Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 64: Thứ Tự




Sau 6 tiếng, đội ngũ của Đỗ đoàn trưởng vẫn chưa thấy xuất hiện. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Tinh thần của Sở Vân Thăng không cho phép hắn đợi lâu thêm nữa, hắn nghênh ngang đi vào bằng cửa lớn vào trong Cẩm Giang Đại Hạ.

Bên trong Cẩm Giang Đại Hạ có rất nhiều phòng, Sở Vân Thăng không biết tên mặt dài ở phòng nào, nếu ẩn núp đi vào mà bị bọn họ phát hiện ra, không bằng quang minh chính đại đi vào, nói rõ là đi tìm tên mặt dài, hắn nhìn phản ứng của Đỗ đoàn trưởng, nếu như hắn vẫn kiên quyết bảo vệ tên mặt dài, bản thân sẽ quyết một trận sinh tử với hắn, đánh không được thì đánh lén, đánh chết bọn họ mới thôi.

Nếu thật sự là như vậy, Sở Vân Thăng không dự chỉ dự định đánh chết tên mặt dài, Đỗ đoàn trưởng sẽ trở thành mục tiêu của hắn.

Nghĩ đến những chuyện xấu này, Sở Vân Thăng quyết định tạm thời để Diêu Tường đứng ở bên ngoài, một là để phòng trừ bại lộ Đinh Nhan, nếu Đỗ đoàn trưởng quyết định tiếp tục bảo vệ tên mặt dài, bản thân cũng không thể đánh chết tên mặt dài ngay lúc đó, Đinh Nhan vẫn tiếp tục làm nội ứng ; Hai là, phòng ngừa tên mặt dài lọt lưới chạy thoát, Sở Vân Thăng đi theo đánh lén tên mặt dài thời gian dài như vậy, đồng nghĩa với việc tên mặt dài sẽ quay lại báo thù, học cách đánh đánh lén của hắn, bản thân nhất định gặp phiền phức lớn.

Bây giờ năng lực của Diêu Phi cũng nâng cao hơn trước nhiều rồi, cộng thêm bảo hộ của Giáp Nguyên Phù, nếu đối mặt với tên mặt dài cũng không sợ chịu thiệt, để hắn đối phó với một, hai tên giống tên mặt dài, cũng không cần nhiều lực.

Sự xuất hiện của Sở Vân Thăng, rất nhanh bị lính gác phát hiện ra, Đỗ đoàn trưởng đem người đứng ở đại đường, mỉm cười nhìn Sở Vân Thăng.

" Sở tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt nhau nữa rồi, trên khuôn mặt của Đỗ đoàn trưởng hé nụ cười, mở miệng gọi tiếng tiên sinh trước.

Nhận diện Sở Vân Thăng rất đơn giản, trên người hắn mặc bố chiến giáp màu đổ đậm, không có người thứ hai mặc.

Sở Vân Thăng mặt lạnh tanh, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: " Đỗ đoàn trưởng, ngài cũng biết mục đích tôi đến đây, mọi người không phải lãng phí thời gian nữa, nói trực tiếp đi."

Đỗ đoàn trưởng thong thả bước từng bước một, lại một lần nữa liếc nhìn Sở Vân Thăng, dò xét nói:" Có phải ngươi dự định đến Kim Lăng thành mới động thủ?....."

Khoan không nói đến chuyện vào Kim Lăng thành, cho là đến Kim Lăng thành, cũng không biết có bao nhiêu chuyện không hay xảy ra, Sở Vân Thăng cơ bản không biết trả lời, tay cầm chặt thanh kiếm, nói từng câu từng chữ một: " Không có khả năng đó, bây giờ hắn phải chết."

Đỗ đoàn trưởng gật đầu, không ngạc nhiên, giống như những gì hắn dự đoán.

Đúng lúc này, Đào tham mưu bước đến, nói vài câu nhanh chóng vào tai Đỗ đoàn trưởng.

Đỗ đoàn trưởng vui mừng, nhíu mày, gật đầu không ngừng.

Lúc Đào tham mưu nói xong, cũng là lúc Đỗ đoàn trưởng bình tĩnh trở lại, chăm chú nhìn Sở Vân Thăng, tiến lên trước mấy bước, nói nhỏ: " Sở tiên sinh, tôi biết ngươi đi theo chúng tôi từ bao giờ, với mục đính là giết Cam Tử Cường báo thù, không vấn đề gì, tôi có thể giao hắn cho ngươi, nhưng có một chuyện, tôi nghĩ ngươi nhất định sẽ hứng thú hơn."

Sở Vân Thăng lắc đầu, nói: "Không chỉ là việc của chúng tôi, là việc của tiên sinh, vừa rồi tham mưu trưởng Đào có nói cho tôi biết, phương trình thôi diễn mọi nguời trong nhóm nghiên cứu cua giáo sư Tôn kết thúc rồi, mê cung xương mù một lần nữa được sắp xếp thứ tự, muốn rời khỏi thành, mọi người phải hợp tác với nhau một lần."

Không đợi Sở Vân Thăng nghi ngờ, Đỗ đoàn trưởng tiếp tục nói: "Tôi nói thẳng nhé, muốn phái giải mê cung xương mù cần phải biết quy luật của nó, vị trí cụ thể chúng tôi đã dò xét nhiều lần rồi, nhưng trình tự huỷ diệt nhất định phải thôi diễn nghiêm khắc, nếu không sau 12 tiếng sẽ thay đổi một lần, điểm này giáo sư Tôn đã thiết lập thành mô hành và phương trình rồi, vừa rồi đã thành công. Từ lúc bắt đầu công kích đến khi kết thúc công kích, mê cung xương mù lại hồi sinh, toàn bộ năng lực sẽ trôi đi. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Nói xong, trong lòng Sở Vân Thăng run run, không ngờ đội ngũ các nhà khoa học này tìm ra phương pháp phá vỡ mê cung, đúng là não của mỗi một con người không ai giống ai. Nếu có thể phá giải mê cung xương mù, chạy vào thành, hắn không quan tâm mình đang hợp tác với ai, tuy Đỗ đoàn trưởng khiến hắn không vui, nhưng bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất, hắn cũng không muốn bị Đỗ đoàn trưởng xem thường, tuyệt đối không để quân đội đưa hắn chạy trốn, mạnh của tên mặt dài chính là dư tiểu hải đích!

Đỗ đội trưởng dừng một chút, mang theo một tia cười khổ nói:" Ta là một người quân nhân, phục tùng mệnh lệnh của cấp trên là bổn phận của tôi, bây giờ tuy thế giớ hơi loạn, chỉ cần Kim Lăng thành tồn tại một ngày, quân đội sẽ tồn tại một ngày, tôn thân là quân nhân cũng tồn tại một ngày, đi thực hiện mệnh lệnh của tôi."

" Nhiệm vụ của tôi là bảo hộ an toàn của những người này đến Kim Lăng thành, bộ chỉ huy giao cho tôi mệnh lệnh là bảo vệ mục tiêu, lúc cần thiết phải hi sinh thì phải hi sinh ngoại trừ mục tiêu. Sở tiên sinh, ngài biết điều này có ý nghĩ là gì không? Đơn giản mà nói, chính là ngay cả tôi lúc cần phải hi sinh thì phải hi sinh, cho nên tiên sinh có thể nghĩ rằng tôi là một người rất bỉ ổi, lúc cần đến Cam Tử Cường thì đứng ở bên hắn, còn lúc không dùng đến nữa, thì vứt bỏ hắn, nhưng tôi cũng không có cách nào khác, tôi nhất đinh phải hành sự theo chiều hướng có lợi nhất."

" Muốn phá giải mê cung, cần năng lượng và tốc độ phi thường, chỉ dựa vào tôi và mấy người này, trong 12 tiếng không thể nào phá huỷ hoàn toàn được, tiên sinh là người tôi gặp có tốc độ nhanh nhất, chiến sĩ giác tỉnh có năng lực công kích mạnh nhất, chỉ cần tiên sinh gia nhập, chúng ta mới có thể phá huỷ mê cung xương mù đó, tôi nghĩ đây là một chuyện tốt."

Sở Vân Thăng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: " Đỗ đoàn trưởng, ngài sai rồi, sai ngay từ lúc bắt đầu, tôi không có ý định đến thành, ở đây tôi cũng có thể sinh tồn."

Đỗ đoàn trưởng im lặng một lúc, phất tay nói: " Tôi hiểu ý của tiên sinh, ngài nói đi, càn điều kiện gì, chỉ cần trong phạm vị chức vụ của tôi, tôi có thể đảm bảo không có vấn đề gì."

Sở Vân Thăng không trực tiếp trả lời hắn, thực ra trong lòng hắn chưa xác định được có nên tham sự vào chuyện này hay không, thâm tâm hắn rất muốn thoát khỏi mê cung xương mù, nhưng không biết phá giải nói có bao nhiêu là nguy hiểm, việc này cần phải suy nghĩ kĩ càng mới quyết định được, bây giơ phải giải quyết vấn đề của tên mặt dài trước đã.

Nhưng từ lúc bước vào đến bây giờ, hắn vẫn chưa nhìn thấy tên mặt dài, đang định mở miệng hỏi, thì nghe thấy âm thành hỗn loạn từ trên lầu vọng xuống.

Không lâu sau, có một binh lính chạy đến, vội vàng nói với Đỗ đoàn trưởng: " Đoàn trưởng, Cam Tử Cường buộc đạn vào người, muốn đi cùng giáo sư Tôn."

Đỗ đội trưởng kinh hãi, cũng không chú ý đến Sở Vân Thăng, lập tức chạy lên lầu, vừa bước đi vừa nói: " Chu Uy đâu, không phải bảo hắn trông coi Cam Tử Cường sao? Chuyện nhỏ này mà làm không xong?"

Sở Vân Thăng nhìn lên lầu, phòng khách và tầng hai thông với nhau, tầng ba phải đi lên bằng cầu thang máy hoặc cầu thang bộ, tổng cộng có hai lối đi, một bên trái, một bên phải, Đỗ đoàn trưởng đi lên bằng cầu thang bên trái, Sở Vân Thăng cũng lén lút đi lên từ cầu thang bên phải, hắn ẩn núp ở lầu ba.

Lầu ba là phòng thương vụ hội nghị, chính giữa là khu nghỉ ngơi, xếp thành một vòng, khoảng cách xung quanh khu nghỉ ngời có một viên trụ rất to, sau khi Sở Vân Thăng lên đến nơi, núp sau viên trụ, đi qua khu nghỉ ngơi, Cam Tử Cường và mấy người ở đối diện."

Trước cổng hội nghị có mấy tên chiến sĩ giác tỉnh của quân đội, Cam Tử Cường và đồng bọn đứng dụa tường phòng hội nghị, binh sĩ khác và chiến sĩ giác tỉnh giằng co nhau đứng đối diện.

Lúc này khuôn mặt của Cam Tử Cường rất hung tợn, cười lạnh nói: " Đỗ đoàn trưởng, huynh đệ chúng tôi vì ngày mà hi sinh cả tính mạng, bây giờ ngươi cũng chết hết rồi, người lập tức đánh đứt cầu sao."

Đỗ đoàn trưởng nói: " Cam đội trưởng, đồng chí bình tĩnh một chút, có chuyện gì, chúng ta có thể thương lượng với nhau mà."

Cam Tử Cường cười lớn, nói: "Đỗ Kỳ Sơn, ngài đúng là một kẻ độc ác, đến bây giờ vẫn muốn lừa dối tôi, tôi biết tên tiểu tử đó đến đây rồi, ngươi muốn bán chúng tôi. Cũng đúng, lão tử đáng không lại hắn, nhưng ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, chúng ta cùng nhau diễn màn kịch này."

Vừa nói hắn lại chỉ vào lựu đạn trên người hắn, nói: " Nhìn thấy chưa? Đây chính là lão tử lấy chộm của những binh sĩ đã chết, tôi sớm biết thể nào cũng có ngày hôm nay, ngày để Chu Uy giám sát chúng tôi, tôi đánh không lại hắn, nhưng vì sao tôi lại phải đánh nhau với hắn? Lão tư không phải là một kẻ ngốc, bây giờ những người trong đội nghiên cứu đang ở phòng hội nghị phía sau tôi, bọn họ đều là người bình thường, chỉ cần kéo kíp lựu đạn, một vụ nổ to như vậy, toà nhà này sẽ sập, đè chết mấy người, e rằng ngươi cũng gặp rắc rối đó."

Sắc mặt Đỗ đoàn trưởng lạnh tanh, tức giận nói: " Cam Tử Cường, ngươi đừng có làm bậy."

Cam Tử Cường phì một cái, cười lạnh nói:" Xằng bậy? Đỗ Kỳ Sơn, lão tử đeo trên mình nhiều đạn như vậy, xác định không sống nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.