Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 447: Thần chiến (thượng)




"Là nơi đây..." Sau hắc ám, Sở Vân Thăng dần dần tỉnh táo lại.
Phía trên đỉnh đầu, như cũ là cái vòng xoáy hắc khí kia, bốn phía thì tối đen không rõ, hoặc xa hoặc gần, trống rỗng, hư thực bất định, nhìn không thấy sách cổ cũng như bảy căn trụ đinh kia.
Nhưng ý thức của hắn không thể dừng ở chỗ này quá lâu, rất nhanh bị một cỗ hấp lực kéo lên, theo vòng xoáy hắc khí, vọt tới ngoại khẩu của bất minh không gian (trước vẫn để là không gian không rõ, nhưng lão Phiêu dùng nó như là một cách gọi vậy, vì thế dùng nguyên văn hán việt - DG).
Bên ngoài, là thế giới đủ mọi màu sắc, kỳ quái, uốn éo, vặn vẹo, lồi lõm, đa biến, cực kỳ giống một huyễn cảnh kỳ dị, Sở Vân Thăng rất quen thuộc nơi đây, hắn đã tới đây rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần, đều không xem được rõ ràng.
Lúc này đây, cũng không ngoại lệ, đang lúc hoảng hốt, hắn đột nhiên có chút minh bạch, những đồ vật kỳ quái đủ mọi màu sắc kia có lẽ đúng là hình chiếu của thế giới ba chiều tại không gian bốn chiều, một giây sau, hắn liền nhìn thấy từng trang sách lần lượt bay qua "trước mắt", ký tự bên trên lóe ra thần mang bức người!
Tại đối diện với bọn nó, bảy đinh xếp thành một hàng, tấc tấc sắc lạnh, đồng dạng bức ra thần quang chói mắt!
Một sách - bảy đinh giống như địch nhân muôn đời, vừa mới gặp phải, liền đều bắn ra công kích hủy thiên diệt địa, từng đạo ký tự lóng lánh thần quang phong hướng (phong ấn về phía - DG) bảy đinh, mà bảy đinh, bảy đạo thần mang càng là sắp xếp thành hàng quét ngang. Sở Vân Thăng còn chưa kịp "chứng kiến" kết quả giao chiến, một cỗ lực lượng chấn động vô cùng to lớn trong khoảnh khắc nghiền nát không gian bốn chiều, không lưu tình chút nào "đá" hắn ra ngoài, hơn nữa giống như thủy triều quét sạch hòn đảo, biển rộng, đại lục Âu Á, cho đến khắp toàn cầu, nhưng vẫn không đình chỉ, bằng tốc độ kinh người hướng chỗ sâu trong vũ trụ mênh mông lan đến.
Tại tinh hệ xa xôi trong Ngân Hà, một vị bá chủ thống ngự bốn phương, vẻ mặt trang trọng mà uy nghiêm ngồi trên ngôi bá vị, khí định thần nhàn cúi xuống xem, chỗ đó, có một tòa sân khấu tinh xảo tới cực điểm, ngồi đầy vô số thần tử a dua nịnh hót.
Chính giữa sân khấu, từng nữ tử lộng lẫy bay múa, tiếng ca phiêu dật, thân ảnh mềm mại, rực rỡ tươi đẹp đến cực hạn.
Bỗng nhiên, sắc mặt vị bá chủ này cuồng biến, không chút nào chú ý hình tượng mà giãy giụa thân thể, đứng ngồi không yên, thì thào thống khổ nói: "Còn đánh! Lại vẫn không đánh xong..."
... Trong nháy mắt Sở Vân Thăng bị "đá" đi ra, hắn mơ hồ nhìn thấy một cái bóng mơ hồ từ bên trên một căn đinh ngã xuống, nhưng mà một cỗ đau nhức chưa từng có, đủ để khiến linh hồn thiếu chút nữa bị nghiền nát ập đến, che lấp ý thức của hắn, trực tiếp choáng váng hơn mười giây.
Chờ hắn lần nữa mở mắt ra, trong mắt hắn hai thân ảnh lo lắng đang ở trước mặt, một là Minh, một là Edgar, trong thoáng chốc mới hiểu được, vào nháy mắt sách cổ và bảy đinh giao chiến, sách cổ liền phân ra một bộ phận ký tự, hiệp đồng với vòng xoáy hắc khí cưỡng ép đưa hắn ra khỏi chiến trường.
Nhưng loại bảo hộ này cũng không có duy trì lâu, tia phân nhánh thứ sáu trong bất minh không gian lập lòe sáng tối, làm hắn cũng rất nhanh cảm giác được sách cổ cùng bảy đinh đang rất nhanh khôi phục lại không gian bốn chiều của chiến trường đã bị nghiền nát, lúc này, chiến trường mới giống như một siêu kiến trúc phi thường ổn định.
Đồng thời, một hấp lực cường đại từ một cây đinh trong bảy cây đó, lần nữa xuyên qua phong tỏa của sách cổ, từng chút, từng chút mà lôi kéo ý thức của Sở Vân Thăng, kéo hắn vào vực sâu hắc ám, dần dần, sách cổ lại không cách nào ngăn cản!
Sở Vân Thăng vừa mới sinh ra ý niệm "có lẽ mình có thể bởi vậy mà tránh thoát một kiếp" trong đầu, lập tức tiêu tán không còn, sắc mặt trắng bệch, sự cường đại đến mức cực đoan của bảy đinh đã hết sức rõ ràng, liền sách cổ cũng không phải đối thủ, trong nháy mắt hắn cắn răng một cái, hung ác nghĩ - hắn lại đi vào!
Mặc kệ thế nào, dù là thập tử vô sinh, cũng chỉ còn con đường này thôi. Trước mắt đã không thể trông cậy vào sách cổ, những gì tiền bối có thể giúp được hắn cũng quá nhiều rồi, hắn muốn dùng lực lượng của mình để cứu chính mình! Tuy rằng hắn không biết như thế nào, cũng như lực lượng của bảy đinh ở cấp bậc mà hắn hoàn toàn không thể đối kháng!
Nhưng trước khi đó, thừa lúc bị "đá" ra ngoài, hắn phải đem những lời nhắn nhủ "hậu sự" nói cho rõ ràng.
"Lennon tiên sinh, ngươi đã tỉnh? Ngươi không sao chứ?" Khi Sở Vân Thăng vừa mở mắt, trong ánh mắt thậm chí cũng khôi phục được vài phần thần trí, Edgar kinh hỉ vội gọi một tiếng, giống như sợ Sở Vân Thăng không nghe thấy vậy.
Một bên Minh với cặp mắt huyết hồng cũng đang chăm chú mà nhìn chằm chằm vào Sở Vân Thăng.
"Edgar, thời gian của ta không nhiều lắm, lần này lành ít dữ nhiều... Ta đời này muốn làm bất kỳ đại sự gì, đều làm không xong, đây là thiên ý, ta đành nhận mệnh!" Sở Vân Thăng kiệt lực đối kháng lại hấp lực cường đại của bảy đinh đối với ý thức của hắn, bình trụ khí tức tâm thần, nói: "Nhưng đời này ta chưa từng cầu người, lần này ta muốn cầu ngươi giúp ta xử lý mấy chuyện!"
"Lennon tiên sinh, người không có việc gì, trận chiến Hoàng Sơn ấy người đều đã vượt qua, còn có cái gì so với..." Edgar lắc đầu, không tin nói.
"Nhìn vào mắt ta, đáp ứng ta? Được chứ?" Sở Vân Thăng kéo lấy hắn, ánh mắt vô cùng phức tạp, bi thương mà nhìn hắn.
Cái ánh mắt tuyệt vọng cùng chờ đợi kia, làm trái tim Edgar rung động mạnh, gắt gao cắn lấy bờ môi run rẩy, nói: "Lennon tiên sinh, người nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, cũng liều chết làm tốt cho người!"
Sở Vân Thăng cố gắng mở mắt, cắn nát đầu lưỡi, ý đồ kéo dài thời gian tránh rơi vào hắc ám, dồn dập nói:
"Chuyện thứ nhất, sự tình nhà bác gái ta, ngươi có lẽ từ chỗ Đàm Ngưng biết rồi, tâm nguyện duy nhất sau khi ta chết chính là đem di hài các nàng về Thân thành an táng, làm cho các nàng có thể hồn về quê cũ, cùng người nhà đoàn tụ, không nên ở tại nước Mỹ làm cô hồn dã quỷ... Nếu như, nếu như tương lai, ngươi có điều kiện cùng biện pháp, nhất định muốn thay ta hoàn thành tâm nguyện này, ta sẽ vĩnh viễn cảm kích ngươi!"
Nước mắt của Edgar tuôn ra, gật gật nức nở nói: "Người yên tâm, ta nhất định thay người làm được!"
Sở Vân Thăng đạt được hắn gật đầu, trái tim như buông xuống một tảng đá lớn, khóe miệng khẽ hiện nụ cười, tiếp theo từ vật nạp phù lấy ra một chồng giấy, phía trên tràn đầy chữ nhỏ, nói:
"Chuyện thứ hai, vốn chuẩn bị đem quyển sách kia giao cho ngươi, nhưng hiện tại không có biện pháp, còn quyển sách này, đoán chừng Đàm Ngưng sẽ không nói cho ngươi biết... Bất quá không sao, ngươi về sau sẽ biết.
Những thứ trên trang giấy này, đều là những bộ phận văn tự mà ta biết, tập hợp lại, sửa sang thành một biện pháp tu luyện cùng tâm đắc, vốn còn cần hoàn thiện lại một chút, bởi vì chỉ cần một chút sai lầm, chính là vạn khiếp bất phục, tất chết! Nhất định phải cẩn thận, phải ghi khắc!
Tương lai có cơ hội, ngươi đem chúng sao chép mấy phần, một phần đưa cho Vu thành Tào Chính Nghĩa cùng Tưởng Thiên Thấm; một phần đưa cho Vách chủ rừng thực vật, Tất Phương Đình ở chỗ đó, hy vọng ngươi có thể tìm tới; một phần đưa cho Đường Y ở Thục Đô, ta thiếu nợ bọn họ năm trăm vạn mạng người... Một phần, một phần, một phần..."
Sở Vân Thăng liên tiếp nói mấy cái "một phần", lại thế nào cũng không nói tiếp được, trên mặt thống khổ không chịu nổi, không phải vì bảy đinh, mà là tình cảm trong nội tâm, một lát sau, hắn biết rõ thời gian không thể chậm trễ, ngẩng đầu, thở dài nói: "Nếu như, nếu như tương lai ngươi có thể tìm được chứng cớ chứng minh nhà bác gái của ta chết không liên quan đến thành Kim Lăng, thì cũng đưa cho bọn hắn một phần."
Edgar chăm chú lắng nghe, thời gian dần qua đã minh bạch nào phải Sở Vân Thăng cầu xin hắn xử lý ba chuyện, cái này hoàn toàn là di ngôn cuối cùng rồi, nước mắt nam nhi cuồn cuộn rơi, gật đầu, run giọng nói: "Lennon tiên sinh, ta biết rõ, ta hiểu cả rồi, trong lòng ngươi kỳ thật một mực hy vọng bọn hắn không có phản bội người, người yên tâm, ta chỉ cần còn một hơi thở, cũng nhất định tra rõ ràng cho người..."
Sở Vân Thăng cười thê lương, nói: "Edgar, những năm gần đây, ta cũng không biết ta làm thế nào có thể vượt qua! Nhưng có thể sống tới bây giờ, ta thấy đủ rồi. Cái thế giới này, ta đã tới, đã từng cố gắng, đã từng thành công, từng thất bại, từng cười, từng khóc, từng tưởng niệm, từng thống khổ... Ngoại trừ không thể tự tay giết sạch Dị tộc, thì đã không còn quá nhiều tiếc nuối cùng lưu luyến rồi."
Hắn dừng một chút, thở ra một hơi, dồn dập nói:
"Ngươi phải nhớ kỹ, tập trang giấy này, vạn lần không thể để cho Dị tộc biết, càng không thể giao cho chúng, kể cả là Đàm Ngưng! Những người khác, chỉ cần là phản kháng Dị tộc, ngươi để cho mấy người ta nói ở trên tùy tình hình mà xử trí."
Edgar liên tục gật đầu, kiên nghị nói: "Ta hiểu rồi!"
Nói xong những thứ này, ý thức của Sở Vân Thăng bắt đầu trở nên mơ hồ, bóng người trong mắt cũng bắt đầu không rõ ràng, bất quá lại thở dài một hơi, lần nữa gấp rút nói: "Một chuyện cuối cùng, ta có một ân nhân thân như huynh đệ, hắn đã cứu ta rất nhiều, rất nhiều lần, hắn có một đứa bé, ta từng tại Cảng thành phó thác cho một quan viên tên Hoắc Gia Sơn, nếu như thế lực đạt được tư liệu của ta có người có thể quật khởi, bảo họ thay ta chiếu cố hắn một chút... Được rồi, nếu như có biện pháp mà nói, cũng cho Cảng thành một phần đi, bất quá không nên cho Sở Môn, cho một người tên là Lý Thái Đấu, lại để hắn truyền cho hài tử... Còn có, tiểu lão hổ ta từng nuôi dưỡng qua, ài..."
Sở Vân Thăng nói đến đây, trong nội tâm một hồi đau nhức, hắn có lẽ vĩnh viễn không thực hiện được hứa hẹn với hổ con, nước mắt quạnh quẽ thoáng cái rơi xuống, thì thào lắc đầu nói: "Hay vẫn là không nên quấy rầy nó, để cho nó tự do tự tại làm vạn thú chi vương a!"
Edgar một lần lại một lần nhắc lại mỗi câu mỗi chữ của Sở Vân Thăng, một mực khắc sâu trong nội tâm.
"Đi thôi!" Ý chí của Sở Vân Thăng khẽ giãy giụa, vỗ vỗ bả vai Edgar, đột nhiên dứt khoát nói.
Edgar đột nhiên run lên, nói: "Lennon tiên sinh, chúng ta cùng đi! Cái vòng cấm trói buộc vừa rồi không còn nữa!"
Sở Vân Thăng lắc đầu thản nhiên nói: "Ta đã bị bảy đinh đóng chết lại rồi, căn bản không cách nào di động, Minh vừa mới thử qua, đi thôi, ngươi không thể chết ở chỗ này, nếu không không ai thay ta xử lý những chuyện kia, ta sẽ chết không nhắm mắt đấy!"
"Lennon tiên sinh!" Edgar cũng không tin, cố gắng kéo lấy thân thể không nhúc nhích của Sở Vân Thăng, hét lớn.
"Đi thôi!"
Sở Vân Thăng thở dài một tiếng, thông qua Minh, trực tiếp hạ lệnh cho Thanh Giáp trùng cấp bốn dưới chân Edgar - bay qua biển rộng!
Minh trung thành như một mà lập tức thi hành mệnh lệnh, cũng tăng thêm tất cả cao giai chiến trùng dư lại hộ tống, mà chính nó không chút di động, thề sống chết cùng Sở Vân Thăng đi đến điểm cuối.
Tốc độ của Thanh Giáp trùng cấp bốn nhanh như thế nào, trong nháy mắt đã bay đến bờ biển xa xa, trong đầu Edgar lập tức trống rỗng, ngây người hồi lâu, đem nhưng trang giấy Sở Vân Thăng cho hắn, thận trọng cất kỹ, đối với phương hướng Sở Vân Thăng ở xa, khẽ động bờ môi... "Ngươi cũng đi thôi, Minh" Trước mắt Sở Vân Thăng càng ngày càng mơ hồ, đã hoàn toàn không thấy hình bóng Edgar ở xa xa.
Minh trầm mặc, không nói một lời, nhưng nó chẳng cử động mảy may, hiển nhiên biểu lộ quyết định cũng như trả lời của nó.
"Ngươi ở lại đây cũng vô ích, ta còn có một chuyện trọng yếu muốn giao cho ngươi xử lý." Ý thức Sở Vân Thăng bắt đầu phiêu hốt, rất nhanh muốn rơi vào hắc ám, tiến vào chiến trường tử vong của cổ thư cùng bảy đinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.