Hắc Phong Thần Đạo

Chương 67: Vui và buồn




Minh Dương Chân Nhân từ trữ vật giới chỉ lấy ra một hạt châu mà lam ngọc rồi nói:
- Lần tế thiên trước đã nhận được từ Thái Thiên tiên trưởng hạt Thủy Mạc Châu này, nếu liên kết nó với địa mạch của Lưu Vân Thiên Sơn thì có thể gia cố hộ sơn đại trận một cách vô cùng vững chắc. Chẳng rõ vị La Thiên tiền bối kia có thấy được nguy cơ của tông môn chúng ta hay không mà tặng thưởng lại trùng hợp như vậy. Tiếc là hắn không trực tiếp ra tay giúp chúng ta thoát khỏi khốn cục.
Nói đến đây Minh Dương Chân Nhân không khỏi thở dài tiếc nuối.
- Với Thủy Mạc Châu này, việc phòng thủ trong vòng bảy bảy bốn chín ngày hẳn là không có vấn đề, chỉ là sau thời gian đó nếu nguy hiểm không thể giải trừ thì hậu quả không cần nghĩ cũng biết là thê thảm. Bổn tọa đang dự định thực hiện một kế hoạch chia nhỏ để tiêu diệt kiểu du kích, dù sao đây là vùng địa bàn của chúng ta, lợi thế vẫn phải có. Tận dụng thời gian Thủy Mạc kéo dài kết hợp với những linh khí uy lực có thể tiêu diệt cục bộ kẻ địch một cách nhanh chóng. Đây là phương pháp có thể hao mòn từ lực lượng cho đến khí thế của địch nhân. Thủy Mạc nói lâu không lâu, nói ngắn không ngắn, thời gian bốn mươi chín ngày cũng đủ ma diệt nhuệ khí xâm phạm của kẻ thù, còn chúng ta ra sức cầu sinh nên ý chí không dễ hủy diệt như vậy, đến khi Thủy Mạc kết thúc, kẻ nào còn giữ được sĩ khí sẽ là kẻ chiến thắng.
Bạch Vân Chân Nhân thầm gật đầu, đây là một kế sách có tính khả thi cao, nếu thực hiện tốt có khả năng chuyển mình từ thế bất lợi. Tuy là một kế sách không quá cao siêu nhưng yêu cầu khi thực hiện lại khá cao, yêu cầu về tính toán lực lượng và thời gian phải tinh chuẩn mới phát huy hết thế mạnh của việc đột kích tiêu diệt cục bộ này, Bạch Vân Chân Nhân rất tin tưởng chưởng môn nhân đã nghĩ ra kế hoạch này thì trong đầu đã hoạch định đâu vào đó.
Còn Triệu Thiên Bình thì có suy nghĩ khác, tuy kế hoạch này thực sự có thể thắng lợi, nhưng cái giá phải trả quá lớn. Có chiến đấu, tất có thương vong hi sinh, dù là địch hay ta thì đó vẫn là sinh mạng không dễ gì tồn tại. Triệu Thiên Bình đăm chiêu hỏi lại:
- Kế hoạch này liệu có thành công trọn vẹn?
Minh Dương Chân Nhân khẽ nhướng mày:
- Ý của sư điệt là gì?
Triệu Thiên Bình chỉnh lí lại suy nghĩ một chút rồi nói:
- Thứ nhất, hi sinh quá lớn, sau trận chiến này dù chúng ta có thắng đi chăng nữa thì lực lượng tông môn cũng bị ảnh hưởng, thậm chí là tổn thất nghiêm trọng. Dù có thắng được kẻ thù thì chỉ có uy thế hù dọa trong chốc lát, chẳng lẽ chiến đấu quy mô như vậy lại không đả động đến kẻ khác sao? Nếu những kẻ quan sát bên ngoài nhìn ra sự suy yếu của chúng ta thì không thể chắc rằng bọn chúng sẽ không bỏ đá xuống giếng. Khi dốc sức chiến đấu thì nội tình tông môn cũng phải phơi bày, chẳng thể đo đếm được sức hấp dẫn của đống tài phú kinh người đó đến cỡ nào.
- Thứ hai, sau những chiến cuộc thảm thiết như vậy luôn để lại những hậu họa khôn cùng về sau. Những môn nhân đệ tử có thân nhân bị thương vong, thậm chí là kẻ địch cũng sẽ chìm trong vòng xoáy hận thù không bao giờ kết thúc. Khi tông môn hùng mạnh thì việc kiểm soát hiểm họa đó hẳn không khó, nhưng khi tông môn suy yếu thì chẳng ai chắc được mối họa đó có nhấn chìm tất cả chúng ta hay không?
- Thứ ba, kế hoạch dù chu đáo nhưng tính mạo hiểm vẫn quá lớn, dù sao vẫn có những nhân tố không thể lường trước được. Môn nhân đệ tử dù tu vi có hùng hậu song lịch luyện lại vì sự bảo hộ của tông môn mà hạn chế quá nhiều, chẳng thể chắc rằng tâm lí của chúng ta không suy sụp trước kẻ địch. Một khi kế hoạch thất bại thì Lưu Vân Tông cũng bị chôn vùi…
Triệu Thiên Bình nói đến đây thì dừng lại. Minh Dương Chân Nhân cũng chìm vào suy tư, những điều này không phải hắn chưa nghĩ qua nhưng để vượt qua nguy cơ nhất thời thì đành cắn răng chấp nhận. Hậu quả có thể giải quyết sau, sống sót mới là trọng yếu. Cả đại điện lâm vào trầm mặc, năm vị Thái thượng trưởng lão vẫn đả tọa không nói gì, Bạch Vân Chân Nhân thì đang cảm thán vì đồ đệ trong lòng.
- Nói như vậy ngươi đã có cách giải quyết ổn thỏa?
Minh Dương Chân Nhân sau chút suy tư thì phá hủy trầm mặc, trong lời nói thật tâm mang lòng cầu thị khiến Triệu Thiên Bình khẽ thở ra nhẹ nhõm. Nó chỉ e nếu phản bác ý kiến của chưởng môn lại khiến hắn phật ý thì thảm. Triệu Thiên Bình nặng một hơi điều tức rồi thưa:
- Đệ tử cũng chỉ vừa nghĩ ra, còn cần mấy vị sư trưởng phối hợp chỉnh lí.
Minh Dương Chân Nhân gật đầu cổ vũ:
- Được, nếu là kế sách tốt thì chẳng những Tàng thư các mà những khu vực hạch tâm khác cũng tùy ngươi tiến nhập, hơn nữa còn sẽ có ban thưởng.
Triệu Thiên Bình lúc này tâm lí càng vui mừng, mà vui hơn lại là Bạch Vân Chân Nhân, lão vui vì đệ tử, tâm lí cũng thoải mái nên nói đùa:
- Ai da, chưởng môn người không nên dùng đãi ngộ mà lay động đệ tử của ta chứ, trong này có mùi âm mưu gì đây, cần thận coi chừng vì phấn khích quá mà tiểu tử này quên cả chính sự đấy.
Minh Dương Chân Nhân cười vang, thậm chí gã chẳng chút để tâm vì ý tưởng của mình bị Triệu Thiên Bình đánh giá thấp như vậy, điều này làm nó hết sức kì quái. Dù có chút ngượng ngùng nhưng Triệu Thiên Bình vẫn tự nhiên nói ra kế hoạch vừa mới suy tính trong lòng. Đôi khi Minh Dương Chân Nhân và Bạch Vân Chân Nhân cũng sẽ nói vài câu góp ý nhưng kì lạ là chẳng ai có ý phản bác.
Trải qua gần một canh giờ thảo luận, ba người mới hoàn thiện được kế hoạch ứng phó với kiếp nạn lần này. Bạch Vân Chân Nhân lúc này nhớ ra một chuyện lại hỏi:
- Nói vậy, Tam Luận Hội lần này có nên hủy bỏ không?
Ánh mắt của lão hướng đến Triệu Thiên Bình, chỉ thấy nó lắc đầu:
- Cứ để Tam Luận Hội diễn ra tự nhiên đi ạ.
Minh Dương Chân Nhân gật đầu bổ sung:
- Tam Luận Hội diễn ra sẽ khiến kẻ địch có nhiều liên tưởng sai lầm, hơn nữa theo kế hoạch thì môn nhân đệ tử không cần thiết phải biết chuyện này quá sớm để tránh hỗn loạn. Không những không hủy mà còn phải làm lớn, phải tạo không khí tích cực trong chúng đệ tử, lần này chắc sẽ tăng giá trị phần thưởng để khích lệ mọi người. Còn về đại chiến chỉ cần đến lúc đó mọi người tự nhiên góp sức là được rồi.
Triệu Thiên Bình tặc lưỡi:
- Nếu vậy đệ tử cũng phải cố gắng tranh đoạt chứ không thì lỗ lớn.
Minh Chân Chân Nhân chỉ tay vào Triệu Thiên Bình bật cười:
- Ngươi cái đứa nhỏ này thế mà lòng tham không đáy. Được bao nhiêu thứ tốt rồi vẫn đi cạnh tranh với người khác.
Triệu Thiên Bình nhún vai xòe tay:
- Ngài chẳng thể trách đệ tử được, dù gì những thứ kia chẳng tăng chút tài sản nào, dù sao đệ tử cũng cần phải mua linh dược, mua pháp bảo, còn muốn linh ngọc để tăng tu vi đây này. Dù sao ngài cũng chẳng cho đệ tử một cắt linh ngọc nào, đệ tử đành phải tự thân vận động thôi, tông môn thì giàu như thế, hài dà, thật là chưởng môn keo kiệt mà.
Minh Dương Chân Nhân đang cười thì á khẩu, thèn nhãi này thấy mình vui vẻ lại còn dám cạnh khóe mình, chỉ là gã chưa kịp phát tác thì Triệu Thiên Bình đã nhanh nhẹn cáo lui rồi, gã chỉ đành cười khổ mà thôi.
Bạch Vân Chân Nhân cũng đứng dậy cáo từ. Đại điện lại chìm vào yên lặng.
Một lúc sau.
- Tại sao ngươi lại tin tưởng vào đứa trẻ đó.
Phía sau Minh Dương Chân Nhân vang lên giọng nói già nua, là một trong năm vị thái thượng trưởng lão lên tiếng. Minh Dương Chân Nhân quay lại vấn an rồi ngước nhìn ra cửa:
- Đứa trẻ này mang đến cho ta một cảm giác đặc biệt, khó nói, chỉ là rất đáng chờ đợi.
Một giọng già nua của vị trưởng lão khác vang lên:
- Lí do đó là không đủ để đem sinh tồn của tông môn cược lên người đứa trẻ đó.
Minh Dương Đạo Nhân lắc đầu:
- Không phải chỉ là trực giác, các vị còn nhớ trong Lưu Vân mật chỉ truyền thừa có một câu: Khi kiếp nạn buông xuống, nếu được quý nhân tương trợ sẽ chuyển họa thành phúc.
Một vị trưởng lão ngạc nhiên:
- Ý của ngươi là nó?
Minh Dương Đạo Nhân gật đầu:
- Trước đây ta vốn trông chờ vào quý nhân là bậc thần thông nào đó, thậm chí còn nghĩ vị La Thiên kia sẽ quay lại trợ giúp. Nhưng lúc nãy khi hai sư đồ của Bạch Vân sư huynh quay trở lại, ta lại nhận ra rằng trước kia ta đã lầm. Không cần trông chờ đâu xa…
Vị trưởng lão kia lại nói:
- Có thể không, dù sao ta thấy cái kế hoạch mà đứa trẻ kia đề ra tuy khả dụng nhưng có vẻ quá lí tưởng hóa rồi.
- Quá lí tưởng hóa thì có sao, ta lại nghĩ nếu kế hoạch này thành công thì tông phái sẽ mở ra thời kì càng hưng thịnh, điều đó không tốt sao.
Một vị nữ tu duy nhất trong năm vị thái thượng lên tiếng ủng hộ quyết định của chưởng môn, hoặc nói là ủng hộ Triệu Thiên Bình. Một bị khác nghe vậy liên hỏi:
- Ý ngươi là sao?
Vị nữ tu sĩ cao tuổi thần thái tự nhiên nói:
- Ngũ Linh Thiên Thạch đã khiến chúng ta quá ỷ lại, nó biến mất nói không chừng lại là điều tốt. Nếu cứ bảo thủ như cũ thì dù không bị ngoại địch tiêu diệt thì cũng vì nội loạn mà vong. Đã đến lúc mở rộng giao tiếp với thế giới bên ngoài rồi…
Minh Dương Đạo Nhân tiếp lời:
- Lưu Vân Tông chúng ta im lặng lâu đến mức kẻ khác dám đến cưỡi lên đầu lên cổ rồi. Hy vọng thế hệ này của chúng ta sẽ đưa môn phái phát dương quang đại.
Một vị trưởng lão khác lại trầm ngâm:
- Ta lại có cảm giác đứa trẻ đó có điều gì che giấu thì phải, kinh nghiệm nhìn người lâu năm của ta hẳn là không sai.
Những trưởng lão khác cũng gật đầu đồng ý, ánh mắt hướng về Minh Dương Chân Nhân lộ ra chút nghi ngờ. Mặc dù chưởng môn còn khá trẻ nhưng không đến nỗi bỏ qua chi tiết đó được. Hiểu được nghi ngờ của các vị sư trưởng song Minh Dương Chân Nhân chỉ thoáng cười:
- Chẳng ai là không có bí mật của riêng mình cả. Ngay bản thân chúng ta cũng có những thứ không muốn ai biết đúng không. Dù sao lai lịch của đứa trẻ này cũng chẳng phải mờ ám gì, nếu có bí mật thì hẳn cũng chỉ là vài kì ngộ không tưởng mà thôi. Đây là chuyện tốt, không cần thiết phải truy cứu.
Lời nói của Minh Dương Chân Nhân rất có trọng lượng, mọi người cũng không truy cứu chuyện đó nữa. Nếu Triệu Thiên Bình mà ở đây chắc vừa sợ vừa mừng, dù sao một đứa trẻ thì chút cảm xúc chẳng thể qua mắt những lão gia hỏa sống lâu thành tinh ở đây được.
- Đứa trẻ này là một người rất có trách nhiệm đấy, lại dám đứng ra nhận nhiệm vụ khó khăn nhất.
Một vị trưởng lão cảm thán, vị khác liền tiếp lời:
- Lại rất tự tin nữa. Môn phái sau này không lo người kế tục nữa.
Vị nữ trưởng lão kia tỏ ra không đồng ý:
- Khó nói. Ta thấy chí của nó không nằm ở tông môn.
Minh Dương Chân Nhân gật đầu:
- Ta cũng đã tìm hiểu qua về nó, đứa trẻ này nhìn thì hiền hòa nhưng lại là một kẻ không chịu yên phận.
Những vị trưởng lão khác lâm vào suy nghĩ, Minh Dương Chân Nhân lúc này nhìn theo bóng lưng xa vời của Bạch Vân Chân Nhân mà thở dài:
- Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp, chỉ tiếc hi sinh là chuyện không thể tránh khỏi.
Không khí đại điện lại rơi vào yên tĩnh.
Có một điều Minh Dương Chân Nhân không nói với Triệu Thiên Bình mà để cho Bạch Vân Chân Nhân tự giải thích sẽ tốt hơn, đó là bí mật của Ngũ Linh Thiên Thạch.
Mỗi đời chưởng môn chấp chưởng Ngũ Linh Thiên Thạch có thể thoái vị nhượng hiền, nhưng Phong chủ lại không thể làm như vậy, vì Phong chủ là tồn tại duy nhất, chỉ khi một vị Phong chủ qua đời thì mới tuyển người kế tục. Bởi một lẽ khi Phong chủ được lựa chọn phải luyện hóa một khỏa Thiên thạch trong Ngũ linh tương ứng mới có tư cách thành Phong chủ, nhưng Ngũ Linh Thiên Thạch lại là kỳ bảo thuộc tầng lớp đạo khí, chỉ có những Thiên không tu sĩ mới có khả năng luyện hóa thành công. Một Chân linh tu sĩ, muốn luyện hóa, dù chỉ một phần cũng phải trả giá lớn, đó là lấy sinh mệnh làm trụ cột dẫn nhập luyện hóa, điều đó tương đương đem tính mạng gắn kết vào Ngũ Linh Thiên Thạch.
Một khi dẫn bạo Ngũ Linh Thiên Thạch đồng nghĩa với việc sinh mệnh chấp dứt. Đây là một bí mật chỉ những người hạch tâm mới biết được. Cũng đồng nghĩa với việc gắn kết số mệnh của mình với tông môn, bởi thế, Phong chủ mỗi đời luôn là người trung thành nhất. Thực chất muốn dẫn bạo Ngũ Linh Thiên Thạch mà không chết còn có một cách, đó là hoàn toàn luyện hóa chúng, cũng tương đương với việc nâng tu vi đến Đạo cảnh, chỉ là chuyện đó với tu sĩ ở Lưu Thiên Tinh thì quá xa vời.
Khi Triệu Thiên Bình nghe tin tức này từ Bạch Vân Chân Nhân thì cảm giác như vừa từ thiên đàng bỗng chốc rơi vào địa ngục. Niềm vui chẳng tày gang, nó vừa còn hí hửng trước đó nhưng giờ lại đón nhận tin dữ như thế này khiến tâm thần nó thực muốn suy sụp. Bạch Vân Chân Nhân vừa mới tiến cấp, sinh mạng được kéo dài, dù có chút hụt hẫng nhưng lão vẫn thản nhiên đón nhận:
- Tính ra ta đã thọ hơn người bình thường rất nhiều. Nhàn vân tứ hải, một kiếp cũng đã quá nhiều, nếu sinh mạng kết thúc mang đến nhiều ý nghĩa thì chẳng phải đó là thành tựu chung cực rồi sao. Một kiếp tu sĩ cũng chẳng cầu gì hơn như thế.
Triệu Thiên Bình trầm mặc, nó hiểu suy nghĩ của sư phụ nhưng vẫn không tránh khỏi nỗi bi thương. Đối với nó đây thực sự là một gia đình đáng quý trọng, nó tham lam chẳng muốn mất ai, chỉ là ông trời không thỏa nguyện cho nó.
Nhìn ánh mắt buồn bã của nó, Bạch Vân Chân Nhân lại mỉm cười khuyên bảo:
- Có những thứ quý giá cần chính bản thân mình đi giữ gìn, các con là đồ đệ, cũng là những người thân duy nhất của ta, đâu phải cứ sống mới là hạnh phúc, được bảo vệ các con là điều khiến ta vô cùng mãn nguyện, đó mới là hạnh phúc thật sự của ta.
Triệu Thiên Bình không kiềm được mắt đỏ lên, nhưng vẫn cố gắng kiên cường để sư phụ vui lòng. Những lời của sư phụ cũng thật đúng tâm trạng, nó không tự chủ mà nghĩ đến mình, bản thân còn mang trọng trách, có phải một ngày nếu phải hi sinh để bảo vệ cho những điều quý giá, bản thân mình có do dự hay không?
Nghĩ đến đó, tâm trạng nó cũng vơi nỗi bi thương. Nó mỉm cười đáp lại:
- Con sẽ ghi nhớ lời sư phụ.
Bạch Vân Chân Nhân hài lòng:
- Khoảng thời gian còn lại ta sẽ tập trung chỉ điểm tu luyện cho các con, lần Tam Luận Hội này không được làm ta xấu mặt.
Triệu Thiên Bình kiên nghị gật đầu:
- Nhất định!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.