Hắc Phong Thần Đạo

Chương 82: Đấu sư huynh




Trong rừng sâu vang lên từng tiếng xoàn xoẹt vun vút liên tục không ngừng nghỉ, tán cây ào ào xao động, hoa lá tán loạn khắp nơi.
Một thiếu niên trong tay cầm bạch kiếm dài ba xích không ngừng vung vẩy. Kiếm nhỏ gọn nhưng tiếng vun vút gây ra lại vô cùng chói tai như đang cắt phá không khí.
Thân hình hơi gầy, làn da hơi ngăm, gương mặt hơi bình thường, cả người có gì nổi bật, chỉ có đôi mắt là đáng chú ý một chút, một đôi mắt đẹp nhưng lại nhiều phần nữ tính được thừa hưởng từ dòng máu của người mẹ, thiếu niên này dĩ nhiên là Triệu Thiên Bình.
Hôm nay bỏ qua bế quan, nó tranh thủ một ngày rảnh rỗi chạy xuống núi luyện kiếm. Nó chọn được một địa điểm khá hợp, phần sườn núi phía bắc với một khu rừng phong trúc. Sở dĩ nó chọn nơi này vì hong trúc có lá rất hẹp và vô cùng nhẹ, phù hợp với yêu cầu luyện kiếm của Triệu Thiên Bình.
Trình độ dùng kiếm ở cơ sở có ba cấp bật cảnh giới, kiếm động lá bất động, kiếm động lá động và cuối cùng là kiếm động lá bất động. Nghe tên thì cấp đầu tiên với cấp ba là giống nhau nhưng bản chất hoàn toàn khác. Kiếm động lá bất động đầu tiên chỉ cảnh giới kiếm thuật của người bình thường, vung kiếm nhưng chẳng mấy uy lực, có thể đâm chém nhưng uy lực và tốc độ không đáng bao nhiêu. Cảnh giới thứ hai kiếm động lá động là trình độ của kiếm kĩ có uy lực, một kiếm vung ra có thể phong mang cuộn trào ảnh hưởng mạnh mẽ đến những thứ xung quanh. Đây là trình độ của võ giả.
Còn cảnh giới thứ ba kiếm động lá bất động thực chất lại vô cùng rộng lớn. Bất động vì bất cập, bất động vì tịch diệt, bất động vì ý niệm,…Cảnh giới này có vô vàng các hướng phát triển và không có hạn định nhưng có thể khởi đầu từ bất động vì bất cập, tức là không kịp động đậy. Đây là cảnh giới của cao thủ dùng kiếm thực sự và Triệu Thiên Bình đang luyện tập để đạt được mục tiêu này.
Một cái lá bình thường, với cực hạn kiếm thuật của Triệu Thiên Bình hiện giờ thì nó có thể chém đứt được, nhưng Phong trúc diệp lại quá nhẹ, chỉ cần chút gợn gió đã bị đánh bay, một lưỡi kiếm bình thường thì chẳng thể nào động đến nó được, tất nhiên là không kể đến cách khác như cầm lấy rồi chém.
Muốn một kiếm thật nhanh mà cắt đứt được phong trúc diệp thì kiếm tốc phải nhanh hơn cả gió mới được.
Nói dễ không dễ, nhưng nói khó cũng chẳng phải khó, vì chỉ cần luyện tập để không ngừng đột phá cực hạn bản thân là được.
Triệu Thiên Bình tập luyện với bốn cái còng nặng năm mươi cân đeo ở cổ tay và cổ chân, lại thêm thanh Huyền Trọng kiếm nữa thì người nó mang nặng đến mấy trăm cân, nếu không phải thân thể đã sớm rèn luyện tương đối khang kiện thì chắc chỉ có thể gãy xương.
Vung thanh kiếm nặng hơn ba trăm cân không phải chuyện đùa, kiếm lúc đầu có chút run rẩy nhưng dần dần cũng ổn định, Triệu Thiên Bình cứ như thế chăm chỉ nhắm vào phong trúc diệp đầy trời với những động tác lặp đi lặp lại, chém một vòng rồi vót chéo lên, sau đó thuận thế bổ mạnh xuống, kiếm chưa chạm đất thì lập tức rút lại với động tác cứa, khi kiếm đã vào thế thủ thì lập tức đâm ra với tốc độ cao nhất, sau đó lại huy kiếm chém một vòng, lặp đi lặp lại tuần hoàn bất tận. Tiếc rằng lá trúc lúc tung bay, lúc rơi rụng nhưng lại chưa hề bị kiếm cắt qua bao giờ, chứng tỏ tốc độ của Triệu Thiên Bình còn chậm lắm, mà tiến độ lại không nhiều.
Nhưng bản thân nó chẳng thấy chán nản vì thực ra nó cũng chẳng quan tâm, mọi tâm trí của nó lại chìm sâu vào diễn giải phân tích những thứ đúc kết trong Diễn thiên thế giới, cơ thể chuyển động lại thành vô thức.
Thật ra Triệu Thiên Bình cũng có chú ý đến cơ thể, cữ cách một khoảng thời gian nó lại lôi ra một bình rượu thuốc tôi thể rồi dốc hết lên đầu, cứ thể để rượu tự chảy ra rồi hòa trộn với mồ hôi rồi thấm nhuần vào từng thớ thịt đang hoạt động không ngừng.
Luyện kiếm trong vô thức nhằm nâng cao khả năng cơ thể và tăng cường cảm giác kiếm chiêu vô thức để tôi rèn bản năng chiến đấu, lại chìm đắm ý thức vào trận pháp, có thể nói lúc này Triệu Thiên Bình đang thúc ép bản thân đến cực hạn. Với người khác có thể là mệt mỏi nhưng với Triệu Thiên Bình lại có cảm giác thoải mái, vì tập trung tu luyện có thể quên đi những cảm giác đau đớn khó chịu khác từ trên thân thể và cả tinh thần.
Cứ như vậy, trong một góc rừng chẳng có ai, lá trúc cứ tung bay tán loạn mặc sức nó chặt chém. Trời sáng rồi đến tối, tối rồi lại sáng, trừ chút thời gian dành cho ăn uống ra thì nó chỉ dồn toàn tâm toàn ý vào luyện tập.
Cơ thể không ngừng được dược lực tẩm bổ, lại không ngừng thiêu đốt năng lượng để hoạt động cực độ, từng thớ thịt rung lên bần bật, không chỉ vì vận động mà còn vì đau đớn, nhưng Triệu Thiên Bình vẫn cắn răng kiên trì. Một chút đau đớn này chẳng có gì thấm tháp cả.
Thời gian lại trôi ra.
Bỗng nhiên…
Roẹt…
Một tiếng động khác lạ vang lên, Triệu Thiên Bình mở choàng mắt.
Trước mặt là hai mảnh lá cây chậm rãi rơi xuống. Nó nhanh chóng vung tay chụp lấy rồi xem xét. Hai phiến lá một lớn một nhỏ, mà mảnh nhỏ nhìn cũng không giống bị chém đứt mà giống như bị tướt ra vậy.
Triệu Thiên Bình ngửa cổ cười một tràng dài sảng khoái, không ngờ tiến bộ lại nhanh như vậy, mặc dù vẫn chưa thể một kiếm chém lá trúc làm hai nửa phẳng lì nhưng mới chỉ ba ngày mà thanh kiếm nặng nề của nó đã phá được lá trúc rồi, đây là tiến bộ ngoài sức tưởng tượng của nó. Điều này cho thấy việc thúc ép bản thân đến cực hạn quả thực có hiệu quả cực tốt. Có điều chuyện này cũng không phải đùa.
Triệu Thiên Bình có thể cảm thấy sự đau đớn khó chịu đã ở mức khủng bố, mặc dù bây giờ nếu muốn luyện tập tiếp thì nó có thể cắn răng bỏ qua nhưng nếu cứ vậy thì cơ thể có thể bị tổn thương, thậm chí là thương tật vĩnh viễn. Đã đến lúc dừng lại cho cơ thể nghỉ ngơi, cơ bắp được thả lỏng, như vậy mới thu được lợi ích lớn nhất, cũng coi như là một phần luyện tập.
Hơn nữa, còn phải chuẩn bị cho ngày mai, một trận đấu cực kì quan trọng, với chính Ngũ sư huynh Độc Cô Truy Dương.
Trong trận tứ kết trước gặp Tô Lan, Độc Cô Truy Dương dành chiến thắng. Dù Tô Lan được gọi là kỳ tài số một của ngoại môn, thậm chí là đạt thập nhất tinh nhưng kết quả thất bại quá dễ dàng khiến mọi người kể cả Triệu Thiên Bình phải bất ngờ vì thực lực trận pháp của Độc Cô Truy Dương. Sự am hiểu trận pháp cực kì sâu sắc, không chỉ là kiến thức mà còn là kinh nghiệm diễn luyện vô số lần.
Trận pháp do hắn bày ra không hề có sơ hở.
Hoặc có thể nói bản thân Triệu Thiên Bình với thực lực hiện tại, hoặc là cả lớp trẻ Lưu Vân Tông đều không đủ trình độ để tìm ra kẽ hở trong trận pháp của Độc Cô Truy Dương. Do vậy muốn vượt qua thì khó lòng mà dùng cách “giải trận”, phương án tối ưu chỉ có “đấu trận” mà thôi. Nhưng điều này có rủi ro cao hơn, nếu bất cẩn một chút thôi lực lượng sẽ bị tràn, lúc đó chắc chắn sẽ phạm quy.
Tuy khó khăn nhưng chẳng ngăn được sự hưng phấn của Triệu Thiên Bình, vì lần này nó chuẩn bị mang ra tinh túy mới nhất từ trận pháp của mình, đó là trận pháp bán tự nhiên. Loại trận với ưu thế tài liệu cần không nhiều nhưng lại có khả năng kích phát thiên địa đại thế khiến uy lực của trận pháp tăng cường không chỉ gấp bội.
Chỉ với một lần nhìn qua Huyễn trận che giấu trong rừng kia mà Triệu Thiên Bình thu được rất nhiều lợi ích, thôi diễn vô số lần, thử nghiệm thực tế cũng không ít, cuối cùng nó cũng có được chút thành tựu. Thật ra thu hoạch này còn có sự trợ giúp rất lớn từ Lưu Vân bí pháp mà Diệu Vân Sư tổ lưu lại.
Từ Lưu Vân bí pháp, Triệu Thiên Bình mới biết đến thiên địa chi lực, từ đó làm quen với đại thế tự nhiên rồi áp dụng vào trận pháp.
Lấy mây làm tài liệu chính, lấy hoa cỏ phụ trợ, lấy đại địa làm nền, lại bổ sung thêm vài tài luyện thủy hành tinh thuần, tạo ra một Vụ Ảo Thiên Lung Đại Trận có uy lực cực đại.
Nếu so sánh với Thiên Lung Đại Trận bình thường thì uy lực tăng gia tăng gấp ba lần, lại mang thêm đặc tính tự nhiên của Thủy nguyên tố khiến trận pháp không những khó phá hơn mà còn có khả năng tự phục hồi những tổn hao nhỏ, đây chính là điểm đáng sợ của đại thế tự nhiên. Mà bản thân Triệu Thiên Bình thậm chí chỉ là mới nắm bắt được mà thôi, nếu hoàn toàn nắm giữ đại nhiên chi thế thì với chỉ một cái nhấc tay đã tạo ra trận pháp mạnh mẽ như sấm vang chớp giật, bão táp mưa sa, chỉ thử tưởng tượng thôi mà Triệu Thiên Bình đã cảm thấy cực kì phấn khích.
Thực tế là trận pháp của Triệu Thiên Bình có uy lực vượt quá xa bình thường, nên khi Độc Cô Truy Dương bước vào trận thì cảm giác đầu tiên là không thể tin nổi. Nếu là bình thường gặp một trận pháp thế này bên ngoài hắn có thể tự tin phá giải được, nhưng tại Tam luận hội thì khác, hắn sẽ phạm quy ngay. Trận pháp bình thường bố trí bốn đơn vị hạ phẩm linh lực thì uy lực phát ra sẽ tầm sáu bảy đơn vị, xuất sắc nhất thì tám đến chín đơn vị là cùng, nhưng trận pháp trước mặt hắn, một cái Thiên Lung Đại Trận có chút biến hóa bình thường sẽ phát huy tầm sáu đến bảy đơn vị uy lực, nhưng đằng này lại phát huy ra hơn hai mươi đơn vị uy lực, bảo sao hắn không bối rối cho được.
Lúc đầu bản thân Độc Cô Truy Dương cho rằng trận pháp này phạm quy, nhưng ngẫm lại thì không có thông báo, nên chắc chắn là không phạm quy, như vậy chỉ có thể nói trận pháp này là thứ gì đó khác xa so với kinh nghiệm của hắn.
- Thiên Lung Đại Trận tại sao lại có thể phát huy đến mức độ thế này, thật vô lý…Chẳng lẽ…là do những biến hóa kia sao?
Độc Cô Truy Dương vừa cảm nhận trận pháp vừa tìm hiểu nguyên nhân, nhưng hắn mãi chẳng tìm ra manh mối. Điều duy nhất có thể làm là đợi thời gian kết thúc, hoặc là…liều mạng phá một lần, dù thua cuộc nhưng trong lúc phá trận có thể hiểu rõ nguyên nhân một hai. Hắn không thể thua một cách không minh bạch như vậy được.
Độc Cô Truy Dương vừa nghĩ vừa cười khổ, tên tiểu sư đệ kia chỉ vài tháng trước mới tập tành bước vào con đường trận đạo mà bây giờ đã khiến bản thân cảm thấy bất lực, thật không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc nó làm cách nào?
Hắn vừa cảm thán, vừa tò mò, lại không nhịn được mà uể oải trong lòng. Bản thân vốn rất tự tin về trình độ trận pháp của mình, thậm chí dù tiểu sư đệ có tạo nghệ huyễn trận kinh người nhưng những trận pháp trước đó Triệu Thiên Bình đưa ra hắn đều tự tin có thể hóa giải được, nhưng trận trước mắt này lại làm hắn dâng lên cảm giác bất lực tột độ.
Chẳng lẽ hắn vô duyên với trận pháp quán quân như vậy sao, kỳ trước gặp chướng ngại tâm lý mà thua, lần này lại thua dưới tay một quái thai như vậy, hắn thật sự không cam lòng, hắn không thể thua dễ dàng như vậy.
Nhưng tìm hiểu mãi, tính toán mãi Độc Cô Truy Dương vẫn không nhận ra những biến hóa khác thường kia là gì, thật sự không có một chút manh mối.
Điều này chỉ trách gã không được may mắn, ít nhất là không may mắn như Triệu Thiên Bình.
Bản thân nó khi lần đầu tiên gặp ảo trận dạng này vốn dĩ không thể phá giải, thậm chí trình độ lúc đó của nó thật chẳng ra gì. Nhưng nó lại có truyền thừa Mộng cảnh đạo thuật của bà lão Cổ thụ. Mà cấp bậc của Mộng cảnh đạo thuật lại cực kì cao, là thuật nắm giữ tự nhiên chi đạo cho mình sử dụng chứ không còn là mượn tự nhiên chi thế nữa, nó ở một đẳng cấp hoàn toàn khác nên Triệu Thiên Bình có thể dựa vào tìm hiểu nó mà dễ dàng phát giác ra ảo trận kia, từ đó mà lần mò về trận pháp bán tự nhiên.
Có thể nói để Triệu Thiên Bình đạt được thành tựu trận pháp như hôm nay, Mộng cảnh đạo thuật đóng vai trò vô cùng quan trọng, cộng thêm sự thông minh và tính bất chấp cực khổ trong tu luyện, nếu không thì trình độ của nó chẳng thể so vì với Độc Cô Truy Dương.
Dù vậy Triệu Thiên Bình vẫn còn thiếu nhiều kinh nghiệm. Bằng chứng là dù nó hiểu về tự nhiên chi thế nhưng muốn phá giải trận pháp truyền thống của Độc Cô Truy Dương lại chẳng chút dễ dàng.
Định Thần Trận, là khốn trận cao cấp lợi hại và khó bố trí, nhưng Độc Cô Truy Dương lại bày ra không chút tì vết. Trận pháp này mang tên Định thần nhưng chẳng đơn giản như vậy, mà nó khóa hoàn toàn tất cả cử động của kẻ xâm nhập. Thậm chí chỉ xém chút nữa Triệu Thiên Bình đã bất tỉnh mất ý thức, may mắn là ý chí nó vốn cực kì kiên cường, lại thêm quá trình ma luyện cực khổ mà cuối cùng còn giữ lại chút ý thức điều khiển bản thân.
Một chút ý thức lại đánh thức được một chút cảm giác của tứ chi, rồi từ đó thông qua linh lực trong kinh mạch mà đánh thức dần tất cả các cơ quan, từ đó mà lấy lại cử động. Nhưng trận pháp không chỉ có như thế, nó không ngừng gia tăng khống lực nhằm kìm chế kẻ xâm nhập buộc Triệu Thiên Bình phải duy trì tiêu hao linh lực để di trì trí thức, điều đó khiến linh lực tiêu hao càng nhanh chóng, nếu cứ như vậy thì chưa đầy một canh giờ nó sẽ dùng quá bốn đơn vị hạ linh.
- Phải nhanh chóng phá trận.
Không những nhanh chóng phá trận mà phải hạn chế tối đa hành động để giảm thiểu tiêu hao linh lực.
Một tay nó đưa ra nắm lấy Bạch Gia Chi Tử rồi khắc lên mặt đất một đồ hình trận pháp kì lạ chừng một thước vuông, rồi sau đó nhanh chóng lấy một bình Hỏa tửu tưới vào, cuối cùng là cắm lên một cây Hỏa Vân Thảo. Tức thì Hỏa Vân Thảo lập tức bốc cháy, ngọn lửa nhanh chóng lan vào Tửu trận rồi bùng lên cực đại khiến Triệu Thiên Bình cũng cảm thấy chịu không nổi mà thối lui.
Tửu trận hóa thành hỏa trận, hỏa trận lại tụ tập dưới tàn tro của Hỏa Vân Thảo thành một hạt giống lửa, rồi như một quá trình trưởng thành sinh động, một cây Hỏa Vân Thảo bằng lửa lấy tốc độ cực nhanh mà lớn lên. Nhưng kích thước không phải nhỏ bé như lúc ban đầu, Viêm thảo lấy hỏa lực từ Hỏa trận mà bùng phát thành đại thụ chỉ trong chốc lát, đại thụ mỗi lúc một to, to gấp mấy lần Triệu Thiên Bình, đến khi nó cao vượt trên ba trượng thì bỗng dưng bùng nổ.
Định Thần Trận phá.
Viêm thảo lấy chính lực lượng của Định Thần Trận làm chất dinh dưỡng rồi quay lại phá trận, đây là thành tựu bán tự nhiên trận pháp của Triệu Thiên Bình.
Có điều bản thân nó hiện giờ cũng khá chật vật, vì để đảm bảo điều kiện chiến thắng mà Triệu Thiên Bình không làm ra che chắn gì nhiều nên bị hỏa bạo đốt cháy, may mà chỉ cháy một ít quần áo mà thôi, không đến nỗi nào.
Có điều dù đã phá trận nhưng nó không quá vui mừng. Trận pháp bán tự nhiên vẫn có chút khó khống chế, hơn nữa, trận bàn vừa rồi là cái đầu tiên nó không thể phá giải hoàn toàn được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.