Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 344: Nội Loạn Diệt Tộc




“Đoàn trưởng, trùng tử bỗng nhiên ít đi rất nhiều!” Lưu chánh ủy sư đoàn buông ống dòm xuống kinh ngạc nói.

“Bờ bên kia hình như vừa xảy ra việc gì, mặc kệ, cứ chuẩn bị thu hồi binh lực, hỏa tốc chi viện tuyến bắc, Lão Phùng sắp không cầm cự nổi rồi!” Sư đoàn trưởng Nhậm Đồng Diên tay cầm súng ống hiện đại nhất vừa xung trận tiêu diệt con trùng tiểu lao đến bộ chỉ huy trước lúc chết.

“Đoàn trưởng, thuộc hạ có đề nghị này.”Tên tham mưu vừa chạy vừa kích động nói.

“Nói.” Nhậm Đồng Diên quay đầu lại nói với một quan quân khác: “Các đoàn kiểm tra đạn dược.”

Một tên tham mưu trung niên giở cuốn sổ trong tay ra phấn khởi nói: “Đoàn trưởng, bay giờ đang là một cơ hội tuyệt đỉnh. Vừa rồi có tình báo trùng tử bên kia bờ không ngờ lại không cho cản những dân tỵ nạn trốn sang Áo Thành và Bán Đảo thành. Thuộc hạ đề nghị lập tức phái người trà trộn vào bọn nạn dị vượt biển, rồi từ thành Bán Đảo quay ngược về tiếp cận khu dịch thể bờ bên kia chờ thời cơ phá hủy cự phần.”

“Không được, như thế quá mạo hiểm. Chúng ta không thể hi sinh vô ích , hơn nữa một khi bị trùng tử phát hiện ý đồ, bọn nạn dân kia cũng sẽ bị mất mạng theo.” Lưu chánh ủy lập tức phủ quyết.

“Chánh ủy, theo tác phong của trùng tử, phía bọn chúng nhất định có vấn đề gì, nếu không không thể rút nhiều phi trùng về đến thế, chứ chúng làm gì có việc phân biệt quân dân và dân tị nạn, đây là cơ hội ngàn năm có một của chúng ta.” Tên tham mưu trung niêm kiên quyết ý kiến của mình.

“Ta vẫn không đồng ý, trước khi làm rõ nguyên nhân thật sự của đối phương, ta không kiến nghị mạo hiểm. Binh lực và vật tư có hạn, một binh một đạn cũng không được lãng phí.” Lưu chánh ủy lắc đầu phản đối.

“Đoàn trưởng.” Tên tham mưu này và Lưu chánh ủy ngày thường vẫn bất hòa, hắn liền chuyển hướng thuyết phục Nhậm Đồng Diên: “Đoàn trưởng, tốc độ phục hồi của trùng tử mọi người đều thấy qua, cơ hội ngàn năm này một khi thành công, đoàn ta sẽ có thể dễ dàng rút về đảo Kinh Kích.”

“Mạnh Tử Lương, ai nói với ngươi là sẽ rút quân? Nếu còn làm lọan tinh thần quân ta thì đừng trách lão tử một phát đạn xử lý ngươi.” Lưu chánh ủy giận dữ nói.

Mạnh Tử Lương bất cần: “Lưu chánh ủy, hiện nay hai cũng biết chúng ta căn bản không cầm cự được bao lâu, sớm muộn đều phải rút về đảo Kinh Kích, người cứ phái bừa một người đi hỏi thử, ai chả biết?”

Lưu chánh ủy rút súng ra chỉa thẳng vào đầu Mạnh Tử Lương nói: “Có tin ta sẽ xử bắn ngươi ngay?”

“Làm cái trò gì thế này? Lão Lưu, Lão Mạnh, trong mắt các ngươi còn có ta không?” Nhậm Đồng Diên lên tiếng.

“Đoàn trưởng.” Lưu chánh ủy và Mạnh Tử Lương cùng lên tiếng.

“Từ Đoàn Độc Lập và bộ năng sĩ hai rút vài người, lập tức vượt biển.” Nhậm Đồng Diên nhanh chóng hạ lệnh.

“Tuân lệnh.” Mạnh Tử Lương đại hỉ, cuối cùng đoàn trưởng cũng chịu đứng về phía mình.

“Chờ đã.” Lưu chánh ủy nhìn Mạnh Tử Lương nói: “Lão Nhậm, hành động quân sự nhất thiết phải có ký tên của ta. Đây là quy tắc, nếu ngươi đồng ý phương án này, ta không còn gì để nói, nhưng phải có một điều kiện, hành động lần này sẽ phái Mạnh tham mưu làm chỉ đạo đặc biệt lâm thời phụ trách, phương án do hắn đề ra, hắn đi là thích hợp nhất.”

Sắc mặt Mạnh Tử Lương bỗng cắt không ra hột máu, ngón tay rung rung chỉ thẳng vào mũi tên Lưu chánh ủy giận dữ nói: “Ngươi, ngươi đây là…”

Cái câu “ lấy việc công trả thù tư”ấy, một khi hắn vẫn đang khoát bộ quân phục này trên người, thì thế nào cũng không thốt ra được.

“Sao? Không dám đi ư? Đây là quân lệnh.” Lưu chánh ủy cười nhạo nói : “Mạnh Tử Lương, từ thành Ngũ Dương bắt đầu ngươi đã sợ chiến như sợ hổ, một lòng muốn trốn tránh, nếu không phải trong sư đoàn bảo lãnh cho ngươi, ngươi đã sớm bị xử bắn.”

“Đoàn trưởng? Ngài biết…biết tình hình nhà ta…” Lời này đúng là nhắc Mạnh Tử Lương nhớ, hắn lập tức quay sang cầu cứu Nhậm Đồng Diên.

“Nhà ai không có việc?” Lưu chánh ủy khinh rẻ nói: “Đoàn trưởng, toàn đoàn đều nhìn vào ngài cả đấy!”

Nhậm Đồng Diên nhắm tịt mắt cao giọng nói: “Mạnh Tử Lương, vượt biển phá phần.”

Mạnh Tử Lương nghe mà như sét giữa ban ngày, bỗng chốc ngồi phịch xuống đất bất lực. Lời của đoàn trưởng chính là quân lệnh, một khi đã nói không đi cũng chỉ có con đường chết.

Lý Thái Đấu chậm rãi trang bị vũ trang, khi mệnh lệnh xuống, hắn không còn phấn khởi và kích động như xưa, trong lòng chỉ nghĩ nhiệm vụ thập tử nhất sinh này, làm sao để sống sót trở về đây?

Đồng nghiệp cũ cũng vô cùng kinh ngạc nhìn hắn, phảng phất như gày đầu mới quen, trước đây mỗi khi nhận nhiệm vụ nguy hiểm, chỉ có Lý Thái Đấu là thôi thúc người khác nhanh tay lẹ chân lên, chứ chưa bao giờ để người khác phải đợi.

Đoàn Độc Lập cộng thêm đội viên của Bộ năng sĩ hai, tổng cộng ba mươi người, chia làm ba nhóm riêng lẻ hành động để đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.

Bọn họ mỗi người thân vác đạn nhược, mon men trà trộn vào đám dân chạy nạn khỏi chiến trường Cảng Thành, ùa về hướng bờ biển…

Vân Thăng để trùng ngố thao túng đại bịnh, cho rút toàn bộ trùng tử khu dịch thể mình về.

Hắn sẽ không giúp Viêm, cũng không giúp nhân loại Cảng Thành, hắn và trùng ngố cộng lại chiến lực không bằng một phần mười Viêm, chỉ có “không quân” cón chiếm được chút ưu thế.

Nhân loại vốn không phân biệt được trùng tử nào với trùng tử nào, cũng không căn cứ vào khả năng thao túng hay khí tiết của trùng tử, ngay cả Vân Thăng và trùng ngố cũng không thể phân biệt được chúng qua vẻ ngoài cơ mà!

Có thể để trùng ngố kiềm chế không công kích nhân loại đã là giới hạn lớn nhất có thể làm, nếu để nó quay đầu tấn công Viêm, đấy là điều không tưởng hơn cả ngàn lẻ một đêm!

Sở Vân Thăng không đến nỗi làm khó trùng ngố đến thế, hơn nữa hắn cũng không có quyền lực đó để yêu cầu, hắn là người, nhưng trùng ngố lại là trùng tử.

Hắn chỉ có thể lẳng lặng bò trên đỉnh cự phần số một, nhìn Viêm ngày càng gia tăng hỏa lực tử chiến với nhân loại Cảng Thành.

So với chiến trùng dồi dào không dứt của Viêm, phòng bị của nhân loại có vẻ ngày càng yếu đi, việc đại bại chỉ còn là sớm muộn.

“Phong, ta có việc này, cần bàn đơn độc cùng ngươi.” Trong lúc hắn đang thẫn thờ dõi theo chiến sự, Viêm đang triệu tập quân sự cho chiến sự hỏa cấp không lo, lại đi liên hệ với hắn.

“Có việc chi vậy?” Hắn nghĩ Viêm đã nắm chắc cái thắng trong tay rồi.

“Ngươi hãy đi đến vùng ven biên giới khu dịch thể, chỗ ngươi bây giờ ta không tài nào đảm bảo bảo mật được cho nội dung cuộc nói chuyện.” Viêm nghiên túc nói.

Hắn nghe mà trong lòng lại phát hoảng, không lẽ tên này đã phát hiện ra hắn là “Cẩm Thạch giả mạo”, định lừa hắn tự dẫn thân đến nộp mạng?

“Nói ở đây thôi, thương tích ta vẫn chưa lành!” Hắn không cần nghĩ suy lập tức trả lời chỏng chơn, an toàn đệ nhất mà lị.

“Phong, ngươi có thể cho chiến trùng của ngươi kéo ngươi đến, việc này liên quan đến Đại Trùng.” Viêm bỗng nhiên nói ra một cái tên khiến Vân Thăng sững sốt.

Hắn lập tức thấy cảnh giác liền.

“Ta từ chiến tuyền phương bắc rút về vốn định liên hệ với ngươi, nhưng ngươi bị hôn mê. Ta rất lấy làm kinh ngạc là khu dịch thể của ngươi lại có một thể trí tuệ khác, tên gọi là do hắn tự xưng.” Giọng điệu Viêm lộ rõ vẻ kinh ngạc.

“Có liên quan đến hắn ư?” Hắn có điềm báo không hay, nhưng lại không nói ra được.

“Đúng, có thể ngươi chưa hồi phục, nhưng có một số việc, ta nhất thiết phải nói với ngươi.” Viêm vô cùng thận trọng nói.

Vân Thăng suy nghĩ một lúc, hắn liếc nhìn trùng ngố loay hoay làm trò gì đấy ở cách đấy không xa. Cuối cùng, hắn cũng cắn răng chiêu chiến trùng thuộc hạ đến, cẩn thận lôi hắn ra đến ven khu dịch thể. Có điều hắn không giáng xuống, mà vẫn duy trì tư thế chuẩn bị sẵn chạy trốn bất kỳ lúc nào.

“Phong, ngươi nói với ta, thể trí tuệ kia đã sinh ra như thế nào?” Viêm bỗng dưng hỏi Vân Thăng.

“Không biết.” Vân Thăng trả lời một cách đầy phòng bị.

“Phong, trí tuệ của nó trưởng thành quá nhanh, điều này đã thoát ly khỏi tốc độ tiến hóa thông thương của thể trí tuệ. Ta đã thám thính hắn, kết quả khiến ta vô cùng kinh ngạc và bất an.” Viêm hơi lo âu đáp.

“Ý ngươi là sao?” Vân Thăng cũng không biết cả vấn đề này, hắn chỉ biết trùng ngố vốn dĩ đã khác thường, thích học hỏi, thích mô phỏng, quan trọng là nó có ý thức độc lập.

“Ta hoài nghi nó đã chịu sự ô nhiễm của dị nguyên.” Viêm trầm giọng nói.

“Ô nhiễm của dị nguyên?” Vân Thăng ngỡ người.

“Đúng, trí tuệ của nó tiến triển hoàn toàn khác xa với chúng ta.” Viêm khẳng định.

“Nhưng trí tuệ của hắn rõ ràng không vượt qua ngươi và ta.” Vân Thăng phản bác lại.

“Ngươi và hắn khác nhau, ta trước giờ vẫn nhìn lầm. Ta cứ ngỡ ngươi là một Cẩm Thạch có ổ trùng cấp tam tinh (ba sao), đợi đến khi ngươi nuốt trùng địch để hấp thụ năng lực của chúng, ta mới biết đã từng có lúc ngươi đạt đến cấp tứ tinh, tất cả những điều này đều hợp lý. ” Viêm do dự một hồi mới tiếp tục:

“Vấn đề trí tuệ hông phải chỉ căn cứ vào việc thám thính của ta, ngươi không phát hiện, nó bất đầu ngày càng thương cảm cho dị nguyên ư?”

“Do ta muốn hắn ngừng công kích nhân loại. Thực lực của bọn ta quá yếu, rất dễ bị trở về nguyên trạng ban đầu.”Sự việc đã đến lúc này hắn cũng chả ngại trở mặt với Viêm, hắn đã lén hạ lệnh cho Thanh Giáp III chuẩn bị đào tẩu về cự phần số 1.

“Phong,không phải như thế, trí tuệ của nó trưởng thành quá nhanh, có điều là chưa đến được trình độ như ta và ngươi. Nhưng với trí tuệ của hắn, theo đặc tính của bổn tộc, với mối thâm thù với dị nguyên, cẳn bản không tài nào kiềm chế được, nhưng hắn đã tự kiềm chế được.” Tên Viêm không vì kinh ngạc trước thái độ của Vân Thăng mà trở nên hoài nghi cả hắn như hắn dự đoán, ngược lại nó chỉ tỏ ra lo lắng.

“Nhưng đích thân ta đã cảm giác được mối hận khắc cốt của hắn với dị nguyên.” Hắn vẫn nhớ rõ lúc ở gần núi Vũ Di, tiểu đội thất trùng tử công kích nhân loại, trùng ngố cũng không hề thua bọn Lão Tử.

“Đây chính là điều ta lo lắng, khả năng kiềm chế thù hận của hắn ngày càng mạnh, thậm chí còn nuôi dưỡng một dị nguyên.” Viêm như không thể tin được điều đó.

“Ngươi định thế nào?” Hắn bỗng nhiên hiểu ra, Viêm nói với hắn việc này không phải đến thảo luận, mà là nó đã có sẳn kết luận.

“Không biết, nếu chỉ là ô nhiễm dị nguyên, thì vẫn còn hi vọng. Đợi khi Thương giáng lâm, ngươi và ta có thể cầu xin Thương tịnh hóa cho hắn, nhưng…” Viêm dừng lại như đang sợ hãi về một điều gì đấy, “Ta vừa rút dịch thể noãn hóa từ cự phần nguoi về phân tích, sứ mệnh bổn tộc dấu ấn trong mệnh nguyên (nguồn sinh mạng) đã xuất hiện dấu tích thoái hóa. Cũng vì thế mà ta để mặc chiến sự đến tìm ngươi.”

“Đấy là gì?” Hắn không nhịn nổi hỏi liền.

“Ta cũng không biết, trong trùng điển không hề ghi nhận lại hiện tượng này. Ta chỉ có thể có được tin tức mô hồ từ những đoạn hình ảnh từ lúc đặc chân đến địa cầu này, tộc ta từng có một cuộc nội chiến gần như diệt tộc, phe phản bội chính là do dấu ân sứ mệnh thoái hóa.” Viêm lo lăng nói tiếp.

“Ngươi chắc chắn?” Vân Thăng bình tĩnh hỏi.

“Không thể.” Viêm liền trả lời rất ư kỳ lạ: “Dấu hiệu thoái hóa không rõ ràng lắm, vạn nhất đấy chỉ là dao động do tiến hóa gây ra, có lẽ hắn chỉ do bị dị nguyên ô nhiễm, nên kết quả chắc chắn chỉ đợi khi Thương giáng lâm.”

“Tiến triển của hắn đã không thể khống chế, theo ‘Trùng điển’, nơi không có Thương, một khi bị dị nguyên ô nhiễm, sẽ lập tức tru sát, ta biết ngươi đã giao cả khu dịch thể cho hắn, không thể làm điều này, còn ta hiện này cũng không cách nào phân thân.”

“Là Cẩm Thạch cùng tộc, ta thứ nhất là nhắc nhở ngươi, thứ hai là hai vọng ngươi tìm biện pháp giám sát mọi hành động của nó, nếu một khi phát hiện hắn không phải bị dị nguyên ô nhiễm, mà do…do… ta sẽ lập tức dừng lại tất cả công kích với con người, liên hợp với ngươi giết hắn!” Những điều Viêm nói khiến Vân Thăng lạnh cả xương sống, nó đã nói ra “kế hoạch” mà Vân Thăng không muốn nghe nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.