Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 280: Anh gì ơi, tôi thấy ấn đường của anh biến thành màu đen này (21)




Edit: Ư Ư
Thẩm Ngư ngồi trên giường tu luyện cả đêm, hấp thu linh khí, sáng thức dậy, cả người tràn đầy sức sống.
Chuẩn bị đồ trước khi xuất phát, lá bùa là thứ quan trọng nhất, còn lại à áo bơi và vài thứ linh tinh, còn chuyện vị trí của ngôi mộ ở đâu thì cô có đạo cụ trong thương thành.
Mèo đen trực tiếp nhảy lên trên vai cô, cái đuôi lông xù xù vòng qua cổ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thẩm Ngư cảm nhận được sự mềm mại ở cổ, cô hận không thể vùi mặt vào bộ lông mềm mại của nó, phải mất một lúc lâu cô mới kiềm chế lại được.
Đến nhà Bạch Lạc, cậu vừa nhìn thấy cô đã kích động nói: "Cuối cùng chị cũng tới rồi."
Thẩm Ngư lấy một miếng vải đen từ trong túi ra nói với Uyên Thư Mặc đứng đằng sau cậu, "Ánh nắng bên ngoài không tốt, anh đi vào đây trước, vào trong xe rồi hẵng đi ra."
Uyên Thư Mặc gật đầu, hóa thành một sợi khói nhẹ chui vào trong miếng vải đen.
Ngôi mộ ở quê của Bạch Lạc, cách nội thành rất xa, lái xe thì phải mất bảy tám tiếng nhưng đi xe lửa chỉ mất bốn năm tiếng thôi.
Nhưng mà ngày mai là Tết Trung Thu nên vé xe đã hết từ lâu, phải đợi đến tầm sáu giờ tối mới có thể đi được.
Chờ đến 6 giờ tối còn không bằng tự lái xe.
Thẩm Ngư thì không có xe nhưng nhà Bạch Lạc có, bãi đỗ xe có mấy chiếc xe cha cậu để ở đây, chìa khóa thì ở trong nhà, có thể đi bất cứ lúc nào.
Ngồi vào chiếc xe việt dã ngầu lòi rồi Thẩm Ngư thả Uyên Thư Mặc ra.
Bạch Lạc, "Chị Ngư, chị biết lái xe không?"
Thẩm Ngư cười tự tin, "Đương nhiên là biết."
Cô đã đi qua rất nhiều thế giới hiện đại, có rất nhiều thế giới là tiểu thư nhà giàu, bằng lái đã thi vô số lần, không biết đã lái bao nhiêu chiếc xe rồi đấy chứ.
Dọc theo đường đi có chút nhàm chán, Bạch Lạc ngồi ghế sau đang ngủ say, tối hôm qua cậu không ngủ được nên vừa lên xe một lát đã ngủ say.
Thẩm Ngư giảm tiếng nhạc trong xe đi, xuyên thấu qua cửa xe nhìn Bạch Lạc đang nằm trên đùi Uyên Thư Mặc, còn hắn đang ôn nhu nhìn cậu.
Đúng là một cảnh tượng đẹp đẽ mà.
Thẩm Ngư thu hồi tầm mắt nhìn về phía trước, mèo đen nằm trên đùi cô vung vẩy đuôi.
Hơn bốn giờ chiều mới nhìn thấy thôn của Bạch Lạc ở phía xa, cậu chỉ về phía đó rồi nói với Thẩm Ngư: "Chị Ngư, ở đó đó."
Thẩm Ngư lái xe cả ngày nên giờ rất buồn ngủ, cô ngáp một cái rồi thả lỏng người lái xe vào sân nhà bà nội Bạch Lạc.
Cô vừa dừng xe thì mấy đứa trẻ trong thôn đã chạy tới tò mò nhìn bọn họ.
Bà nội Bạch Lạc đang ngủ trưa trong nhà, cậu đi vào gọi bà dậy, hai người đi ra phòng khách giới thiệu vài câu.
Tới tối, Thẩm Ngư ngủ một phòng, Bạch Lạc ngủ một phòng, còn Uyên Thư Mặc ở trong miếng vải đen bị Bạch Lạc ném vào trong căn phòng bên cạnh
Thẩm Ngư chớp chớp mắt, "Làm vậy hắn không thoát ra được đâu, cậu vẩy vẩy miếng vải đen mấy cái mới được."
Bạch Lạc đóng cửa lại dựa vào vách tường, lắc đầu nói: "Cứ để anh ta ở trong miếng vải đen đi, em sợ buổi tối anh ta lại vào phòng em."
Thẩm Ngư nhấc chân đi vào trong phòng mình, "Được rồi, mai gặp."
Bạch Lạc nói tạm biệt với cô rồi cũng đi về phòng mình, nhưng đi được nửa đường thì lại quay lại nói với miếng vải đen: "Anh ngủ ở đây đi, ngủ ngon."
-
Thẩm Ngư tắm rồi lên giường đi ngủ, một ngày mỏi mệt làm cô nhắm mắt lại là đi vào giấc ngủ.
Mèo đen nằm bên cạnh dùng móng vuốt cào nhẹ vào lưng cô.
Thẩm Ngư ngủ không yên ổn, cô xoay người mơ mơ màng màng mở mắt ra, "Ngủ đi chứ."
"Không ngủ được." Mèo đen bò lại gần nhìn vào đôi mắt cô một lúc lâu.
Người ngủ choáng váng thì thân thể thành thật nhất, cô giang hai tay ôm mèo đen vào trong lòng, cọ cọ vài cái rồi thì thầm: "Thật thoải mái, mềm mại, rất thích."
Mèo đen ngửi mùi sữa tắm thoang thoảng trên người cô, thu móng vuốt lại hỏi: "Thích tôi à?"
Thẩm Ngư buồn ngủ, cô rầm rì gật đầu, bàn tay vuốt ve bộ lông mềm mại trên người nó: "Thích, rất thích."
-
Phòng không có cảm giác lạnh lẽo làm Bạch Lạc có hơi không quen, cậu lắc lắc đầu rồi cởi quần áo nằm xuống giường, trùm chăn lại ngủ.
Có lẽ là ban ngày ngủ lâu rồi nên bây giờ cậu không thấy buồn ngủ lắm, Bạch Lạc bật đèn lên chơi điện thoại.
Trong đầu lại vang lên cuộc nói chuyện hôm đó
"Vậy anh nhớ trong mộ có gì không? Tôi rất thích đọc tiểu thuyết trộm mộ, mà chưa bao giờ nhìn thấy."
"Trong mộ vừa lạnh vừa tối, ta không nhìn thấy gì cả."
Bây giờ hắn đang phải ở trong miếng vải đen kia, có phải cũng rất lạnh lẽo và rất tối tăm không......
Bạch Lạc đột nhiên cảm thấy áy náy, dù gì hắn cũng khá tốt.
Càng nghĩ càng khó chịu, Bạch Lạc xuống giường đeo dép lê đi tới phòng bên cạnh, vừa mở cửa ra đã thấy Uyên Thư Mặc đang ngồi trên giường, khi hắn nhìn thấy cậu, đôi mắt sáng lên đứng dậy muốn đi tới.
Bạch Lạc không nghĩ tới hắn có thể đi ra ngoài.
"Anh...... Sao anh lại ra ngoài được?" Cậu kinh ngạc hỏi.
Uyên Thư Mặc đi đến trước mặt cậu nhẹ giọng nói: "Miếng vải đen kia không thể nhốt được ta."
Bạch Lạc nghĩ, cũng đúng, hắn là quỷ cổ đại nên chắc pháp lực cũng nhiều.
"Lạc Nhi...... Ngươi không ngủ sao?" Uyên Thư Mặc khó hiểu hỏi.
Bạch Lạc bất đắc dĩ sửa đúng, "Tôi không phải là Lạc Nhi, tôi là Bạch Lạc, bạch trong màu trắng, anh đừng gọi tôi là Lạc Nhi, tôi không phải......" Lạc Nhi.
Cậu hơi dừng lại, nhớ tới khuôn mặt tuyệt vọng bi thương của hắn khi cậu nói cậu không phải Lạc Nhi ngày hôm đó, Bạch Lạc có chút không đành lòng.
"Bạch Lạc?" Uyên Thư Mặc khé nhíu mày, đáy mắt lóe sáng.
Bạch Lạc gật đầu, "Nếu anh đã có thể đi ra thì tôi về phòng ngủ đây."
"Bạch Lạc." Uyên Thư Mặc bỗng nhiên gọi cậu.
Bạch Lạc khó hiểu nhìn hắn.
"Không có gì, ngươi đi ngủ đi." Uyên Thư Mặc lắc lắc đầu.
Bạch Lạc đi về phòng, cũng không mất ngủ như lúc nãy mà nhanh chóng ngủ say.
Lúc này, vách tường trên phòng bỗng nhiên ẩm ướt, sương đen tràn vào, một bóng người xuất hiện.
Uyên Thư Mặc giấu khí lạnh rồi đi đến bên cạnh giường, nhìn chăm chú vào khuôn mặt say ngủ của cậu, thì thào nói: "Hình như ta đã nhớ lại chuyện trước kia rồi, Bạch Lạc."
-
Ánh nắng buổi sáng chiếu xuống mặt đất, mùi khoai lang bay lên trên tầng, trong lúc ngủ mơ Thẩm Ngư thèm thuồng vừa mở to mắt đã đối diện với đôi mắt của mèo đen, sự mềm mại trong lòng bàn tay nói cho cô biết đây không phải là mơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.