Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 45: Uy lực của xúc xích




Chung Nam kinh ngạc đánh giá Sở Vân Thăng, cho tới nay, chỉ thấy có đội viên giả bệnh không tham chiến, chứ chưa bao giờ thấy qua đội viên nào xung phong yêu cầu mỗi lần đều tham chiến!

Y không biết Sở Vân Thăng có mục đích gì, là đội trưởng, y có trách nhiệm phải khuyên giải một lần, hy vọng Sở Vân Thăng duy trì sức chiến đấu kéo dài, mà không phải là xúc động nhất thời.

Có điều Sở Vân Thăng khá kiên trì, khiến cho Chung Nam cuối cùng cũng không khuyên bảo nữa, dù sao có người tự nguyện tham chiến liên tục, các tổ khác đều cầu còn không được, mình cần gì phải phí công làm người ác.

Khi ăn cơm, sau khi nhận được phần thức ăn mà trường học phân phát cho hắn, Sở Vân Thăng dứt khoát thu chiến giáp lại, bây giờ xung quanh đều là người, côn trùng cũng không thể nào lập tức ập đến bên cạnh được, mặc chiến giáp ngược lại chỉ khiến hành động bất tiện, lại hết sức gây chú ý.

Thức ăn rất khó nuốt, nhão nhoẹt như hồ, nhìn không ra là do những thứ gì trộn thành, cũng may là tiểu tổ tham chiến còn có phụ cấp đặc biệt: Nửa cây xúc xích, đây đã xem như là hàng xa xỉ!

Nhưng những thức ăn đơn giản, thậm chí có thể gọi là rác rưởi này, toàn bộ những người trên xe tải đều ăn hết sức ngon lành, mà những người bên dưới cũng chỉ có thể nuốt nước bọt, dùng đủ các loại ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ.

Sở Vân Thăng luôn vô cùng quý trọng thức ăn, lương thực trong thế giới này ngày càng ít, hắn nếu muốn sống tiếp, nhất định phải đối mặt với thời kỳ thiếu thốn thức ăn dài dằng dặc trong tương lai, cho nên hắn chưa bao giờ chê bai bất luận thứ gì có thể ăn.

Có điều, ngày hôm nay hắn đang vui, thoáng cái đã thu được hai tấm Nhiếp Nguyên phù tràn đầy hoa văn, hơn nữa cứ theo tình hình này, hắn vẫn có thể kiếm được càng nhiều Nhiếp Nguyên phù để giữ mạng!

Cho nên, khi hắn ăn được non nửa cái đống nhão nhoẹt này, hắn đã thấy nuốt không trôi, đưa cho Dư Tiểu Hải, bản thân thì lại lấy ra một lon bia mà trước giờ mình đều không nỡ uống, châm một điếu thuốc lá, chỉ với nửa khúc xúc xích đó, bắt đầu một bữa mà hắn tự nhận là tương đối xa xỉ.

Phải nói là ngoài lương thực ra, Sở Vân Thăng còn cất giữ rất nhiều thuốc lá, đương nhiên đó là dưới điều kiện ưu tiên lương thực đầy đủ, dù sao thì thuốc lá cũng không ăn thay cơm được.

Thuốc lá của hắn phần lớn là thuận tiện thu lấy khi càn quét qua các siêu thị và cửa hàng, không quan tâm chủng loại, chỉ cần có là đều lấy, ai biết ở thành Kim Lăng cái thứ này sẽ khan hiếm tới mức nào?

Bia, thuốc lá, xúc xích, bất luận một cái nào trong đó cũng đủ để khiến đám người xung quanh xôn xao, huống hồ là đủ cả ba thứ cùng lúc!

Thế nhưng không có bất cứ ai dám quấy rầy Sở Vân Thăng, trong trận chiến vừa rồi một mình hắn đã đối phó với ba con Xích Giáp Trùng, hơn nữa con nào con nấy đều mất mạng! Tin tức này, sớm đã được Tiễn Đức Đa đắc ý truyền ra, một nhân vật còn lợi hại hơn so với đội trưởng, chỉ cần không phải là kẻ ngu thì tất nhiên sẽ không đi trêu chọc.

Ngoại trừ Dư Tiểu Hải dám cầm lấy lon bia của Sở Vân Thăng uống vài hớp, những người khác cùng lắm cũng chỉ dám nhìn mà thèm, có nhiều người thậm chí còn bắt đầu hâm mộ Dư Tiểu Hải bên cạnh.

"Anh Sở!" Tiễn Đức Đa từ sớm đã không dám xem Sở Vân Thăng như một đội viên bình thường, xáp lại nói: "Có chuyện này, muốn thương lượng với anh một chút."

Sở Vân Thăng ừ một tiếng, ý bảo hắn tiếp tục.

Tiễn Đức Đa liếc nhanh qua xung quanh, thấp giọng nói: "Anh Sở, phía trước có một xưởng gia công thực phẩm ngầm, em trước đây đã từng làm công ở đó. Em đã thương lượng với Khương đầu to, hai tổ chúng ta sẽ cùng nhau đi làm một mẻ."

Sở Vân Thăng sửng sốt: "Làm một mẻ?"

Tiễn Đức Đa gật đầu một cái: "Chỉ dựa vào chút ít thức ăn của trường học đó làm sao mà đủ? Đâu đều là chuyện mà mọi người thường bí mật làm, vừa hay chúng ta vừa mới tham chiến, tạm thời sẽ không đến lượt chúng ta nữa, phía trên cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần đi nhanh về nhanh, kiếm về một chút lương thực thì chúng ta ngon lành rồi!"

Sở Vân Thăng nghi ngờ nói: "Vì sao phía trên không tổ chức các người đi tìm thức ăn?"

Vẻ mặt Tiễn Đức Đa bất đắc dĩ nói: "Có tổ chức, sao lại không tổ chức được! Trước khi các anh tới đã tổ chức rất nhiều hoạt động tìm kiếm trong các siêu thị và nhà kho cỡ lớn, nếu không chút ít thức ăn này của chúng ta từ đâu ra? Có điều nếu tổ chức hành động tập thể, thứ kiếm được đều phải nộp lên trên, phải nuôi sống một đống người, chỗ tốt mà các anh em kiếm được cũng không có bao nhiêu!"

Sở Vân Thăng rốt cuộc hiểu rõ, Tiễn Đức Đa là tìm hắn đi ăn mảnh, có điều đối với hắn cũng không sao cả, có thể kiếm thêm được ít đồ thì vẫn tốt hơn, liền hỏi: "Bản thân các cậu tự ra ngoài tìm, vậy thì chia chác thế nào?"

Tiễn Đức Đa cười nhạt, nói: "Đều có quy củ của nó, nếu như không gặp phải côn trùng thì chia đều, còn nếu gặp phải côn trùng, ai góp sức nhiều thì lấy nhiều hơn, công bình công chính!"

Sở Vân Thăng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: "Được, có điều nếu là chỗ quá nguy hiểm và quá xa, thì tôi đề nghị không nên đi!"

Tiễn Đức Đa vỗ ngực đảm bảo sẽ không quá xa, có điều nguy hiểm thì không dám chắc, chỉ nói nếu như có quá nhiều côn trùng thì mọi người sẽ lui lại, ai cũng không muốn mất mạng vì chút lợi đâu đâu.

Chỗ xưởng gia công thực phẩm ngầm mà Tiễn Đức Đa nói vẫn còn cách một đoạn, Tiễn Đức Đa ngồi xuống bên cạnh Sở Vân Thăng, mặt mày hớn hở tiếp tục nói: "Anh Sở, chắc anh vẫn không biết, hiện giờ đừng nói là bánh mỳ, xúc xích, cho dù chỉ là một cái bánh quy, nữ sinh bên dưới cũng đồng ý lên giường với anh bất cứ lúc nào! Ánh mắt anh kiểu gì vậy, không tin sao!"

"Anh có biết cảm giác đói bụng cực điểm ra sao không? Chớp mắt đã bị côn trùng giết chết thực ra vẫn chưa phải là đáng sợ nhất, cái đánh sợ nhất đó chính là bị bỏ đói đến chết, khát nước đến chết! Mẹ nó, cái cảm giác đó dù có chết em cũng không muốn thử một lần nữa!"

"Anh Sở anh có biết em thức tỉnh thế nào không? Ngày đó em đã đói đến hôn mê, cả người như rơi vào mười tám tầng địa ngục, ngay cả sức lực để nhúc nhích cũng không có, ông trời có mắt, ngay khi em sắp chết đến nơi, chẳng biết thế nào mà đã thức tỉnh rồi!"

Tiễn Đức Đa càng nói càng kích động, như thể đã trở lại cái ngày mà hắn thức tỉnh, giọng nói có chút khàn đi.

Sở Vân Thăng đưa lon bia còn dư lại một hai ngụm cho hắn, ý bảo hắn uống một chút, không nên quá kích động.

Khi dần dần tiếp xúc với ngày càng nhiều người, Sở Vân Thăng phát hiện hầu như mỗi người, tựa hồ đều mang trong mình một ký ức không bao giờ phai mờ.

Tiễn Đức Đa cảm ơn rồi nhận lấy lon bia, ánh mắt láo liên, nhếch môi nói: "Anh Sở, có phải là anh vẫn không tin lời em?"

Sở Vân Thăng lắc đầu, không phải là hắn không tin, mà chính bản thân hắn cũng biết, kể từ thời đại Bóng Tối tới giờ, số người chết đói thậm chí còn hơn xa số người bị côn trùng cắn chết!

Có điều Tiễn Đức Đa hiển nhiên là hiểu lầm hàm ý trong cái lắc đầu của hắn, cho rằng Sở Vân Thăng vẫn không cho đó là đúng. Hắn thần bí cười cười, đưa tay đoạt lấy nửa đoạn xúc xích mà Dư Tiểu Hải đang để dành tới cuối cùng mới thưởng thức, xin lỗi một tiếng nói: "Cho em mượn dùng một chút! Để em thí nghiệm cho các anh xem!"

Nói xong, Tiễn Đức Đa liền đứng lên, chỉ vào đám người ở bên cạnh xe mà nói: "Em biết mấy người này, đây là sinh viên của khoa Anh Văn trong trường chúng em, để cho các anh xem thử uy lực của nửa đoạn xúc xích?"

Tiễn Đức Đa giơ xúc xích, dường như có khí thế đao to búa lớn, kéo dài thanh âm, la lớn: "F-ood! F -ood!"

Hắn vừa hô như vậy, người trên xe dưới xe đều quay đầu nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì, chẳng qua sức hút của nửa khúc xúc xích cũng quá lớn, những học sinh ý thức được sắp có chuyện gì đó lập tức liều mạng chen tới trước.

Tiễn Đức Đa lắc lắc khúc xúc xích, quay đầu lại cười với hai người Sở Vân Thăng, lại quay ra hô một câu khiến Sở Vân Thăng thiếu chút nữa hộc máu: "Nửa khúc xúc xích, một người đẹp, ai muốn báo danh!"

Phía dưới lập tức như nổ tung, vô cùng ầm ĩ. Người rụt rè tất nhiên đứng im bất động, lộ ra ánh khinh bỉ; người đói thì hai mắt phát sáng, không cách nào kháng cự trước sức hút của thức ăn, đều liều mạng chen chúc tới phía trước, cũng không quản xem mình có phải mỹ nữ hay không, như không màng xấu hổ, trong miệng đều hô to: "Tôi, tôi, tôi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.