Hạc Tiên Vân Tán, Tử Lí Đào Sinh

Chương 7: Vân Điềm- Quái giữ động




Giữ bầu trời xám xịt, mây đen phủ kín, quây thành hình xoắn ốc, thỉnh thoảng thiên lôi lại đánh vài nhát, rạch một đường chết chóc xuống bên dưới, cùng tia chớp lóe sáng, khiến không khí xung quanh trở lên lạnh lẽo và heo hút. Đấy là nơi hoa dược chỉ có thể sống được, âu cũng là nơi chẳng kẻ nào dám đặt chân tới.
Sẽ chẳng ai biết được, từng có vị thượng tiên vì muốn cứu nữ nhân của mình mà liều mạng tới đây tìm hoa dược chỉ, kết quả một đi không trở lại, đến một chút tiên khí cũng chẳng còn, hồn bay phách tán bốn phương.
Sóng vẫn đánh dữ dội vào bờ, như muốn nuốt chửng mỏm đất nhô lên trước mặt nó. Gió thì rít lên từng đợt, tựa như tiếng hét ai oán từ dưới địa ngục vọng về. Phía xa xa chân trời, có một vầng hào quang lấp lánh đang tiến lại. Vân Điềm đôi chân dẫm nhẹ lên thanh Chỉ Thiên, dùng pháp lực điều khiển hướng đi của nó. Nàng rất hiếm khi sử dụng thần khí để làm phương tiện di chuyển. Chẳng qua, âm khí ở Động Đình Quang quá nặng, phàm, cân đẩu vân không thể vào nổi, nên nàng mới phải đem bảo bối ra dùng.
Hắc phong thổi vù vù, điên cuồng gào thét bên tai. Thỉnh thoảng lại khiến thanh Chỉ Thiên của nàng rung lên, mất phương hướng. Đây quả thực là nơi không phải ai cũng đặt chân tới được.
Phải khó khăn lắm, tiên và rắn mới đặt chân xuống đất an toàn. Bốn bề xung quanh u ám, cỏ cây không lấy nổi một chút diệp lục, trơ trọi vỏn vẹn hai màu, xám đen. Rực rỡ nhất cũng chỉ là loài mẫu đơn có màu tím than. Loài cây chủ yếu ở đây là loài dây leo, mình mọc đầy gai nhọn, thành từng bụi, cản bước kẻ đặt chân đến đây. Mới đi được một đoạn, mà tấm áo lụa xanh mướt của Vân Điềm đã rách quá nửa, như sợi nơ cột tóc, te tua bay trong gió.
" Nơi này quả là không nên ở lâu!"
Vân Điềm nói với bạch xà đang thoi thóp trong giỏ. Chẳng cần biết nó có nghe thấy hay không. Chỉ cần nỗi sợ hãi vơi đi một nửa đã là may rồi.
" Ngươi gắng chịu một chút. Sẽ sớm tìm được hoa dược chỉ!"
Vân Điềm tự ngẫm, chẳng hiểu sao nàng phải giúp đỡ một con bạch xà tầm thường này. Lẽ nào, xuất phát bởi lòng từ bi của bậc thánh nhân giành cho sinh linh nhỏ bé chốn phàm trần này chăng. Vân Điềm coi đó là lí do, nên lòng lại càng quyết tâm cứu bạch xà một mạng. Dẫu sao, gia gia đã từng răn dạy, không nhất thiết phải pháp lực cao cường, tu vi thâm hậu mới là tiên. Làm tiên phải đặt chữ " Tâm" lên đầu đứng song song với lòng từ bi. Khi ấy mới là một vị tiên thực thụ.
Động Đình Quang chẳng khó để tìm ra. Vượt qua hai ngọn núi, phía trước đã là hang động rộng lớn, sâu hoắm, phía bên trên, lôi đánh xuống từng quả, khiến đỉnh động chốc chốc lại cháy lên như khói bếp tỏa ra trong làng Mộc Nha mỗi chiều tà.
Điều này khiến Vân Điềm không những không sợ, trái lại còn cảm thấy ấm áp quen thuộc như ở nhà.
Thượng tiên trên Cửu Thiên từng truyền tai nhau nói rằng, đường vào động Đình Quang còn khó gấp ngàn lần khi lội qua dòng Vong Xuyên. Ấy vậy, ngoài không khí u ám ra, chẳng còn gì đâng sợ. Mới cách cửa động hơn mười bước chân, rắn bạch đã từ trong giỏ chui ra, thè cái lưỡi đỏ au máu, hai con mắt gườm gườm đến đáng sợ, liên tục nhìn về phía trước. Vân Điềm lấy làm lạ, đặt giỏ xuống đất, ngồi xổm nhìn bạch xà:
"Có chuyện gì với ngươi vậy?'
'Đồ ngốc! Chạy mau.'
Có tiếng nói bên tai khiến Vân Điềm thoáng chốc giật mình, ngồi bệt ra đất, mắt liên tục đảo xung quanh, cảnh giác cao độ:
" Là ai?"
Xung quanh ngoài tiếng gió rít lên thì chẳng còn tiếng nói nào.
" Lẽ nào...là ngươi?"
Nàng hồ nghi nhìn con bạch xà trước mặt, chầm chậm tiến sát lại:
" Là ngươi nói phải không?"
Vân Điềm gặng hỏi nhưng cũng đồng thời nín thở chờ đợi con rắn trước mặt cất tiếng. Nó trườn ra khỏi giỏ tre, rướn cổ lên, nhưng vừa há miệng ra....
Ầm....ầm.......
Dưới mặt đất đất đột nhiên có tiếng động lớn, mảng đất mềm dưới chỗ nàng đang ngồi đột nhiên rung lên bần bật, rồi rung lắc dữ dội. Vân Điềm mất đà nằm bẹp xuống dưới, chiếc giỏ tre vì dư chấn, cũng lăn theo. Nàng vội vươn người ra tóm lấy nó. May sao, không bị lọt xuống kẽ nứt xung quanh.
Rồi cơn dư chấn ngày một lớn, cỏ cây xung quanh, bật cả gốc, để ra bộ rễ bám đầy đất cát. Theo đó là tiếng rú điên cuồng. Cái bóng nhỏ của Vân Điềm bỗng chốc hòa vào cái bóng lớn phía trước. Tim nàng như thắt lại một nhịp.
Nàng nắm chặt cái giỏ trong tay, mồ hôi trên lưng túa ra từng giọt, từng chút, từng chút một quay đầu lại, ngước mắt lên nhìn.....
" Grào....ào..!!!!!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.