Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 490: Cảnh cáo vượt qua ngàn năm




"Theo ta đi, ta giúp ngươi thanh trừ hồn nguyên còn sót lại trong cơ thể! Mới nghĩ đến có thể thanh trừ, tiêu diệt một Anh tự thất lạc chưa quy vị, thật là khiến người ta thống khoái!" Nam nhân tắm mình trong ngọn lửa kia ngửa mặt lên trời cười to nói.
Trong mắt Sở Vân Thăng bắn ra một đạo tinh quang, lần nữa lui ra phía sau một bước, lắc đầu.
Tiếng nói của nam nhân kia vậy mà cùng một loại với Thủy tinh y nhân! Chẳng lẽ năm đó bọn họ là đồng tộc? Sở Vân Thăng không biết, hắn không muốn dính vào vũng nước đục này, nếu như chúng là tử địch của nhau, lại đều là dị tộc mà hắn căm hận, thì cứ nhìn chúng chém giết lẫn nhau là tốt rồi, hôm nay hắn đã không dám nói là mình có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi, nhưng chờ chúng tự suy yếu lẫn nhau lại là thực.
Nam nhân trong lửa kia thấy thế lông mày nhướng lên, thô bạo vung lên ngọn lửa hừng hực, bức tới sau ót Sở Vân Thăng, thò tay một trảo, dường như đang kéo tơ, Sở Vân Thăng chỉ cảm thấy không gian không chiều có chút rung động, nhưng sau khi hắn toàn lực vận chuyển vòng xoáy màu đen, cỗ xâm lược chiều thứ tư này lập tức tan thành mây khói!
"Ồ? Dĩ nhiên là một mảnh vỡ tự đã chết! Không đúng, năm ngàn năm trước đã bị người tiêu diệt, bị đánh nát! Ngươi bây giờ chỉ là nhân loại bình thường!!!
Khó trách chỉ dựa vào sinh vật thể cấp thấp như ngươi cũng có thể sử dụng "Truy bản tố nguyên" chi thuật cưỡng ép trục xuất pháp thuật cưỡng chế triệu hoán của Hoàng Bắc Anh!
Có thể, ai vậy mà có thể thao tác hồn nguyên tinh tế nhập thần cấp như vậy!? Không có khả năng! Chính là Jupiter đệ nhất, coi như là còn có hệ thống tính toán tiên tiến nhất phụ trợ, cũng không thể dưới tình huống không làm tổn thương nguyên hồn mà chia cắt bản thể hồn nguyên đã sớm tuy hai mà một vô số tuế nguyệt! Đến tột cùng là ai có thể có thủ pháp che trời đến vậy!!!"
Trong ánh mắt của nam nhân đang bay lên không trung một cách tự do không hề trói buộc kia lại lộ ra một tia khiếp sợ, trầm tư cùng không dám tin.
"Ta có thể phát hiện, nữ nhân Hoàng Bắc Anh cáo già này cũng có thể phát hiện! Chỉ sợ sớm đã biết, nhưng vì sao nàng lại bất động thanh sắc?"
"Chẳng lẽ?... Nếu như có thể tại năm ngàn năm trước nhẹ nhõm giết sạch Anh tự chi nguyên, vì sao không triệt để thanh trừ hết tử tự còn lưu lại trong cơ thể? So với chia lìa sát diệt, thì thanh trừ triệt để tử tự căn bản không phải việc khó gì! Bằng thủ pháp thông thiên của hắn..."
"Ta hiểu rồi! Chính là uy hiếp! Đây trần trụi là uy hiếp! Là cảnh cáo vượt qua năm nghìn năm!!!"
Nam nhân được bao bọc trong lửa đột nhiên kinh hãi, nhanh chóng phi thân thối lui, trong nháy mắt, đã xuất hiện ở ngoài trăm thước, trong lòng đại chấn, lẩm bẩm nói: "Đây là lưu lại bố trí cho người của Anh tự, một cái cảnh cáo ngàn năm! Khó trách Hoàng Bắc Anh không có cưỡng ép mang hắn đi, còn muốn tiếp tục cho hắn cơ hội, hừ, quả nhiên cáo già..."
Chốt lát, hắn lại như nhớ ra cái gì đó, cười lên ha hả, lẩm bẩm: "Nên phiền não chính là Hoàng Bắc Anh mới đúng, ta lo lắng cái gì! Chúng càng không vui, ta lại càng vui vẻ! Ha ha ha!"
Tiếp theo, thần sắc lúc trước hễ quét là sạch, tại mấy trăm mét trên mặt đất đóng băng, hướng về phía Sở Vân Thăng lớn tiếng nói: "Tiểu tử, ngươi thật sự không đi theo ta? Bằng lực lượng của ngươi bây giờ, ngay cả ta đều không đánh lại, một khi Hoàng Bắc Anh tra rõ chân tướng, sớm muộn muốn bắt ngươi đem đi, đi theo ta, tối thiểu bảo vệ bình an cho ngươi!"
"Tiểu tử, đừng tưởng rằng cái người, chính là người năm ngàn năm trước kia có thể bảo vệ cho ngươi cả đời, tuy rằng ta không biết hắn là ai, nhưng thứ bậc sinh vật của các ngươi hơi quá thấp rồi, mặc dù không biết cùng vị kia có liên quan gì, nhưng bất quá đơn giản cũng chỉ là một quân cờ sinh vật cấp thấp của người ta mà thôi, giữ được nhất thời, không bảo vệ được ngươi cả đời. Hừ, nếu không phải vừa rồi ngươi vậy mà biết phương pháp "Truy bản tố nguyên", Hoàng Bắc Anh chỉ sợ đã cưỡng chế triệu hoán ngươi rồi, chớ xem thường bản lãnh của nó, coi như là tử tự, nàng cũng có thể làm cho sống lại!
Ta cũng không thèm lừa một cái sinh vật cấp thấp như ngươi, ta muốn dẫn ngươi đi, chỉ là muốn đối nghịch cùng Hoàng Bắc Anh mà thôi, chứ chuyện của ngươi, mắc mớ gì tới ta!"
... Nam nhân kia nói mãi không dứt, chữ chữ mang theo ý tứ đối nghịch cùng Hoàng Bắc Anh, nhưng Sở Vân Thăng giống như không có nghe được, thủy chung không nói gì, càng không ngừng lắc đầu.
Có lẽ hắn thật sự là quân cờ của tiền bối, nhưng ít ra tiền bối không có hại qua hắn, trái lại còn "cứu" qua hắn rất nhiều lần, không phải như thế, từ sau khi có thể đọc hiểu một bộ phận sách cổ, hắn mờ hồ mà cũng bị rất nhiều quan niệm của tiền bối ảnh hưởng, giống như Dư Hàn Vũ bị hắn ảnh hưởng vậy, ví dụ như thế gian vô thần, vì dụ như cũng không cuồng vọng tự đại, ví dụ như..., rất nhiều... Nhưng những thứ này hắn đều không thể nói tỉ mỉ cùng ngoại nhân, chỉ có thể chính mình minh bạch, hôm nay, tự nhiên cũng sẽ không đi làm quân cờ cho nam nhân kia để làm buồn nôn Hoàng Bắc Anh.
Hắn có thể tại sự truy kích của hỏa diễm huyễn điểu nằm giả chết đến cuối cùng, cũng có thể tại lúc rơi xuống nước hô cứu mạng, nhưng những thứ này đều không quan trọng, chỉ đơn thuần là để sống mà thôi.
Nhưng nếu như muốn hắn phụ thuộc Dị tộc, sống giống như còn chó, cho dù hắn có cận kề cái chết cũng sẽ không chấp nhận.
Điểm tôn nghiêm cuối cùng ấy, hắn vẫn phải có.
Nhìn qua nam nhân đang lải nhải kia, thân hình Sở Vân Thăng nhảy lên, nhẹ nhàng thả người chui vào sâu trong rừng ma cô, không để ý tới hắn nữa.
"Tựa hồ rất có cốt khí, hặc hặc, ngược lại rất có ý tứ một nhân loại, không tệ, nam nhân sinh thời nên có ngạo cốt, không nên bị gó bó dưới tay kẻ khác! Sinh tử thì sợ gì, duy tâm tự do! Tự do...!" Nam nhân trong biển lửa gào to một tiếng, hóa thành một đoàn hỏa diễm, vội vã mà đi.
Nếu như Sở Vân Thăng còn ở nơi này, nhất định sẽ kinh ngạc, người này vậy mà không cần dựa vào áo choàng cũng có thể thi triển công năng thứ nhất của Hỏa tộc - Huyễn hóa hỏa diễm, hơn nữa còn cực kỳ ổn định, cực kỳ lâu dài, cường độ càng cao hơn không biết báo nhiêu, mà tác dụng của chiến kỹ này, vậy mà không phải là vì phụ trợ cho tiến công, mà là một loại thân pháp, ngự hỏa phi độn!
Sở Vân Thăng lùi rất xa, nhưng không bỏ đi cảnh giác chút nào, thằng đến khi trong phạm vi bao trùm của phân nhánh tuyến thứ sáu không còn thấy bóng dáng của nam nhân trong biển lừa kia, lại đợi gần nửa giờ, mới xác định chắc chắn, men theo phương hướng của Dư Hàn Vũ chạy đi.
Giờ phút này, trong lòng hắn xao động không thua gì sóng to gió lớn!
Anh tự năm ngàn năm trước bị diệt sát rồi hả? Có thể làm được điểm ấy, trong nội tâm Sở Vân Thăng minh bạch, nhất định là tiền bối ra tay, lại kết hợp với lời nói sau khi nam nhân trong biển lừa kia thối lui, hiển nhiên, tuy rằng hắn không biết tiền bối, nhưng là có chỗ kiêng kị, nam nhân kia nói không sai, đúng là vì tia kiêng kị này, Hoàng Bắc Anh mới nguyện ý cho mình cơ hội thứ hai!
Nhưng hắn hiểu được, tiền bối đã qua đời, hoàn toàn chính xác không uy hiếp được bao lâu, những thứ khác không nói, ngay tại vừa mới rồi, tuy răng vì tia kiêng kị này, Hoàng Bắc Anh không tại chỗ muốn tánh mạng hắn, nhưng cũng dám cưỡng chế hắn quy vị, nếu không phải là bởi vì nguyên nhân từ vòng xoáy hắc khí, tu luyện mạng nguyên, hiện tại, chỉ sợ thân thể của hắn đã đổi chủ!
Hoặc là nói, tự nhiên thêm một đoạn trí nhớ không thuộc về hắn, nhưng có thể ảnh hưởng trí nhớ của hắn.
Đây là điều Sở Vân Thăng tuyệt đối không cho phép, hắn chính là hắn, hết thảy từ lúc hắn sinh ra cho đến này làm nên chính bản thân hắn, có lẽ chính là "tự ngã" theo như lời của Hoàng Bắc Anh và nam nhân kia.
Điểm ấy, ai cũng đoạt không đi! Trong đoạn thời gian này có yêu cùng hận của hắn, có cha mẹ thân nhân, ai cũng đừng nghĩ cướp đi! Ai muốn cướp đi, hắn chính là liều mạng làm tan vỡ toàn bộ phân nhanh tuyết thứ bảy cũng phải cùng nó dốc sức liều mạng!
Bất quá, ý chí quy ý chí, trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, hết thảy còn phải dựa vào thực lực đến nói chuyện, nếu không chỉ là khoác lác, lại để cho người khác chê cười mà thôi, trong lời nói của nam nhân trong biển lừa có một điểm không sai, tại trong mắt Dị tộc, mình chỉ là một sinh vật cấp thấp, giống như con người cư xử với con khỉ vậy, sự tình tiền bối sớm muộn gì cũng không che dấu được, Hoàng Bắc Anh có thể còn lại đến, mà lần sau, chỉ sợ không phải chỉ đơn giản là cưỡng chế quy vị, mà nếu không theo tất nhiên sẽ bị hủy diệt!
Nhưng tiền bối tại năm ngàn năm trước liền giúp hắn tranh thủ thời gian, lưu lại một đạo uy hiếp này, hắn phải dốc sức liều mạng giành giật từng giây nâng cao thực lực của mình, Tứ Nguyên Thiên rất xa, nhưng đỉnh phong Tam Nguyên Thiên, hắn lại có thể thấy được!
Vừa bay nhanh vào trong, hắn dần dần bình tĩnh dòng suy nghĩ của mình, ánh mắt bình tĩnh bắn về phía sâu trong rừng ma cô, chỗ đó có một sinh vật rất mạnh, Dư Hàn Vũ cùng phi đầu quái đã từng thiếu chút nữa chết trong tay nó, Sở Vân Thăng vốn không muốn trêu chọc nó, nhưng hiện tại, không có Minh, hắn cần một cái giúp đỡ mạnh mẽ hữu lực.
Bất quá, trước chuyện này, hắn còn có sự tình khác cần xử lý trước.
Sở Vân Thăng tự tin chính mình tu luyện công pháp tiền bối tuyệt không sơ hở, lại có lục giáp phù che giấu, Hoàng Bắc Anh không có khả năng vô duyên vô cớ tìm tới đây, thiên hạ to lớn, nếu như Thủy tinh y nhân có bản lĩnh định vị kinh khủng này, hắn coi như có thể thăng thiên độn địa lại có tác dụng gì?
Cho nên, sự tình tất có kỳ quặc!
Dư Hàn Vũ không có khả năng bán đứng hắn, không nói đến mình cùng hắn bây giờ liền cùng một mạng, chính là với trùng thân của hắn bây giờ cũng không làm được mật báo, "Kẻ nhát gan" cùng phi đầu quái lại càng không thể, một cái vẫn còn bị phong ấn, một cái đã không có ý thức.
Như thế loại trừ, có thể bán đứng hắn chỉ có một người!
Nguyên Tuyết Giản!
Trong ánh mắt Sở Vân Thăng hiện lên một tia hàn quang, bán đứng, lại là bán đứng, hắn tự hỏi đối với Nguyên Tuyết Giản không có bất kỳ chỗ nào sai sót, người cũ hai mươi năm trước sau khi dùng đuổi giết để biểu thị tâm ý, tình nghĩa đã cắt đứt, hắn vẫn như trước chuẩn bị thu xếp nàng, không vì cái gì khác, chẳng qua là hắn luôn luôn làm việc đến nơi đến chốn.
Nhưng cái này cũng không có nghĩa là hắn sẽ không giết người, hắn đã hết lòng hết sức, còn muốn bán đứng chính mình, vậy thì phải chết!
Mang theo từng trận hàn khí, không mất bao lâu Sở Vân Thăng tìm được Dư Hàn Vũ cùng phi đầu quái, nhưng quả nhiên, Nguyên Tuyết Giản đã mất tung ảnh.
"Sư phụ, Tuyết Giản nói muốn ở chung quanh đi dạo một chút, con, con không biết nàng..." Dư Hàn Vũ cảm giác được hàn khí của Sở Vân Thăng, liền thông qua phong ấn phù hướng Sở Vân Thăng nói ra.
Nguyên Tuyết Giản không biết trùng thân chính là Dư Hàn Vũ, nhưng mà Dư Hàn Vũ lại có thể nghe được nàng nói chuyện.
"Con đem cho người nhìn thứ nàng lưu lại." Dư Hàn Vũ quay đầu ý bảo phi đầu quái đem một miếng vải trắng đang ngậm trong mồm thả xuống trước mặt Sở Vân Thăng.
Sở Vân Thăng hừ lạnh một tiếng, không cần nhìn hắn cũng biết mật báo chính là Nguyên Tuyết Giản rồi, người này sớm muộn phải giết!
Hắn cầm lấy miếng vải, mở ra, vải chính là Nguyên Tuyết Giản xé ra từ quần áo, viết vài đoạn văn tự:
"Ca, mong nhận lời xưng hô như vậy của ta với người, tuy rằng ta biết rõ ta không phải nàng, không có tư cách này, niên kỷ cũng không khớp, nhưng xin cho ta dùng thân phận của nàng, thay nàng xưng hô người như vậy một lần, nghe nói nàng trước khi chết tâm nguyện cuối cùng... Có lẽ ngươi sớm đã đoán được một ít, đúng vậy, ta chỉ là người nhân bản, một cái người nhân bản đáng thương không có linh hồn, chủ thể nơi ta sinh ra đúng là biểu muội người, ta rất giống nàng sao?... Ta biết rõ, ngươi bây giờ nhất định rất muốn giết ta, ta không sợ chết, nhưng ta nghĩ trước khi chết có thể cầm giữ một cái linh hồn thuộc về mình, ta một mực sống trong sự thao túng của người khác, tựa như tượng gỗ, thẳng đến khi người cho ta một trương cổ quái phù chú, ta mới có thể tại dưới sự bảo vệ của nó, giãy giụa, đến cuối cùng, ngay tại vừa rồi, mới miễn cưỡng giành ra một tia ý chí thuộc về ta, cũng viết xuống những lời này... Ta không có bán đứng ngươi, chúng tùy thời có thể thông qua ta biết rõ hết thảy về ngươi, ta không cách nào phản kháng, chúng thao túng hết thảy thuộc về ta, ta dù có muốn nhắc nhở ngươi một câu cũng đều không làm được, thực xin lỗi... Cám ơn người nhiều ngày như vậy chiếu cố cho ta, cho tới bây giờ không ai đem ta đối đãi như một con người chính thức, người cho ta loại cảm giác này, cám ơn người, làm người cảm giác thực sự tốt.
Ta muốn không kiên trì nổi, ta muốn tranh thủ thời gian trước khi tia ý chí này tiêu tan ly khai."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.