Hắc Phong Thần Đạo

Chương 39: Hạ sơn




Y Dược Đường tinh thông luyện đan luyện dược, kể cả mấy vấn đề liên quan cũng thuộc chuyên trách quản lí, nào là mua bán linh lược, nào là trồng trọt thảo mộc, hay cả đến chăn nuôi linh thú cũng nằm trong số đó.
Linh đan thì khá là đắt đỏ, may mà thảo dược để luyện chế chúng thì không đến nỗi nào, hơn nữa Địa xà thảo và Hỏa vân thảo cũng không phải là linh dược hạch tâm mà chỉ là phụ dược thôi. Tốn hai khỏa linh ngọc hạ phẩm, Triệu Thiên Bình mua được năm gốc mỗi loại kèm theo hai túi nhỏ hạt giống.
Khố Phòng chất đủ loại thiên tài địa bảo, tất nhiên là trừ dược bảo, đây một nơi giàu có bậc nhất ở Lưu Thiên Tinh này. Lưu Vân Tông có thể nói là tông phái nhất lưu ở đây, nhưng số lượng đệ tử thì thuộc vào dạng ít nhất, sơ cấp đệ tử một tháng một khỏa hạ phẩm linh ngọc đừng tưởng là ít, ở những nơi khác thì nhận được một mẩu nhỏ cỡ một thành thôi đã là nhiều, môn nhân càng cao cấp thì đãi ngộ càng nhiều, có cống hiến lại càng dư giả. Cứ tính giá trị trung bình của một khỏa linh ngọc hạ phẩm là một trăm lượng vàng, có khi còn cao hơn, thì một tháng trợ cấp của đệ tử bình thường nhất cũng đủ cho người thường ăn sung mặc sướng cả đời.
Cũng vì giàu có như vậy Lưu Vân Tông mới có chuyện ngoại môn đệ tử cho gia thân của môn nhân, tuy cũng có hạn chế nhất định nhưng so với những môn phái khác đã là tồn tại đặc hữu lắm rồi.
Nói là như vậy, nhưng vật tư mà người tu luyện cần thật sự quá cắt cổ, Triệu Thiên Bình nhận được sáu khỏa linh ngọc nhưng sau đó lại tiêu tốn mười lăm khỏa để mua sắm tài liệu. Tài sản kết xù ăn chơi phóng đãng mấy đời chưa đến canh giờ đã mất tăm hơi.
- Tích góp cả nữa năm mà bây giờ chỉ còn vỏn vẹn hai cục. Thật sự là nghèo rớt mồng tơi rồi.
Để bắt tay vào việc làm giàu như một nông dân thực thụ, nó cần một nơi để khai khẩn làm ruộng.
Thường thì tông phái sẽ cung cấp cho môn nhân đệ tử một nơi chuyên trồng thảo được ở chân núi, vừa rộng rãi thoáng đãng lại không thiếu linh khí, nhưng phải tốn điểm cống hiến để duy trì, tuy là không bao nhiêu nhưng với Triệu Thiên Bình lúc này cũng là không tưởng. Mà nó cũng chẳng có suy nghĩ sẽ trồng linh thảo ở đây, vì nó muốn bố trí ít linh trận trong dược điền để tăng hiệu quả, nếu ở khu vực chuyên dụng thì có thể gây ảnh hưởng đến linh khí xung quanh và phải bỏ ra chút bố trí để hạn chế sự ảnh hưởng đó, nhưng nếu bày linh trận tại động phủ của riêng mình thì có thể tự do hơn, vậy nên nó quyết định trước tiên tìm một nơi để xây dựng động phủ tu luyện.
Ngọc bài màu xanh mà lúc trước Bạch Vân Chân Nhân cho nó là Phân Khu ngọc bài, dùng để đánh dấu khu vực động phủ. Việc tu luyện gắn liền với linh khí, do vậy mục đích của việc phân chia khu vực động phủ chính là phân chia khu vực linh khí có thể sử dụng được trên mặt đất. Do số lượng môn nhân hạn chế nên đất đai được phân chia cho môn nhân đệ tử của Lưu Vân Tông cũng khá là thoải mái, mỗi người ít nhất được một phần hai trăm mẫu đất, còn thêm hay không là dựa vào mức độ điểm cống hiến, cũng đồng nghĩa với miễn phí.
Khi Triệu Thiên Bình cho linh lực xâm nhập vào ngọc bài thì trong đầu hiện ra một đoạn khẩu quyết và một bản đồ nhỏ đánh dấu địa phận trong khu vực vạn mẫu xung quanh. Tuy bản đồ không thể miêu tả toàn bộ Lưu Vân Thiên Sơn nhưng như vậy là đủ để Triệu Thiên Bình có thể xem xét lựa chọn một nơi thích hợp để thiết lập động phủ.
Trải qua nửa ngày đi đi lại lại xem xét, Triệu Thiên Bình quyết định chọn một mảnh đất nằm ở lưng chừng Hoàng Phong, trong đó không có gì đặc biệt cho lắm ngoài một cái hồ nhỏ cạnh rừng trúc, xuang quanh thì là rừng gỗ bình thường mà thôi. Gần nơi này nhất là động phủ của một sư huynh khác chi, còn cùng sư phụ với nó thì gần nhất cũng trên dưới hai dặm phía trên là động phủ của Vũ Thanh Hà.
Sau khi chọn được chỗ như ý, Triệu Thiên Bình cắn ra một giọt máu rồi nhỏ lên ngọc bài, sau đó tụng niệm khẩu quyết lúc trước, tức thì ngọc bài liền rời tay nó bay xuống chui vào lòng đất. Bỗng chốc có ánh sáng màu xanh ngọc nhẹ nhàng lóe lên rồi lan dần khắp cả mặt đất, một lát sau ánh sáng lịm dần, ngọc bài cũng từ mặt đất chui ra bay trở lại tay của Triệu Thiên Bình.
Lần này khi nó dẫn linh lực vào ngọc bài thì cảm giác khác hẳn, một sự tương thông nhẹ nhàng xuất hiện khiến Triệu Thiên Bình có thể nhận thấy được sự tập trung và dòng chảy linh khí trong trời đất, tất nhiên là chỉ trong khu vực hai trăm mẫu của nó thôi, nhưng dựa vào đó nó có thể dễ dàng hơn trong việc bố trí nơi tu luyện và dược điền, như vậy cũng quá tiện lợi rồi.
Không đợi chờ lâu, nó lao vào rừng bắt đầu đốn cây làm chỗ ở. Thường thì động phủ sẽ xây dựng theo kiểu viện tử, nhưng Triệu Thiên Bình không có năng khiếu để xây dựng, mà nó cũng không có dự tính cầu kì, một chỗ đủ che mưa che nắng là đủ.
Một căn nhà trúc nhỏ với hai gian chưa đến phương trượng nhanh chóng hiện lên một cái hồ rộng chưa tới mẫu, nhưng nhìn cũng khá lung linh nên Triệu Thiên Bình rất hài lòng với thành quả lao động của mình. Thời gian một ngày sau đấy ở ven hồ nó lại dùng một mẫu đất để trồng trọt và bố trí vài tiểu tự linh trận xung quanh để hội tụ linh khí, chỗ trồng Hỏa vân thảo còn bố trí thêm vài tiểu Hỏa linh trận, thế là xong hết mọi công việc để tạo một “động phủ” tu luyện. Dùng “phủ” cho nó thì thật sự hơi quá vì nơi này thật sự quá sơ sài rồi, một thửa ruộng, một hồ nước, một cây cầu và một gian nhà tranh vách lá. Có thể đánh giá nơi này giống như một cái chòi canh của nông dân thì đúng hơn, mà mục đích của Triệu Thiên Bình cũng na ná như vậy, nó chỉ dùng nơi này như nơi trồng trọt, một chốn đi về thỉnh thoảng để nghỉ ngơi chứ cũng chả dự định trường kì trú ngụ.
Sau khi hoàn thành gieo hạt, việc tiếp theo của giai đoạn trồng trọt của Triệu Thiên Bình là thả thí cho trời đất tự nuôi, nó chỉ chờ đến ngày thu hoạch mà thôi. Tính ra đầu tư cho những hạt giống này của nó cũng không phải ít, nguyên một mảnh đất đầy linh khí với gần nữa số tài liệu bố trận đổi được chỉ để trồng hai loại dược thảo cơ bản, nếu không thành công thì chỉ có thể trách nó quá lười hoặc là vô duyên với trồng trọt mà thôi. Kết quả thế nào thì phải đợi một tháng cho đến lần thu hoạch đầu tiên mới biết được.
Thời gian ngắn như vậy cũng vì hai loại dược thảo khá là dễ trồng, lại được chăm sóc trong linh khí dồi dào. Nếu đổi lại là trồng dược thảo có linh tính hay còn gọi là linh dược thì có khi mất đến vài năm, thậm chí là vài chục vài trăm năm đến lâu hơn, mà độ khó thì khỏi phải nói, có thể so với khi phải vượt qua thử thách Lưu Vân Sơn vậy, một việc đòi hỏi những linh dược sư có trình độ cao và kinh nghiệm phong phú, không phải gà mờ như nó.
Hoàn tất một động phủ như ý, Triệu Thiên Bình lại xuống núi.
Lần này nó dừng lại một chút ở võ trường để xem tỉ đấu rồi tiếp tục đi xuống khu vực Lưu Vân Thiên Sơn chi hạ, cũng là nơi mà trước đây nó đã trăm cay nghìn đắng để vượt qua.
Được “trở lại chốn xưa”, Triệu Thiên Bình bỗng nhiên nghĩ đến một câu, khi khả năng và địa vị của con người cao hơn, họ sẽ có nhận thức mới khi nhìn lại những gì mình đã trải qua. Điều này đúng với nghĩa đen hoàn toàn khi nó quay lại nơi này.
Lúc trước không tu vi, không nhãn lực, nó chẳng thể nhìn thấy gì ngoài mây và mây. Còn bây giờ thì chả cần phải cố gắng gì, khi đã là tu sĩ với trí tuệ được khai mở, nơi này đã trở nên thoáng đãng, hay nói cách khác chướng nhãn pháp dành cho người bình thường đã trở nên vô dụng đối với nó.
Đây cũng là lần đầu tiên Triệu Thiên Bình tận mắt chứng kiến quang cảnh thực sự của Lưu Vân Sơn. Rừng cây xanh đẫm ánh nắng xen lẫn những mảnh sỏi đá bao quanh dòng Vô Căn Hà uốn lượn, lác đác những áng mây thực sự quyến luyến phiêu phù. Cảm giác thoải mái tự do như cuộn trào trong lòng Triệu Thiên Bình, như được thả về với thiên nhiên, có thiên ngôn vạn ngữ mà nó muốn thốt ra lúc này.
- Thật đẹp!
Rốt cuộc nó chỉ biết cảm thán như vậy với vốn ngôn ngữ chẳng bao giờ được tôi luyện.
Môn nhân đệ tử được tự do lui tới khu vực này, thậm chí muốn sống ở đây cũng được với một điều kiện là tuyệt đối không can thiệp vào quá trình thử thách của những người lên núi. Triệu Thiên Bình quả thực muốn tạm thời sống ở đây. Mặc dù linh khí so với trên Ngũ Phong thưa thớt hơn nhưng tu vi của nó lúc này không quá để ý chuyện linh khí nhiều ít, có một hai khỏa linh ngọc hội tụ linh khí là dư sài rồi, việc cần thiết là đẩy nhanh tốc độ tu luyện.
Cây cối là nhà, mặt đất là giường, ở nơi này nó chả phải lo nghĩ đến chỗ ở, cảm giác hoang dã mang đến sự hứng thú nồng đậm.
Mục đích đến đây của nó là nằm nâng cao năng lực thực chiến thật sự bằng cách chiến đấu với thú dữ. Khi chiến đấu với Tam sư huynh tuy có tiến bộ nhưng rốt cục vẫn chỉ là chỉ điểm luyện tập, điểm tới là dừng nên áp lực tạo ra rất nhỏ, mà nó thì cần áp lực mạnh hơn để mau tiến bộ hơn.
Trước đây khi quá non yếu cứ hễ gặp mấy con ác lang hay cự hùng là nó phải vắt chân lên cổ mà chạy, bây giờ coi như vừa luyện tập vừa trả thù rửa nhục.
Ngày đầu tiên nó tìm được một con u lang trưởng thành vô cùng to lớn, ít nhất phải gấp rưỡi con lần đầu tiên nó gặp. Từ lần chiến đấu lúc trước nó cũng biết được một chút đặc tính tấn công của loài dã thú này, đó là chủ yếu là lao tới dùng bộ hàm sắc nhọn để tấn công kẻ thù.
Triệu Thiên Bình xưa đâu bằng nay, sức bật và lực lượng cơ thể được luyện tập đáng kể, các kĩ năng chiến đấu được cải thiện, còn cả đạo thuật nữa. Mặc dù quyết tâm không động đến đạo thuật khi chiến đấu, khả năng hiện nay cho phép Triệu Thiên Bình hoàn toàn áp đảo con sói.
Đầu tiên nó vận dụng một môn khinh thân bộ pháp vừa mới học được trong thư tịch có tên là Phong Hành chủ yếu để tránh né những đòn tấn công. Liên tục lạn trái né phải, những cú cắn hay vồ của con dã lang đều đánh vào không khí, không gây được áp lực gì với Triệu Thiên Bình, thỉnh thoảng nó còn vung tay bạt vào mặt con sói vài cái nhẹ, chủ ý của nó là khiêu khích cho con sói tấn công mạnh hơn chứ không phải gây sát thương gì.
Dần dần Triệu Thiên Bình có khả năng đọc trước chuyển động của con sói để tìm ra những hướng né tránh và phản công hiệu quả ít tốn sức hơn, Phong Hành bộ pháp cũng dần dần được cải thiện, càng lúc càng mượt mà uyển chuyển.
Con sói cũng dần nhận ra đối thủ khó chơi, tuy nó không bị thương gì bởi những đòn tấn công bạt nhược của Triệu Thiên Bình nhưng máu điên của nó cũng đã lên tới não khi mà mắt đã đỏ long sòng sọc. Bỗng nhiên nó ngẩng đầu cất cao tiếng hú.
Tiếng hú gọi bầy cũng như lúc trước.
Nhưng lần này Triệu Thiên Bình không hoảng sợ bỏ chạy nữa vì đây là điều nó chờ đợi nãy giờ. Một con sói đã không còn có thể uy hiếp đến nó nữa, một bầy sẽ hiệu quả hơn nhiều.
Chỉ khoảnh khắc sau, trong rừng vang lên những tiếng hú đáp trả, những tiếng sột soạt liên tục vang lên.
Một con, hai con, ba con…
Một bầy mười một con sói khác xuất hiện, trong đó có một con có bộ lông không xám như những con khác mà là đen như mực, hình dáng cũng to lớn hơn một chút, Triệu Thiên Bình đoán hẳn đó là con đầu đàn.
Triệu Thiên Bình lùi lại một chút tập trung tinh thần. Nó không nghĩ rằng bầy sói này lại đông như vậy. Tuy cơ thịt nó đã cứng cáp hơn nhưng không phải mình đồng da sắt, thân thủ đã nhanh hơn nhưng số lượng bọn sói lại áp đảo. Lúc này là nguy hiểm thực sự, nếu bất cẩn có thể trở thành mồi cho bọn chúng ngay.
Lũ sói cũng không cho Triệu Thiên Bình nghỉ ngơi lâu mà nhanh chóng lao lên hỗ trợ đồng loại.
Bốn phương tám hướng đều có nguy hiểm ập tới.
Triệu Thiên Bình hít sâu một hơi rồi nghiêng mình sang trái một chút, tránh khỏi một cú táp trực diện, chân phải liền đó đạp mạnh xuống đất lấy đà phóng đến kẽ hở giữa hai con sói để thoát khỏi thế bị bao vây.
Một cái răng sượt qua vai nó, máu chảy đầm đìa.
Cũng may là Triệu Thiên Bình đã tạm thời thoát khỏi được sự bao vây, nhưng nó chưa kịp định thần thì bốn con sói khác đã phi thân phóng tới, nanh vuốt sắc nhọn nhắm thẳng yết hầu nó mà đâm tới.
Triệu Thiên Bình thuận đà lao tới một chút rồi bất chợt khôm người tung ra một cú hoành tảo thiên quân vào chân một con sói. Lần này nó dùng lực mạnh hơn, đủ để làm mất sức chiến đấu của một người bình thường.
Con sói bị gạt chân ngã ầm xuống đất, nhưng nhanh chóng bật dậy tru lên một tiếng chói tai đầy căm tức. Còn Triệu Thiên Bình cũng không kịp nhìn thành quả mà phải chật vật né ngay những đòn tấn công mãnh liệt khác.
Phong Hành thân pháp được vận dụng ngày càng trôi chảy.
Triệu Thiên Bình lúc này đã có thể phán đoán được khả năng tấn công của những con sói, nhưng số lượng của chúng quá đông, dù né tránh thế nào cũng khó thoát khỏi hết sát thương, do vậy trên mình nó dần dần xuất hiện những vết da thịt rách toạt, máu bắt đầu nhuộm đỏ y phục.
Lúc này nó cũng kiểm chứng được thành quả tu luyện thời gian qua của mình, sức chịu đựng thật sự đã tốt lên rất nhiều, nếu là trước đây, nó đã phải cảm thấy đầu choáng mắt hoa rồi.
Dẫu vậy, cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách, hơn nữa Triệu Thiên Bình cũng không dám dùng sức quá nhiều, vì đến lúc này, con Hắc lang đầu đàn vẫn chưa tấn công mà chỉ đứng quan sát.
Chờ đợi bị động không phải là phong cách của Triệu Thiên Bình, nếu con sói đầu đàn trước sau gì cũng nhập bọn thì chi bằng kéo nó vào trận chiến sớm một chút để giải quyết luôn một thể. Nghĩ vậy, nó bèn lao thẳng đến con đầu đàn xuất ra một thức cương quyền.
Mắt con thú lóe lên ánh sáng hung ác, nó nhanh chóng lệch đầu né đi quyền phong rồi ngoặt trở lại há miệng nhắm thằng cánh tay Triệu Thiên Bình mà táp đến.
Tốc độ quá nhanh.
Triệu Thiên Bình đã phán đoán rằng con đầu đàn này có lẽ mạnh hơn mấy con khác nhiều, nhưng nhanh đến như vậy thật sự là ngoài ý muốn.
Tay phải đang dùng lực nên rút về né tránh đã không kịp, Triệu Thiên Bình bèn tận dụng đà tới của tay trái để tung ra một chưởng đánh thẳng vào cái mồm đang lao tới của con sói.
Bốp một tiếng, tay trái nó cảm thấy tê rần, nhưng cuối cùng cùng giải thoát cho tay phải. Triệu Thiên Bình nhanh chóng thu người bật mạnh sang bên phải tránh đi những cú quào sau lưng. Tình hình chiến đấu không đơn giản như nó đã nghĩ, những con sói sống ở Lưu Vân Thiên Sơn một phần nào đó được linh khí nuôi dưỡng nên dũng mãnh thiện chiến, dù không so được bậc linh thú nhưng với thú dữ bình thường thì đáng sợ hơn nhiều. Nhưng điều này không những không làm nó sợ mà càng làm nó hưng phấn, chiến đấu như thế này không tệ chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.