Hắc Phong Thần Đạo

Chương 49: Huyết sắc cơ quan




Đôi khi Triệu Thiên Bình nghĩ rằng lí do mình ở đây là được ông trời sắp đặt, là ý chí hư vô trong minh minh đưa đường rẽ lối, hoặc bản thân nó là một kẻ không chịu an phận, một đứa có đầu óc không bình thường rất hay nghi ngờ những thứ trước mặt, cũng vì thế mà dẫn đến một loạt những hành động khác người bây giờ. Sự khác thường đôi khi đưa đến những kết quả tốt ngoài mong muốn làm thay đổi cả cuộc sống của con người, nhưng đó chỉ là số ít, đa phần vẫn là đưa đến những thứ chẳng hay ho gì. Bởi vậy trong xã hội, thiên tài thì hiếm hoi mà kẻ dở người thì vô số.
Triệu Thiên Bình cũng không quá hy vọng bản thân là thiên tài, nhưng cũng không muốn làm kẻ điên, nhưng quả thật những hành động bây giờ của nó chả khác gì kẻ điên. Nếu như nó kể cho ai đó những gì nó sắp sửa làm chắc cũng bị xem là kẻ điên, có lẽ sẽ nhận lại hàng đống lời lẽ chê bai cản trở: Mày điên à? Mày ảo tưởng sao? Mày nghĩ mày là ai? Mày đừng làm tao cảm thấy buồn cười chứ? Mày định phá hoại những thứ tốt đẹp vẫn đang diễn ra hả?
Dù sao đi nữa, Triệu Thiên Bình vẫn quyết tâm không thay đổi, cho dù những suy đoán trong lòng chưa bao giờ được chứng thực hoàn toàn, thì nó chẳng có gì để do dự cả. Những trường hợp xảy ra nó cũng coi như đã lường trước, nếu chết thì đương nhiên không có gì để kiểm chứng, nhưng nếu nó không chết thì mọi chuyện sẽ dần được sáng tỏ mà thôi, cho dù nó suy đoán sai, nhưng nếu hành động vẫn chưa bước qua ngưỡng cửa sai lầm thì nó vẫn hoàn toàn có cơ hội để kịp thời điều chỉnh. Có thể nó là người hay do dự, có lẽ nó cũng nhận ra rằng mình là kẻ làm việc quá cầu toàn, không dám buông tay đánh cược, nhưng đối với bản thân Triệu Thiên Bình, nó chỉ cần kết quả tốt nhất mà thôi.
Triệu Thiên Bình khẩn cấp nâng cao chiến lực của mình qua vô số những cuộc đối đầu ngắn ngủi. Mỗi lần đều thừa chết thiếu sống, toàn thân nó tả tơi không chịu nổi, vết thương đan chen trên cơ thể, tuy nguy hiểm có thừa nhưng thu hoạch cũng không tệ chút nào. Phải nói thêm Triệu Thiên Bình vốn có thế giảm thiểu thương tích trên cơ thể xuống mức thấp nhất nếu nó nhẫn tâm hơn, ra tay một cách sát phạt dứt khoát. Nhưng làm như thế sẽ phải giết người, nó không thể, bản tâm nó không cho phép mình làm và cũng không muốn làm như vậy. Tính cách đó đối với người khác có thể gọi là nhu nhược, nhưng với Triệu Thiên Bình mà nói dù phải chịu đựng thêm chút thương tổn nhưng kết quả như vậy là rất tốt, nếu nó thật sự ra tay kết kiễu mạng sống đối thủ thì hóa ra nó chẳng khác gì so với những kẻ đã mất đi lí trí vì dã tâm kia. Đòn tấn công nặng nhất nó dành cho đối phương là một cú quật đôn kiếm vào sau gáy làm họ tạm thời rời khỏi vòng chiến, với nó, không có kẻ địch, chỉ có đối thủ mà thôi. Thậm chí đến cuối cùng, kiếm của nó chưa hề tuốt ra khỏi vỏ.
Chiến trường càng lên cao càng khốc liệt, chiến đấu không một quy tắc, cả Đồ Ma Sơn như một cối xay thịt khổng lồ nghi ngút sát khí. Triệu Thiên Bình càng lúc càng gian nan hơn, thương thế tuy nhiều nhưng không có điểm chí mạng, chỉ cần nó cầm máu rồi nghỉ ngơi một chút là có thể bình phục tương đối, có thể nói tố chất thân thể của nó càng lúc càng tốt, tốt đến không ngờ.
Mục tiêu của Triệu Thiên Bình lúc này là vừa náo loạn chiến trường vừa tìm kiếm Phùng Đinh. Nếu đúng như lời gã kể thì chỉ có Quang Tinh Kiếm mới có sức chống chọi lại hắc ám một hai, Triệu Thiên Bình chính là nhắm đến thứ này. Điều làm nó đắn đo là làm sao “hỏi mượn” cho thành công. Triệu Thiên Bình đã từng chứng kiến sự cường đại của Phùng Đinh, gã không chỉ có sức lực được rèn luyện lâu năm mà một thân võ công cũng đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, một thân bản lĩnh thuộc hàng đỉnh phong trong giang hồ, không những vậy, gã còn sở hửu trí tuệ hơn người và kinh khủng nhất là thanh kiếm có thể chống lại thần.
Nếu trực tiếp hỏi mượn thì không cần phải nói, chắc chắn là nằm mơ. Nếu dùng bản lĩnh tranh đấu, Triệu Thiên Bình không có bất kì nắm chắc nào chiến thắng được Phùng Đinh. Nếu dùng thủ đoạn, Triệu Thiên Bình cảm thấy khuất tất trong lòng, một mối quan hệ không tệ, ít nhất gẫ cũng đã chăm sóc nó trên suốt hành trình như cực hình qua cái lò thiêu sa mạc này, hơn nữa gã còn tặng nó một thanh bảo kiếm phòng thân, kể cả dùng cách gì đi nữa để “mượn” kiếm cũng là lấy oán báo ơn. Có câu người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, nhưng đại sự chưa thấy đâu mà tiểu tiết cũng không làm được thì sao có thể bàn đến đại sự cơ chứ.
Đó chỉ là lo lắng đấu tiên. Một điều quan trọng nữa, cũng vì bản thân Phùng Đinh có bản lĩnh thật sự quá lớn, cây cao đón gió, chỉ sợ vào vùng đất tranh đấu này gã sẽ thành một trong những mục tiêu bị trù tính đầu tiên. Dù gã có thể một địch mười đi nữa nhưng nếu đối thủ lên đến hàng trăm thì dù có bản lĩnh thông thiên cũng bị mài chết, dù sao con người dù tài giỏi cũng có giới hạn của mình. Nếu điều này xảy ra, Phùng Đinh sẽ lành ít dữ nhiều.
Nhưng có lẽ khả năng đó dù có xảy ra cũng không quá nhanh. Một lí do nào đó, kẻ có dã tâm và quyết tâm vấn đỉnh càng mạnh thì càng được sát khí trong núi trợ giúp, nó giống như sự hợp tác cộng sinh mà cả hai cùng có lợi, đối với người như vậy hàn khí sẽ không gây ảnh hưởng đến ý chí quá nhiều mà phần lớn là mang lại sự tự tin và tăng cường khả năng hồi phục lên rất nhiều, có lẽ vì sát ý trong lòng bọn họ cũng đã quá nặng nên hàn khí nơi này cũng chẳng cần phải thay đổi gì nữa, chỉ việc kích thích nó lên để sát ý bùng nổ là quá đủ rồi. Còn đối với những người sát tâm không quá nặng thì hàn khí này sẽ tấn công điên cuồng đến khi kẻ đó phải lạc lối mới thôi, chẳng hạn như Triệu Thiên Bình, cũng may mà nó chưa biến thành kẻ khác. Còn Phùng Đinh tuy là một người trầm ổn, nhưng Triệu Thiên Bình có thể nhận thấy được quyết tâm sắc đá trong lòng hắn, bằng chứng là khi ra tay đối với kẻ địch hắn chẳng hề có chút nhân nhượng nào, một chút cũng không, còn đối với đồng bọn thì sự tin tưởng vốn cũng chẳng có bao nhiêu. Có lẽ được sự truyền dạy của tổ tiên mà gã biết được ít nhiều, dù là đồng bọn sinh tử đi chăng nữa thì lên đến đây rồi cũng chỉ là tử địch mà thôi.
Trải qua một hành trình thử thách rèn luyện dài, Triệu Thiên Bình rốt cuộc cũng đến được đích, Đồ Ma Sơn Động. Đây là nơi cất giữ Đồ Ma Kiếm, cũng là nơi thần kiếm chọn chủ. Có điều lên đến đây rồi, muốn tiến vào trong cũng không phải dễ dàng.
Muốn vào Đồ Ma Động thì trước tiên phải mở được cửa của nó. Một cánh cửa đá to lớn được thiết kế cơ quan ròng rọc kéo lên đơn giản, nhưng vô cùng nặng nề. Muốn kéo cửa lên phải dùng sức quay ròng rọc liên tục nửa canh giờ, nếu trong lúc hành động mà bị gián đoạn, cánh cửa sẽ sụp xuống và phải quay lại từ đầu. Bên ngoài cơ quan ròng rọc lại được che lại bởi một cây cầu ngắn bắt qua một cái hố cát rộng, muốn hạ được cầu xuống thì phải lấp đầy hố bằng nước, khi nước đầy hố sẽ kích hoạt một cơ quan thủy lực ẩn dấu thì cây cầu mới hạ xuống bắt qua hố và lộ ra cơ quan ròng rọc. Nhìn qua hai cơ quan để mở cửa khá đơn giản, không chút đánh đố nào, nhưng xem xét kĩ phải khiến người ta rùng mình.
Ở cái nơi muôn đời không có một giọt mưa này thì lấy đâu ra nước mà lấp đầy cái hố lớn này, bao nhiêu nước mới đủ trồi lên mặt cát. Câu trả lời duy nhất là ở trên những người tới đây mà thôi. Chỉ có cách dùng máu mới lấp đầy hố cát, mới mở ra cơ quan thủy lực được, ngay cả quảng trường trước cửa động cũng được thiết kế cho điều này với những khe rãnh đan xen nhằm thuận lợi cho việc dẫn dắt dòng chảy vào hố.
Có thể nói thiết kế này tà ác đến không ngờ. Nếu chỉ có một hoặc một vài người đến thì chẳng có cách nào mở ra lớp cơ quan thứ nhất được, trừ khi họ có mang đến một hồ nước, điều này tất nhiên là không thể. Phải đợi khi chém giết thật nhiều người thì mới mở được cơ quan thứ nhất, nhưng vẫn còn đó cơ quan thứ hai. Sẽ chẳng ai trong tình trạng này có thể giương mắt lên nhìn nhà ngươi tự nhiên dùng nửa canh giờ để mở cơ quan rồi làm người đầu tiên xông vào nhận kiếm. Chỉ có giết hết tất cả, mới có thể yên ổn mở ra cánh cửa cuối cùng. Cơ quan ở đây quả thật chẳng có chút đánh đố nào, nhưng sự đơn giản đó lại mang đến huyết tinh khủng bố, đây chân chính là là cái lò xay thịt cuối cùng và triệt để nhất.
Khi Triệu Thiên Bình đến đây, hố đã đầy. Trên đường đi không phải nó không thấy tử thi, nhưng so cái quảng trường với xác nằm như rạ chất đống phía trước thì chỉ như muối bỏ bể. Nhưng cái cảnh tượng núi thây biển máu đấy dường như càng kích thích thêm sát ý trong lòng những người ở đây khiến bọn họ càng thêm điên cuồng chém giết. Chỉ có một người run sợ, đó là Triệu Thiên Bình, nó thật sự sợ hãi với quan cảnh như tu la địa ngục trước mặt, nỗi sợ xen lẫn phẫn nộ cùng cực, nhưng nó bất lực. Bất lực đến bàng hoàng, nó muốn dừng ngay lập tức cảnh tượng trước mắt lại, nhưng nó không thể, với tràng chém giết quy mô cả ngàn vạn người thế này thì chút lực lượng của nó chẳng thấm thía vào đâu, cho dù chỉ là giữ mạng cho mình thôi cũng đã thấy khó rồi.
Lực lượng, nó muốn có lực lượng để chấm dứt giết chóc trước mặt, nó muốn có lực lượng mạnh hơn nữa để làm được những điều nó muốn. Trong lòng nó bỗng như có như không tiếng nói thúc giục nó phải đạt được lực lượng siêu cường, phải vượt qua hết những kẻ điên cuồng ở đây, không thể bị cản trở, phải đạt được thần kiếm, dù bất cứ trả giá thế nào.
Đôi mắt vốn hằn lên đầy tơ máu dần dần bị huyết quang thay thế.
- Chết tiệt!
Triệu Thiên Bình chửi thầm một câu rồi lắc đầu trấn tỉnh. Hình ảnh trước mặt quả thật mang đến rung động thật lớn mà xém chút nữa thôi là khiến nó tâm thần thất thủ, nhưng ý chí mạnh mẽ của nó kịp tỉnh ngộ trước sự mê hoặc. Nó thật sự phẫn nộ, nó thật sự mong muốn lực lượng để xoay chuyển tất cả, nhưng không phải bằng cách này, giết người, nó sẽ không bao giờ làm như thế, dù dưới bất kì tình huống nào thì nó sẽ không đánh đổi một tia nhân tính lí trí cuối cùng của mình.
Nó không có lực lượng chấm dứt huyết chiến trước mắt, nhưng nó sẽ dốc hết sức mình không cho phép việc này được tái hiện lại một lần nữa. Cảm xúc tiêu cực được nó biến thành động lực và quyết tâm mạnh mẽ nhất.
Trước mặt là một trận chiến tuy quy mô không bằng một cuộc chiến tranh nhưng độ tàn khốc của nó thì khủng khiếp hơn nhiều, Triệu Thiên Bình không vội băng qua, nó phải quan sát thật kĩ trước. Mục tiêu của nó bây giờ là tìm kiếm Phùng Đinh cùng một cơ hội đột nhập mà không phải động đến binh đao.
Rất hỗn loạn, mọi thứ rối như canh hẹ khiến Triệu Thiên Bình chỉ nhìn thôi đã muốn chóng mặt.
Rốt cục trong hàng đống người đang chém giết nó cũng tìm thấy Phùng Đinh. Nếu không phải một thân võ công đã từng được nó ghi nhớ cộng thêm bảo kiếm đánh đâu thắng đó thì nó khó mà nhận ra gã được vì bây giờ gã đã là một huyết nhân. Máu nhuộm từ đỉnh đầu xuống dưới chân, có máu của kẻ địch, có máu của chính bản thân gã. Hoàn cảnh của gã bây giờ quả thật giống như Triệu Thiên Bình dự đoán, dù đã sa đọa và huyết sát nhưng bản năng của những võ giả ở đây vẫn còn mạnh mẽ, họ biết Phùng Đinh là kẻ nguy hiểm nhất nên có một nhóm lớn hợp lực vây công gã.
Không biết đã chiến đấu bao lâu, thương thế ra sao nhưng Triệu Thiên Bình có thể nhận ra Phùng Đinh đã đứng bên bờ nguy hiểm, những động tác của gã tuy vẫn còn mạnh mẽ nhưng độ chính xác đã giảm xuống đáng kể, hơn nữa trong đó còn chút run rẩy mà chỉ những người cực kỳ tinh tế như Triệu Thiên Bình mới nhận ra.
Cảm thấy tình hình không ổn, Triệu Thiên Bình cũng chẳng màng cơ hội gì nữa mà cắn răng đột nhập chiến trường. Nó không thể giương mắt lên nhìn Phùng Đinh ngã xuống được. Một chút quan tâm chăm sóc, dù hơi lạnh nhạt nhưng với Triệu Thiên Bình từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm người thân thì đó cũng là một điều rất quý giá, dù bây giờ Phùng Đinh có là cuồng ma huyết sát thì ít nhất vẫn còn đó một chút trân trọng quý giá mà Triệu Thiên Bình sẽ không thể bỏ qua, nó phải cứu gã.
Thân hình nhỏ bé bất lợi trong chiến đấu trực diện, nhưng với việc luồn lách qua đao quang kiếm ảnh thì thật sự tuyệt hảo. Chẳng tốn mấy công sức nó đã tiếp cận khu vực của Phùng Đinh, nhưng muốn tiến vào trợ giúp hay cứu gã đi lúc này là không thể. Thứ nhất là những kẻ vây công không phải muốn qua là qua, thứ hai là bản thân Phùng Đinh lúc này đã chẳng phân biệt được địch ta nữa rồi. Trong cái tràng huyết chiến này mà có kẻ lân la tiếp cận thì gã chắc chẳng ngại vung kiếm chém giết. Triệu Thiên Bình không dại mà đưa mình vào tình thế hai mặt vây công, trước tiên nó phải làm ra nghi binh, phải tham gia vào “vây công” cái đã.
Rút kiếm tham gia, Triệu Thiên Bình vừa hua kiếm vừa la hét như thể có thù giết cha mẹ không đội trời chung vậy. Cơ mà kiếm của nó chỉ huơ huơ vào không trung vun vút chứ chẳng dại gì mà chạm vào kiếm của Phùng Đinh. Siêu cấp bảo kiếm đấy, đụng vào là gãy như chơi chứ chẳng đùa, dù không sát nhân nhưng Triệu Thiên Bình vẫn còn muốn dùng thanh kiếm này để hộ thân trong một thời gian, sau đó nếu có thể lại bán đi kiếm chút vốn, bảo kiếm này mà bán chắc cũng được kha khá tiền. Cái suy nghĩ này khiến nó thầm xin lỗi Phùng Đinh, nhưng để một thanh kiếm mà không dễ gì sài thì thà bán đi kiếm chút vốn làm ăn, vừa tốt cho bản thân, mà bảo kiếm cũng tìm được chủ nhân thích hợp hơn, như vậy không phải tốt hơn sao, chắc chắn là vậy, bán đi sẽ tốt hơn nhiều, e hèm.
Bỗng dưng xuất hiện một đồng minh hung mãnh thiện chiến khiến những kẻ vây công cảm thấy yên tâm hơn một chút, cho dù đôi lúc binh khí của mình bỗng dưng bị đồng minh này vô tình chạm phải, dù đôi lúc những đòn đánh có khả năng kết liễu của mình bị đồng minh này vô tinh gạt ra, nhưng nhìn tiểu tử này đánh như không muốn mạng thì chắc không có vấn đề gì đâu.
Còn nhỏ mà chiến ý điên cuồng quả nhiên mà mầm mống tốt.
Sau khi tiêu diệt tên cao thủ trước mặt thì phải lập tức chém giết để phòng trừ hậu họa.
Hả, tại sao nó lại đánh mình, chết tiệt, đồng minh mà…
Một kẻ đáng thương chỉ kịp lóe lên chút ý nghĩ cuối cùng khi bị đồng minh lân cận giáng đôn kiếm vào đầu ngất xỉu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.