Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 361: Thổ Vách Đông Tây




HNếu là thời đại Dương Quang có thể đã bị loài quái vật này làm phát khiếp mà chết. Nó khác với sự kinh khủng của trùng tử. Sự đáng sợ của trùng tử là do bề ngoài hung hãn và sự yêu thích máu me của chúng tạo nên. Còn loài quái vật thân thực vật đầu người này lại làm hắn nhìn mà lạnh toát cả ngươi, một cảm giác kinh tởm quỷ quái. Có điều hắn không thét lên, cũng không có động tác to tác chi.

Mãi đến hôm nay mỗi khi gặp phải nguy hiểm, hoặc loài quái vật chưa được biết trước, với kinh nghiệm từng trải bao năm nay đã luyện cho hắn một tố chất lấy lại bình tĩnh rất nhanh dù cho có hay không có sức mạnh.

Chỉ là giờ phút này, hắn phảng phất như đã trở thành một con người hoằn toàn khác, bình tĩnh, chấn tĩnh, ghê ghớm, tìm đủ mọi cơ hội, khắc hẳn tâm trạng bàng hoàng lúc cô độc một mình.

Hắn trước giờ không để ý đến hai điều này, thực chất hắn đã hòa thứ mâu thuẫn này vào trong tìm thức của mình từ rất sớm.

Trên đỉnh của thực vật đầu người mọc đầu các tán lá rộng xum xuê màu xanh đậm, úp úp mở mở toát ra một vẻ thần bí đáng sợ; cái chóp đầu dài dài trên đầu người có vẻ nhưng rằng nó là “phái nữ”, hai phu xe nam đang kéo chiếc xe có Vân Thăng nằm trên cũng cùng có tóc dài dài dính bếch vào nhau, không biết được đã bao lâu cái đầu ấy chưa được gội.

Ngoài chiếc xe kéo vận chuyển xác, phía bên tay phải còn có một số nam nữ quần áo xộc xệch, dưới sự giám sát của nhưng người đeo mặt nạ ta cầm giáo dài cùng khiêng đang ngoan ngoãn đi về hương khu rừng rậm rạp gần đấy.

Hắn không có ý định xung đột với chúng, hắn chỉ vô đi ngang qua, ngất xỉu bên đường cũng chỉ vì ba “tên” kia không ngừng hỗn chiến nguyên khí trong người mà ra. Động tác đột ngột giật mình tỉnh giấc của hắn đã kinh động đến tên thực vật đầu người. Một dây rễ đang xoành xoạch men theo mặt đất từ thân của nó thò dài ra đang mò đến.

Vân Thăng tuy tạm thời không có nguyên khí để sử dụng, nhưng cơ thể đang ở trạng thái Nhị nguyên thiên đỉnh cao của hắn cũng không phải người thông thường. Hai chân hắn đẩy nhẹ, cơ thể hắn lập tức nhẹ nhàng nhảy xuống xe chở xác, tránh khỏi rễ cây đang mò đến.

Lúc này, đầu người thực vật kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm. Ánh mắt lạnh lùng của hắn khiến nó khó chịu. Bọn người mặt nạ cũng lập tức vây đến, chúng giơ cao giáo chỉ vào Vân Thăng như ý nói hắn phải lập tức trở vào đội ngũ của đám nam nữ quần áo rách rưới kia.

Cướp giáo đoạt lấy vũ khí, hất tung chúng ra và phóng vù một đường thẳng… hắn bình thẳng đứng yên suy tính kế hoạch trong lúc bọn người mặt nạ ngày càng áp sát.

Thực vật đầu người bỗng nhiên lại quay đầu lại nhìn nhìn đám người tỵ nạn, xong lại quay sang nhìn hắn. Cứ lập đi lập lại như thế ba lần phảng phất như vừa xảy ra tình hình gì.

Vân Thăng mặc nhiên không quản nó, đương lúc chuẩn bị động thủ bỗng nhiên có ba bóng người nhảy ra khỏi đám người áo quần xộc xệch kia. Hỏa năng hừng hực lập tức chói rực cả mặt đất. Hai người đeo mặt nạ đang chuẩn bị đến gần Vân Thăng kia cũng lập tức quay đầu lại chỉa giáo về ba người kia.

Lúc này không đi thì còn đợi lúc nào?

Hắn tuyệt đối không quản việc không liên quan mình, thế đạo miên man, ái đúng ai sai?

Hắn vội nhào dạy nhanh như gió phóng theo hướng đi của xe chở xác.

Sau lưng, ba ngươi có Hỏa năng lượng kia đang cùng năm sáu tên mang mặt nạ khai chiến, đám đông lập tức tán loạn tháo chạy.

Xoẹt xoẹt…

Dưới chân hắn chận lại như vừa bị vật gì vướng phải, dừng lại đột ngột khiến hắn bị tác dụng quán tính chồm thẳng về trước.

Phù!

Hắn nhổ liền mấy ngụm đất trong miệng, vừa quay lựng lại đã thấy trên thân mình bị vô số sợi dây mây bám đầu, không những hắn, tất cả nhân loại chạy loạn giống hắn đều cùng chung số phận.

Ba tên Hỏa năng kia như thể bị khắc chế của bọn người mặt nạ, đã bị bao vây lại.

Lúc này,từ trong rừng sau, một ánh vàng kim chói lóa, một cô gái tóc ngắn mặc kim giáp mang Kim nguyên khí thuần khiết ngang nhiên xông ra chặt chém bọn dây mây dọc đường.

Chẳng mấy chốc ả đã đến chỗ bọn người Hỏa năng đang bi bao vây, cô thuần thục nhảy vọt lên làm cú phong phi cước liên hoàn.

Pằng ! Pằng!

Tốc độ và năng lượng của cô đều cực nhanh cực mạnh, hai tên người mặt nạ kia chưa kịp tránh đã trúng đòn ngã quay.

Bốn tên người mặt nạ còn lại nhìn nhau có vẻ vô cùng khiếp đảm ả này, chứng sững sở không dám bước lên. Đầu người thực vật đang hung hãn vung vẫy các dây chằn trên người nó nhưng muốn cản đường của đám người này.

Bỗng nhiên, trong rừng bỗng nổi lên luồng âm thanh thánh thót.

Chỉ thấy e nheo nheo mắt, chau chau mày đang vẻ lo lắng .

Năm ngón hộp lại, chụp hai tay lại rồi lại kéo ra, một luồng kim quang lấp lánh trên tay cô lập tức hình thành một cây thương hoàng kim óng ánh.

Phù!

Cô nhảy vọt lên không, ảnh thương lấp lánh nở thành từng đóa hoa vàng óng, chỉ một chốc đã đánh ra không biết bao đường thương. Khi cô giơ thường nhào xuống, đủ các dây mơ rễ má trên thân thực vật đầu người đứt thành từng khúc trải đầy khắp đất.

Đinh!

Cô lạnh lùng đâm một nhát vào thực vật đầu người cổ quái, kim quang lóe lên, đầu người tan nát. Giơ thêm một nhác, giáo dài của bốn tên người mặt nạ đến nghinh cứu đứt ngang.

Giáo đứt quái vật mất, chỉ còn lại bốn tên người mặt nạ thì lại càng thấy khiếp đảm ả, chúng chẳng mấy chốc đã chuồn vội vào trong rừng rậm hai bên.

Ba tên Hỏa năng sau khi được giải vây cùng đi theo tháp tùng ả phụ nữ ấy vừa vội vàng xuyên qua đám đông hỏa loạn bỏ chạy. Hỏa quang từng cơn chặt đứt không biết bao nhiêu dây mây chắn đường.

Quái vật đầu người tuy không còn, nhưng các dây dưa nó để lại vẫn vướng víu không thôi, đặc biệt là dây mây đang quấn trên người Vân Thăng, Thổ năng lượng trên ấy kiên cố không chịu buông tha, chỉ dựa vào lượng lực của hắn căn bản không thoát ra được.

Lúc này, âm thanh trong rừng rậm lại càng tiếp cận.

Cô ả mặc kim giáp lập tức vác thương lên lưng, cô hơi chau mày lập tức phóng mình bỏ đi.

Một ông cụ nhẹ nhàng cầm cây giáo đã gãy lên lén lút đi đến trước mặt Vân Thăng nói khẽ: “Người trẻ tuổi, vừa nãy lão ta đều nhìn thấy hết, tốc độ của ngươi rất nhanh, ta sẽ giúp ngươi chặt đứt những dây mây này, ngươi dẫn ta rời khỏi đây. Ngươi thấy thế nào? ”

Vân Thăng gật gật đầu, ông lão đưa cây giáo đã gẫy qua, có lẽ sợ Vân Thăng không giữ lời, lão lại nói thêm: “Người trẻ tuổi, ngươi là người xứ khác đến đúng chứ? Thi thể phần lớn đều được thu gom từ bên ngoài… Nếu ngươi dẫn ta đi, ta sẽ chỉ ngươi cách có thể sống sót ở xứ này.”

Vân Thăng vẫn không nói không rằng(thực chất là hắn không nói được), một tay nhận qua cây giáo giơ cao chặt mạnh xuống. Trên giáo có thổ năng lượng, hai luồng thổ năng lượng đụng nhau, cộng thêm hắn không ngừng dằn chân, chẳng mấy chốc dây mây đã rơi xuống.

Hắn ngẩng đầu nhìn ông lão, rồi đưa tay túm lấy cổ áo lão phóng mạnh đi. Bọn người sau lưng họ đang đổ xô bỏ chạy. Hắn bỗng nỗi lên một ý nghĩ lạ lùng: Vì sao lại phải bỏ chạy, không lẽ vì tên quái vật ấy ư? Trong lúc hắn vẫn chưa hiểu đầu đuôi đã bắt gặp ả phụ nữ mặc kim giáp đột ngột dừng lại đưa thương hướng về phía trước.

Trong không khí dao động, một bóng hình như đóa hoa màu vàng nhật dần hiện hình trong làn sương, cũng vẫn đầu người, có điều đầu người này có vẻ tinh tế hơn cái quả đầu lần trước nhiều, thậm chí còn toát ra một vẻ đẹp cố ý. Thân dưới của nó (có vẻ như thuộc phái nữ) dài và nhìn tựa một bông hoa đảo ngược, phùng phình như chiếc váy xòe, nhờ một chiếc thân mỏng manh nâng đỡ cả thân hình nó.

Bóng dáng nó ỉu điệu xinh đẹp bao bọc bởi Thổ nguyên khí mạnh mẽ, và giọng nói của nó nghe mới thánh thót làm sao.

Đối với lần đầu tiên gặp những quái vật mình chưa biết trước, Vân Thăng đều cẩn thận quan sát, nhất là những lúc thế nào. Có điều lại không ngờ ông lão lại đưa tay lên bịt mắt hắn lại cảnh cáo: “Người trẻ tuổi, nếu không muốn bị biến thành đất thì hãy đừng nhìn nó.”

Ông lão vừa dứt lời, chỉ thấy ánh vàng tứ tung, sau lưng hắn lập tức phát ra tiếng xì xì. Hắn quay vội đầu ra sau, chỉ thấy trong lòng đại kinh, trước mắt hắn đã có vài người biến thành tượng đất.

Trong đám đông chỉ có người phụ nữ mặc kim giáp dám nhìn vào tên quái vật đầu hoa này, ngay cả ba người Hỏa năng cũng không dám. Nhưng có vẻ cô này cũng rất kỵ con quái vật này, cô cầm chặt thương, đang không ngừng tich tụ năng lượng.

Ánh vàng ngày càng mạnh mẽ càng ngày càng nhiều người không che nổi mắt bị biến thành tượng đất. Ông cụ trong tay Vân Thăng cũng không thể không dùng cả hai tay để bịt mắt lại, như thể sợ một tia sáng vào chiếu vào mắt mình.

Lão đột ngột rút tay về, Vân Thăng không kịp giơ tay lên bảo vệ mặt mình, chỉ biết một luồng Thổ nguyên khí kỳ dị lập tức rọi thẳng vào mắt hắn. Và cứ thế men theo hệ thần kinh mắt nhanh chóng loan truyền, đi sâu vào thể nội hắn. Vì hắn không có nguyên khí ngăn nó lại, chẳng mấy chốc nó đã thấm sâu vào toàn thân hắn.

Bỗng nhiên, Cổ Thư, cung, trùng thân đã ngưng chiến lâu đây sau khi tiếp xúc luồng Thổ nguyến khí này lập tức như một gã khổng lồ hùng hồn phản kích.

Trận chiến này còn là do ba thứ đẳng cấp “quái vật” này xuất chiêu, nói nếu là tốc chiến thì còn gọi là nhẹ nhàng, vì phản công vừa bắt đầu thì đã kết thú. Cả Cổ Thư, cung và trùng thân mang hắc khí đâu phải tay vừa? Đều toàn thứ động trời. Ba bọn chúng kết hợp lại, đâu phải vật thường có thể chen chân vào.

Trên khuôn mặt tinh xảo của quái vật thân hoa nổi lên vẻ mặt kinh hoàng, và nó đã mãi mãi dừng lại ở vẻ mặt đó. Thân hoa của nó lập tức héo lúc, từng cánh cánh rơi rung, chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua đã biến mất vào hư không.

Ba người kia không hiểu thế là thế nào, kẻ địch khó xơi nhất chỉ như thế đã chết rồi ư? Trong mắt người phụ nữ kim giáp đó lóe lên một vẻ kinh ngạc yếu ớt, cô quay vội đầu về sau nhìn mọi người, nhưng lại không có phát hiện gì bất thường.

Lúc này, Vần Thăng lại vừa rờ lên mắt mình, ba vật trong người hắn phản công quá nhanh, nhanh đến mức hắn không kịp làm động tác cản trảo bất kỳ.

“Người trẻ tuổi, ngươi chán sống rồi ư?” Mãi một lúc sau ông lão mới dám mở mắt nói: “Trốn mau thôi, đừng để bọn chúng bắt được, sẽ bị xử tử như là kẻ phản đồ.” Tuy nhiên, khi Vân Thăng theo đám đông rời khỏi khu rừng này, lại bắt gặp một khu rừng khác.

“Người trẻ tuổi, người đừng mong có thể một mình đi ra khỏi đây. Đã bị người Đông Vách kéo vào đây chắc không biết rõ tình hình ở đây. Trước đây chưa từng có người bình thường nào có thể rời khỏi hai phạm vi thực vật do hai Thổ Vách đối địch này không chế. Tốt nhất ngươi hãy ngoan ngoãn ở lại Tây Vách, thù lao công việc ở bên đây khá hơn bên kia.” Không biết lúc nào ông lão lại từ đám đông đi ra nói, có vè như lão đã nhìn thấu tâm tư muốn bỏ đi của Vân Thăng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.