Hắc Vũ Chi Lâm

Chương 29: Liệu nó có đúng hay sai!!




Mộc Hân bây giờ thật sự trông vô cùng khả ái, với vẻ đẹp của nàng cùng với biểu hiện bây giờ thì thật sự chẳng khác nào một tiểu cô nương đôi mươi. Nàng hai tay che miệng mình nín cười, đôi mắt đẹp nhắm nghiền, cố gắng kiềm chế không phát ra tiếng. Nàng bây giờ nào có phong phạm của một lão quái 300 tuổi.
Nhìn Mộc Hân trước mặt, Hắc Vũ đầu đầy hắc tuyến, hắn thật sự không biết nói gì hơn nữa. Hắn lo đi lo lại một hồi hóa ra là lại nằm trong trò đùa của nàng. Nhưng ít nhất hắn cũng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Tâm trạng bây giờ rất tốt. Nhưng mỗi tội nhìn thiếu nữ trước mặt hắn không khỏi trong đầu xông nên một trận hỏa muốn hảo hảo giáo nàng.
Nghĩ là làm luôn, chỉ thấy Hắc Vũ bất chợt lao đến chỗ Mộc Hân đẩy xô nàng ngã trên thảm cỏ. Hành động của hắn chẳng khác gì một lão sói già tấn cong chú cừu non.
Á!!
Bất chợt bị tấn công, Mộc Hân chỉ kịp kêu thất thanh một tiếng mà ngã nhào trên đất không kịp nói gì thì đã vang lên một trận tiếng cười.
- Hahaha... Đừng mà..ha haha... tha cho tỉ.. haha.. a nhột quá đừng mà!!
Thế là hai đôi sắc thủ của Hắc Vũ đang ở hai bên eo nàng xoa nắn làn da min màng tiện thể chọc lét cho Mộc Hân cười không ngừng. Cả hai cứ lăn qua lăn lại trên thảm cỏ mà lô đùa chẳng khác nào đôi tình lữ. Nhưng cũng khổ thân mấy cây thảo dược, bọn chúng vốn là thảo dược cấp 4 cấp 5 mà ai nhìn cũng nóng mắt nhưng số phận bây giờ chỉ đầy nằm nât bét trên đất tạo chỗ cho cặp đôi của chúng ta nô đùa.
Sau một hồi vật lộn không ngừng cuối cùng cả hai mới ngừng lại thở hổn hển mà nhìn nhau.
Mộc Hân nằm dài trên nền cỏ, mái tóc dài tỏa ra hai bên, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, khóe mắt còn vương đôi giọt lệ, ngực thở phập phồng làm đôi nhũ phong cao ngất của nàng dung động không ngừng, đôi môi đỏ mọng thở ra từng làn hương thơm như lan, thêm bông hoa đỏ rực đc hắn vài lên mái tóc của nàng làm tôn nên vẻ đẹp hiếm có. " Nàng thật mỹ lệ làm sao". Đó chính là suy nghĩ của Hắc Vũ ngay trong đầu lúc này.
Hắc Vũ đang chống tay hai bên vai cuat nàng. Mái tóc dài đuôi ngựa đen tuyền vắt sang một bên vai, Đôi hắc nhãn nhìn nàng không rời, miệng hắn không nhừng phả ra từng khí tức nam tử vững mạnh. Mặt cả hai người cách nhau chưa tới một gang tay. Từng làn hơi thở của cả hai chẳng khác nào liều thuốc kích thích mãnh liệt làm tim cả hai loạn nhịp.
" A.. sao hắn lại hút hồn như vậy chứ, tại sao ta lại không ra tay giết hắn chứ? Là vì tiểu My sao? Không! Không phải!?. Chẳng lẽ ta lại thích hắn rồi sao? Nếu không phải tại sao con tim ta lại loạn nhịp như bậy? Thật là loạn quá. Khuôn mặt hắn sao lại anh tuấn vậy, đôi môi đó sao mà cuốn hút.."
Mộc Hân càng nghĩ lại càng loạn. Nàng biết mình và hắn là không thể nhưng con tìm vẫn loạn nhịp vì hắn. Nàng và hắn tu vi cách nhau quá xa, tuy vậy đó chỉ là một phần. Thực chất vị chí của nàng trong tông môn rất nhạy cảm làm cho quan hệ của cả hai sẽ thật loạn. Nhưng tai sao trái tim này của nàng lại không nghe theo lý trí vây. Trái tim này của nàng đã xa đọa rồi. Nó đã xa vào hố sâu của ái tình. Chẳng biết làm sao, đôi mắt mê hồn của Mộc Hân từ từ nhắm lai, đôi môi đỏ mọng ngọt ngào đưa ra như đón chờ một sự xâm chiếm mãnh liệt.
" Nàng thật mỹ a, như sự ngượng ngùng của ánh bình minh ban mai, như ngọn lửa hồng bé nhỏ soi rọi trong đêm tối. Thật sự chỉ muốn làm người ta chiếm hữu lấy nàng. Nhưng ta và nàng liệu có thể, thực lực của hai ta cách xa nhau như vậy liệu có đc..!
Hừ!! Không đc thì sao chứ! Chẳng nhẽ ta sẽ mãi chỉ yêu kém như vậy!?
Không! Không! Muốn hay không là do ta định đoạt.
Có chết cũng phải làm bằng đc. Dù chết một lần nữa với ta thì có sao!!
Ta sẽ chiếm lấy nàng bằng mọi giá!!!"
Ánh mắt của Hắc Vũ chỉ trong một lúc mê mang, đã bắt đầu kiên quyết hơn. Hắn muốn chiếm hữu! Phải, Hắn muốn chiếm hữu lấy thiếu nữ trước mặt này. Nàng tu vi hơn hắn thì có sao chứ, nàng có chức vụ gì thì có sao chứ dù cho nàng là tông chủ Ninh Hải Tông thì hắn cũng phải chiếm lấy nàng cho bằng đc. Vì từ giờ phút này, hắn đã nhận định nàng sẽ là thê tử của hắn rồi.
Hắc Vũ nhìn kiên quyết vào khuôn trăng trước mặt mình, nhìn vào đôi mắt nhắm nghiền đầy mê hoặc, nhìn vào đôi môi đầy quyến rũ.Không còn e ngại gì nữa. Hắc Vũ hung hăng tấn công đôi môi nàng, hắn mạnh bạo công phá hàm răng ngà ngọc, tiến công không ngừng bắt giữ lấy chiếc lưỡi đinh hương đầy nhu nhuyễn. Cả hai như con linh xà chậy loạn không ngừng trong miệng hai người. Cả hai không ngừng tham lam hút lấy mật ngot từ đối phương. Đôi tay thon dài của Mộc Hân gắt gao ôm lấy cổ hắn. Hai tay Hắc Vũ đang không ngừng du tẩu trên người nàng. Từng đường cong, từng làn da nhãn mịn đều đc hắn sờ qua. Thậm chí Hắc Vũ còn vận dụng Thái Âm Chỉ khi du tẩu trên người nàng.
Cả hai hôn nhau không chịu tách rời, hai người lại lăn lộn không ngừng trên mặt đất. Lúc thì ta trên nàng dưới, lúc thì ta dưới nangc trên. Chẳng biết từ lúc nào quần áo của cả hai càng ngày càng ít dần, Từng mảy vải tung bay trên không như những cánh hóa rơi lả tả. Chẳng mấy chốc cả hai người đã gần như chẳng còn gì che thân.
Đôi sắc thủ của Hắc Vũ vẫn du tẩu khắp nơi. Khi thì chiếc eo thon mảnh khảnh, khi thì là bờ mông căng tròn mềm mại, thậm chí là gò bồng đào săn chắc của nàng. Dưới tác dụng của sự kích thích da thịt, khí tức nam tử mạnh mẽ, mùi vị cấm kỵ mê luyến của tình yêu, Mộc Hân như vong ngã mà hùa cùng với hắn. Đến khi nàng ý thức đc lại thì cả hai đã trần như nhộng.
Nhưng chẳng đc mấy chốc đôi tay Hắc Vũ nhua tiêm chất kích thích vào người nàng, Khiến cho cả cơ thể nàng khô khốc khó nhịn, nàng muốn toan dùng pháp lực xua tan đi cảm giác đó. Nhưng dần đân kết hợp với thế công mãnh liệt của Hắc Vũ, cả người nàng như nâng nâng trên tầng mây.
Bỗng chỉ thấy Hắc Vũ dừng lại, đôi môi của cả hai tách rời ra đầy lưu luyến. Ánh mắt nàng mê man nhìn hắn. Bây giờ ánh mắt của Hắc Vũ tuy tràn đầy dục vọng nhưng vô cùng kiên nghị, nhẫn lại. Tuy long thương của hắn đã đợi sẵn trước u cốc của nàng nhưng Hắc Vũ vẫn không có tiến thêm bước nữa. Hắc Vũ đang chờ! Chờ, sự chấp thuận của nàng.
Với nữ nhân mà hắn yêu mến, Hắc Vũ muốn các nàng tự nguyện dâng hiến cho hắn. Hắn muốn cả cơ thể cũng như tâm hồn của các nàng. Hắn tôn trọng nữ nhân của mình. Vì đối với một kẻ vốn cô độc như hắn, các nàng chính là ngọn lữa tia sáng mang đến cho hắn ấm áp và tình yêu thương. Hắn đã từng mất nên hắn mới hiểu đc sự quý trong của nó. Hắn đã từng khao khát hơn chục năm trời. Tuy đối với tu sĩ thì 10 năm chẳng đáng bao nhưng mà đối với hắn hơn 10 năm đó chính là một bài học quý giá, nó cho hắn biết đc tình yêu thương nó quý giá dường nào. Vì vậy hắn sẽ không để ai mất đi, không để ai rời xa hắn nữa.
Hắn sợ cô độc.
Nên hắn muốn chiếm lấy nàng, muốn các nàng là của riêng hắn, muốn các nàng là mái ấm của hắn.
Mộc Hân lại ngẩn ngơ mà nhìn lấy hắn. Trong đôi mắt đó nàng nhìn thấy sự chờ đợi của hắn.
" Haiz, liệu thế này có phải là đúng đắn. Liệu hai ta có thể đc không. Rồi cả hai sẽ đi về đâu chứ?. Liệu ta có xứng đáng đón nhận nó hay không..
.....
.....
.. Liệu nó có đánh giá? "
Đang do dự thì nàng như thấy đc điều gì đó trong mắt hắn.
Đó là nỗi sợ hãi, sự tang thương ẩn sâu trong ánh mắt khó có thể thấy. Nhưng nó lại ẩn chứa một ngọn lửa quyết tâm.
Đã xảy ra chuyện gì với hắn mà có thể khiến một thanh niên 18 tuổi như hắn có đc ánh mắt như vậy. Liệu hắn đã trải qua những gì mà khiến nó đầy thương cảm đến thế...
Chẳng biết bao lâu, Mộc Hân từ từ đưa đôi môi mềm mại kề vào tai Hắc Vũ, đôi môi nàng phả vào từng tiếng nói, từng hơi thể kích phát con mãnh lang trong nhười hắn.
- Chiếm lấy thiếp đi!!
Chỉ bốn từ đơn giản còn hơn ngàn liều thuốc. Hắc Vũ không hề chần chừ gì nữa. Long thương dứt khoát mạnh mẽ mà cũng đầy nhẹ nhành xâm chiếm u cốc tuyệt mỹ. Nó xông phá khai khẩn từng tấc từng tấc. Đầu long mãnh liệt công phá bức tường cuối cùng.
A!!!!
Một tiếng kêu thánh thót vang lên như vui mừng cho sự xâm chiến thành công của long thương. Từ nơi u cốc, một dòng máu đỏ từ từ nhỏ giọt xuống. Dòng căm lộ đã dxc khai phá, tứng đợt nước kết tinh mỹ diệu từ nới kết hợp hai người bắt đầu chảy ra.
Long thương không ngừng xông pha. Nó ra vào liên tục trong hang động, chạm đến tận đáy cùng của u cốc, khai thác những dòng mật thủy không ngừng.
Đôi môi của cả hai lại dán chặt với nhau. Bàn tay ngọc ngà của nàng ghim chặt từng vết móng tay nên tấm lưng rắn chắc của Hắc Vũ. Đôi tay hắn đang xoa nắn không ngừng cặp tuyết phong ngạo nghễ của nàng, hắn kích thích tất cả các bộ vị mẫn cảm của Mộc Hân, thi thoảng hắn lại đổi một tư thế. Nhưng dưới hạ thể và đôi môi của cả hai chưa bao giờ tách ra.
Ta chỉ có thể nghê thấy tiếng kêu mê hoặc nho nhỏ phát ra cùng tiếng hừ nhẹ. Hắc Vũ muốn cho nàng tận hưởng khoái hoạt tận cùng của tình yêu và dục vọng. Hạ thể của Hắc Vũ không ngừng di chuyền. Đôi chân thon dài của Mộc Hân cuốn chặt chẽ lấy hông hắn đang không ngừng dùng sức mà phối hợp. Cả tầm trí nàng như u mê. Dù cho có là một cao thủ Nguyên Anh đi nữa cũng không thể thoát ra đc. Nàng không ngừng kêu nên trong tâm trí mình
" Yêu thiếp!!
Yêu thiếp đi!!!
Hãy yêu thiếp nhiều nữa vào!!
Hãy để thiếp thuộc về chàng!!
Hãy để thiếp chìm vào mộng!!
Để tâm hồn hòa vào tình ái
Để cơ thể ta phải mê say
Cho cuộc tình này vĩnh cữu
Cho giấc mộng này vĩnh hằng!! "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.