Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 400: Bóng mờ




Sở Vân Thăng hơi nhướng mày, nhanh chóng tụ bản thể nguyên khí vào tay, nhẹ nhàng dập tắc ngọn lửa.

Ly Hỏa phù là nguyên phù cấp ba, tính công kích vô cùng mạnh mẽ, Lục Giáp Phù cấp thấp không chịu nổi năng lượng nguyên khí thiêu đốt xung quanh thân thể, làm cháy một góc quần áo sau lưng.

Đây là chuyện mà các hỏa năng giác tỉnh giả thường gặp phải, nếu như trang phục trên người không phải loại đặc biệt phục vụ tác chiến thì sau một hồi không chú ý, trang phục thường bị cháy đi, nhưng không gây trở ngại vì chủ thể trung gian vận dụng năng lượng chính là thân thể chứ không phải trang phục.

Đây là một bất ngờ ngoài dự liệu của Sở Vân Thăng, nhưng khiến thân phận hỏa năng thao túng sư của hắn trong lòng mọi người càng thêm được củng cố.

Vị nữ tử Băng tộc vốn có chút nghi hoặc nhưng tại thời khắc này cũng làm ra một điệu bộ vui vẻ. Biểu hiện vừa nãy của Sở Vân Thăng quá mức cường hãn, vượt dự tính của nàng, không thể không khiến người ta nghi ngờ.

"Không nghĩ tới ám hành tổng hội vẫn còn ẩn chứa một cao thủ hỏa năng thao túng sư."

"Đúng vậy, Phong Kiếm lần này thật mất mặt, ngay cả mấy phút cũng không cầm cự nổi."

"Không biết tên Tôn Thịnh này có thể hay không tiếp tục khiêu chiến mấy vị cao thủ phía trên bảng xếp hạng đây, cán cân thế lực một lần nữa lại thay đổi rồi!"

"Thích thị lần này thực sự là trộm gà không được còn mất nắm gạo , vẫn là biết điều vẫn tốt hơn."

...

Một bọn quý nhân lập tức liền châu đầu ghé tai lại mà nghị luận sôi nổi. Nếu đêm nay Sở Vân Thăng không một mực khẳng định mình là người của Tam công tử thì chắc sẽ có nhiều thế lực ra tay lôi kéo, dù sao thì các thế lực lớn đều có nhiều việc cần hành động bí mật.

Thừa dịp bọn họ đang hoảng hốt, không ai chặn đường, Sở Vân Thăng nhanh chóng bước đi. Do lấy cớ đi nhà vệ sinh, nên dù rời khỏi tiệc rượu vẫn có vài “con mắt” theo sau. Hắn tìm một gian nhà vệ sinh, hơi chỉnh lý thoáng chút, lập tức lao tới phương hướng mà sách cổ cảm ứng được tấm đia đồ.

Nơi đó là một căn biệt thư độc lập, một đám người thuộc quân đội có nam có nữ đang thấp giọng trò chuyện, ở mặt nào đó, lễ trưởng thành của Đường Y đã không còn là chuyện của bản thân nàng nữa, mà đã trở thành nơi mà cao tầng Thục thành mở họp. Nếu như bên ngoài có hành động quét gọn nơi đây thì e rằng Thục thành chắc chắn sẽ nguyên khí tổn thương nặng nề.

Mục tiêu ở trên lầu, phía sau Sở Vân Thăng còn có "Con mắt", điều này cũng không còn biện pháp nào, hoa viên lớn như vậy, tốc độ của hắn dù nhanh hơn nữa, cũng không chạy đi được nơi nào.

Tình thế khẩn cấp, hắn không rảnh lo "Con mắt" phía sau, ngày hôm nay dù "Trộm" không được địa đồ, cũng ít nhất biết rõ nó đang ở trên tay ai, trong lòng cũng có mục tiêu để tính toán tiếp.

Dựa vào tấm bản đồ mà vị huynh đệ mang mũ bông kia cung cấp, hắn làm bộ đi dạo, mãi cho đến khi tiến vào biệt thự, tiến đến khu vực đám người quân đội kia đang trò chuyện, thừa dịp không quá nhiều người chú ý, lập tức lấy tốc độ nhanh nhất từ một bên đi tới cầu thang.

Vượt qua ngã rẽ, trong lòng Sở Vân Thăng hơi động, địa đồ đã cách hắn ngày càng gần , tựa như đưa tay liền có thể với tới vậy, làm hắn hô hấp có chút gấp gáp.

Cùm cụp ~~

Một thân nhẹ nhàng đóng cửa, Sở Vân Thăng vội vã nép mình dựa vào vách tường, dư quang vút qua, trong lúc đó một người mặc quân trang chỉnh tề , đang hướng một cái cầu thang khác đi lên.

Địa đồ ở trên người hắn! ! !

Sở Vân Thăng lập tức liền có thể cảm ứng được sách cổ đang có phản ứng, cùng lúc trước gặp khối ngọc giống như đúc.

Chính là hắn! Sở Vân Thăng cẩn thận nhìn về phía sau một chút, không phát hiện bất kì "Con mắt" nào, mới ló đầu nhìn phía kia.

Bỗng nhiên, cái bóng lưng quân trang kia đột nhiên ngừng lại.

Một giây, hai giây, ba giây!

Sở Vân Thăng xác định không thể nghi ngờ được chính là người này, đang muốn mặt dày làm bộ đi nhầm đường, nhưng thời điểm định tiến lên nhìn rõ mặt người này thì cảm ứng giữa sách cổ cùng địa đồ bỗng nhiên cắt đứt!

Lúc này, bóng lưng quân trang kia cũng không quay đầu lại, tiếp theo như là chuyện gì cũng không phát sinh, bỗng nhiên tăng nhanh bước chân đi xuống lầu.

Thấy thế, Sở Vân Thăng vội vã xông lên trên, hắn nhanh, người kia cũng nhanh, trong chớp mắt, Sở Vân Thăng liền một hơi vọt tới chỗ ngoặt đối diện cầu thang, mà đạo kia bóng lưng đã lẫn vào bên trong đám cao tầng quân đội dưới lầu, màu sắc như thế quân trang, như thế, thân hình gần như thế, tựa như rơi vào hạt cát bên trong sa mạc vậy.

"shit!" Sở Vân Thăng thầm mắng một tiếng!

Tiếp theo trong lòng đột nhiên nghĩ đến: “người này nhất định phát hiện gì đó, hắn đang trốn mình!

"Đến cuối cùng là ai? Tại sao muốn trốn mình? Lẽ nào hắn biết mình muốn tìm cái địa đồ kia sao?"

Trong não đại Sở Vân Thăng liên tiếp loé lên mấy ý nghĩ, thoáng đem thân mình ẩn vào lối đi nhỏ, người này hẳn là vẫn không biết mình là ai.

"Làm sao bây giờ?"

Sở Vân Thăng phải lập tức xuất ra một chủ ý, xuống lầu thăm dò phản ứng của từng người? Hay là lần nữa chờ đợi sách cổ xuất hiện cảm ứng cùng địa đồ?

Không cần nửa giây, hắn liền bác bỏ cách nghĩ đầu tiên, không nói đến hắn không có khả năng "Quan sát nét mặt", ngay cả có, hiện tại mục tiêu đã sinh nghi rồi, hắn lần này đi, chính là chui đầu vô lưới, đến lúc đó chỉ sợ người không tìm ra, ngược lại bản thân lại bị phát hiện.

Nhưng biện pháp thứ hai lại càng không đáng tin cậy, cảm ứng giữa sách cổ cùng địa đồ xuất hiện lại càng không phải do hắn có thể khống chế .

" hắn mới vừa rồi là trong phòng đi ra" Sở Vân Thăng lông mày nhíu lại: "Bên trong chắc còn có người "

Nhìn cái cửa phòng kia, người sĩ quan kia vừa rồi là nhẹ đóng khẽ lại , bên trong nhất định là có người, nếu không sẽ không lễ phép như thế thậm chí là cẩn thận từng li từng tí.

Sở Vân Thăng lập tức quyết định một chủ ý, tay mở một căn nhà vệ sinh ở lầu hai rồi lách mình đi vào.

Cài chốt cửa xong, kiểm tra bên trong không người, lập tức từ trong vật nạp phù lấy ra một bộ quần áo khác cùng mặt nạ đã được chuẩn bị tốt, cũng đeo mũ lên, che khuất mái tóc trắng, trong thời gian ngắn nhất, thay đổi trang phục. Lúc hắn từ bên trong đi ra, đã biến thành một người trẻ tuổi anh tuấn.

Nhìn vào tấm gương cẩn thận đánh giá một lát, xác định không hề có chút sơ hở xong, Sở Vân Thăng chuẩn bị biến âm cuống họng, lúc mở cửa nhà vệ sinh đi ra, lập tức hoảng sợ.

Chẳng biết lúc nào, ngoài cửa xuất hiện một lão già đang đứng, mặc áo quần nhân viên vệ sinh, như là đang đợi người ở bên trong đi ra, nhưng Sở Vân Thăng dám khẳng định lúc tiến vào, trên hành lang không có một người

"Lão nhân này là như thế nào đến đây ? Tại sao mình không nghe thấy bất kì động tĩnh gì?" Sở Vân Thăng âm thầm đánh giá lão vài lần, trong nội tâm liên tục nghi ngờ.

"Tiên sinh, ngài quên xả nước ." Lão già hướng phương hướng bồn cầu nổi giận bĩu môi, như là nhắc nhở.

Sở Vân Thăng từ đầu không sử dụng qua bồn cầu, lông mày lần nữa nhíu, đè xuống pít-tông bồn cầu, tiếng nước xả giờ phút này vô cùng quỷ dị.

Lão già này như người vệ sinh bình thường, dáng vẻ vô cùng bận rộn.

"Chẳng lẽ là do ta suy nghĩ quá nhiều?" Sở Vân Thăng lắc lắc đầu.

Căn phòng bên cạnh nhà vệ sinh này chính là căn phòng mà người kia khi nãy bước ra, Sở Vân Thăng quay đầu lại nhìn lão già kia, thấy lão sau khi dọn dẹp đã đi xuống dưới lầu.

Đợi lão già hoàn toàn biến mất, Sở Vân Thăng đi đến cái cửa phòng kia, tay gõ cửa, nếu như bên trong có người, hơn nữa không chỉ một người..., như vậy tựu vô pháp ra tay, chỉ có thể như đã đi nhầm phòng rồi, nếu như vạn nhất không có người i mà nói..., có lẽ cũng có thể phát hiện chút ít dấu vết để lại.

"Đông, thùng thùng" một nhanh hai chậm, rất có tiết tấu.

Một lát sau, thanh âm một nữ nhân phát ra: "Đi vào đi "

Sở Vân Thăng xoay tay cửa, tận lực thả chậm tốc độ, cố tạo ra đủ thời gian, trước khi bị phát hiện "Đi nhầm", nhìn rõ bên trong rốt cuộc có bao nhiêu người, liệu có nên ra tay.

"Ngươi là ai" Sở Vân Thăng vừa đẩy cửa tiến vào, liền nhìn thấy một bóng người như quỷ mỵ, bỗng nhiên hiện ra phía sau cửa, lạnh lùng nói.

"Ta?" Sở Vân Thăng đè lại chút kinh ngạc, nhanh chóng dò xét mọi nơi, nàng tại đây chỉ có một mình.

Nhưng thời điểm khi hắn nhìn rõ ràng, khoảng cách trước mắt hắn còn không đến nửa thước, vẫn là khẽ giật mình, dĩ nhiên là không biết là cái gì chạy đến nơi của "Tiểu Công Chúa" Đường Y.

Tình nhân hẹn hò?

"Ta đi nhầm phòng ." Sở Vân Thăng dựa theo lời kịch bản thân đã chuẩn bị, một bên trấn định mà đem cửa phía sau hắn đóng lại.

Lời hắn vừa nói, cùng động tác của hắn hoàn toàn mâu thuẫn lẫn nhau, đã đi nhầm rồi, còn tiến vào? Còn đóng cửa?

Ý đồ quá rõ ràng

Nhưng Đường Y lại tựa hồ như không có chút sợ hãi, trên mặt hiện ra hề sắc, nói: "Từ sau khi đệ nhất cao thủ Thục thành Trần Hạo Thiên chết thì ngươi chính là người đầu tiên dám xâm nhập vào ám hành tổng hội.

Sở Vân Thăng vốn muốn nhanh chóng bịt miệng nàng lại để tránh nàng lại kêu to, bất quá hiện tại không cần thiết rồi, đối phương thoạt nhìn so với hắn còn bình tĩnh hơn.

"Ta chỉ là muốn tới để hỏi ngươi một việc, ngươi không nên hiểu lầm." Sở Vân Thăng khàn khàn giọng, thấp giọng nói, có thể không cần cương, thì hắn sẽ tận lực không cương, đây chính là trọng địa của ám hành tổng hội.

"Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?" Đường Y lại trong chớp mắt đi về phía trong phòng sô pha, ngồi xuống, cầm lấy một tấm bản đồ giấy, nói.

"Ta chỉ là muốn biết rõ ——" Sở Vân Thăng hạ giọng, lại bị Đường Y cắt ngang.

Đi ra ngoài, ta cái gì cũng không biết nói cho ngươi."

"Ta cho rằng sẽ" Sở Vân Thăng từ trong người móc ra trường mâu tiêm, lạnh lùng chỉa vào Đường Y đang uống trà.

Đường Y tựa hồ bị Sở Vân Thăng làm cho ngơ ngác một chút, nhưng rất nhanh khôi phục thần sắc, cười nhạo nói: "Chỉ bằng vật này, ngươi đã nghĩ rằng sẽ giết ta? Ta không cần biết ngươi là do ai phái tới , trước khi ta chưa có tức giận, lập tức biến, ta không muốn dính vào chuyện của các ngươi, đừng đến làm phiền ta, hôm nay là sinh nhật của ta, không muốn cho bọn hắn giết người."

"Cái này không phải do ngươi, hiện ở chỗ này do ta làm chủ, ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề, ngươi trả lời xong, ta lập tức đi, tuyệt không quấy rầy ngươi nữa. Nhưng nếu như ngươi không trả lời, trước khi bọn hắn giết ta, ta có thể cam đoan trước đó tiễn ngươi đi gặp cái tên Trần Hạo Thiên kia " Sở Vân Thăng lạnh giọng, cũng bức thân tiến lên phía trước nói.

Đường y ngửa đầu nhìn Sở Vân Thăng liếc, lạnh lùng nói: "Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta không biết cái gì "Bóng mờ", cũng cho tới bây giờ chưa từng nghe qua, ngươi trở về nói cho bọn hắn biết, không cần phải lại biến đổi nhiều kiểu tới hỏi ta, có bản lĩnh trực tiếp hỏi thất trường bá bá hoặc là phụ thân của ta đi, đừng cho là ta là công cụ của các ngươi "

Sở Vân Thăng không hiểu chuyện gì, không biết nàng đang nói cái gì gì đó, nhíu mày, một hơi nói: "Ta chỉ muốn hỏi ngươi là người quân nhân vừa từ gian phòng này đi ra ngoài là ai? Tên gọi là gì? Phiên hiệu quân đội, cùng với lai lịch "

“Ừm? “Đường y nghe vậy, nghi hoặc nhìn Sở Vân Thăng, ánh mắt lập loè, như là bị bất ngờ.

"Chỉ cần nói cho ta hắn là ai, ta lập tức đi." Sở Vân Thăng chằm chằm vào Đường Y, trầm giọng nói.

Đường Y bỗng nhiên đứng lên, tiến tới phía Sở Vân Thăng dò xét, trên mặt dần dần lộ ra thú vị, nói: "Nếu như ta không nói cho ngươi thì sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.