Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 89: Nguy Cơ Từ Thiên Quỹ




Công kích tới sớm nhất chính là ánh sáng phóng xa, nó tới chỉ trong nháy mắt, đến nơi nào đều khiến chỗ đó bốc cháy hứng hực.

Cũng may là cự ly từ chỗ Sở Vân Thăng tới chỗ nổ hạt nhân khá xa, vì thế khi ánh sáng phóng xạ tới được chỗ hắn cũng chỉ thiêu đốt được những thi thể và phế tích, còn hắn thì vẫn được lục giáp phù bảo vệ ngoan cường, nếu không thì hắn đã bị bỏng rồi, có khi mắt cũng mù luôn.

Còn sóng xung kích mới chính là uy hiếp tới hắn, mặc dù tới chỗ hắn thì sóng xung kích cũng không còn mạnh nữa, nhưng mà nó cũng vẫn như là bàn tay bóp chết con kiến vậy, rất kinh khủng.

Sóng xung kích muốn tới chỗ hắn thì còn một khoảng cách nữa, nhưng tuy là vậy nhưng với tốc độ của Sở Vân Thăng vẫn không thể chạy thoát, sóng xung kích đã bắt đầu va chạm!

Hắn vội vàng nhảy xuống một cái cống khô, sau đó nằm úp sát xuống, đặt hổ con nằm im dưới thân mình.

Sóng xung kích làm vô số bùn đất bay lên, trùng kích đảo qua tứ phía.

Chiến giáp hắn vừa mới luyện lại chưa lâu sau khi chống lại đợt sóng xung kích đầu tiên cường đại này đã tan vỡ, quay trở lại trong phù luôn.

Lúc này Sở Vân Thăng chỉ còn cách điên cuồng vận dụng nguyên khí bản thể để dồn vào, giúp nguyên khí bảo hộ của lục giáp phù không bị hỏng mất.

Quá trình này nói thì nhanh, nhưng cũng rất chậm.

Nhưng đến lúc sóng xung kích ngừng lại, Sở Vân Thăng cũng đã mất đi tri giác.

Rất lâu sau, hắn mới bị những tiếng gầm trầm thấp làm tỉnh lại.

Thân hắn vẫn ở trong cống, trên lưng bị rất nhiều bùn đất lấp kín, dưới thân thì lại trống trơn không có gì cả, Sở Vân Thăng rất kinh hãi, hắn vội xoay người ngồi dậy, nhưng trên lưng lập tức truyền đến cảm giác đau đớn như xé, các đầu khớp xương hình như cũng bị sai vị trí!

Hắn cố chịu đau đớn, ngồi ngay ngắn dậy.

Bầu trời đã sớm xuất hiện ánh sáng nhạt, hơn nữa hình như càng thêm yếu đi, từ hôm qua đến giờ, Sở Vân Thăng đóan mình ít nhất đã hôn mê khoảng 20 giờ.

Hắn nhanh chóng phát hiện bóng dáng hổ con ở bờ rãnh bên trên, cái mông nó quay về phía hắn, phía trước nó có hơn người thi thể chuột, mà trong mồm nó đang không ngừng phát ra tiếng gầm.

Sở Vân Thăng cố kiên cường, hắn hừ một tiếng rồi mạnh mẽ bò lên, sau khi nhìn quanh thì da đầu lại tê dại!

Xuất hiện trước mắt hắn không phải là thứ nguy hiểm nhất hắn đoán—sâu! Mà là một đám chuột không biết xuất hiện từ nơi nào!

Số lượng có khoảng 100 con! Trong đó có một bộ phân cách đó không xa đang cắn xé một thi thể không đầu, huyết nhục không rõ ràng! Những con khác thì đang kêu gào với hổ con!

Thỉnh thoảng cũng có vài con lao qua đây, nhưng mà đều chết dưới trảo của hổ con.

Chẳng qua là bọn chúng cũng đang dần tụ lại, chuẩn bị một đòn mạnh nhất!

Sở Vân Thăng tuy không rõ ràng lắm, những con chuột tập tình vốn luôn nhát gan, cũng không dám chủ động tấn công động vật to lớn khác, hiện giờ sao chúng lại điên cuồng như vậy!?

Hắn trong lòng thầm thấy may, nếu vừa rồi mình còn không tỉnh lại, chỉ dựa vào hổ con thì tuyệt đối nó không ngăn được sự tấn công điên cuồng của đám chuột, và hắn cũng chợt nhớ ra: chuột thì cái gì nó cũng ăn!

Sở Vân Thăng nhanh chóng quay lại, hắn nghĩ ra một chủ ý, đó là dùng tới niêm dịch ăn mòn của Bọ Cánh Cứng Đỏ, thứ này hắn có rất nhiều, hơn nữa chuyên dùng đối phó loài có số lượng lớn như chuột này là hợp nhất.

Đương nhiên là nếu hiện giờ hắn có nguyên khí trong người mà nói, chỉ cần dùng một chiêu kiếm chiến kỹ thì lúc chuột này đều chết hết ngay!

Nguyên khí không đủ dùng, nên cũng đành dùng đến chất dịch ăn mòn thôi.

‘Thời đại hắn ám’, từ lúc đụng đầu tên lão đại đầu trọc, Sở Vân Thăng đã hiểu rõ đạo lý này rồi, mặc kệ là đối phó với người hay với sâu, ở trước bất kỳ nguy hiểm nào đều phải sát phạt quyết đoán! Bằng không thì hậu quả khó lường!

Hắn một mặt thì lấy ra túi dịch, một mặt thì gọi hổ con: “Hổ tử, quay lại!”

Từ mấy ngày trước, Sở Vân Thăng cũng phát hiện là không biết có phải do thức tỉnh không mà hổ con rất linh tính.

Hắn vừa hô một tiếng, hổ con đã mừng rỡ chạy về liếm mặt hắn, sau khi nó thấy trên tay Sở Vân Thăng có túi gì đó căng phòng, nó lại vội nhảy ra phía sau người hắn.

Đàn chuột ở phía trước rất hung hăng, chúng nó mang đầy vẻ giận dữ, không chút do dự lao tới!

Sở Vân Thăng có chút tức giận nghĩ: lão tử bị sâu cắn còn chưa tính, đến ngay cả con chuột mà cũng dám khi dễ lão tử, chúng mày chết hết đi!

Hai túi dịch ăn mòn lập tức ném ra ngoài, rách ra ở trung tâm của đàn chuột, nhất thời phát ra những tiếng da thịt bị ăn mòn liên tục!

Tốc độ của đàn chuột rất nhanh, nhưng Sở Vân Thăng cũng không kém, hắn không ngừng lấy những túi dịch từ trong vật nạp phù ném ra ngoài, chuột chỉ cần bị dính một chút, chắc chắn là không chết cũng trọng thương, con nào may mắn thì cũng bị hổ con tát chết.

Trong nháy mắt nữa số chuột đã chết sạch!

Chuột thì chung quy vẫn là loài nhát gan, đám còn lại nhìn thấy đồng bọn bị giết chết thì đều không dám tấn công nữa, tất cả đều vội vàng chạy trốn trong ánh sáng u ám.

Sở dĩ đám chuột thành như vậy Sở Vân Thăng cũng không thấy lạ, sâu ngoài việc có hứng thú với não của loài người và một số động vật lớn ra, sâu cũng không có hứng thú giẫm chết những động động vật nhỏ bé như loài chuột!

Mà cùng lúc này, mặc kệ là sâu hay là quái vật gì, hay thậm chí là bất cứ sinh vật gì thuộc hệ sinh thái của địa cầu đều bị phá hủy hết, loài chuột không bị lòai sâu giết chết, mà chúng bị chính nhân loại làm thịt, hơn nữa tốc độ sinh sản của chuột rất kinh người, sức sống cũng mạnh mẽ, dễ thích ứng môi trường sống, thích sống trong bóng tối và nhất là cái gì chúng cũng ăn được! Chỗ nào cũng có thể sống! Chúng đào đất thành ổ, sống trên cây, lên núi! Chuột sống trong ‘thời đại hắc ám’ này vô tư!

Ở thời đại này, khắp mặt đất đều là thi thể của nhân loại, thi thể động vật, thậm chí cả thi thể sâu cũng đều là thức ăn cho chúng!

Thành thị và thôn trang tan hoang chính là nhà mới của chúng!

Thậm chí có chuột còn đi theo đàn sâu, chuyên môn ăn xác người và xác động vật khác.

Sở Vân Thăng cũng gặp qua người biến chuột thành thức ăn, nhưng vừa nghĩ đến có lẽ trong bụng nó cũng có thịt của người khác, đầu hắn lại thấy ghê ghê.

Vì thế sau khi giải quyết những con chuột xong, Sở Vân Thăng vuốt ve bụng hổ con, một ngày một đêm rồi nó không được ăn, nhưng cũng may là mãnh thú, kể cả có là con bé thì tính nhẫn nại chịu đói đều hơn xa con người.

Sở Vân Thăng đút cho nó một ít thịt sâu, sau khi hổ con ăn nó, tính tinh nghích của nó lại nổi lên, nó sinh ra trong ‘thời đại hắc ám’, đừng nói là chuột, mà đến cả mặt trời cũng chưa từng nhìn thấy, trong thế giới của nó thì đại khái là không có biết mặt trời là gì.

Hổ con khi thì dùng móng vuốt nghịch nghịch xác chuột chết, khi thì lại chạy nhảy lung tung, nó vui quên nghĩ luôn.

Sở Vân Thăng thì không có tâm tình vô tư như nó, hắn bị ‘đuôi’ của sóng xung kích đánh trúng, chiến giáp không chỉ lần nữa xong đời, mà đến cả thân thể cũng lại bị thương.

Hắn ngồi dưới hố đất, cố gắng vận chuyển nguyên khí bản thể, dựa theo pháp quyết chữa thương, từng chút một điều dưỡng lại thân thể.

Sở Vân Thăng không chuẩn bị chỗ trốn khác, thứ nhất là vì hắn hiện không thể bò đi được, thứ hai là đám chuột hiện đang là uy hiếp, cần khôi phục lại nguyên khí, lúc đó thì giẫm cũng chết được chúng!

Điều quỷ dị duy nhất đối với Sở Vân Thăng là theo đạo lý mà nói thì tuy hắn ở xa trung tâm vụ nổ nguyên tử, nhưng bức xạ của hạt nhân cũng sưn ô nhiễm của nó hiện cũng phải đến đây rồi, lục giáp phù đúng là có sở trường ngăn chặn năng lượng xâm nhập, nhưng mà hắn hiện tại không phát hiện ra dấu hiệu lục giáp phù tự động phòng họ, hơn nữa có vẻ như phóng xạ hoàn toàn không có ảnh hưởng gì vậy.

Ngoại trừ bị thương ngoài da, Sở Vân Thăng cũng không cảm thấy mình có gì khó chịu, hổ con thì vui đùa thỏa mái, còn cả đám chuột vừa rồi nữa, tất cả đều không chịu ảnh hưởng của phóng xạ.

Hắn không phải là khoa học gia, hắn không hiểu gì về chuyện này, chẳng qua cũng không khiến hắn chú ý quá lâu, vì từ khi ‘thời đại hắc ám’ đến nay, rất nhiều chuyện càng lúc càng thêm ly kỳ, hắn đã sớm quen rồi.

Đám sâu ở xung quanh có vẻ như đã lui lại toàn bộ, hắn hầu như không thấy xuất hiện, nhưng Sở Vân Thăng cảm thấy chúng chắc chắn còn sống, đám sâu từ không gian khác này không thể chỉ giải quyết đơn giản bằng một vụ nổ nguyên tử được, bọn chúng có nguyên tố hỏa cường đại phòng hộ, không thể chết đơn giản thế được.

Mà mặt khác khiến hắn lo lắng chính là trong nháy mắt nổ hạt nhân, hắn cảm thấy nguyên khí rung chuyển kích liệt! Có vẻ như nguyên khí trong không gian cùng chuyển động vậy!

Dựa theo sách cổ ghi lại, cùng lúc Thiên Quỹ phục nguyên, thiên địa nguyên khí bất kể thế nào đều sẽ rung chuyển, lúc đó là lúc cánh cửa thông đạo giữa không gian khác đến địa cầu biến lớn, thông đạo càng thêm thông thuận, cũng có ý nghĩa là quái vật càng dễ dàng tiến vào thế giới này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.