Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Chương 70: Đảo Tarantas




Đảo Tarantas tọa lạc giữa một vùng biển nước mênh mông ở phía Đông trung tâm đại lục.
Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy vùng nước này là một khối lục địa lớn bị nước biển xâm lấn, trong đó vài nơi bị nước ăn sâu hình thành lòng biển, rộng lớn mênh mông, trong biển có nhiều đảo nhỏ trồi lên, có sản vật trù phú, phong cảnh đẹp tuyệt, nổi tiếng nhất là đảo Tarantas.
Ngày xưa vùng biển nước mênh mang này chỉ là một mảnh đất hoang vu, sau cuộc chiến giữa các vị Thần vào bảy nghìn năm trước, được năng lượng của Thần cải tạo mới có diện mạo ngày nay, Nhân loại sau nghìn năm nghỉ ngơi hồi sức thì sinh con đẻ cái, mở rộng không gian sống, dần thay đổi đại lục Olaven, trong đó đảo Tarantas là một trong những hòn đảo nhỏ được Nhân loại cải tạo sớm nhất.
Phong cảnh trên đảo Tarantas đẹp tuyệt vời, khí trời mát mẻ, bốn mùa như xuân, lại thêm những thắng cảnh được thiên nhiên kiến tạo, hòn đảo trở thành thánh địa du lịch và điểm dưỡng lão nức tiếng gần xa, chỉ những người có máu mặt mới mua được nhà trên đảo Tarantas.
Nhờ phúc của Thương hội Griffin, bọn Giản Lục được hưởng thụ cuộc sống của kẻ có tiền trên đảo Tarantas một lần, ngày nào cũng hướng mặt ra biển rộng, ngắm hoa nở xuân về.
Khi họ lên đảo Tarantas, trung tâm đại lục đã bước vào mùa rét đậm, nhưng nhờ vị trí địa lý mà đảo Tarantas sắc xuân tràn ngập, ánh dương hôn lên bờ cát trắng, đằng xa hải âu chao liệng, chẳng hề cảm nhận được cái giá lạnh của mùa đông.
Lúc bọn Giản Lục đặt những bước chân đầu tiên lên đảo Tarantas cũng phải cảm thán sự kỳ diệu của tạo hóa, từ chỗ họ nhìn ra là biển hoa đủ màu khúc xạ nên vầng sáng rực rỡ, dù là ban ngày cũng nhìn rõ rành rành, khó mà bỏ qua được.
Sau khi lên đảo Tarantas, Joyce tự dẫn họ đến một tòa biệt thự xinh xắn ven biển, cùng ngày, Giản Lục và Joyce được gặp mẹ Joyce.
Bà là một người phụ nữ gầy gò yếu ớt, mặc một chiếc váy dài màu xanh da trời, vóc dáng gầy nhom khiến làn váy rộng thùng thình, rất hợp với khuôn mặt tái nhợt hốc hác như thể chỉ còn da bọc xương, không thể nói là đẹp, thậm chí còn hơi xấu. Nhưng từ người bà toát lên khí chất đặc biệt, nụ cười hồn nhiên phóng khoáng dạt dào sức sống, khiến người khác vô thức xem nhẹ ngoại hình của bà.
Dù số phận đã mang cho bà nhiều trắc trở, bà vẫn là một Chiến sĩ với ý chí kiên cường bất khuất như xưa.
“Các cháu là bạn Joyce à?” Đôi mắt đen ảm đạm của phu nhân Grifffin mang nét cười, ánh mắt có ý dò xét nhưng không khiến người khác phản cảm. Bà nở nụ cười yếu ớt: “Đây là lần đầu tiên Joyce dẫn bạn đến đây đấy, rất vui được đón tiếp hai cháu.”
Giản Lục và Hynes hành lễ quý tộc.
“Làm phiền người rồi.”
Phu nhân Griffin vô cùng nhiệt tình với bạn bè của cậu con trai, chẳng những sai người chuẩn bị cho họ gian phòng tốt nhất, quần áo sang trọng nhất mà còn dùng bữa tối thịnh soạn cùng với họ.
Khi bữa tối kết thúc, phu nhân Griffin đã biết được quá trình gặp gỡ quen biết giữa con trai và Giản Lục, đương nhiên là bản đã được thêm thắt cho đẹp lòng, cười với họ: “Hiếm khi lên đảo Tarantas, hy vọng hai cháu sẽ thấy vui.”
“Cảm ơn phu nhân, có người hào phóng và nhân hậu như phu nhân ở đây, bọn ta sẽ vui lắm.” Giản Lục mỉm cười lễ phép.
Sức khỏe của phu nhân Griffin không được tốt, tuy còn muốn tiếp khách nhiều hơn nhưng không gượng được nữa, Joyce vội đưa bà về phòng, để Rius dẫn hai người Giản Lục đến phòng cho khách nghỉ ngơi.
Rius làm tròn trách nhiệm giới thiệu về biệt thự và thắng cảnh trên đảo Tarantas cho hai người, nói với họ: “Thật ra khung cảnh đẹp nhất trên đảo Tarantas không phải cầu vồng lúc hoàng hôn mà vào buổi sáng sớm cơ, cầu vồng khi ấy mới là đẹp nhất, tiếc là đảo Tarantas không cho du khách qua đêm trên đảo, nên người biết mỹ cảnh này không nhiều. Nếu hai người thấy hứng thú thì có thể ngắm vào lúc bình minh.”
Phu nhân Griffin gọi người chuẩn bị hai gian phòng cho khách, đẩy cửa bước vào, từ diện tích đến cách bày trí bên trong đều không thua kém gì phòng của vua một nước, quả không hổ là thương hội lắm tiền nhất đại lục.
Giản Lục liếc nhìn chiếc giường lớn trải chăn đệm mềm mại, đi về phía ban công, duỗi tay vén tấm rèm làm bằng nước mắt hải yêu rồi bước ra ban công hình vòm, một làn gió biển phả vào mặt, hòa trong bầu không khí ẩm ướt là hương hoa thanh mát khoan khoái.
Từ xúc giác đến khứu giác đều sảng khoái cực kỳ, Giản Lục nghĩ khi về già đến đây dưỡng lão cũng không tệ, được bình thản đón nhận cái chết giữa khung cảnh tươi đẹp này.
“Giản.”
Giản Lục quay đầu nhìn thiếu niên tóc vàng trên ban công của gian phòng cách vách, y mặc trang phục Kỵ sĩ màu trắng, vạt áo và cổ tay áo thêu chỉ vàng tôn lên dáng người đạt chuẩn vai rộng chân dài eo thon, màu trắng khiến y càng tuấn tú bất phàm, như chàng hoàng tử cao quý bước ra từ cung điện.
Dưới ánh tà dương rực sáng nơi chân trời, người nọ tựa người thoải mái trên lan can chạm trổ hoa văn tinh tế, nở nụ cười với cậu, không rõ hoàng hôn khiến y đẹp hơn, hay sự xuất hiện của y khiến hoàng hôn thêm phần rạng rỡ.
Khoảnh khắc ấy, Giản Lục nhìn đến ngẩn ngơ.
Cậu biết Hynes là người cực kỳ xuất sắc, sự xuất sắc này không chỉ ở ngoại hình, mà còn thể hiện ở khí chất của y, mọi thứ đều quá hoàn hảo, giữa khung cảnh nên thơ của thế giới phép thuật, sự xuất hiện của y chẳng khác nào món ăn ngon lành cho thị giác.
Khi Giản Lục hoàn hồn thì thấy y đã nhảy từ ban công bên cạnh sang đây, đến bên cạnh cậu, choàng một tay qua vai cậu.
Giản Lục quay sang nhìn y với gương mặt không cảm xúc.
Hynes khoác vai cậu, chỉ về phía xa nói: “Giản, em cảm thấy có động tĩnh lạ dưới nước.”
Giản Lục mau chóng quên đi cảm giác kỳ lạ vừa rồi, cùng y nhìn về phía xa, nơi biển cả đang dần sẫm màu dưới ánh hoàng hôn: “Lạ thế nào?”
“Giờ em vẫn chưa biết, vì nó khẽ quá.”
Giản Lục trầm ngâm. Sở dĩ cậu đồng ý lên đảo Tarantas với Joyce, ngoài lòng hiếu thảo của Joyce với mẹ khiến cậu xúc động ra, thì còn bởi qua phần tóm tắt của hệ thống, cậu biết được mạng sống của mẹ Joyce liên quan đến nữ chính, thế nên Joyce luôn hết mực trung thành với nữ chính, cố sống cố chết bám lấy cô, thậm chí cũng vì mẹ mà chịu được việc chia sẻ người mình yêu với những tên đàn ông khác.
Muốn kêu gọi Joyce về phe mình thì tất nhiên phải bắt đầu từ người hắn quan tâm.
Tarantas chỉ như một hòn đảo nhỏ đẹp không tì vết, nhưng nếu phu nhân Griffin dưỡng bệnh ở đây, thì hẳn đây là nơi diễn ra nội dung truyện, liên quan đến động tĩnh lạ Hynes phát hiện chăng?
Hynes thấy cậu lại bắt đầu thả hồn lên mây thì không nói gì, chỉ dần ôm trọn cậu vào lòng mình. Giờ y đã cao hơn cậu nửa cái đầu, rất hài lòng với sự chênh lệch chiều cao này, nhờ nó mà khi đứng phía sau, y có thể ôm trọn lấy cậu.
Lúc Giản Lục hoàn hồn, thấy mình gần như dựa hẳn vào lòng Hynes thì cạn lời.
Cậu vỗ ngực Hynes: “Khuya rồi, về nghỉ ngơi đi.”
Hynes nheo mắt nhìn cậu, bản thân y cũng chẳng biết cậu khù khờ không hiểu, hay hiểu mà chẳng chịu nhìn thẳng vấn đề, cảm thấy hụt hẫng, ngoài sự hụt hẫng, y cũng nghĩ mình có thể lấn tới thêm một tí, thăm dò giới hạn thực sự của cậu.
Trong phòng có buồng tắm riêng, hơn nữa trang thiết bị trong đó đều là sản phẩm của thuật luyện kim, không thua kém gì công nghệ hiện đại.
Giản Lục hưởng thụ buồng tắm xông hơi xong, vừa ra khỏi buồng đã thấy có người nằm trên giường mình, mái tóc vàng lấp lánh dưới ánh đèn phép. Cậu chợt có cảm giác mình vừa ra khỏi buồng tắm đã vào nhầm phòng.
“Giản.” Người trên giường nâng một tay chống đầu, cười thật tươi với cậu.
Giản Lục khoác áo tắm rộng thùng thình, tóc hãy còn nhỏ nước, cậu không dùng phép thuật hong khô mà lau bằng một chiếc khăn, hỏi y: “Sao cậu lại ở đây?”
Tầm mắt Hynes lướt từ khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ đến cần cổ thon dài, cuối cùng dừng lại nơi nửa trên lồng ngực. Khác với vẻ trang trọng khi mặc áo phép thường ngày, cổ áo tắm hơi phanh ra để lộ xương quai xanh tinh tế và nửa ngực, làn da trắng nõn mịn màng như ngọc trai.
“Rius nói đảo Tarantas đẹp nhất vào bình minh còn gì?” Giọng nói của y  hơi khàn khó phát hiện, ra vẻ tùy ý nghiêng người che lại vị trí ở phần thân dưới: “Đây là lần đầu chúng ta lên đảo Tarantas, em muốn cùng anh thưởng thức cảnh đẹp nơi này.”
Giản Lục ngẩn ngơ, mắt nhuốm vẻ dịu dàng, cậu đến gần vuốt mái tóc vàng của y, giọng nói lạnh lùng thêm đôi phần ấm áp: “Vậy đêm nay cậu ở đây đi.”
Ngẫm lại thì sau khi dẫn Hynes từ phố Bóng Tối về Thần điện Ánh Sáng, tuy hai người luôn ở cạnh nhau nhưng đa phần đều để tu luyện hay chiến đấu, chưa bao giờ dừng lại ngắm phong cảnh xung quanh, dù cho lúc ấy có gặp cảnh đẹp hơn bây giờ cũng đều bị bỏ qua bởi đủ loại lý do.
Đây là lần đầu tiên họ không cần vội vã tu luyện hay chạy trốn, cuối cùng cũng có thể nán lại thưởng thức cảnh đẹp quanh mình.
Hynes vui lắm, nhoáng cái đã kéo cậu lên giường, hào hứng nhận chiếc khăn lông từ tay cậu, vừa lau tóc cho cậu vừa thủ thỉ: “Giản này, anh là Pháp sư cơ mà, chỉ cần một câu thần chú là tóc khô ngay, đừng bảo anh quên đấy nhé.”
Giản Lục sững người, lạnh nhạt đáp: “Ta quen rồi.”
Đời trước làm người thường hai mươi lăm năm, rất nhiều thói quen đã được hình thành, dù đời này đi vào thế giới phép thuật cũng không thay đổi được. Hay đúng hơn là cậu không muốn thay đổi, sợ rằng mình thay đổi quá nhiều sẽ quên mất đường về nhà.
Mắt Hynes thoáng vẻ âm trầm, cảm giác mất kiểm soát lại xuất hiện.
Nhưng ngoài mặt y không biểu hiện gì, lau tóc cho cho cậu như thường rồi kéo cậu nằm xuống, nói với giọng cực kỳ phấn khởi: “Không biết bình minh trên đảo Tarantas đẹp đến mức nào, em háo hức lắm, không được ngủ quên đâu đấy.”
“Yên tâm đi, ta đã đặt đồng hồ phép thuật rồi, đến giờ sẽ có báo thức.” Giản Lục thấy y bây giờ chẳng khác gì đứa trẻ, thực ra tuổi của Hynes không lớn, đang trong giai đoạn chân ướt chân ráo vào đại học, vẫn còn là một thiếu niên, hoạt bát như vậy cũng là điều dễ hiểu thôi.
Nhận thấy cơ thể cậu dần thả lỏng rồi chìm vào giấc ngủ, ngón tay Hynes gảy nhẹ, một luồng sáng vàng chiếu lên người nằm bên cạnh, nhịp thở của cậu trở nên dài và đều đặn hơn.
Y nở nụ cười dịu dàng, ôm người bên cạnh vào lòng, tay chân quấn quýt nhau tạo nên cảm giác khắn khít mập mờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.