Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 52: Giết người




Gã mặt ngựa mắng một tiếng: Mẹ kiếp! Khí lạnh quanh người bùng nổ, hóa thành ba mũi gai băng bắn thẳng đi!

Sở Vân Thăng giữa không trung chém nát một cái, còn hai mũi gai băng khác từ phía dưới đâm vào chiến giáp của hắn, một dòng nguyên khí lạnh băng xuyên thấu qua chiến giáp truyền vào trong, Lục Giáp phù lập tức kích hoạt phòng ngự, chắn nó ở ngoài.

Ba mũi gai băng tràn đầy năng lượng, chỉ có thể khiến tốc độ của hắn ngưng lại một chút.

Gã mặt ngựa thấy Sở Vân Thăng chỉ hơi chậm lại, không hề bị ngăn chặn, sớm đã không còn vẻ ngông cuồng lúc trước, vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng tụ khí lạnh xung quanh lại, ngưng tụ thành một bức tường băng chắn trước người.

Sở Vân Thăng lúc này đã xông đến trước mặt hắn, kiếm đến băng vỡ!

Vẻ mặt gã mặt ngựa cuồng biến, thân thể vội vàng lùi ra sau!

Nào ngờ kiếm của Sở Vân Thăng có tốc độ quá nhanh, phập một tiếng, nguyên khí trên mũi kiếm ầm ầm bùng nổ, xé tan áo lông của gã mặt ngựa, đồng thời đánh bay hắn ra ngoài.

Cánh tay của gã mặt ngựa run rẩy chảy đầy máu tươi, vẻ mặt hoảng sợ, mắt thấy Sở Vân Thăng vẫn nâng kiếm lao như bay đến, không che giấu được sự kinh hoảng, hét lớn: "Các anh em, cùng tiến lên, tên này điên rồi!"

Nói xong, hắn liền bật lùi ra sau, hoàn toàn không dám ngăn cản kiếm thứ hai theo sát phía sau của Sở Vân Thăng.

Lúc này, mấy tên đồng bọn phía sau gã mặt ngựa nghe được tiếng hô của hắn, vội vã tung ra đủ các kiểu năng lực quái lạ. Chỉ trong nháy mắt, Sở Vân Thăng cảm thấy một luồng sức mạnh hỗn tạp nhưng hết sức khổng lồ đâm thẳng đến mình, hắn chợt quát một tiếng, cấp tốc vận sức mạnh của mình lên mức cao nhất, kiếm Thiên Ích trong tay đã tràn ngập nguyên khí!

Ầm!

Hai luồng sức mạnh khổng lồ va vào nhau.

Dòng khí mạnh mẽ nháy mắt bắn ngược về cả hai bên.

Sở Vân Thăng theo kiếm lộn người ra sau, cắm chặt mũi kiếm lên mặt đất mới miễn cưỡng đứng vững thân mình!

Còn cả đám người bên phía gã mặt ngựa đều là người ngã ngựa đổ!

Đám Chung Nam nhìn mà trợn mắt há mồm!

Diêu Tường một bên lẩm bẩm: Uy lực một kiếm không ngờ mạnh đến cỡ này! Không biết đến ngày nào mình mới có thể đạt đến cảnh giới đó?

Sở Vân Thăng cười lạnh một tiếng, rút kiếm định lần nữa lao đến!

Trong đoàn người đối phương lập tức có một người nhảy ra, chính là gã lực lưỡng cầm đao, mắng lớn: "Thằng nhãi con, đừng quá kiêu ngạo, xem đao của ông mày đây!"

Gã mặt ngựa kinh hãi, vội hô lớn: "Khuê Tử, trở về!"

Sở Vân Thăng hai tay cầm kiếm, nguyên khí trút vào thân kiếm, dưới sự thúc đẩy của chiến giáp, tốc độ của hắn cực nhanh, thân thể như lóe lên rồi biến mất, kiếm Thiên Ích quét ngang, lướt ngang qua người tên cầm đao.

Tên cầm đao lẩm nhẩm một câu: "Khốn kiếp..."

Sau đó, cả đao lẫn người, chia làm hai khúc ầm ầm ngã xuống!

Trên thân kiếm đỏ ngầu vẫn còn vương vấn máu tươi, Sở Vân Thăng rung kiếm, vẩy chúng xuống nền đất lạnh như băng.

Thân thể gã mặt ngựa không tự chủ được bước lùi hai bước, câm như hến, sắc mặt tái xanh!

Đỗ Kỳ Sơn lúc này nhướng mày, cân nhắc vài giây, liền đứng ra ngăn cản, la lớn: "Sở tiên sinh, chờ một chút!"

Sở Vân Thăng lạnh lùng nói: "Trung đoàn trưởng Đỗ, ông muốn ngăn cản tôi?"

Binh sĩ quân đội lập tức phối hợp với trung đoàn trưởng của bọn họ, nâng họng súng đen ngòm lên nhắm thẳng vào Sở Vân Thăng, nhưng chiến sĩ thức tĩnh của quân đội cũng tụ tập từ phía sau đến, tay súng máy hạng nặng trên mui xe đã quay đầu súng lại, thậm chí có mấy tên lính nâng ống phóng tên lửa đã mở chốt an toàn, mục tiêu toàn bộ đều là hắn!

Trong lòng Sở Vân Thăng trầm xuống, trung đoàn trưởng Đỗ vừa mới đạt được thỏa thuận với mấy kẻ này, chuẩn bị dùng những người này bảo vệ cho một số nhân vật quan trọng lui lại sớm, tình hình lúc này rõ ràng là đang bảo vệ cho bọn chúng! Bản thân lúc này nếu mà trở mặt với quân đội, không kể đến uy hiếp từ những chiến sĩ thức tỉnh của quân đội, mà ngay đến súng máy hạng nặng và ống phóng tên lửa trên tay các binh lính bình thường, hắn cũng không thể nào cùng lúc chống chọi lại nhiều tấn công từ bốn phương tám hướng như vậy!

Gã mặt ngựa thấy trung đoàn trưởng Đỗ đã đứng ra ngăn cản, vội vã hạ mình nói: "Sếp à, chúng tôi hiện giờ chính là thuộc hạ của ngài, xin ngài hãy làm chủ, kẻ này điên rồi, hoàn toàn điên rồi!"

Trung đoàn trưởng Đỗ nhìn chằm chằm vào Sở Vân Thăng, trầm giọng nói: "Sở tiên sinh không biết có thể giải thích một chút được không?"

Sở Vân Thăng chưa mở miệng, Tiễn Đức Đa đứng trong đám người đã châm chọc nói: "Tên họ Cam kia giết anh em người ta, người ta đương nhiên là muốn báo thù!"

Đỗ Kỳ Sơn sửng sốt, không hiểu lắm, quay lại nhìn gã mặt ngựa.

Tên kia nhíu mày suy nghĩ một chút, sửng sốt nói: "Người kia là anh em của hắn?"

Trung đoàn trưởng Đỗ nghi ngờ hỏi: "Người kia nào?"

Tên mặt ngựa bày vẻ mặt đau khổ giải thích với Đỗ Kỳ Sơn: "Khi côn trùng bay đến, còn không phải là cái người mà tôi tiện tay chộp lấy, ném vào nó để cứu lão già họ Chúc đó sao, chính là người đó!"

Sở Vân Thăng trầm giọng nói: "Trung đoàn trưởng Đỗ, giờ thì ông biết rồi, còn muốn bảo vệ bọn hắn sao?"

Đỗ Kỳ Sơn nhíu nhíu mày, trầm ngâm một lát, gật đầu: "Sở tiên sinh, tôi hiểu tâm tình của anh lúc này, thế nhưng anh có từng nghĩ qua, bọn họ tổng cộng hơn hai mươi người, hơn nữa toàn bộ là chiến sĩ thức tỉnh, cho dù anh có mạnh, có nhanh đến đâu, cũng không thể giết chết tất cả bọn họ! Thế nhưng anh giết chết một người, thì lại làm sức mạnh của ta yếu đi một phần, ta là quân nhân, không thích vòng vo, bọn họ đã gia nhập vào kế hoạch của quân đội, ta sẽ phải suy nghĩ cho quân đội, bây giờ là thời kỳ phi thường, chỉ có thể dùng thủ đoạn phi thường, cho nên quân đội sẽ đứng về phía bọn họ!"

Sở Vân Thăng lạnh lùng cười, Đỗ Kỳ Sơn đã nói rất rõ ràng, y chỉ biết chọn lựa điều mang lại lợi ích cho phía quân đội, trong mắt y, sức mạnh của một người dù cho có mạnh mẽ cỡ nào thì vẫn không thể bằng hai mươi tên chiến sĩ thức tỉnh, chứ nếu không trung đoàn trưởng Đỗ đã sớm vì lôi kéo bản thân mà cùng nhau đối phó gã mặt ngựa, điều mà y thực sự lo lắng là mình liều mạng khiến những kẻ này bị thương nặng, làm cho lực lượng của y bị suy yếu.

Đỗ Kỳ Sơn đã quyết bảo vệ những kẻ này, mình tuyệt đối không thể liều mạng, bằng không sẽ không phải là báo thù, mà là đi tìm chết! Sở Vân Thăng đã nhiều lần đứng bên bờ vực sinh tử, giờ khắc này đã đưa ra một quyết định vô cùng tỉnh táo và lý trí.

Sở Vân Thăng cười lạnh trong lòng, thù giết bạn, há có thể xóa? Những kẻ này dù có chết mười lần cũng không đủ để hắn hết hận! Không thể chọi cứng, vậy thì bản thân sẽ hết cách giết chết bọn chúng sao!? Đỗ Kỳ Sơn đã đánh giá Sở Vân Thăng hắn quá đơn giản rồi, hắn chính là kẻ vẫn luôn đánh lén côn trùng để sống sót từ khi bắt đầu thời đại Bóng Tối tới giờ đó!

Cảm thấy có nhiều lời cũng vô ích, Sở Vân Thăng cầm kiếm lạnh lùng quét qua những người xung quanh, không nói một lời, từng bước nặng nề lui về phía sau, lại khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng đè nén.

Lùi đến một khoảng cách, hắn nhảy lên trần xe buýt, nhặt súng lục lên, tung người nhảy vào đoàn người, nhanh chóng biến mất trong thế giới u ám.

Kỳ thực, hắn không hề đi bao xa, sau khi lẫn vào dòng người, hắn thu chiến giáp lại, choàng lên người một tấm áo bông màu xám thật dày, dùng mũ len bao trùm lấy đầu và miệng, chỉ lộ cặp mắt ra ngoài.

Sở Vân Thăng lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Nếu muốn lén lút ám sát được những chiến sĩ thức tỉnh bên gã mặt ngựa này, trước khi giết đến người cuối cùng, hắn quyết không được phép lộ mặt, bằng không một khi bọn chúng đã cảnh giác, lại kết hợp với lực lượng quân đội, bản thân căn bản không thể nào thành công.

Cơ hội duy nhất chính là khi bọn hắn đang giao chiến với côn trùng hoặc quái vật, bản thân phải âm thầm ra tay với bọn hắn, tạo thành biểu hiện giả như bị côn trùng giết chết.

Cho nên hắn phải chọn được một vũ khí thích hợp, kiếm Thiên Ích khẳng định không được, phải tiến đến gần người mới có tác dụng, một khi lại gần mà bị phát hiện thì đổ sông đổ biển; súng lục có vẻ được, thế nhưng khi đối phương không nổ súng, mình cũng không được nổ súng, nếu không nhất định sẽ bị phát hiện, bởi vì thính giác của chiến sĩ thức tỉnh nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều.

Tốt nhất tất nhiên là dùng tên băng mà không dùng mũi tên làm vật dẫn nguyên khí, chỉ ngưng tụ nguyên khí băng hàn để bắn, tuy như vậy sẽ khiến lực tấn công yếu đi rất nhiều, thế nhưng, một: Sở Vân Thăng không cần đến khả năng đóng băng mạnh mẽ, chỉ cần quấy nhiễu và gây trở ngại đến khả năng né tránh, di động hay thậm chí là làm chậm tốc độ phòng ngự của đối phương khi chiến đấu; mà hai: sau khi đánh lén xong, trên thân thể của đối phương sẽ không tìm được bất cứ dấu vết khả nghi nào còn sót lại, không giống như súng lục có thể để lại viên đạn.

Chỉ có điều, Sở Vân Thăng phát sầu là không biết cây nỏ của Dư Tiểu Hải đã rơi đi đâu, không có cách nào tìm được, hắn chỉ có thể hy vọng là sau khi đến được Côn Thành, có thể tìm được một câu lạc bộ bắn cung, tìm được một cây cung!

Trong khoảng thời gian chờ đợi này, Sở Vân Thăng tất nhiên cũng không để mình nhàn rỗi, một mặt phải săn bắt Xích Giáp Trùng mới để nâng cao năng lực của mình lên mức lớn nhất, một mặt lại phải âm thầm quan sát năng lực và thực lực của đối thủ để thuận tiện cho hành động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.