Hắc Đạo Tổng Tài Cuồng Sủng Tôi

Chương 37: Hiểu Lầm Nghiêm Trọng





Trong bệnh viện thành phố.
Không khí lúc này có vẻ khá ngột ngạt.
Từ lúc một đoàn người đột ngột bước vào bệnh viện đã làm hỗn loạn cả bệnh viện phải sơ tán người bệnh.
Các bác sĩ ở đây cũng bị động thái này làm cho sợ hãi tột độ.
Một đám đàn ông cao ráo mặc quần áo đồng bộ đen từ trên xuống dưới, vẻ mặt ai nấy đều rất khẩn trương mà giải sang hai hàng người tiến vào trong bệnh viện.
Ai ai ở trong bệnh viện đều tỏ ra bàng hoàng khi thấy trên một chiếc xe ô tô, bước xuống một người đàn ông khuôn mặt lạnh lùng soái khí đang ôm một cô gái cả người đều chảy máu ròng từng giọt xuống đường đi.
Người đàn ông cao lớn cả khuôn mặt lạnh toác, ánh mắt sắc bén thâm trầm bước từng bước thật nhanh vào bên trong.
Trần Hạo vội túm ngay lấy một nam bác sĩ đang đi ngang qua đó mà vội thúc ép:
- Mau bảo bệnh viện của các người cấp cứu nhanh cho chị dâu bọn tôi.
Người bác sĩ kia còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì liền đã bị tóm lôi đi vào khu cấp cứu khẩn cấp.
Anh ta còn định mở miệng hỏi lại liền bắt gặp cặp mắt đáng sợ của Tư Hàn.
Anh ta không khỏi lạnh cả sống lưng, mồ hôi chảy chầm chậm trên đỉnh đầu.
Trời đất quỷ thần ơi, đám người này có thực sự là đến cấp cứu không vậy, nhìn tên nào tên nấy đều như giang hồ thế kia thật khiến người đàn ông danh xưng bác sĩ trưởng khoa này sợ té khói.
Anh ta chỉ hận không thể tìm một góc mà trốn kĩ.
Tư Hàn lúc này mới vội vã lạnh giọng lên tiếng.
- Các người tìm một bác sĩ nữ cấp cứu cho cô ấy.
Nếu không cứu được người..e là cái bệnh viện này của các người cũng không cần thiết phải có đâu.
Giọng nói uy hiếp đến đáng sợ của anh khiến cho tên trưởng khoa kia run sợ không nói nên lời.
Cổ họng anh ta không ngừng nuốt nước bọt trong sợ hãi.
Cái người này rốt cuộc là ai mà lại có khí thế áp đảo đến vậy.
Xem như hôm nay số anh ta gặp xui đi.
Người trưởng khoa kia tự an ủi lòng mình.
Anh ta cũng không trì trệ mà nhanh chóng gọi một nữ bác sĩ giỏi phẫu thuật đến.
Anh ta vẫn chưa muốn mất việc đâu.
Nhà anh ta trên có mẹ già dưới có con nhỏ, phải mau chóng giải quyết vụ này thôi.

Tư Hàn nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt đến trắng bệch của người phụ nữ trong lòng mình.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô rồi mới nhanh nhẹn đặt cô xuống giường bệnh.
- Cô ấy bị trúng một viên đạn bên sườn trái, các người bằng mọi giá phải cứu được cô ấy!
Tư Hàn lúc này thu liệm lại vẻ lãnh khốc của mình.
Anh bình thản nói cho cô bác sĩ sắp phẫu thuật cho Tuyết Kì.
Thời điểm này anh đã không còn dáng vẻ của một tổng tài bá khí khắc chế người khác, cũng không còn điệu bộ của một trùm hắc đạo lạnh lùng tàn nhẫn nữa.
Bây giờ anh chỉ còn dáng vẻ của một người đàn ông đứng trước an nguy của người mình yêu mà thôi.
Phòng cấp cứu nhanh chóng được đóng lại.
Tuyết Kì rất nhanh được đưa vào bàn phẫu thuật.
Ngồi bên ngoài phòng chờ mà trong lòng Tư Hàn bồn chồn không yên.
Anh ngồi xuống nhưng không ngẩng đầu mà cúi thấp xuống, hai tay chắp lại đỡ lấy đầu mình.
Nhìn bộ dạng của anh lúc này trông có chút thống khổ, đau đớn, còn có chút..sợ hãi.
Anh vô cùng sợ hãi.
Anh rất sợ phải mất đi cô.
Người phụ nữ của anh! Anh rất sợ sẽ mấy đi em! Tiểu Kì!
Thà rằng anh không có được tình yêu của cô như trước đây cũng không muốn nhìn thấy cô không còn ở bên cạnh mình nữa.
Thứ cảm giác đó thực sự rất tồi tệ.
Đó gọi là gì biết không? Chính là thứ cảm giác đau khổ nhất trên đời.
Một thứ là yêu mà không có được.
Thứ còn lại là có được rồi lại mất đi.
Chung quy lại thì cả hai loại cảm giác đó đều vô cùng đau đớn.
Trần Hạo đứng kế ở bên cạnh nhìn thấy lão đại nhà mình khổ sở như vậy cũng cảm thấy nghẹn lòng thay anh.
Bởi vì trong bệnh viện cũng có quy tắc không được làm ầm ĩ cho nên đám đàn em của anh đều bị đuổi đứng hết ở bên ngoài cửa bệnh viện.
Hiện tại chỉ còn anh và Trần Hạo đứng đợi ở phòng cấp cứu.
Trần Hạo liếc nhìn thấy cánh tay của Tư Hàn còn chưa được xử lý đàng hoàng thì nhỏ giọng ậm ừ:

- Lão..lão đại.
Anh yên tâm đi, chị dâu là cát nhân ắt có thiên tướng, sẽ không sao đâu.
Anh xem, vết thương của anh lại bị rách ra rồi, hay là anh đi xử lý vết thương...
Tư Hàn lúc này chẳng thèm bận tâm tới bất kì điều gì.
Anh chỉ cần cô qua khỏi mà thôi, những việc khác đối với anh đã không còn quan trọng.
Anh lắc đầu trả lời âu loa.
- Không cần.
Tôi muốn đợi cô ấy.
Trần Hạo thấy lão đại của anh ta quả quyết như vậy thì đành bó tay không đôi co nữa.
Anh ta cũng chọn đại một góc mà ngồi xổm xuống đất cùng chờ với Tư Hàn.
Trái tim Tư Hàn từng hồi lại đập nhộn lên.
Anh hiện tại lại phát hiện bản thân bây giờ là đang vô cùng thấp thỏm, lo âu.
Từ trước đến giờ anh đều che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng không hiểu sao chỉ khi ở bên cạnh cô anh lại thể hiện hết ra cảm xúc thật của bản thân.
Có lẽ là vì anh thực sự coi cô là một phần sinh mạng của mình.
Cánh cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, một đám người âu phục trắng đi ra đẩy một chiếc giường bệnh ra bên ngoài.
Mà người nằm trên chiếc giường lại bị một tấm vải trắng che kín từ đầu đến chân, không hề để lộ bộ phận nào.
Tư Hàn nhìn thấy cảnh này anh khẽ đứng dậy, cả người bắt đầu run rẩy.
Trần Hạo hai mắt trợn lên như không muốn tin.
Lẽ nào...chị dâu của hắn...không, không thể như thế!
Tư Hàn bước chân nặng nề hoàn toàn không muốn nhúc nhích.
Anh còn chưa kịp đi đến chỗ đó thì từ đằng xa, một nữ nhân nhanh chân hơn chạy đến bên cạnh chiếc giường đó, đồng tử trợn tròn, vẻ mặt kinh hãi thốt lên:
- Không...không thể nào! Tuyết Kì..sao cô có thể chết như vậy...Cô còn nhiều nơi chưa đi cùng tôi mà...Cô còn hứa là sẽ làm phù dâu cho tôi nữa.
Vậy bây giờ ai sẽ làm phù dâu cho tôi chứ! Hức hức...
Thì ra là Cố Nguyệt.
Cô nàng này vừa nghe tin Tuyết Kì gặp nạn liền kéo Phong Thần Minh nhanh chóng đi tới bệnh viện.
Kết quả vừa vào đã thấy người nằm trùm kín cả thi thể.
Cô nghẹn ngào mà không sướt mướt một hồi.
Phong Thần Minh đứng đằng sau cô cũng không tin là Tuyết Kì sẽ...
Anh vội đi đến đặt tay lên vai Cố Nguyệt trấn tĩnh cô.
Còn nhân lúc liếc sang nhìn Tư Hàn bên kia.
Thấy anh không động đậy Phong Thần Minh thực sự là lo cho tính mạng của cái bệnh viện này.
Khi mọi người ai nấy đều nháo nhào lên thì nữ bác sĩ làm phẫu thuật cho Tuyết Kì từ bên trong đi ra, nhìn thấy một cảnh này cô ta không biết là nên cười hay nên khóc đấy.
Chỉ thấy cô bác sĩ đó chầm chậm bước tới chỗ bọn Cố Nguyệt mở lời:
- Các người là người nhà của cô Triệu Tuyết Kì sao? Cô ấy đang ở trong phòng cấp cứu kia, đã qua cơn nguy kịch.
Chúng tôi đã thành công lấy được viên đạn từ trong người cô ấy.
Nghe được những lời này của cô bác sĩ, cả đám người há hốc mồm kinh ngạc.
- Vậy...vậy người trong này là ai?
Cố Nguyệt chỉ tay vào người đã chết đang trùm kín người trước mặt mình.
Nữ bác sĩ cười cười giải thích:
- Đây là một bệnh nhân khác cũng trong phòng cấp cứu nhưng lại không thể qua khỏi.
Nghe được câu trả lời mà Cố Nguyệt cùng Phong Thần Minh thở phào một hơi.
Tư Hàn đứng lặng một bên cũng vui mừng đến độ không để ý hình tượng mà muốn nhảy dựng lên.
Tuy vẻ mặt anh vẫn tỏ ra cứng rắn nghiêm nghị nhưng trong lòng anh lúc này vô cung vui mừng.
Anh đi nhanh đến cửa phòng bệnh lên tiếng:
- Tôi muốn vào thăm cô ấy.
Nói xong anh không chờ nữ bác sĩ kia trả lời mà chạy thục người vào bên trong.
Giờ khắc này anh chỉ muốn ngay lập tức nhìn thấy mặt cô.
Thấy cô bình an anh mới yên tâm.
Cố Nguyệt vừa rồi mải vui mừng quá mà quên béng mất, lúc nghĩ ra cô mới cả kinh mà quay sang nói lớn với Phong Thần Minh.
- Khoan đã! Thần Minh, có phải vừa rồi em nghe thấy nữ bác sĩ đó nói là Tuyết Kì bị trúng đạn không? Sao anh bảo là cô ấy gặp cướp bị đâm dao cơ mà.
Phong Thần Minh trước lời chất vấn của Cố Nguyệt chỉ đành giật giật khóe miệng mà thành thật.
Sau khi kể lại mọi chuyện thì Cố Nguyệt hai mắt thẫn thờ, cô vẫn chưa thể cảm ngộ được mà hét lớn:
- Hả.....Hắc đạo? Anh nói là cô ấy bị bọn hắc đạo bắn?
- Nói nhỏ thôi.
Phong Thần Minh day day mi tâm nhắc nhở Cố Nguyệt.

Cố Nguyệt lúc này mới ý thức rõ được vấn đề.
Nghe Phong Thần Minh nói thì Triệu Tư Hàn chính là một trùm Hắc đạo.
Vừa rồi là trong lúc giao chiến với băng đản khác nên mới có việc Tuyết Kì bị thương.
Phong Thần Minh cũng đành bất đắc dĩ mà nói ra cho Cố Nguyệt.
Về chuyện thân phận này của Tư Hàn anh là người biết rõ nhất.
Khi hai người còn đang đôi lời luyên thuyên thì từ đằng xa xuất hiện bóng dáng của hai người rất quen thuộc.
Quen thuộc đến nỗi khiến cho Phong Thần Minh và Cố Nguyệt phải kinh ngạc.
Ông bà Triệu?
Ông bà Triệu dáng vẻ hớt hải lo lắng chạy đến.
Nhìn thấy Phong Thần Minh và Cố Nguyệt, bọn họ liền đồng thanh hỏi:
- Tuyết Kì đâu?
Phong Thần Minh chưa biết trả lời thế nào liền bị Cố Nguyệt cướp lời:
- Cô ấy đang ở trong phòng cấp cứu ạ.
Ông Triệu sốt sắng to tiếng hỏi:
- Nó làm sao lại phải cấp cứu?
Cố Nguyệt không suy nghĩ gì, suýt thì buôt miệng nói ra sự thật.
- Là..cô ấy bị...
Cũng may Phong Thần Minh nhanh trí nói chen ngang vào lời của cô.
- Là Tuyết Kì cô ấy tự dùng dao đâm vào bụng mình.
Lời giải thích của anh khiến cho cả đám người trợn tròn mắt.
Nhất là Cố Nguyệt người biết rõ sự thật.
Dùng dao đâm vào bụng? Lời giải thích này thực sự quá mức điên rồ.
Nếu lúc này Tuyết Kì mà ở đây chắc chắn cô sẽ cho cái tên luyên thuyên này một trận.
Nhưng Phong Thần Minh cũng chỉ còn nghĩ được như vậy.
Anh nghe nói ông bà Triệu đuổi hai người Tư Hàn Tuyết Kì ra ngoài là vì không thể chấp nhận Tư Hàn.
Nếu bây giờ bọn họ mà biết Tuyết Kì bị như vậy là vì Tư Hàn, chắc chắn người anh em kia của anh sẽ hoàn toàn không còn cơ hội.
Nghĩ vậy, anh ta liền nói dối một cách trắng trợn:
- Ông bà Triệu.
Thực ra Tuyết Kì làm như vậy là vì muốn hai người chấp nhận Tư Hàn, cho nên cô ấy mới dùng tính mạng của mình để chứng minh tình cảm của mình.
Cố Nguyệt: "..."
Thằng cha này đang nói cái gì vậy?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.