Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 445: Liều chết trùng kích




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nội tâm Sở Vân Thăng trầm xuống, lập tức nghĩ đến, hóa ra ngay thời điểm mình theo khoang thuyền trôi đến đây, cũng đã bị đối phương theo dõi, các chuyện sau này, bất quá trong mắt đối phương chỉ giống như hành động của "thằng hề" vô tri, một phen tự biểu diễn mà thôi.
Hơn nữa, xem ra, vô tri không chỉ là hắn, còn có Crane Sita cùng với cô đảo Mân đã tiêu vong, toàn bộ đều bị nó lợi dụng, giống như đồ chơi bị nó khống chế trong lòng bàn tay.
Quay đầu liếc qua Crane Sita, sắc mặt của nàng cực kỳ tái nhợt, thậm chí nhè nhẹ phát run, cùng cảnh tượng sinh cơ bừng bừng lúc trước của nàng cách biệt một trời một vực, đây là lần đầu tiên Sở Vân Thăng nhìn thấy bộ dáng sợ hãi từ trong nội tâm như vậy của một Dị tộc!
Hiển nhiên, nàng nhất định biết chút ít gì đó, bằng không tối đa cũng chỉ kinh ngạc cùng chấn động giống mình mà thôi, tuyệt sẽ không lộ ra thần sắc kinh hãi muốn chết đó.
Sở Vân Thăng không phải Edgar, hắn từng tự thân nhìn thấy hạm mộ dưới mặt đất, từng chính tai nghe qua gút mắc ân oán ngàn vạn năm trước từ Viêm Mân, hơn nữa các loại biểu hiện của thủy tinh y nhân, hắn dám đoán chắc, những Dị tộc này nhất định biết rõ một số bí mật thiên cổ mà hắn không biết.
Mà những bí mật này, khả năng chính là nguyên nhân dẫn đến thần sắc đại biến của Crane Sita!
Sở Vân Thăng vô tâm cùng vô lực đi truy cứu đến cùng là dạng bí mật gì, hiện tại đã là tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, liền Crane Sita đều sợ ngây người, như vậy dùng thực lực của mình khẳng định không cách nào cùng thanh âm trong thạch trụ kia liều mạng, chỉ có thể - trốn!
Đây là ý nghĩ duy nhất của Sở Vân Thăng, cũng là biện pháp duy nhất.
Tối thiểu trong tay hắn còn có hơn trăm đầu cao giai chiến trùng, còn có Minh, còn có rất nhiều nguyên phù công kích, hắn không tin liền trốn cũng trốn không thoát! Coi như là Thần Vực thậm chí là không gian phong tỏa của thủy tinh y nhân, hắn cũng nắm chắc có thể một kích phá vỡ!
Đương nhiên, nếu như thời điểm này, Crane Sita có thể cùng đứng một bên với hắn, song phương tạm thời liên thủ chống địch, hy vọng chạy trốn sẽ trực tiếp tăng lên, dù sao trong tay nàng còn có đại lượng bào tử trùng.
Càng tại thời khắc nguy cấp, đại não của Sở Vân Thăng càng có thể "vượt qua trình độ" mà vận chuyển, đại khái là dưới loại tình huống này, hắn thường có thể tại trong vô thức bị buộc trừ đi các loại tạp niệm quấy nhiễu, đem tinh thần tập trung cao độ, gia tăng năng lực suy nghĩ, cơ hồ chỉ trong mấy niệm, liền thông suốt cái đối sách khẩn cấp này, ngẩng đầu, lần nữa nhìn về Crane Sita, chuẩn bị cùng nàng... "Shit!" Không biết là hai ngày nay do nghe tiếng Anh nhiều hay là sao, Sở Vân Thăng hầu như thốt ra một câu thô tục, không chút nào che dấu được thần sắc giật mình, trong nội tâm càng như trầm vào biển rộng, rùng mình không thôi.
Thời điểm khi hắn lần nữa nhìn về Crane Sita, xuất hiện trong mắt, lại không phải là Crane Sita đang run rẩy, mà là quì xuống, Crane Sita cúi đầu xưng thần! Không chỉ có như thế, tất cả bầy bào tử trùng dưới trướng nàng, nhao nhao khấu đầu như sóng triều, liền cả khủng bố chi tử cũng không ngoại lệ!
Cái này mang cho Sở Vân Thăng rung động quá sức mãnh liệt, hắn quả thực không dám tin tưởng, nếu như bây giờ không phải là Minh thay thể cô đảo Mân, như vậy trùng tử khu dịch thể cũng sẽ làm ra cử động giống như đúc.
Đây không phải là phép khống chế tinh thần của Thần Vực hay thủy tinh y nhân, mà là chúng cam tâm tình nguyện thần phục, trong mắt chúng không hề nhìn thấy một tia mê hoặc hoang mang nào!
Nhưng đối với điều này, thanh âm cô đơn quạnh quẽ lạnh lẽo kia tựa hồ cũng không "lĩnh tình", thậm chí giống như phẫn hận vì bị "nhục nhã", ngạo mạn mà lạnh như băng nói: "Đám sinh linh thấp kém dơ bẩn, các ngươi không đủ tư cách quỳ lạy ta..."
Những lời sâu sắc ngoài ý liệu của Sở Vân Thăng, nhưng mà càng vượt ra ngoài ý liệu của hắn, không cách nào tiếp nhận còn ở phía sau, Crane Sita cùng đám bào tử trùng sau khi kính cẩn mà nghe xong nó hạ thấp, miệt thị, vậy mà không có chút nào bất mãn, chỉ có vẻ mặt cực độ tự ti cùng càng thêm thành kính.
Một cỗ cảm giác sỉ nhục trước đó chưa từng có, đột nhiên đâm sâu vào trong linh hồn Sở Vân Thăng, từ thời đại hắc ám đến này, niềm tin thâm căn cố đế, sự tự tôn vì nhân loại là đứng đầu vạn vật, dần dần bị Dị tộc không ngừng tàn phá, đến nay nhìn nó sụp đổ trước mắt quả thực không thể chấp nhận.
"Hả?" Đạo cô tịch thanh âm kia đối với biểu hiện của Crane Sita không hề xúc động, ngược lại quét về phía Sở Vân Thăng, nghi ngờ một tiếng, tự mâu thuẫn mà nói một câu: "Ngươi vì sao không quỳ!"
"Quỳ mẹ ngươi!" Mặt tự tôn trong Sở Vân Thăng đã sụp đổ đến cực hạn, cắn răng cả giận nói, nhấc lên Edgar, quay người hạ lệnh cho Minh: "Đi! Dùng tốc độ cao nhất phá vòng vây!"
"Mẹ của ta?" Đạo thanh âm kia tựa hồ trầm tịch quá lâu, giống như có nhiều thứ còn chưa có nghĩ ra, trầm thấp tự nói một lát, tiếp theo hiểu được, lại không giận, ngược lại cười quái dị: "Ngươi tiểu sinh vật cấp thấp cũng dám chửi ta, ồ, không đúng, ngươi sao có thể nghe hiểu ta nói gì đây?"
Giọng nói của nó quả thực tựa như nhân loại chợt kinh ngạc phát hiện một chú chuột tại sao lại có thể nghe hiểu tiếng người? Hơn nữa lại có thể nói!
Nhưng mà, nó không biết, Sở Vân Thăng càng thêm không biết, cũng không có thời gian lo lắng nhiều như vậy, cảm giác sỉ nhục vừa mới rồi, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, vừa bắt đầu chạy trốn, liền ném ra sau đầu, tâm thần tĩnh cố (yên tĩnh, vững chắc - DG), chỉ một suy nghĩ - xông ra!
"Lại vẫn muốn chạy trốn, thật là một sinh mệnh cấp thấp kỳ quái..." Đạo thanh âm kia dường như không chút nào để trong lòng, giống như là nắm chắc, thì thào lẩm bẩm: "Sinh mệnh chi nguyên thật thuần khiêt, đáng tiếc bị phá hủy bởi bộ dáng của thân thể sinh mệnh cấp thấp này, thật sự đáng tiếc mạng nguyên tốt như vậy, nếu không... Mà thôi, về sau lại nghĩ biện pháp hóa ra nhiều thân thể đa chiều a, thật sự không thể chịu đựng được mùi thân thể dơ bẩn của sinh vật cấp thấp bực này!"
Sở Vân Thăng giờ phút này nào có tâm tình nghe nó lẩm bẩm lầu bầu, điều khiển thanh giáp trùng cấp bốn, dùng tốc độ cao nhất, phóng tới mặt ngoài của hải đảo, chỉ thiếu chút nữa là có thể vọt qua rào chắn tinh thần kia.
Ô...ô..n..g!
Đột nhiên toàn bộ linh hồn của Sở Vân Thăng như bị vật gì nắm lấy, lôi kéo muốn thoát ly khỏi thân thể mình, thậm chí trong tích tắc, hắn cảm giác giống như mình có thể nhìn thấy chính cái gáy của mình!
Loại cảm giác này chẳng qua là sự tình trong một phần mười giây, sau đó, một cỗ đau đớn từ sâu trong huyết nhục, xương cốt xuất hiện, như là bị vật gì xé mở, chấn toái.
Sau cơn đau mãnh liệt, với sự quen thuộc vô cùng của Sở Vân Thăng đối với mạng nguyên, hắn lập tức hiểu vừa rồi là chuyện gì xảy ra! Cái gì gọi là báo ứng? Cái loại thống khổ vì bị bóc tách mà hắn dùng trên cô đảo Mân, hiện tại nguyên vẹn mà xảy ra trên chính hắn, đó chính là báo ứng!
Nhưng mà Sở Vân Thăng có lẽ so với cô đảo Mân càng thêm cứng cỏi, hoặc có thể hắn không giống như cô đảo Mân, đến lúc sắp chết còn quan tâm một cái "vì cái gì", hắn đơn giản là muốn sống sót, ít nhất hiện tại không thể chết được, hắn muốn đem di hài của nhà bác gái về, hắn muốn hoàn thành lời thề của hắn... Hắn học tri thức trên TV, tự cắn nát đầu lưỡi mình, dùng kịch liệt đau nhức để di dời thống khổ trên người, giúp thanh tỉnh ý chí mình, sau khi dừng lại hít vào một hơi thật sâu, mục quang lần nữa tập trung lại, lăng lệ ác liệt khởi xướng trùng phong chạy trốn!
Ô...ô..n.g!
Cảm giác giống như đúc, dường như mình bị chấn xuất khỏi cơ thể, đau nhức giống như bị phanh thây xé xác, thiếu chút nữa làm hắn lâm vào hôn mê.
Hắn cố gắng chống đỡ giương lên mí mắt, nặng nề nhổ ra một miệng tràn đầy máu tươi, lạnh lùng nhìn về vạn trượng biển rộng phía trước, trong mắt hiện lên sự cố chấp cứng cỏi.
Lại đến!... Ô..ô..n..g!
Phốc xuy, dưới lực lượng lôi kéo cực lớn, Sở Vân Thăng ngửa mặt ngã ngược lại, toàn thân mạch máu đứt gãy, phun ra phía trước một luồng huyết vụ hình người.
"Lennon tiên sinh!" Edgar vội vàng cố gắng hết sức mà kéo lại Sở Vân Thăng thiếu chút nữa rơi ra khỏi lưng của Thanh Giáp trùng, hoảng sợ nói, hắn và các trùng tử khác không có bị trọng điểm "chiếu cố" như Sở Vân Thăng, chẳng qua là cảm giác thân thể vô cùng trầm trọng, bất kỳ động tác nào đều là cố hết sức.
"Linh hồn" bị chấn ra của Sở Vân Thăng lại quay trở về, tỉnh táo lại, nhưng có mấy giây, tựa như buổi sáng thức dậy bị bóng đè (nguyên văn là "quỷ áp giường", dịch ra "bóng đè" cho gần gũi p - DG), thân thể không cách nào nhúc nhích, sau một lát mới có thể nắm lấy lưng trùng, một lần nữa bò lên, dồn dập hít thở mười mấy hơi, đem cảm giác bóng đè loại bỏ.
"Vật nhỏ, không nên phản kháng, ngươi là trốn không..." Đạo thanh âm cao ngạo kia như là nhân loại cảm khái lúc đang trêu cợt một con chuột.
Sở Vân Thăng không chút nào để ý lời nói của nó, lạnh lùng đem toàn thân nguyên khí nghịch nguyên thể kích phát đến lớn nhất, miệng gắt gao cắn môi dưới, cố chấp khác thường mà kiên trì một lần lại một lần khởi xướng trùng kích!
Ô...ô..n.g!
Ô...ô..n.g, Ô...ô..n.g, Ô...ô..n.g,... Lần lượt công kích, lần lượt thất bại.
Nhưng mà như trước, Sở Vân Thăng vẫn kiên cường đứng lên, toàn thân bởi vì kịch liệt đau nhức mà rung động, nhưng không ngăn được quyết tâm lao ra của hắn!
"Thật đúng là một cái vật nhỏ thú vị a!" Đạo thanh âm kia ngăn trở Crane Sita dẫn đầu bầy trùng đem bắt Sở Vân Thăng trở về, nó muốn là mạng nguyên nguyên vẹn mà tinh khiết, trong giọng nói là nhiều hơn một tia tán thưởng.
Chỉ có điều, tia tán thưởng này không phải là giữa người với người, mà là một loại thương cảm từ trên cao nhìn xuống, thậm chí ngay cả thương cảm đều không tính, chỉ là một sự hiếu kỳ quan sát mà thôi, giống như nhân loại cầm lấy kính lúp phát hiện một con kiến có thể nâng lên đồ vật nặng hơn nhiều thể trọng của nó mà tán thưởng; không sai, gần giống như vậy!
Sở Vân Thăng lại bò lên, lại khu động Thanh Giáp trùng xông về phía trước, rớt xuống, lại co rút đứng lên... Lần thứ tám, thứ chín, thứ mười... Lần thứ mười lăm, Sở Vân Thăng toàn thân máu chảy đầm đìa đứng lên, hắn biết rõ là xông không qua rồi, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng sự thật lạnh lùng nói cho hắn biết, nếu như lại làm lần thứ mười sáu, toàn thân huyết nhục, xương cốt đều sẽ đứt lìa, cuối cùng nát bấy mà chết!
"Mười lăm lần... Thua..." Sở Vân Thăng lạnh lùng cười, hai tay vô lực rủ xuống, nhìn qua Edgar nói: "Thực xin lỗi, có lẽ không có biện pháp dẫn ngươi đi nước Mỹ."
"Không sao, Lennon tiên sinh, ngươi không nên nhụt chí, chúng ta nhất định còn có biện pháp!" Edgar giờ phút này biết rõ hắn có tác dụng gì, chính là tuyệt không thể để cho Sở Vân Thăng nhụt chí, cho dù giả bộ bộ dạng có hi vọng cũng phải giả bộ.
"Biện pháp? Dĩ nhiên còn có biện pháp!" Sở Vân Thăng lại nhổ ra một ngụm máu, lạnh như băng nói: "Chứng kiến bảy căn thạch trụ kia chứ, đợi chút nữa ta cùng Minh còn có hơn trăm đầu chiến trùng, cùng công kích chúng, đến lúc đó, ngươi thừa cơ đi trước!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.