Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 363: Một Giáo Phi Giáp




“Sao lại là một tên câm?” Trong đại doanh một tên người mặt nạ nâu quát ầm lên: “Thời buổi này, đúng mẹ nó chả ai tin được cả.”

Người đeo mặt nạ màu vàng sậm chọn người vừa rồi nhìn mười người mặt nạ mới tuyển bao gồm cả Vân Thăng trong số ấy, không ngờ cuối cùng lại không ai chịu nhận Sở Vân Thăng.

Phen này không phải vì hắn là tên câm, mà do Thổ nguyên khí trên mặt nạ của Vân Thăng vừa vào thể nội lại lập tức biến mất sạch sẽ, cầm khiên giơ giáo lên đã hoàn toàn không có tiếng va chạm nguyên khí trầm trầm.

Ngay cả Thổ nguyên khí trên khiên và giáo hắn cũng không kiềm chế được hấp thụ sạch sành sanh.

Không ai muốn nhận một người lạ mà sức chiến đấu không mạnh về đội của mình, chín người còn lại đã được phân phối sạch, cuối cùng chỉ còn mỗi hắn trơ trội một mình không ai chịu nhận.

“Lão Tôn, tên câm này về đội các ngươi thôi.” Mặt nạ nâu nghĩ một hồi đành phải “cưỡng bức” áp chế chỉ định cho một người vậy.

Người mặt nạ vàng sậm kia bị chỉ đích danh là một người đàn ông chân khập khiễng, không biết là do bẩm sinh hay do chiến đấu để lại, tóm lại là giờ mặt lão ngắn tũn không nói được lời nào.

Điều thần kỳ của mặt nạ Thổ năng là ở chỗ này, nó không cứng nhắc bất biến, mà ngượic lại, tùy theo sắc thái biểu cảm của con người mà biến hóa. Nếu mắt ai đủ tốt, còn có thể nhìn ra cả vẻ mặt của con người ở sau.

Tên mặt nạ nâu quơ quơ tay nói: “Quyết định thế thôi, đội trị an các ngươi chịu khó tí nhé.”

Lão Tôn nhìn hắn khẩu khí không thể thương lượng thêm, từ chối cũng chả xong, lão chuyển chuyển mắt nói: “Túc đội, số người gia tăng thì ít ra ngài cho bọn ta thêm chút vật tư chứ, vũ khí và khiên trên tay an hem đã lâu ngày không được đổi năng lượng rồi.”

Gã mặt nạ nâu lắc đầu liền liền: “Không có, ba thứ việc linh tinh này đừng tìm lão tử, tìm hậu cần đi, với lại các ngươi tạm thời không phải lên chiến trường, nên chịu khó tí.”

Nói xong, lão vội vàng bỏ đi, vì lão phát hiện những tên mặt nạ vàng khác đều đang dùng cùng một ánh mắt nhìn mình.

Vân Thăng nhủ thầm rùng thực vật Tây Vách nhìn hùng mạnh này thật chất đã đâm vào tình trạng nỗi lo ngoài trong trầm trọng.

Lão Tôn đưa tay rờ rờ mặt nạ, lại liếc nhìn Vân Thăng vài phát thở dài nói: “Tên câm, ngươi đến thật không đúng lúc, thời hưng thịnh của Tây Vách ngươi lại không gặp được…thôi,theo ta.”

Vân Thăng lợi dụng “tiện lợi của chức vụ” cố gắng tìm đường để rời khỏi nơi đây, thậm chí đã tự chế một tấm bản đồ, nhưng hắn nhất thiết phải tìm ra một con đường ra khỏi khu rừng này, với năng lực của hắn, giờ căn bản không thể dùng vũ lực chạy ra khỏi đây.

Nhiệm vụ của hắn rất đơn giản, mỗi ngày cùng mười lăm người thủ hạ của Lão Tôn luân lưu tiến hành tuần tra trị an ở “Thành phố trong rừng” này.

Nói trắng ra thì cũng giống như cảnh sát tuần tra thời đại Dương Quang, dẫu sao thì cũng gọi là “công chức” của Tây Vách này, có nơi ở miễn phí, có bồi dưỡng thức ăn cố định, đến tháng còn có tiền lượng Thổ tệ đang rớt giá trầm trọng. Nhưng dù là trên thị trường giao dịch chính quy hay thị trường đen cũng chả ai thích cái loại tiền tệ không đáng tin cậy này, “tiền tệ” kiên cố và bất hữu nhất vẫn chỉ có thực phẩm.

Chế độ tiền tệ sụp đổ không phải do gia đình chế của cấp cao Tây Vách ha cơ sở không thể quy giá trị thực phẩm bằng tiền tệ mà do lượng lớn tiền giả từ Đông Vách nhập vào. Nghe đồn chỉ có Vách Chủ mới có thể chế tạo Thổ tệ, đây cũng là mồi lửa gây ra mâu thuẫn lớn nhất giữa Đông Tây vách chủ.

Vân Thăng cũng hoàn toàn không tin tưởng nổi chế độ tiền tệ lâm thời này, lúc trước ở Kim Lăng hắn cũng từng gặp, hắn bẫn chỉ tin tưởng vào trao đổi thức ăn.

Một góc khuất u ám trong thành phố trong rừng M, Lão Tôn sau khi điểm danh: “Lệ cũ, rút ba mươi phần trăm từ đây. Bọn nhãi ấy từ bên ngoài mang về không ít đồ tốt, đừng để chúng lừa, bàn không xong thì lão tử cho bọn chúng đi luôn.”

“Lão đại, đám người này có người Hỏa năng chiếu cố sợ là không dễ đối phó.” Một tên gầy gầy cũng đeo mặt nạ vàng nhạt như Vân Thăng lo lắng nhắc nhở.

“Nếu có không phải bọn người Hỏa năng, lão tử đã rút hết bảy mươi phần trăm rồi, đây là địa bọn chúng ta! Bọn nhãi ấy chào cũng không chào một tiếng đã làm ăn ở đây? Đó là đánh vào mặt lão tử, cũng đánh vào mặt các ngươi, không áp chế áp chế chúng, sao này ở đây còn ai phục chúng ta?” Lão Tôn vò vò mũi nói.

“Được! Nghe lời lão đại. Thằng câm, ngươi đi theo bọn ta đi canh cửa.” Tên gầy gầy kia cắn răng nhìn Vân Thăng quơ tay.

Vân Thăng dở khóc dở cười, từ lúc vào thời Hắc Ám đến nay, hắn đã hợp tác với nhiều bộ phận và vô số người, và từng có vô vàn thân phận, thậm chí hắn còn không nhớ hết, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn khoát trên người tấm áo hợp pháp đi nhận tiền bảo kê để nuôi thân.

Có điều, hắn không thể không làm, chế độ Thổ tệ thực chất đã không còn, chỉ nhờ miếng ăn ấy cẳn bản không thể giúp hắn có thêm nguồn Thổ nguyên khí. Bây giờ chỉ có thứ này mới có thể tạm thời tách ly hỗn chiến của ba tên kia trong thể nội hắn.

Hắn giờ không cách nào rời rừng thực vật, Thổ nguyên khí trở thành điều duy nhất hắn hứng thú tại nơi đây.

Sau bờ tường ngôi nhà, Vân Thăng nhận qua “Thổ yên” ( thuốc Thổ) tự chế từ tay tên người mặt nạ gầy gầy, bọn chúng cứ quang minh chính đại bao vây lấy ngôi nhà mà cũng chả sợ người ta trên lầu phát hiện. Lão Tôn đã dẫn theo hai ngươi đi “giao lưu” với người ta, còn bọn chúng chờ kết quả ở ngoài.

Bàn xong, đội chín mà Vân Thăng đang ở sẽ dẫn theo ba mươi phần trăm “hàng đen” do đội buôn lậu mang từ ngoài vào; bàn không xong, vậy sẽ làm đúng theo luật, nạp vào của công, không ai được hưởng.

Vân thăng đãng lâu không được gửi khói thuốc, tuy họng vẫn đau nhưng thứ này quả là sức quyến rũ quá lớn.

Hắn ngồi dưới góc tường, tay cầm đít thuốc nhíu nhíu mắt đắm mình trong khói thuốc. Thông qua khói thuốc, hắn phảng phất nhìn thấy cô mẫu, nhìn thấy Đại Trùng…

Tút..tút..tút

Tiếng còi chói tay ré lại từ trên lầu đã lập tức phá tan “ảo cảnh” mà hắn vừa thấy.

“*** mẹ lũ khốn này!” Gã gầy kia vội vứt đuôi thuốc đá phăng cửa xông vào.

Pằng!

Cửa bị đá bay ra.

“Các anh em, mang hàng theo. Thằng câm, đi theo ta đi lên, các ngươi ở lại, một người cũng không được buông tha.”

Cả đội hừng hừng sát khí cầm theo binh khí đòi xông lên lầu hai.

“Tôn đội, ngươi phải nghĩ kĩ.” Bên các túi đầy la liệt khắp nhà, một người đàn ông đeo kiếng lạnh lùng nói.

Lão Tôn phỉ vào mặt hắn nói: “Đây là địa bàn đội chín, lão tử nói là nhất, ngươi đừng hòng dùng người Hỏa năng dọa ta, binh đoàn Mặt Na bọn ta chưa bao giờ sợ bọn chúng, lão Tam dẫn người lên gác tìm, tất cả niêm phong. ”

Gã gầy kia dẫn theo hai người xồng xộc xông lên cầu thang, bọn buôn hàng đen cũng không ngăn mà chỉ ngồi một bên.Lão Tôn nhìn mà thấy rung người.

Vân Thăng gác ở cầu thang lên lầu một, tay cầm giáo tay cầm khiên, bộ dạng rất ư là tếu táo.

Còn gã gầy ka cũng đã bò lên cầu thang, bỗng nhiên gã toàn thân rung rẫy vội vã rút lui, hai tên đi theo gã cũng lùi lại liền liền như thể vừa gặp ma.

“Lão Tam?” Lão Tôn trong lòng đại kinh, những gì đằng sau lão không còn nói gì thêm được.

Trên lầu một người thân mặc Kim Giáp, đầu đội mũ giáp vàng kim không nhìn rõ nam nữ đang từ từ đi xuống. Vân Thăng có phần nào quen thuộc với bộ giáp ấy, trông chả khác gì với cô gái tóc ngắn kim giáp kia.

Tiếp theo nhìn thấy ba người Hỏa năng đi theo sát sau, như vậy là thân phận đã quá rõ ràng.

Lão Tôn bỗng chốc khí thế toàn hết ấp a ấp úng nói: “Hiểu..hiểu..hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm, bọn ta lập tức cút, lập tức.”

Gã gầy kia cũng nhanh chóng phản ứng kịp, cúi mình cười huề liền liền, gã giờ đã mồ hôi toát đầy mình, chỉ còn biết lùi bước liên tục.

Ngươi kim giáp có vẻ cũng chả để ý gì bọn chúng, ả tự đi về giữa phòng. Tên buôn đeo kiếng kia có vẻ rất nể ả, thấy ả đã tự động đứng dậy.

“Ta vốn không định xuống, nhưng đôi chín các ngươi đã đến đây rồi, thì ta cũng không phải tốn công đi tìm, nghe nói tên câm ấy đã được chia vào đội các ngươi, là ai?” Ả kim giáp kia vừa nói, cả đám người mặt nạ tức khắc đồng loạt nhìn về hướng Vân Thăng.

Thuận theo ánh mắt của chúng, ba người Hỏa năng kia đến gần soi mói một lúc mới gật gật đầu.

Vân Thăng phản xạ có điều kiện tự dưng tay nắm chặt giáo trường, hắn liếc mắt sang phía cầu thang, đúng là không hiểu được sao ả kim giáp này lại muốn tìm hắn, nhưng cảnh giác vẫn trên hết.

Xoạch!

Ả kim giáp đột ngột phóng lên vượt qua khỏi gã mặt nạ gầy kia và thuận tay giựt lấy giáo trường trên tay gã đâm về phía Vân Thăng.

Tang!

Vân Thăng toàn thân cảnh giác, phản ứng cũng cực nhanh, hắn lập tức giơ giáo lên đỡ ngay một kích của ả và mượn sức trườn về hướng cầu thang.

Ả kim giáp theo sát sau lưng hắn.

“Lão đại?” Gã gầy kia không thể hiểu được.

“Im miệng, phần này lão tử rắc rối to, tình báo sai lầm hại chết người.” Lão Tôn mặt mày thỉu não, cả đám người theo người Hỏa năng đi xuống dưới lầu.

Vân Thăng giờ đa quá quen với việc chấp nhận những sự thể bất ngờ, thậm chí việc bị truy sát bất ngờ cũng thường thôi! Một khi khai chiến, trong đầu hắn chỉ có mỗi một ý nghĩ là đánh bại đối thủ hoặc thuận lợi bỏ chạy.

Nếu có nguyên khí trên người, một chiêu “Phá Thích” tất có thể đánh lùi ả, thậm chí trọng thương ả, nhưng hiện nay, hắn không thể không dùng thân pháp cửu chương phối hợp với cơ thể đã đạt đỉnh cao Nhị nguyên thiên của mình để đối kháng hòng bỏ chạy thành công.

Không có nguyên khí, hắn cả việc lấy cây cung ấy ra cũng đối phó một thời cũng không được.

Chỉ một lúc, người Hỏa năng đã lợi dụng lúc hắn bận đối phó với ả kim giáp mà chặn lại tất cả đường lui của hắn.

Bọn người mặt nạ tuy không tham gia vào việc bao vây Vân Thăng, nhưng chúng không dám giúp Vân Thăng, tất cả đứng một hàng quan chiến không nhún tay vào, nói đến cùng dẫu sao thì Vân Thăng cũng là người của chúng.

Chỉ một chốc Vân Thăng đã nhìn rõ tình thế, người Hỏa năng chỉ chặn đường hắn lại nhưng không tham gia công kích, tuy hắn không hiểu vì sao, có điều hắn cũng không thoát khỏi cảnh sống chết trước mặt.

Công kích của ả kim giáp không chỉ có ý thử hắn, mà đòn đòn chí mạng, chỉ cần một chút sơ suất, hắn không chút nghi ngờ là ả sẽ cắt cổ mình.

Không trốn khỏi thì liều!

Vân Thăng vốn thế, trốn trước, rồi sau tử chiến.

Hắn dồn tất cả sự tập trung vào thân pháp cửu chương đã tu, điều động sức mạnh toàn thân, đưa ưu thế duy nhất mà hắn có bây giờ lên mức cao nhất—tốc độ.

Kỳ lạ là hắn lại không lựa chọn công kích ả, mà tấn công như vũ bão vào một tên người Hỏa năng ở cửa, trong tình trạng không có nguyên khí, hắn biết rõ mình không phải đối thủ của người này.

Hắn trước giờ không bao giờ ngoan cố với quy tắc nào, toàn lựa chọn những cách đánh bất ngờ. Hắn thà lộ phần sau lưng cho ả kim giáp để chịu nguy hiểm, cũng phải công kích tên người Hỏa năng chắn đường này.

Tốc độ cực nhanh, tuy thương pháp rất ghẻ hơn con mèo ghẻ, nhưng tốc độ có thể che hết các khuyết điểm còn lại. Dưới sự yểm trợ của tốc độ, thương thương mạnh mẽ ác liệt.

Đùng!

Cả ba người Hỏa năng đồng loạt tiến công một đòn đánh bay Vân Thăng.

Tên người Hỏa năng vẫn bị công kích kia không dám tin vào vết máu trên cổ mình. Vừa rồi, chỉ thiếu một tí tí, hắn đã bị tên người mặt nạ mới đến này đã đâm thủng họng mình.

Qua cú đòn này, Vân Thăng với kinh nghiệm chinh chiến vô số lần, với thân pháp cử chương, với cơ thể Nhị nguyên thiên, trong một chốc, hắn vận dụng đến cực đỉnh.

Sự lưu động không khí xung quanh, xoay chuyển nguyên khí, lục cản thân thể, mỗi thứ đều được hắn cẩn thận lợi dụng.

Trong một chớp, với động tác không ai ngờ nổi, hắn đã nhảy vọt lên một giáo xuyên mây.

Chịt…Tang.

Xung quanh toàn tiếng kinh thán.

Một bên bờ vai Vân Thăng vấy đầy máu cùng với đầu giáo trường, còn bên kia, hắn đã dùng giáo trường đánh bay mũ giáp của ả kim giáp, mũi giáo óng ánh hàn quang đã kè sát cổ ả.

Ả kim giáp chau chau mày, lắc đầu nói: “Không phải hắn…Hàn Hiểu, cho hắn ít phí dưỡng thương.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.