Hắc Đạo Tổng Tài Cuồng Sủng Tôi

Chương 46: Ra Mắt Người Lớn





Sau khi bàn tính với ông bà Triệu về chuyện kết hôn của hai người xong, Tư Hàn liền lái xe chở cô về căn cứ Hắc Long Bang của mình.
Thời gian này có quá nhiều chuyện liên tiếp xảy đến khiến cho hai người cũng không có thời gian ngó ngàng đến anh em trong Bang.
Tuyết Kì vừa mới tay trong tay cùng anh bước vào bên trong liền bị những tiếng la hét inh ỏi làm cho giật béng mình.
- Teng..teng...
Tiếng pháo hoa tung tóe rải khắp căn phòng.
Vẻ mặt mấy tên đàn em trong bang ai nấy đều giống như vừa mới nghe được chuyện vui gì mà nhảy dựng lên vì phấn khích.
- Lão đại, chị dâu, chào mừng hai người trở lại.
Lão đại, bọn em vừa mới nghe được tin trên ti vi, là thật sao? Anh thật sự là đại thiếu gia nhà họ Mặc?
Trần Hạo hiện tại đang rất hiếu kì, cậu ta sốt sắng mà tiến lên kích động mở miệng hỏi liên tục.
Tư Hàn trước thái độ ngỡ ngàng của mấy anh em thì không quá tỏ ra hứng thú.
Anh chỉ nhàn nhạt mà thờ ơ đáp lại một câu.
- Ừm.
Nghe được câu trả lời của anh, cả đám bọn ai nấy đều mở to hai mắt mà như phát sáng lên vì ngưỡng mộ lão đại của bọn họ.
Trần Hạo là người sùng bái Tư Hàn nhất trong đám này.
Ngày trước được anh thu nhận về cậu ta đã vô cùng kính nể anh vì độ ngầu khét của anh.
Bây giờ lại biết anh còn có gia thế khủng như vậy thực sự khiến cho Trần Hạo cậu ta hoàn toàn trở thành một fan cuồng của anh rồi.
Tuyết Kì nhìn điệu bộ tôn sùng của đám người trước mặt này với Tư Hàn hệt như tôn sùng thần linh vậy, nhất thời cô không nhịn được mà cười thành tiếng, còn không quên ghé sát tai thì thầm mà trêu chọc anh.
- Tư Hàn, anh xem giờ anh trở thành thần tượng của bọn họ thật rồi...
Tư Hàn dùng ánh mắt cưng chiều mà nhéo nhẹ cánh mũi cô, dịu dàng mà nói:
- Em cũng muốn hùa theo bọn họ sao.
Tuyết Kì thản nhiên nhún vai, vẻ mặt ngây thơ tỏ ra vô tội.
- Đâu có.
Tư Hàn giống như nhớ ra chuyện gì, giọng nói nhẹ nhàng lại một lần nữa cất lên.
- Lát nữa đi với anh đến một nơi.
- Là nơi nào vậy?
Tuyết Kì thắc mắc mà bày ra vẻ mặt ngờ ngợ nhìn anh.
Chỉ thấy Tư Hàn xoa đầu cô, mỉm cười khẽ trả lời:
- Đến rồi biết.
Đám đàn em còn đang reo hò vui mừng nghe đến Tư Hàn nói muốn rời đi thì không cam lòng.

Trần Hạo bày ra vẻ mặt ủy khuất thay mặt anh em mà lên tiếng:
- Lão đại, anh vừa đến không thể cùng chị dâu ở lại ăn cơm sao?
Tư Hàn mặc kệ đám người vẻ mặt buồn bã chán đời kia, trực tiếp vứt cho Trần Hạo một cái thẻ đen, giọng nói còn bá đạo mà lên tiếng:
- Lát nữa dẫn anh em đi ăn.
Cả đám vừa rồi còn buồn chán, sầu não thì giờ nghe thấy anh nói vậy thì ai nấy đều vui vẻ không thôi.
Lão đại của bọn họ là nhất.
Lão đại muôn năm!
Còn Tư Hàn thì sau khi dắt cô rời đi thì lại đưa cô đến một nơi rất đỗi xa lạ, có thể đối với cô thì là như vậy.
Một tòa biệt thự rất lớn nhìn từ bên ngoài vào cũng đủ thấy điều đó.
Với màu sơn trắng nhưng lại trông vô cùng sang trọng, còn pha vào đó phong cách cổ kính thật sự rất đẹp.
Tuyết Kì vừa nhìn vào lại vô cùng thích thiết kế căn biệt thự này.
Không quá xa hoa nhưng lại rất khang trang.
Cùng Tư Hàn bước vào biệt thự Mặc gia, Tuyết Kì không khỏi có chút thấp thỏm, bồn chồn.
Dù gì thì đây cũng xem như gặp mặt ra mắt người lớn, ông Mặc lại là bố ruột của Tư Hàn, liệu ông có phải là người nghiêm khắc như trong tưởng tượng của cô không nữa.
Gác lại sự lo âu của mình, Tuyết Kì được Tư Hàn nhẹ nhàng nắm tay, trấn an cô khiến cho trong lòng cô phần nào giảm bớt đi sự căng thẳng hiện tại của mình.
- Lát nữa gặp cứ tự nhiên, không cần sợ gì hết.
Tư Hàn mỉm cười nheo mắt, dịu dàng mà nhắc nhở cô.
Tuyết Kì tự nhủ trong lòng, ai bảo cô sẽ sợ cơ chứ, chỉ là một buổi gặp mặt người lớn thôi mà.
Nhưng hiện thực đã chứng minh cô đã sai rồi.
Ngồi xuống chiếc bàn lớn đối diện là ông Mặc đang ngồi nhìn cô, Tuyết Kì có cảm giác mất tự nhiên đến độ không dám thở thành tiếng.
Tư Hàn hiếm khi mới được nhìn thấy bộ dạng khép nép đến ngượng ngùng của cô thì không khỏi thấy có chút mắc cười.
Xem ra cô có vẻ rất coi trọng trưởng bối của anh.
Chỉ là cô như vậy lại khiến anh không đành lòng mà thôi.
Ông Mặc vừa mới bước xuống nhà, ngồi xuống ghế đã bắt gặp ánh mắt dao động của Tư Hàn chỉ chăm chú nhìn đến biểu cảm của nữ nhân bên cạnh thì dường như hiểu ra điều gì.
Ông lại nhìn sang thấy cô vẻ mặt có chút không được tự nhiên khi đối mặt với ông.

Xem ra đây chắc hẳn là người phụ nữ mà con trai ông đã chọn.
- Chào ông Mặc.
Con là..Triệu Tuyết Kì.
Tuyết Kì cười gượng nhìn đến ông Mặc mà thấp giọng chào hỏi.
Lại thấy Tư Hàn tỏ ra dáng vẻ lười biếng khi nhìn thấy ông, dường như anh không có ý định lên tiếng, Tuyết Kì liền đưa ngón tay mềm mại của mình được giấu ở dưới bàn mà nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Tư Hàn tỏ ý nhắc nhở anh.
Tư Hàn dù không tình nguyện cho lắm nhưng bị cô thúc giục nên đành phải quay sang nhìn ông Mặc mà mở miệng.
- Chào.
Ông Mặc cũng nhận thấy thái độ không tốt của anh với mình thì trong lòng thoáng chút đượm buồn.
Nào ngờ được khi ông nhìn ra là cô khẽ nhắc nhở thì đứa con trai này lại vô cùng nghe lời.
Tuy thái độ không được thân thiết cho lắm nhưng anh cũng đã mở miệng chào một câu.
Như vậy đã là rất tốt rồi!
- Chắc hẳn là thiên kim nhà họ Triệu mà quản gia nhắc đến.
Cháu không cần khách sáo, cứ gọi ta là bác Mặc được rồi.
Ông Mặc ngồi trên chiếc xe lăn, vẻ mặt dịu mát, cười một cách thoải mái mà nói với cô.
Giờ nhìn lại Tuyết Kì mới cảm thấy ông Mặc cũng không quá là hà khắc như dáng vẻ bên ngoài.
Ngược lại ông lại khá là dễ tính, phóng khoáng.
- Vâng.
Tuyết Kì vui vẻ đáp lại lời ông.
Đoạn Tư Hàn nhìn sang ông Mặc, thái độ có chút lạnh nhạt mà xa cách lên tiếng:
- Tôi chỉ muốn đưa cô ấy đến là muốn thông báo cô ấy là người phụ nữ của tôi mà thôi.
Ông Mặc khá là bất ngờ khi nghe anh nói như vậy.
Sáng sớm nay ông đã thông báo cho quản gia bảo ông ấy gọi Tư Hàn về nói muốn anh đưa cô đến cùng.
Một là muốn biết thêm vài chuyện lúc nhỏ của anh từ cô, hai là muốn nhìn xem người phụ nữ như nào lại được anh xem trọng đến vậy.
Nhìn thấy Tuyết Kì ông Mặc vô cùng hài lòng.
Từ khí chất, diện mạo đến tính cách của cô đều rất tốt, quan trọng là con trai của ông thích là được.
Chưa kịp lên tiếng nói thì ông Mặc lại nghe anh cất giọng.
- Vì vậy tôi mong là ông sẽ không cản trở chuyện của chúng tôi.
Ông Mặc cũng chỉ biết cười gượng gạo mà thở dài bất lực với đứa con trai lâu ngày thất lạc này.
- Ừm.
Ba biết rồi.
Tư Hàn..con có thể nào gọi ta một tiếng ba có được không?
Ông Mặc dùng ánh mắt ẩn sâu của mình mà giống như dùng giọng điệu khẩn cầu của mình.
Từ trước đến nay, kể cả là trên thương trường hay là ở gia tộc, ông cũng chưa từng một lần cầu xin ai điều gì.
Nhưng vào lúc này ông lại rất khao khát được nghe anh gọi mình một câu mà ông đã luôn rất muốn nghe.
Nhìn thấy vẻ mặt trông đợi của ông, Tư Hàn lại không hề có dao động, anh chỉ lẳng lặng nhìn ông lấy một cái rồi lắc đầu ngao ngán.
- Điều đó là không thể.
Nói rồi anh liền nhấc bước đứng lên rời đi.
Tuyết Kì nhìn thoáng thấy vẻ mặt tuyệt vọng của ông thì mở miệng an ủi:
- Bác Mặc, bác đừng để ý quá, có lẽ Tư Hàn hiện tại chưa thể chấp nhận ngay được nhưng cháu tin là dần dần anh ấy sẽ chịu nhận bác thôi.
Trong tình huống như thế này cô cũng chỉ biết nói mấy lời an ủi người lớn tuổi mà thôi.
Ông Mặc nhận được lời động viên từ cô thì cười nhẹ nhìn theo hướng anh đi ra, rồi lại quay sang nhìn cô.
- Tuyết Kì, cháu đã lớn lên cùng Tư Hàn có lẽ cháu là người hiểu nó hơn ai hết.
Cháu có thể kể cho ta nghe vài chuyện của nó hồi nhỏ được không?
Tuyết Kì vui vẻ đáp ứng lời đề nghị của ông Mặc.
Cô ngồi xuống bắt đầu luyên thuyên một hồi với ông.
Đa phần đều là kể về những chuyện nghịch ngợm của cô và anh hồi bé.
Đừng hỏi vì sao cô xuyên tới đây mà lại biết được những chuyện hồi nhỏ này.
Mặc dù xuyên vào trong sách nhưng mọi kí ức của nguyên chủ cô hoàn toàn biết rõ, kể cả là chuyện hồi nhỏ của cô.
Hai người một già một trẻ nói chuyện rất hợp nhau.
Căn phòng không biết từ khi nào đã tràn ngập tiếng cười ha hả.
- Tuyết Kì, cháu thay ta chuyển lời cảm ơn đến bố mẹ cháu được chứ.
Bọn họ đã thay ta chăm sóc cho Tư Hàn.
Khi nào rảnh ta sẽ đến nhà họ Triệu để cảm ơn.
Ông Mặc cười rộ nheo mắt lại nhìn cô mà nói.
Tuyết Kì còn chưa kịp trả lời thì lại nghe ông nói tiếp.
- Tư Hàn có cháu ở bên cạnh là may mắn của nó.

...
Sau khi nói chuyện một lúc với ông Mặc Tuyết Kì cũng tạm biệt ông mà ra về.
Nhìn thấy anh đã đứng tựa lưng lên xe đợi sẵn ở cổng biệt thự, Tuyết Kì nhấc chân đi đến mà xà vào lòng anh giống hệt như một đứa trẻ vậy.
Tư Hàn cảm thấy cô càng ngày càng đáng yêu rồi.
Trên đường đi Tuyết Kì thỉnh thoảng lại nhìn liếc sang anh, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
Nhận thấy điều đó, Tư Hàn mở miệng khẽ nhướn mày hỏi:
- Muốn hỏi anh chuyện gì?
Tuyết Kì khóe miệng hơi nhếch lên, bĩu môi mà nũng nịu nói:
- Vậy mà cũng bị anh nhìn ra...Tư Hàn, em thấy..hay là anh suy nghĩ kĩ mà xem.
Em thấy ông Mặc có vẻ rất yêu thương anh, hay là anh xem xét có thái độ tốt hơn một chút với ông ấy thử...
Tuyết Kì vừa nói vừa cẩn trọng nhìn anh mà xem xét biểu tình của anh, chỉ thấy anh chưa để cho cô nói hết đã tự ý phanh xe lại, tùy tiện đậu xe ở một bên lề đường, sau đó quay sang dùng vẻ mặt gian manh của mình mà câu môi chống một tay vào kệ xe, ép sát người vào cô nói:
- Có vẻ như anh đã quá dung túng cho em rồi, em lại đi nói giúp cho ông ta.
Nụ cười ranh mãnh của anh khiến cho Tuyết Kì chỉ biết ngượng ngùng cười khúc khích.
Cô nhẹ giọng giải thích:
- Là..em đang nhắc nhở anh mà.
Anh có phải là nên xem xét những gì em nói không...Hơ hơ...
Còn tưởng anh sẽ tức giận thì cô lại nhận lại từ anh một nụ cười bí hiểm.
- Muốn anh suy xét sao? Vậy thì phải làm gì đó khiến anh hài lòng, chẳng hạn như...hôn.
Tuyết Kì nghe xong thực sự chỉ muốn đánh cho anh một trận.
Anh còn có tâm trạng đùa cợt cô như vậy xem ra cũng không phải quá chán ghét ông Mặc, như vậy thì tốt rồi.
Quan hệ của bọn họ có thể từ từ cải thiện.
Chỉ là ngẩng mặt lại nhìn thấy khuôn mặt của thanh niên đang tranh thủ cơ hội này vô cùng gợn đòn.
Nhưng Tuyết Kì vẫn là không đành lòng chửi anh, cô khẽ nhướn người hôn lên bờ môi khô khốc của anh.
Tư Hàn nhếch mép nhưng giống như vẫn chưa thỏa mãn, ngay khi cô định rời khỏi anh thì anh lại níu lại, hôn cô sâu hơn.
Hai người cứ vậy mà quấn lấy nhau một hồi lâu...
Tuyết Kì trong lúc bị hôn mê man mà ngẫm nghĩ.
Hình như có cái gì đó không đúng ở đây.
Rõ ràng là đang nói về chuyện của ông Mặc và anh, sao thoáng chốc liền thành ra cô bị anh chiếm hôn rồi.
Tuyết Kì chỉ biết thầm mắng chửi anh là đồ tranh thủ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.