cũng có lẽ là do định kiến từ hồi thâm căn cố đế đó là ”Hai A quen nhau thì sẽ không có kết quả tốt”.
Tóm lại, rành rành là một hình ảnh mập mờ, qua cái miệng rộng của Từ Gia Hành lan truyền đi bốn phương tám hướng thành hai đại ca đánh nhau trong phòng học.
Đập bàn đập ghế, đánh giáp lá cà, cá chết lưới rách, ngươi chết ta sống, không xong không được.
Thậm chí không biết ở đâu còn truyền ra một tin, sở dĩ năm đó Bách Hoài rời đi là bởi vì người yêu của anh bị Giản Tùng Ý tung đao đoạt mất. Hôm nay hai người đánh nhau là bởi vì tranh một Omega nào đang chạy trốn khỏi phòng học.
Anh hùng rút đao tương tàn cũng chỉ vì một bóng hồng nhan!
Nước miếng tung bay, nhân sinh quan càng nói càng lệch, chỉ có điều phải công nhận là nói như thật vậy.
Thiếu chút nữa là Giản Tùng Ý tin rồi!
Hắn ngồi phía sau Từ Gia Hành, lặng lẽ nhìn chằm chằm cái cổ ở đằng trước, nghĩ mình nên bóp chết hay là lóc cái tuyến thể của cậu ta ra thì mới giải được hận.
Từ đốt xương cổ thứ nhất cho tới đốt xương cụt của Từ Gia Hành đều run hết lên một lần.
Lưng cậu ta thẳng tắp, dũng cảm đối mặt với cái chết, cho tới lúc phát bài thi xuống mới dè dặt quay người, cung cung kính kính hai tay dâng lên bài thi cho hai người ngồi đằng sau.
”Hai lão đại à, đừng nhìn tôi nữa được không? Tôi sai rồi, người có liêm sỉ không ai làm như tôi được chưa… Tôi không nên nói bậy bạ, lát về tôi sẽ tự giác vả miệng ba trăm cái mà…”
Giản Tùng Ý bực bội giật bài thi: ”Sau ót mi có mọc mắt à?”
”Không phải đâu anh ơi, ánh mắt của hai anh lạnh căm căm như dao cắt thịt, em quay lưng lại cũng thấy lạnh từ đầu đến đít rồi, cần gì phải nhìn…”
Từ Gia Hành đáng thương thút tha thút thít.
Giản Tùng Ý không kiên nhẫn hất tay: ”Cút đi chỗ khác, trong hai tiếng nữa đừng để tôi thấy mặt cậu.”
”Dạ…”
Bách Hoài viết tên mình lên bài thi, cười nhẹ một cái: ”Cậu phải vui mừng vì cậu không phải là một Omega đấy.”
Giản Tùng Ý nghĩ nghĩ, đúng đấy chứ!
Nếu hắn là một Omega, tin chấn động hôm nay có thể là tiêu đề của một bộ AV ‘Giáo thảo cao lãnh trêu đùa giáo phách – cưỡng chế XXOO trong phòng học!’
Không đúng!
Hắn không thể nào là một Omega, giả thiết này không có căn cớ gì cả!
Hắn không hề kì thị chuyện người ta là Omega hay Beta gì cả. Đối với hắn mấy Omega mềm mềm ngọt ngọt lại xinh xẻo cũng đáng yêu lắm, giống như mẹ hắn là Đường nữ sĩ hay là bạn tốt Chu Lạc vậy, ai gặp mà chẳng thích cơ chứ.
Có điều là trời sinh hắn đã mạnh hơn người, đã vậy còn có thói quen đứng ở vị trí cao, thích tranh đoạt cũng thích bảo vệ, nhiều điểm tương tự với bản năng áp chế và lãnh đạo của Alpha.
Người với tính tình như hắn làm Omega thật không thích hợp cho lắm.
Huống chi đi tìm ở đâu một Omega cao mét tám ba, tám múi cơ bụng, top đầu thể ɖu͙ƈ, đánh nhau ầm ầm như dã thú?
Làm quái gì có Omega cục súc như thế trêи đời!
Giản Tùng Ý vừa suy nghĩ miên man vừa làm bài Lý, lúc nhìn lại đã xong hơn một nửa rồi.
Đối với hắn mà nói thì Vật lý như này quá đơn giản, dựa vào cảm giác cũng có thể làm được. Lúc bắt đầu năm lớp mười hắn thường sai ở mấy chỗ tiểu tiết lặt vặt nhưng từ khi bắt đầu năm lớp mười một, điểm tổng bài thi Lý của hắn chưa bao giờ thấp hơn 290 điểm, bài ăn trọn điểm cũng là chuyện thường xảy ra.
Tốc độ làm bài Lý của hắn có thể sánh được với tốc độ bị chó rượt luôn đấy!
Khi hắn lật sang tờ thứ ba, chán chán muốn tìm người ganh đua liền liếc Bách Hoài một cái.
Bách Hoài mới bắt đầu tờ thứ hai mà thôi.
Hắn bĩu môi, tư duy về môn Lý của người này vẫn chưa ra cái gì hết.
Tức là vẫn còn ngu lắm.
Hắn còn chưa kịp vặn não xem cà khịa như nào mới hay, đột nhiên có vật gì đó đập lên cửa kính chỗ hắn ngồi.
Giản Tùng Ý nghe rồi đoán, có lẽ giống như quả cầu dùng để đá, lúc quăng lực cũng mạnh, nếu mạnh hơn nữa có thể vỡ cửa kính mất.
Chỉ có hai mục đích, một là cố ý muốn quấy rầy hắn làm bài thi, loại thứ hai chắc chắn là khuyết tật không cầm nắm được.
Nhưng dù có là loại nào đi chăng nữa cũng chẳng tốt đẹp gì khi có ý muốn chọc hắn vào giờ này cả.
Đầu lưỡi Giản Tùng Ý đâm đâm bầu má, lông mày hơi hạ xuống, con ngươi đen nhánh như mực hiện lên nét tàn bạo. Khuôn mặt lộ rõ cách hắn cười như không cười.
Từ Gia Hành mới quay đầu lại đã thấy bộ dáng đó của Giản Tùng Ý, sợ thiếu điều muốn gọi 120 khiêng ra khỏi phòng. Vậy mà bút của hắn cũng chưa từng ngừng lại, như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục làm.
Bách Hoài nhận ra hắn đang tăng tốc hoàn thành bài làm của mình.
Khi tiếng động lần thứ hai đập rầm vào cửa, vừa lúc Giản Tùng Ý trả lời xong câu cuối cùng, hắn đẩy bài mình cho Bách Hoài: ”Nộp giúp tôi.”
Nói xong hắn đẩy cửa sổ, một tay chống lên bệ cửa, đôi chân dài thò ra rồi nhảy xuống mất dạng.
Động tác như nước chảy mây trôi, gọn gàng không để lại dấu vết.
Các bạn trong lớp và thầy quản lí ngơ ngác nhìn bóng lưng biến mất trong màn mưa kia ba giây rồi tiếp tục cúi đầu xuống, ai làm việc nấy.
Xời, quen rồi, anh Tùng của bọn từ lầu hai nhảy xuống cũng đâu phải chuyện gì mới mẻ, thân thể khỏe mạnh muốn làm gì chả được!
Bách Hoài nhìn theo bóng người chạy khuất ngoài cửa sổ.
Mưa dần nhỏ lại, tí tách tí tách cả buổi giống như phun sương, chưa đến nỗi khiến người khác chạy một chút là cảm mạo được.
Anh thu tầm mắt lại, tiếp tục làm bài thi.
Bạn nhỏ kia chắc chắn không nín được giận, không phát tiết được trêи người mình thì để người khác làm bia đỡ đạn thay vậy.
Dù sao đồ không có mắt kia cũng là giống phế vật.
Lúc Giản Tùng Ý nhảy cửa sổ trở lại thì thời gian thi chỉ còn hai phút.
Bách Hoài chơi điện thoại di động, mắt cũng chẳng thèm nhấc lên.
Chỉ có điều Từ Gia Hành ngồi ở đằng trước quay người lại, thấp giọng quan tâm hỏi một câu: ”Anh Tùng, lần này là thằng ngu nào vậy?”
”Thiết Ngưu.”
”Thiết Ngưu sao? Thằng giẻ rách đấy dạo gần đây hơi bị kiêu ngạo đấy, giống như được ông nào bên Mĩ chống lưng cho. Mỗi lần đi ngang qua lầu hai nó đều ỷ nó là Alpha, suốt ngày thả tin tức tố loạn hết cả lên làm cho mọi người rất khó chịu.”
”Dù sao tôi cũng không ngửi được.” Giản Tùng Ý bỏ sách vở vào cặp, đương nhiên chẳng thèm để thằng nhóc trẻ trâu này ở trong lòng.
”Nhưng mà thằng đó dám tìm anh gây chuyện sao? Nó có đánh lại anh đâu.”
Giản Tùng Ý kéo cặp sách lên, chẳng để ý mà nói: ”Nó còn mang theo hai đứa Alpha nữa.”
Rốt cuộc thì Bách Hoài cũng nhấc mí mắt lên nhìn hắn một cái: ”Cho nên mất nửa tiếng?”
Khó trách hắn nói đối phó với tên trâu sắt (Thiết Ngưu) gì đó, nếu không đánh nhau bình thường thì Giản Tùng Ý cũng không mất nhiều thời gian như vậy.
Nhưng mà lời này vào tai Giản Tùng Ý như một câu chất vấn đầy khiêu khích, não hắn tự động phiên dịch lại ”Chỉ đánh có ba tên Alpha mà cậu mất-những-nửa-tiếng–sao?!”
Hắn tức giận cười lạnh một cái: ”Nếu không Bách gia của chúng ta cảm thấy mất bao nhiêu mới ổn?”
Bách Hoài nghiêm túc động não, bình ổn thành thục đáp: ”Một phần ba thời gian đó.”
”…”
Thật ra đây chỉ là phỏng đoán thử của anh.
Bởi vì khi hai Alpha đánh nhau thật sự, bọn họ chỉ đơn giản sử dụng tin tức tố của mình mà thôi. Tin tức tố đủ mạnh mẽ thì trong nháy mắt đối phương sẽ bị áp chế, tự động vứt mũ cởi giáp vươn cờ trắng đầu hàng.
Từ thời cổ đại đến giờ vẫn giữ nguyên phương thức nguyên thủy, mạnh bức yếu, cá lớn nuốt cá bé.
Mặc dù Giản Tùng Ý chưa phân hóa nhưng mấy chuyện Alpha kia hắn vẫn hiểu được.
Hắn thấy tên họ Bách nghĩ anh ta là vua kia đúng thật là cái đồ khoe khoang giễu cợt trắng trợn.
Không phải chỉ là phân hóa trước hắn thành một Alpha cấp bậc cũng tạm được thôi sao? Có gì mà vênh váo hơn người chứ.
Chuông tan học vang lên.
Giản Tùng Ý đeo cặp trêи vai, đứng lên đi ra khỏi lớp, lúc đi ngang qua Bách Hoài, hắn đặt tay lên vai anh, cúi đầu khẽ cười bên tai anh một cái: ”Chuyện đó quả thật Bách gia rất nhanh đó, nhưng mà đàn ông quá nhanh thì…”
”Không tốt.”
Thiếu niên mơn mởn thanh xuân kia lúc nói lời này, một mùi thơm nhè nhẹ theo động tác của hắn vụt qua chóp mũi của Bách Hoài.
Đuôi mắt Bách Hoài nhấc lên, con ngươi màu hổ phách tỏa ra ánh sáng khác thường, như ánh nắng nhẹ buổi xuân làm tan đi lớp băng mỏng trêи mặt hồ, sâu kín không ai phát hiện được.
Giản Tùng Ý kϊƈɦ người xong liền phủi ʍôиɠ đi ra khỏi phòng học, trong phòng chỉ còn mỗi mình Bách Hoài ngồi trong góc. Anh đóng sách lại, đầu ngón tay điểm nhẹ lên bìa sách phát ra tiếng động nho nhỏ.
Thú vị lắm…
[…]
Hai buổi tối liên tục, Giản Tùng Ý đều qua nhà Lục Kỳ Phong hẹn chơi game, chơi quá khuya liền ngủ tại Lục gia qua đêm.
Không giống với Chu Lạc, Lục Kỳ Phong và Giản Tùng Ý là anh em kết nghĩa từ hồi bé, mẹ của hai người là bạn chí cốt trêи bàn mạt chược cho nên hai đứa quen rồi thân nhau lúc hai bà mẹ đang xoa mạt chược trêи bàn.
Lục Kỳ Phong là một Alpha dáng dấp anh tuấn cao ráo, đầu óc cũng không tồi, tính tình tốt, gia cảnh cũng tốt, ra tay hào phóng, làm người trượng nghĩa, giàu tình thương. Nếu làm một bài văn tả về tính tốt của anh ta, tả tám ngày cũng không hết, Lục Kỳ Phong chính là thể loại học sinh bạn ở muôn nơi.
Từ tiểu học tới rồi tới cấp hai, lên cấp ba, hắn đều học chung trường với Giản Tùng Ý. Hai người cúp học lén đi đánh lộn, đi quán net như hình với bóng, tình hữu nghị cách mạng vững chắc chân thành.
Nếu mà đem ra so sánh, tên trúc mã Bách Hoài chẳng khác gì cái bọc ni lông.
Nói cách khác là đồ chất lượng kém!
Buổi sáng trúc mã chất lượng kém kia vừa vào phòng học đã thấy Giản Tùng Ý gục trêи bàn ngủ bù.
Con trai tầm tuổi này có hai ba đứa bạn thân, đôi lúc qua đêm cũng chẳng phải chuyện gì li kì cả.
Bách Hoài ngồi xuống một lúc vẫn không nhịn được mà cau mày lại: ”Đừng có tới nhà người khác lăn lộn như vậy, cả người đầy mùi tin tức tố của người ta.”
Có thể bởi vì trời sinh Alpha này đối với mùi của Alpha khác luôn có địch ý.
Giản Tùng Ý hồn nhiên không cảm thấy gì, hắn nắm cổ áo cúi xuống ngửi, mi mắt còn đang nhập nhèm chưa tỉnh táo: ”Có sao?”
Rồi hắn buông cổ áo ra, lười biếng nằm xuống: ”Rõ ràng Lục Kỳ Phong nói đồ này cậu ta còn chưa mặc, Alpha mấy người sao lỗ mũi thính quá vậy?”
Nói xong lại thấy sai sai, hắn bồi thêm một câu: ”Alpha chúng ta.”
Đầu ngón tay của Bách Hoài cầm bút, từng nét từng nét viết xuống. Tròng kính mỏng như tập trung ánh sáng làm ánh lên nốt lệ chí một tầng sáng lành lạnh.
Giọng anh không hề nghe ra một chút cảm xúc: ”Cậu còn chưa được tính là Alpha đâu.”
Giản Tùng Ý biết mình mười bảy mười tám tuổi tới nơi vẫn còn chưa phân hóa, thanh xuân như bị rút ngắn đi vậy. Nhưng trong lòng hắn vẫn giữ niềm tin sắt son rằng mình sẽ phân hóa thành Alpha, nghe mấy câu kia của Bách Hoài là đã thấy ngứa tai rồi.
Hắn thấy người này mấy ngày gần đây chính là khoe khoang ngày ngày đêm đêm cộng thêm xem thường mình, uể oải ừm một tiếng: ”Anh phải vui mừng vì tôi phân hóa trễ, nếu không sợ tới lúc đó tin tức tố của tôi bức anh đến không có cách nào đi học được đấy.”
”Mỏi mắt chờ mong.”
”…”
Từ Gia Hành cảm thấy bầu không khí khói lửa sau lưng mình càng lúc càng bỏng rát nhưng không dám mở miệng khuyên, may mà ngay lúc đó lão Bạch cầm một tờ giấy đi vào.
”Bảng thành tích thi có rồi này, mọi người cùng xem đi.”
Nói xong ông cũng bắt đầu đi kiểm tra giờ tự học sớm ở lớp khác, cửa vừa mới khép lại thì cả phòng học ngay lập tức nổ tung, mọi người điên cuồng xông lên sau đó từng người rũ rượi đi về.
Biết rõ là sẽ chết, tại sao còn hùng hổ xông thẳng về phía trước như vậy?
Giản Tùng Ý không hiểu được logic của loài người, chớp chớp mắt mấy cái.
Từ trước tới giờ hắn cũng không nhìn bảng thành tích bao giờ, bởi ba chữ ”Giản Tùng Ý” luôn ở đầu tiên, nhìn hoài cũng mệt.
Đang buồn ngủ thì hắn nghe thấy một đám người đều giận dữ rống lên: ”Mẹ nó, anh Tùng không đứng nhất sao?!”
”Anh Tùng là số một, cậu nhìn kĩ đi. Điểm của anh ấy bằng điểm Bách Hoài, chẳng qua Bách Hoài là B nên ở trên… Này này, đừng nhìn tôi với ánh mắt đó chứ?”
Từ Gia Hành dừng lại, giống như được giác ngộ sâu sắc: ”Không phải, tôi không có ý nói Bách Hoài là B, thật sự tôi không có ý đó! ȶɦασ má, mấy người đừng có nhìn tôi như vậy!… Bách… Bách gia, sinh nhật vui vẻ!”
Toàn trường yên tĩnh, thấp thoáng nghe được tiếng nhạc thiên đường đang mở cửa chào đón Từ Gia Hành.
Chu Lạc vừa chạy vừa thở hồng hộc, cậu ỷ có thân thình nhỏ bé cho nên len vào giữa đám người, chạy tới bảng công bố kết quả thi: ”Nước sôi tránh đường! Nước sôi nước sôi, tôi tới xem kết quả đánh cược của lớp tôi… Trời đụ! Anh Tùng! Anh lại nằm ở dưới rồi!”
”…”
”…”
”…”
Từ Gia Hành thấy con đường xuống hoàng tuyền của mình không còn cô đơn nữa.
Giản Tùng Ý đập bút xuống bàn: ”Nói năng cho đàng hoàng.”
Bởi vì lực tay quá lớn nên thân bút lăn lạch cạch muốn rớt xuống.
Bách Hoài vươn tay chặn bút lại rồi chống tay nhìn hắn: ”Cũng đâu có gì không đàng hoàng đâu.”
Dứt lời anh dùng đuôi mắt quét qua Giản Tùng Ý một cái: ”Chẳng lẽ cậu muốn ở trêи sao?”
”Qua đây.”
Giản Tùng Ý ngoắc Chu Lạc lại.
Ngay lập tức Chu Lạc cầm tờ giấy thành tích phóng tới, hai tay dâng lên.
Giản Tùng Ý kéo tờ giấy qua, đặt trêи bàn một cái phập rồi cầm lên cây bút, lịch kịch viết. Hắn viết tên mình đè ở trêи tên của Bách Hoài sau đó đặt bút xuống bàn rồi đẩy tờ giấy thành tích qua chỗ Bách Hoài: ”Lần này coi như anh may mắn, lần sau ông đây sẽ danh chính ngôn thuận ở phía trêи của anh.”
Đầu ngón tay của Bách Hoài vờn nhẹ qua cây bút rồi xoay một vòng, khóe miệng hơi cong lên: ”Vậy cũng hơi khó khăn rồi.”
”Xin lỗi, ông đây không biết hai chữ khó-khăn viết như thế nào, hơn nữa tổng thành tích của anh ở chỗ này…” Giản Tùng Ý chỉ vào 276 điểm kia rồi gõ xuống, ”Không đủ xài.”
Bách Hoài cười cười: ”Môn Văn của cậu cũng vậy thôi.”
Môn Văn là khuyết điểm duy nhất của Giản Tùng Ý, thường ngày hắn chỉ đủ điểm trêи trung bình thôi, câu hỏi cơ bản cũng trả lời được nhưng bởi vì quá có cá tính nên các câu hỏi kiểu bộc lộ suy nghĩ của mình thì làm khoai không thể tả. Ai đời đi làm nghị luận người ta hỏi thì hỏi ngược lại người ta, thầy cô chấm bài cũng phải đổ mồ hôi hột.
Môn gì tôi không biết, nhưng môn Văn phải dựa vào duyên phận!
Môn Văn học của Bách Hoài lại tốt ngoài cái mức trêи trung bình của hắn nên lần này anh hơn những mười tám điểm. Văn hay chữ tốt, câu cú mạch lạc, làm bài lưu loát súc tích. Còn môn Toán thì anh xêm xêm với Giản Tùng Ý, tiếng Anh cao hơn hắn hai điểm.
Chẳng qua sự chênh lệch này đã được san bằng chỉ bằng một bài thi Lý.
Về việc học Lý thì đầu óc tạm ổn cộng thêm một chút cố gắng thì muốn trêи trung bình cũng chẳng phải điều gì khó, nhưng muốn từ 290 điểm trở lên thì cái cần đó chính là thiên phú, đề càng khó thì độ thiên phú chênh lệch với người bình thường càng rõ ràng.
Đối với chuyện này Giản Tùng Ý luôn luôn rất tự phụ.
Cộng thêm việc bị Bách Hoài hết lần này đến lần khác khiêu khích, tâm tình của Giản Tùng Ý cũng khó tránh khỏi kϊƈɦ động.
Hắn nghiêng người sang, ngó Bách Hoài, một tay để trêи lưng ghê một tay gõ bút hai cái trêи bàn, nở nụ cười ngả ngớn kiêu ngạo: ”Được, lần sau ai thấp hạng hơn thì phải kêu người còn lại một tiếng ‘Ba ba’.”
Bách Hoài cười nhẹ: ”Cậu đối với bản thân cũng không khách khí nhỉ?”
Giản Tùng Ý nhướng mày: ”Tôi chỉ không khách khí với anh thôi.”
Bách Hoài không hiểu tại sao mình chọc người lại chọc ra nông nỗi này, nhưng chọc thành như vậy xem ra cũng thật thú vị.
Anh nghiêng người, một tay đặt lên lưng ghế, một tay cởi nút áo sơ mi cao nhất ra như để thả lỏng, hầu kết chuyển động nhẹ nhàng rồi nở một nụ cười thâm sâu lãnh đạm: ”Được thôi.”
Cả lớp yên lặng, nín thở.
Không biết tại sao lần đặt cược này nghe kϊƈɦ thích vãi nồi!
Cũng không biết tại sao, trí tưởng tượng mới vẽ ra cảnh một trong hai vị lão đại ở phía dưới kêu người còn lại một tiếng ‘Ba ba’ là đã thấy máu chảy rần rần rồi!
Bây giờ đang thịnh hành chuyện hai A chơi với nhau như vậy sao?
Nhưng anh Tùng của bọn họ còn chưa trưởng thành mà!
Hai người chỉ ở thế giằng co như vậy, điện thoại di động Giản Tùng Ý đặt ở hộc bàn đột nhiên sáng lên.╰( ͡° ͜ʖ ͡° )つ──☆*:・゚
Bách Hoài bé ngúc nghích +1: Hôm nay vợ tôi nói tôi nhanh, cần uốn nắn sai lầm, phải để em ấy nằm trêи.
Bách Hoài bé ngúc nghích +2: Em ấy ở phía dưới thì phải kêu ba ba, nhưng ở phía trêи thì cũng thế mà?