Hắc Vũ Chi Lâm

Chương 39: Ma hóa




Trời quang mây tạnh, cả khu rừng Huyền Vũ Lâm như xa vào sự tĩnh mịnh vô tận. Nó chẳng khác nào khoảng khắc yên bình trước cơn giông bão.
Sau khi càn quét hết khu vực thứ 2 và cuỗm cả đống điểm thì cả đội Hắc Vũ đang nghỉ chân tại một hang động. Trên thực tế thì việc nghỉ ngơi bây giờ là không còn quan trọng lắm. Con người thường nghỉ ngơi vì họ mệt mỏi nhưng đối với tu sĩ thì lại khác. Việc nghỉ của họ chỉ có thể là do cần hoãn lại để bổ xung linh lực hoặc chữa thương. Khái niệm mệt mỏi thì khá xa vời.
Tuy vậy cả đội của Hắc Vũ nghỉ chân vì 3 lý do chính.
Lý do thứ nhất hiển nhiên là vấn đề việc ma thú trong khu vực thứ 2.
Chỉ trong hơn 1 tuần thì đám ma thú ở đây đã bị nhóm Hắc Vũ làm gỏi hết rồi. Vì lợi thế từ con mèo nhỏ và hắc khí nên việc chém giết phải nói là quá dễ dàng. Mấy ngày gần đây Hắc Vũ đang có ý định tiến xâu hơn đến khu vực thứ 3, theo ước lượng của hắn thì việc chém giết ma thú cấp 4 sơ, trung kỳ sẽ không gặp nhiều khó khắn lắm. Nếu gặp cấp 4 hậu kỳ hoặc đỉnh phong thì vẫn có thể chạy.
Tất nhiên thì Hắc Vũ hắn vẫn cần sự đồng ý của hai vị mỹ nư bên cạnh. Mộc Hân nàng thì không có vấn đề gì. Nếu có nguy hiểm thì nàng có thể cuõng ép phá phong một hai lấy thực lực cao hơn mà chống đỡ một hai. Thêm nữa đây cũng là cơ hội tốt để tình lang của nàng có thể trui rèn tốt hơn. Khi hắn mạnh hơn thì lỗi lo trong lòng nàng cũng vơi đi phần nào.
Còn cô bé Uyển Phượng, bên đầu nghe Hắc Vũ nói vậy thì không khỏi sợ hãi, tuy đã thấy thực lực khủng bố của hai người nhưng nàng vẫn không tự tin lắm. Nhưng mà sau một buổi nói chuyện bí mật của phụ nữ với Mộc Hân, không hiểu tại sao cô bé này lại quyết trí đi cùng hơn tuy vẫn còn chút sợ sệt.
Lý do thứ hai là vấn đề chuẩn bị.
Tuy mạnh miệng nói không có vấn đề nhưng sự chuẩn bị là cần thiết để giữ an toàn. Thế nên Hắc Vũ đã dốc sức dùng thảo dược hái được trên đường đi săn mà luyện chế vài bình đan dược chữa thương. Bên cạnh đó thì Hắc Vũ cũng dùng huyết nhục và ma đan thu được giúp tu luyện Luyện Cốt Quyết.
Ban đầu khi thấy hắn đinh ăn ma đến thì Uyển Phượng không khỏi chấn kinh đến cứng đờ người. Còn Mộc Hân thì lo lắng không thôi mà lao đến ngăn hắn lại mà khuyên bảo. Lại mất một lúc thì Hắc Vũ mới thuyết phục đc Mộc Hân không cần lo lắng. Tuy vậy thì đôi mĩ mục vẫn luôn tràn đầy lo lắng mà quan sát hắn không rời. Thấy nàng như vậy, trong lòng Hắc Vũ không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp vô cùng.
Mãi khi hắn luyện xong thì Mộc Hân mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Còn Hắc Vũ không khỏi ảo lão đôi chút.
《 Tên: Hắc Vũ》
《Tuổi: 18》
《Tu vi: Dung Linh trung kỳ》
Thuộc tính: Ám
HP: 347/347
AD: 234/234
SP: 196/196
MP: 354/354
AP: 346/500
DE: 137
Hấp dẫn: 30
Sau khi luyện hóa hết đống đó thì thực lực của Hắc Vũ đã đc tăng cao khá nhiều nhưng dù nhiều như thế nhưng mà Luyên Cốt Quyết của hắn mới chỉ tăng đến 47%. Rất khó khắn a.
Thấy vậy thì quyết định đi vào khu vực thứ 3 của Hắc Vũ càng chắc chắn hơn.
Lý do thứ 3- nguyên nhân cuối cùng- lại xuất phát từ con mèo nhỏ.
Một ngày trước, sau quãng thời gian dài được Mộc Hân tầm bổ và chăm sóc cho ăn thảo dược thì cuối cùng Mị Nguyệt cũng khôi phục được thực lực đến cấp 3 đỉnh phong. Nàng quyết định tạo huyết kén để hóa hình. Thế nên khi cả 3 người thoát khỏi tu luyện mới để ý đến việc này.
Nhìn và cảm nhận khí tức, ma khí toát ra từ huyết kiến thì Mộc Hân và Hắc Vũ không khỏi đưa mắt nhìn nhau mà ngao ngàn.
Toái Hư a!!
Hắc Vũ đã đoán đc tiểu miêu hẳn có tu vi rất cao nhưng mà không nghĩ đến lại cao như vậy. Thì ra gần tháng nay cả hai người vẫn luôn mang theo một tôn lão quái mà không hay biết. Hắc Vũ nhìn lại bàn tay mình, nhớ lại lúc mới đầu xoa bóp cho con mèo nhỏ thì không khỏi cười gượng.
Hắn đây là xàm sỡ con gái nhà người ta a. Mà cũng không thể trách hắn đc, dù sao thì mấy lần sau cũng là nàng ta tự nguyện.
Mộc Hân bên cạnh thì không khỏi ngạc nhiên, thật không ngờ đc rằng Hắc Vũ lại đã cứu đc 1 tên toái hư. Từ đây có thể nghĩ: ắt hẳn bạch xà phân thân đó, bản thể chắc chắn cũng phải có tu vi toái hư.
" Thật là hết nói nổi chàng mà, tự dưng lại dính vào mấy lão quái trong Huyền Vũ Lâm này cơ chứ. Haiz!!"
Còn cô bé Lý Uyển Phượng cũng chẳng biết chuyện gì nhiều, nàng chỉ biết rằng mình sắp có thêm một người bạn nữa mà thôi.
......
Rắc!!
Rắc! Rắc!
Sau hơn ngày trời thì chiếc huyết kén đã có dấu hiệu của những vết nứt chằng chịt như mạng nhện.
Rầm!!!
Một quyền đc tung ra, chiếc kén bị bật tung một nửa. Một thân thể bạch ngọc từ từ bước ra từ huyết kén. Làn ra trắng muốt long lanh. Mái tóc đen dài đến chạm đất. Khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo. Đôi chân thon gọn. Chiếc mong nhỏ xinh. Còn phía trước thì chuẩn tường gạch. Kết hợp với chiều cao huyền thoại 3m bẻ đôi còn chưa đến. Đây quả thật là một tiểu mỹ nữ tầm 12, 13 tuổi. Đỉnh đầu là đôi tai thú màu đen, sau hông là chiếc đuôi mèo dài đen mượt
(p/s: Ta đính chính là ta ko phải lolicon, ta thích bb)
Tiểu mỹ nữ tùy ý đưa bàn tay nhỏ lên che miệng ngáp dài một hơi, uốn éo thân hình nhỏ xinh của mình. Nếu có tên ấu dâm ở đây thì chắc chắn sẽ chết vì mất máu.
Nàng từ từ mở đôi mắt đen nháy tràn đầy uy ngiêm nhưng mà:
- Oa Haha. Cuối cùng bổn hoàng ta cũng trở lại, haha tên giun trắng kia chờ đấy đi..
Nàng chống hai tay bên hông, ưỡn tường gạch về phía trước, đầu ngẩng cao mà cười như có vấn đề, cái vẻ mỹ mạo chẳng biết đã bay tới tận phương trời nào. Nhưng mà chưa thỏa cơn khùng được bao lâu thì bên cạnh một tấm áo màu đen tuyền đã trùm hết cả người nàng!!
- Tên khốn nào vậy! Không thấy lão nương đang có hứng hả!!???
Cái giọng nói chanh chua, vẻ mặt tức giận, kết hợp với cơ thể của một bé mèo. Ôi! trời ạ! thật là phá hoại hình tượng biết bao. Ba người Hắc Vũ đứng ở một bên nhìn không khỏi cạn lời. Đây có còn là con mèo nhỏ không vậy.
Mãi lúc này Mị Nguyệt mới để ý thấy bên cạnh mình có người. Nàng mới vội vàng mặc nhanh chiếc áo đc ném tới. Đến khi mặc xong thì thấy Hăc Vũ đang nhìn mình không rời. Trong lòng không khỏi nổi lên kiêu ngạo mấy phần. " Hắc hắc tên xú nam nhân này nhất định mê mẩn vẻ đẹp của bổn hoàng ta đây rồi"
Mị Nguyệt quanh người về phía Hắc Vũ, ưỡn ngực đầy tự tin mà nói:
- Sao hả!? Lão nương biết mình rất đẹp rồi không cần nhìn như vậy. Nể tình ngươi giúp đỡ bổn hoàng ta có thể miễn cưỡng thu ngươi làm người..
- Ta không phải ấu dâm và cũng không thích đồ không ngực!!!
Ầm
" Đồ ko ngực".." Đồ ko ngực".. Ba chữ này chẳng khác nào quả núi ráng thẳng vào Mị Nguyệt.
- Tên chết tiệt ai là đồ không ngực hả. Nếu không phải bị thương thì lão nương đâu có thế này. Nhớ khi xưa chỉ cần ta liếc mắt một cái là biết bao tên ma tộc phải điều đứng....
Mị Nguyệt nổi khí bừng bừng mà thao thao bất tuyệt. Nàng hận nhất kẻ chê vẻ đẹp của nàng. Đã thế tên này còn từng xàm xỡ khắp người nàng rồi cơ chứ. Nhìn thấy Mị Nguyệt sinh khí Hắc Vũ không khỏi nở nụ cười, chẳng biết tại sao hắn lại có cảm giác khá thích thú khi trêu nàng.
- Lão nương nói cho tên ngốc nhà ngươi biết, được lão nương thu làm người hầu đã là phúc khí ngươi tu....
- Đồ không ngực!!!
Mị Nguyệt nghe thấy không khỏi lại đứng hình. Đầu cúi gằm xuống đầy âm u. Bỗng nàng hét lên mà lao thẳng về phía Hắc Vũ.
- Lão nương liều mạng với ngươi!!!!
Thấy cô mèo nhỏ lao đến Hắc Vũ vẫn cứ ung dung. Hắn đưa tay nắm vào gáy áo mà nhắc bổng nàng lên như nhấc một vật nhỏ rất nhẹ màng.
- Tên thúi tha có gan thì bương lão nương xuống!!
- Tên xú nam nhân, tên sắc lang, tên bại hoại.....
Bị Hắc Vũ xách lên, Mị Nguyệt chỉ biết vung vung đôi tay nhỏ nhắn, hai chân liên tục đá về phái hắn nhưng vô dụng. Vì cơ thể nàng bây giờ y như một đứa bé 12 tuổi mà lại mặc quần áo của Hắc Vũ nên rộng thùng thình. Hai ống tay áo dài vung vẩy liên tục.
Trong bọn họ chẳng khác nào một tên khổng lồ đang bắt nạt một bé mèo dễ thương. Bên cạnh Mộc Hân và Uyển Phượng thì buồn cười không thôi. Đồng thời mắt hai nàng đều lấp lánh mà nhìn Mị Nguyệt không rời.
......
Sau một hồi đại chiến chó mèo thì cả hai đồng thờ lui binh hòa giải.
Bây giờ Mị Nguyệt đang ngồi yên ổn trong lòng Mộc Hân còn Uyển Phượng thì đang cẩn thận chải chuốt mái tóc dài của nàng. Tuy nhiên ánh mắt Mị Nguyệt vẫn tràn đầy lửa giận mà nhìn tên nam nhân đang cười trước mặt.
- Thật không ngờ tiểu miêu nhà ta lại lợi hại như vậy a.
- Hứ lão nương hiển nhiên là lợi hại rồi. À... Ai thèm làm tiểu miêu của ngươi hả tên người hầu kia.
- Ồ vậy à. Chắc ta nhớ nhầm. Haiz! Không biết trước kia ai thường làm nũng ta vậy nhỉ!??
Mị Nguyệt nghe vậy thì mặt mo cũng đỏ bừng, cúi đầu ngượng ngùng không thôi. Thật là mất hình tượng mà, tại sao lúc trước nàng lại thích cho hắn mát xa như vậy cơ chứ. Không! Chắc chắn là tên kia dở trò nếu không tại sao một vĩ nhân như nàng lại sa đọa như thế đc! Đúng chắc chắn là thế rồi. Thế là Mị Nguyệt lại tìm cho mình một lý do để thoái thác cho sự dễ dãi của mình.
Thấy tiểu miêu ngượng chín mặt không nói đc gì thì Hắc Vũ càng đắc ý hơn đang định mở miệng nói tiếp thì đã thấy cái nhìn sắc bén như dao của thê tử thì hắn cũng đành ngậm miệng lại.
-Mị Nguyệt tỷ tỷ à những điều tỷ nói là thật sao. Thật sự là có cách giải chứ!!
- Hứ!! Muội nghĩ ta là ai chứ. Miêu Hoàng này nào nói dối bao giờ.
Nói xong, nàng ngay lập tức đứng bật dậy quay mặt về phía Mộc Hân. Nắm lấp hai tay nàng. Cả hai người bắt đầu khoanh chân lại tay đối tay. Từ từ bao quanh Mộc Hân nổi lên một đoàn hắc khí mỏng manh như những làn sương mờ ảo. Còn Mị Nguyệt cũng xuất hiện vài đoàn hắc khí nhưng bọn chúng lại tụ tập về phía sau lưng nàng mà hóa thành một đầu hắc miêu. Chỉ thấy đầu hắc miêu đó há miệng hút lấy làn sương đen bao phủ Mộc Hân, chẳng mấy chốc là chúng đã tan biến hết.
Khí tức vừa khôi phục của Mị Nguyệt cũng vững chắc thêm vài phần, còn Mộc Hân thì thấy đã ổn định nhiều. Có thể thấy hắc khí đó rất tốt cho Mị Nguyệt. Hắc Vũ ở một bên nhìn cảnh tượng này, không biết tại sao khi hắc khí bao quanh hai nàng xuất hiện, trong tiềm thức hắn bao trùm một cỗ khát vọng khó tả, nó thôi thúc hắn không ngừng, nó kéo hắn tiến đến mà ăn mà xơi tái hai đoàn hắc khí đó. Cũng may rằng cảm giác đó không mãnh liệt lắm nếu không có khi hắn đã lao đến thật.
Mị Nguyệt khi thi thuật xog, từ từ mở ra đôi tú mục. Nàng thấy Hắc Vũ đang nhìn về phía này chằm chằm thì ko khỏi hả hê mà nhìn hắn:
- Sao hả?? Có phải rất muốn bổn hoàng cứu chữa không??
Hắc Vũ như vô ý thức mà gật đầu.
Thấy vậy, Mị Nguyệt ngoắc ngoắc ngón tay đầy khiêu khích mà nói:
- Làm người hầu cho lão nương, ta sẽ giúp ngươi..
- Đồ không ngực!!!
Mị Nguyệt lại chưa nói hết câu đã bị Hắc Vũ ném hẳn một câu như vậy vào mặt. Dõ ràng là hắn đang trêu nàng mà. Hỏa khí vừa mới hạ xuống bây giờ lại bùng lên.
- Tên chết tiệt, ngồi đấy mà chờ ma khí ăn mòn linh hồn mà chết đi. Có năn nỉ cũng mơ lão nương giúp ngươi.!!!
- Haiz!. Thôi ta cũng đành chấp nhận số phận vậy!!
Vừa nói Hắc Vũ vừa trưng ra bộ mặt " thôi ta cũng đành..".Trong tay hắn thì chẳng biết lúc nào xuất hiện một mảnh cổ ngọc cũ nát. Nghịch qua nghịch lại trên tay. Mặt đầy tiếu ý mà nhìn Mị Nguyệt đang phồng má tức giận bừng bừng.
Mị Nguyệt khi nhìn thấy miếng ngọc trong tay Hắc Vũ thì không khỏi thầm mắng hắn vô sĩ. Mộc Hân và Uyển Phượng ở ngoài nhìn không khỏi thầm than.
" Chẳng nhẽ hai người này kiếp trước là chó với mèo hay sao mà hay thich trêu nhau vậy"
Sau một hồi suy đi tính lại, đắn đo hàng chục giây thì cuối cùng Mị Nguyệt cũng đành cắn răng quay sang Hắc Vũ nói:
-Tên hắc cẩu kia đưa hai tay của ngươi đây!!
Hắc Vũ thấy nàng lui hàng thì không khỏi càng đắc ý hơn. Rốt cuộc thì cả hai người lại đối tay nhau. " Tên đáng chết, nếu ta lấy đc đế quyết thì biết tay với lão nương". Mị Nguyệt không khỏi oán thầm hắn vài câu.
Nàng thôi nhìn Hắc Vũ đầy sát khí mà bắt đầu vận công đọc khẩu quyết. Như vừa rồi, sau lưng Mị Nguyệt lại xuất hiện một đầu hắc miêu. Tuy nhiên bận này tình trạng của Hắc Vũ lại khác hoàn toàn so với Mộc Hân. Sau lưng hắn bây giờ là những đám hắc vân dày đặc gần như bao trùm cả một khoảng không trong hang. Nhiệt độ bên trong giảm xuống nhanh vô cùng.
Bên cạnh đó trong hắc vân còn ẩn hiện vài tia huyết khí tanh nồng, sát khí bắn ra tứ phía. Thấy vậy ngay lập tức Mộc Hân dùng linh lực thi triển một lớp phòng thủ cản lại những tia sát khí.
Dần dần phía hắc vân phía sau Hắc Vũ bắt đầu biến hóa. Chúng tụ thành một khối từ tuqf hình thành một đầu ma lang dữ tợn. Hai mắt đỏ lòm, nhe nanh múa vuốt như trực nuốt chửng mục tiêu trước mặt. Nó to vô cùng, hắc miêu sau lưng Mị Nguyệt có khi chỉ ta bằng đầu người trưởng thành nhưng con ma lang này lại còn to hơn cả người Hắc Vũ. Nó không hề phiêu miểu trong không khí mà nó như một con ma lang bằng xương bằng thịt bước trên nền đất bao bọc lấy Hắc Vũ ở bên trong.
Bỗng chốc Hắc Vũ đang nhắm mắt cũng từ từ mở mắt ra. Một đôi mắt đỏ ngầu đầy ma tính, mái tóc đen dài của hắn tung bay trong không khí. Khuôn mặt từ từ biến đổi. Miệng hắn há ra để lộ đôi răng nanh đang từ từ dài ra, Đôi tai bị bao trùm bởi mái tóc dài, trên đỉnh đầu một đôi tai sói đang từ từ hiện lên. Lông thú đen đang dần dần bao lấy khuôn mặt hắn. Đầu ngón tay móng vuốt dai ra nhọn hoắt.
Cả hang động như rung chuyển không ngừng vì Hăc Vũ. Tất cả Ma thú trong Huyền Vũ Lâm sợ hãi khôn cùng mà chạy loạn khắp nơi. Mị Nguyệt trước mặt hắn toàn thân không khỏi run rẩy.
.....
Uyển Phượng thấy cảnh tượng đó thì không khỏi cả người run rẩy mà nép mình trong lòng Mộc Hân.
-Tỷ tỷ Vũ huyng làm sao vậy. Muội sợ quá!!.
Mộc Hân nhìn thấy cảnh tượng không tin đc vào mắt mình:
- Chẳng nhẽ là " Hồn Thú Hóa Thân", nhưng chàng mới là Dung Linh trung kỳ mà...
Mộc Hân không khỏi thốt ra như vậy. " Hồn Thú Hóa Thân", một tuyệt kỹ mà bất kì Hóa Thân tu vi lão quái nào cũng phải học được. Khi xưa nàng từng thấy sư phụ mình thi triển một lần. Khi đó người mới có tu vi Nguyên Anh Hậu kỳ, hóa thân xong sư phụ nàng chiến Hóa Thân sơ kỳ lão quái hòa nhau. Mới có Nguyên Anh hậu kỳ mà đã làm đc vậy thì phải gọi là thiên tài khó thấy. Nhưng mà Hắc Vũ thậm chí Kim Đan chưa đến. Chưa thức tỉnh Hồn Thú thì làm sao thi triển đc.
Mộc Hân thấy Hắc Vũ như vậy thì rung động ko thôi. " Nhưng tại sao lại không giống sư phụ a, nhìn chàng có vẻ đang rất thống khổ."
Chẳng biết tại sao thấy hắn như vậy lòng nàng đđau khôn cùng.
- Hắc Vũ, chàng không thể làm như vậy, mau dừng lại!!!
Bỗng Mộc Hân khiếp sợ hét lên.
.............
Mị Nguyệt bây giờ cảm giác khổ không thôi. Cả người nàng run rẩy không ngừng. Nàng chưa bao giờ cảm thấy khiếp sợ như vậy. Cả cơ thể nàng lẫn linh hồn đang run rẩy như đứng trước sức mạnh tuyệt đối.
Tư dưng đầu ma lang tiến gần đến Mị Nguyệt, nó nhe hàm răng nanh sắc nhọn từ từ mà đưa về phía hắc miêu đằng sau nàng như đang trực nuốt trửng nó vậy.
Mị Nguyệt cố dẫy rụa, nàng cố tránh thoát nhưng tất cả đều vô dụng. Nàng cảm thấy tử vong của mình gần hơn bao giờ hết, cho dù lần trước bị truy đuổi cũng không đáng sợ như vậy.
....
Nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
PHỤT!!!
Đang tình thế ngàn cân treo sơi tóc, bỗng Hâc Vũ hắn ho ra một búng máu, ma lang ngay lập tức tan biến thành hắc khí mà thu vào trong cơ thể hắn. Bề ngoài của hắn cũng dần trở lại như cũ. Mị Nguyệt cuối cùng cũng có thể cử động, nàng ngay lập tức thu hồi song thù mà lùi lại phía sau đầy sợ hãi.
Chỉ thấy lông mèo và đuôi nàng dựng đứng sợ sệt vô cùng. Chân động của Huyền Vũ Lâm cũng dần biến mất, nhiệt độ trong hang động trở lại bình thường.
Mộc Hân và Uyển Phượng ngay lập tức lao đến chia nhau mà đỡ từng người một.
Mộc Hân chạy đến ôm Hắc Vũ. Sắc mặt hắn bây giờ tái nhợt vô cùng nhưng có vẻ ý thức vẫn còn. Nàng vội vàng nhét vào miệng hắn viên đan phục sức. Vận chuyển linh lực mà giúp hắn phục sức.
Hắc Vũ được Mộc Hân hỗ trợ khí sắc dần dần chuyển biến tốt lên. Nghĩ lại vừa rồi mà hắn không khỏi lạnh run người. Khi Mị Nguyệt vừa hóa hình xong, nhận thấy trong cơ thể của Mộc Hân và hắn có ma khí gậy hại nê mới đề nghị giúp hai người. Nào có nghĩ đến vì việc đó mà Mị Nguyệt suýt mát mạng.
Hắc miêu vừa rồi sau lưng Mị Nguyệt không phải cái gì khác mà chính là linh hồn nàng. Nếu vừa rồi mà bị ma lang ăn mất đồng nghĩ với việc nàng chết không thể nghi ngờ.
.................
Trong khi Hắc Vũ đang nghỉ ngơi thì ở trung tâm khu vực thứ 7, trong một gian phòng cổ kính tráng lệ trang hoàng vô cùng uy nghi. nền đất là một trận pháp rộng lớn. Giữa trung tâm là một cột đá cao ngang eo người, bên cạnh đứng một tên thanh niên bạch y, vẻ mặt tuấn tú nhưng đầy nét gian xảo. Vẻ mặt của hắn bây giờ cũng khiếp sợ không thôi.
Vừa rồi biến hóa của Hắc Vũ đã làm cả khu rừng này trấn động.
Những yêu thú cấp thấp thì chạy tán loạn không ngừng, bọn câp cao hơn thì sợ run cầm cập. Mà tên thanh niên bạch y này là người cảm nhận rõ nhất. Từ sâu trong linh hồn, hắn cảm thấy kính sợ.
Không! Không thể có truyện đó!. Hắn là Cốt Hoàng. Bá chủ của Huyền Vũ Lâm này làm sao có thứ gì trong đây có thể làm hắn sợ đc chứ. Điều đó quá vô lý, chắc hẳn chỉ là do chấn động của phần trung tâm Huyền Vũ Lâm mà thôi, nhưng mà tại sao hắn lại cảm thấy nó xuất phát từ dìa khu rừng chứ.
Nhất định phải tìm hiểu. Nhân tiện bắt luôn con mèo cái đáng chết kia luôn.
Nghĩ xong hắn ngay lập tức đặt tay lên cột trụ ở trung tâm. Vận chuyển linh lực cuồn cuộn rót vào trong đó. Trận pháp dưới nền nhà bắt đầu sáng lên. Nó lan tỏa ra khắp khỏi căn phòng. Lan ra tận khắp khu rừng. Nhưng bỗng chốc nó bị dừng lại.
Bạch y thiếu niên thấy vậy không khỏi tức giận. Cố gắng làm lại nhưng kết quả cuối cùng vẫn không thể tiếp tục.
- Là ai! Cái gì đã xảy ra!. Tại sao ta chỉ có thể phá giải cấm chế của khu vực thứ 1, 2 và thứ 3. Rốt cuộ đã xảy ra chuyện gì
Tên thanh niên đứng ngẫm nghĩ một lúc. Bỗng hắn vận linh lực, phía sau hắn xuất hiện một đầu bạch xà nhỏ. Hắn đưa tay bứt từ bạch xà ra một sợi khí nhỏ. Miệng đọc khẩu quyết. Sợi khí đó nhanh chóng hóa thành một tên thanh niên y hệt hắn. Có khác phải chăng chỉ là tu vi của hắn chỉ có Kim Đan Đ
đỉnh phong.
Tên thanh niên mới xuất hiện ngay lập tức hóa thành bóng trắng, vô tung mà bay đi. Người còn lain thì không khỏi nở nụ cười âm hiểm gian xảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.