Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 303: Hậu Môn, Cổ Thư Và Đại Trùng Ngố




“Nếu đổi não, vậy mình không phải là chết triệt để luôn à?” Dù có cố gắng cỡ nào, Vân Thăng vẫn không còn duy trì được tâm trí “tĩnh lặng” nữa. Hắn phải chống đối, nếu để chúng đổi đầu cho, hắn còn sống sao nổi!

Mắt thấy cái ống vàng kim ấy sắp đâm xuống,hắn liền bấp chấp liều mình vùng vẫy. Trong tình thế chỉ mành treo chuông, hắn vừa ngám tránh ra khỏi dòng dịch thể bốc khói nghi ngút do ống vàng kim đó phun ra. Cái bụt đứng dưới chân hắn lập tức bị loại dịch thể đậm đặc này ăn mòn một mảng to.

Sự bất hợp tác của Vân Thăng khiến bọn ống dẫn cố định hắn cực kỳ “giận dữ”. Chúng lập tức giữ chặt hắn hơn để kéo về vị trí chính xác để tiến hành quy trình hơn. Lúc này, ống vàng kim lại một lần nữa chỉnh ngày vào chiếc đầu trùng của hắn chuẩn bị làm động tác mổ đầu móc não.

Hắn phen này cũng phát hoảng, nếu để chúng móc não hắn đổi đi, hắn không dám đảm bảo rằng mình vẫn giữ lại được ý thức. Tuy quá trình ấy rất nhanh, hắn thấy con trùng tử khờ khạo phía trước chỉ một chốc đã được đưa đi, nhưng dù sao đi chăng nữa, hắn cũng không dám thử.

Khó khăn lắm mới sống lại được, tuy là thân phận trùng tử, nhưng ít nhất vẫn là ý thức của bản thân hắn.

Trong lúc hoảng hốt, nhưng hắn cũng đành chịu thua, vì giờ đây tay không tấc sắt, chỉ còn mỗi cách là quay đầu lại dùng mồm cắn mấy cái ống chết tiệt đó thôi.

Những ống dẫn này không có khả năng công kích, dưới miệng lưỡi của hắn chúng đã nhanh chóng đứt gãy không còn.

Có điều hành động quá khích của hắn đã gây chú ý của cự phần, vài cái ống có tính công kích mà hắn từng biết đã lù lù xuất hiện từ bốn phương tám hướng đang nhắm thẳng vào hắn, chỉ cần hắn có manh động dị thường, e rằng sẽ lập tức xé xác hắn ra.

Trong lúc khó ló cái khôn, hắn vội vàng mở miệng rú lên mấy tiếng, sau đó lại “nguầy nguậy đầu” đỏ tỏ ý là mình không sao cả, hắn không dám chắc là cự phần có thể xem hiểu ý mình chỉ đành liều xem một phen. Hắn không biết rằng con trùng tử to to ngố ngố phía trước nãy giờ vẫn căng thẳng dõi theo nhất cử nhất động của mình.

Vài phút sau, không hiểu là cự phần đã hiểu ý hắn hay do nguồn vật tư quá quý giá, thấy hắn cũng chả có thêm hành vi quá khích nào, chúng lại lập tức hồi phục lại hoạt động bình thường. Cuối cùng cái ống dẫn vàng kim trên đầu cũng chịu rút đi, và hắn đã được đưa đi tập kết tại cửa ra cùng với con trùng ngố kia.

Hắn không kiềm được thở phào nhẹ nhõm. Tuy một con trùng tử có hành vi như thế thật buồn cười, nhưng dẫu sao hắn là con người chứ không phải trùng tử thứ thiệt, căn bản không quen với hành vi của trùng tử.

Con trùng tử ngốc ngếch đi vẫn đi trước hắn. Chẳng bao lâu sau hai trùng bọn chúng đã bị đuổi đi tập trung với đoàn trùng tử khác cũng vừa được tu phục.

Từng chiếc ống dẫn màu đỏ chót bận rộn không ngớt phun các miếng dịch thể cô đặc nhem nhuốc lớn bằng chiếc tivi 14 Inch cổ lỗ mà bọn trùng tử đang xếp hàng mỗi con “nhận lãnh” một miếng rồi nuốt vào bụng.

Khi Vân Thăng và con trùng ngố kia càng ngày càng đến gần nơi phân phát miếng dịch thể kia, hắn bỗng nhiên cảm nhận rõ rệt một cảm giác đói mãnh liệt không kiềm được ập đến. Một cảm giác thèm ăn mạnh mẽ, điển hình là mắt hắn bất giác đã dán mắt chằm chằm miếng dịch thể cô đặc kia không rời khỏi nó được.

Càng thèm thuồng lại thấy đội ngũ trùng tử di chuyển sao chậm rãi đến thế. Hắn đói sắp không chịu nổi, hắn gần như đang đưa đẩy thân hình của mình không ngừng hướng về trước.

Đột nhiên, hắn bỗng “nghe được” một tin, đó là âm thanh do những cái vách ống kia phát ra. Âm thanh chấn động của chúng mới lạ kỳ làm sao. Thứ tự sắp hàng của chúng cũng rất ư có quy cử. Những âm thanh đó đã được dùng Thiên Địa nguyên khí chứ không phải không khí truyền đến xúc giác của hắn. Sau đó nó sẽ được giải mã bản năng qua trùng thể này. Nội dụng thông tin đó đại khái là: mỗi con Xích Giáp trùng chỉ được nhận một miếng dịch cô đặc, Thanh Giáp trùng sẽ được nhận hai, Kim Giáp trùng là bốn…”. Hắn không ngờ là trong nội bộ trùng tử lại có phân đẳng cấp để chia vật tư nghiêm ngặt đến thế. Đẳng cấp thấp đúng là đi đến đâu cũng bị “kỳ thị”.

Tuy đối với một con người mà nói, ăn loại thức ăn này thật ghê tởm, nhưng đối với một thân thể một con trùng tử thì đấy lại là một sự hạnh phúc. Đây là sự mâu thuẫn hoàn toàn của tinh thần và thể xác.

Miệng đang ngậm một miếng còn chưa kịp nuốt, hắn đã vội giơ chiếc kìm của mình lên định mang thêm một phần đi. Hành vi “không tuân quy tắc” này đã lập tứclàm các ống dẫn công kích trong nội bộ cự phần lập tức ngoi đầu dậy. Hắn hoảng quá bỏ của chạy lấy người, vội vàng vượt qua con trùng ngố phía trước, một hơi phóng thẳng ra khỏi cự phần.

Đứng ở ngoài cự phần,hắn nuốt luôn mảnh dịch thể cuối cùng trong miệng, toàn thân trên dưới tự nhiên thấy dễ chịu khó tả. Một luồng Hỏa năng lượng nóng bổng nhưng đang tràn ra khắp các bộ phận trên người, vừa lâm li vừa mát rượi hết cả da thịt “khô khát”của hắn.

Hắn đoán, giờ chỉ cần há mồm chắc chắc có thể tiết ra cái loại dịch thể mà lúc xưa hắn từng bị công kích.

Chỉ tiếc là mộng đẹp thường không dài, đương lúc hắn đang còn mơ mộng, luồng hỏa năng lượng nhỏ bé ấy đã nhanh chóng lướt qua cơ thể hắn, dồn đến lỗ hậu môn sau cùng , rồi, rồi… biết mất tiêu!

Hắn đột nhiên tay trắng lại hoàn trắng tay! Không cam tâm, hắn cứ há to chiếc mồm to ngoằn của mình, tiếc rằng dù cố gắng cỡ nào, phun mãi phun mãi cả tí tẹo khói cũng không có.

“Thế là thế nào? Sao mà ị nhanh thế? Sao lại nhanh thế! Ôi, tiếc quá!”

Hắn thấy bọn Xích Giáp trùng khác sau khi “dùng bữa” xong đi ra tinh thần phấn chấn, con nào con nấy đều năng lượng dồi dào đi ngang qua hắn, hoàn toàn không có triệu chứng giống hắn, khiến hắn càng nghĩ càng thắc mắc.

“Không đúng!” Nghĩ lại, Hỏa năng lượng của hắn không phải bị bài tiết ra ngoài, mà hình như nó biến mất tại hậu môn, hơn nữa, cách năng lượng biến mất này hắn quá quen thuộc.

Hắn cố ngoảnh cái đầu trùng khệnh khạng của mình lại hòng nghiên cứu sự cổ quái trên cái lỗ hậu môn của mình, nhưng dù cố cỡ nào cũng không nhìn thấy được cái vị trí sau cùng ấy. Cái thân thể này nếu so với con người thì quả thật là quá dài.

“Phải nhanh chóng tìm nơi vắng vẻ nào đấy nghiên cứu mới được!” Hắn tự nhủ. Việc năng lượng biến mất khí nãy rất giống với việc hắn không khống chế được Phong Thú phù bị nó hút sạch năng lượng bổn thể. Việc này nói rõ trên cơ thể trùng tử này rất có thể đang phong ấn một lá Phong Thú nguyên phù!

Từ lúc hắn triệt để tỉnh táo đến nay, hắn đã không dám trông chờ gì vào cơ thể vốn có của mình. Hắn đoán rất có thể nó đã bị nổ tan bành, nhưng hắn giờ phút nghĩ ngợi đến Cổ Thư. Đó là việc cấp bách. Cổ Thư của tiền bối có một khí tiết đặc biệt,.Đặc biệt sau khi hắn chạm vào Thạch Bia, khí tiết ấy hắn rõ hơn ai hết. Vì thế sau khi tỉnh lại, hắn có cảm giác ninh đinh rằng Cổ Thư đã ở gần mình, nhưng tìm mãi vẫn chưa ra!

Vân Thăng vẫn không ngưng giơ cái đầu trùng của mình ngó quanh ngó quẩn, mà không thèm ngó ngáng gì đến từng tràn rú kêu gọi của một con Xích Giáp trùng cao to ở xa xa, mà tìm nơi ít trùng tử hơn nhanh chóng bò qua. Thế là hắn lại thành cảnh “ngược đời”trong khu dịch thể, trong khi những trùng tử vừa được tu phục khác ngoan ngoãn bò đi tập kết tai một chỗ.

Nơi nào có sự tồn tại của Cẩm Thạch, trùng tư sẽ kỷ luật nghiêm minh như “quân đội”, trước giờ chưa hề có trùng tử nào có thể tự ý chi phối hành động của mình. Mà đằng này, trong lúc đại đội đang chuẩn bị hành quân về hướng tây, một con trùng tử dáng đứng lớ nga lớ ngớ khập khiễng, “ngang nhiên” bò khỏi đội hình đến một góc vắng vẻ. Nơi đây còn một tòa nhà ba tầng đổ nát bị chìm ngập dưới đất dịch thể.

Và kì lạ hơn nữa, sau khi con Xích Giáp trùng ốm yếu tự tiện rời khỏi hàng ngũ, có một con Xích Giáp trùng loại to hơn sau một hồi chần chừ, cuối cùng cũng bỏ đội theo đuôi nó.

Sở Vân Thăng vừa bò vào đến trong nhà, hắn lập tức cảnh giác quay lại, hóa ra con trùng ngố lúc nãy vẫn bám theo đuôi mình nãy giờ. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "

Thế giới của trùng tử luôn tàn khốc, kẻ thắng sống, kẻ yế ắt bị đào thải! Hắn từng thông qua ý thức của Kim Giáp trùng cũng biết sơ qua tình hình này.

“Muốn làm thịt ta?” Lòng hắn hơi lo lắng, bây giờ đến một chút năng lượng Hỏa năng hắn cũng không có, lại thêm sức lực yếu ớt, căn bản không phải đối thủ của con trùng ngố này. Hắn bắt đầu thấy hối hận vì hành động tự ý rời bỏ đội ngũ của mình. Quả nhiên, dù ở bất kỳ thế giới nào, sinh vật phá bỏ luật chơi sẽ không có kết quả tốt!

Vân Thăng vội vã quay lưng lại trừng mắt liếc con trùng ngố kia, hắn không những không lùi bước mà còn tiến thêm hai bước.

Hắn đang đặt cược, dùng tri thức ít ỏi của mình để đặt cược vào tập tính của trùng tử.

Đây không phải xã hội cao thủ thì thường thâm hậu không lộ ra ngoài của loài người, những con trùng tử càng hung hăng nó càng thích biểu lộ rõ bản năng ra. Càng rụt rè, chỉ sợ đối phương sẽ ập tới liền!

Tuy nhiên, biểu hiện của con trùng ngố này lại làm Vân Thăng mơ màng vô cùng. Nó ý thức được sự “không hữu hảo” thậm chí là “phẫn nộ” của Vân Thăng, liền nhanh chóng dừng bước, ú ớ kêu rú để truyền đạt một số thông tin giản đơn.

Sự trao đổi thông tin giữa loài trùng tử với nhau, lúc ở thành Kim Lăng, bọn giáo sư Tôn đã không kể ngày đêm nghiên cứu, thậm chí còn vì thế mà phát minh ra một loài vũ khí vi sóng, nhưng vẫn chưa ai có thể giải mã được nguyên lý của nó.

Tất nhiên Vân Thăng cũng không thể, nhưng giờ cái hắn giờ có thể chấp nhận được là dùng thân thể trùng tử này cảm nhận, cộng thêm trước đây hắn đã nhiều lần thông qua Phong Ấn lệnh có kinh nghiệm giao lưu với trùng tử. Đại thể hắn vẫn hiểu được con trùng tử ngố này muốn truyền tải gì.

Nhưng ý thức của con trùng ngố này còn khá đơn giản, thậm chí trống rỗng. Theo tín hiệu nó phát ra, cũng vô cùng thô sơ và non nớt: “Quay về…nguy hiểm…”

Hắn giờ không có tâm trạng đi chung với cái đám trùng tử linh tinh kia. Trước mắt hắn phải làm rõ nguyên nhân vì sao Hỏa năng lương kia biến mất, để còn tim ra manh mối của Cổ Thư. Nhưng còn trùng ngố này hình như không có ý định bỏ cuộc, dù hắn có tỏ ra không hữu hảo mức nào, nó vẫn cố phát ra cái tín hiệu đơn giản: “Quay về…nguy hiểm…”

Sở Vân Thăng phát quạu. Hắn có thể nhận tín hiệu, nhưng lại không có khả năng phát tín hiệu như bọn chúng. Hắn còn cần thời gian để luyện tập và rèn luyện như học ngữ !

Sau khi đối mặt một lúc, trùng ngốc bắt đầu phát hiện Vân Thăng không thèm đếm xỉa đến nó, nó có vẻ âu lo nhìn về bầu trời của đội hình nơi xa. Cuối cùng, nó kích hoạt Hỏa năng trên người, trông có vẻ như phải tốn nhiều sứ lắm để truyền tải một chùm tín hiệu vô cùng phức tạp.

Tín hiệu này không phải do tự nó biên ra, mà hình như nó được “lập trình” sẵn trong thể nội của nó. Từ giây phút đầu tiên hắn nhận được tín hiệu này đã thật sự thấy bái phục sự lợi hại của Trùng tộc, và hắn cũng bắt đầu phần nào hiểu được nguyên nhân ngoan cố của chúng.

Đoạn tín hiệu này kết hợp với lại tín hiệu bản năng trong cơ thể trùng tử Vân Thăng đang mượn tạm đã nói rõ, con trùng ngố này hóa ra lại cùng một cự phần chung với con Xích Giáp của hắn, đã thế còn là hai con trùng tử được sinh trong cùng một hồ noãn hóa, trong cùng một thời gian, thậm chí còn do cùng một ống cung cấp dưỡng chất ấp ra.

Nếu như theo cách nói của con người, thì nếu không phải là anh em sinh đôi thì cũng là anh em đồng bào; có điều là nếu trông vẻ bề ngoài, thì quả thật chả giống!

Hèn gì con trùng ngố này lần đầu tiên nhìn thấy hắn trong cự phần tu phục kia lại nhìn mình với bộ dạng ngốc ngếch kia. Hóa ra là thế!

Có điều, Vân Thăng có phần không hiểu, con trùng ngố này không phải đã được thay não rồi sao? Sao nó còn có thể nhớ đến hắn?

Trùng tử quả là một chủng tộc kỳ diệu! Vân Thăng đúng là đã bái phục sát đất.

Căn cứ theo tin hiệu con trùng ngố này đưa ra, hắn và nó đã bị chia cắt rất lâu. Vân Thăng đoán chắc từ thuở Thần Vực phong tỏa, nó vẫn ở bên ngoài trong khi con Xích Giáp trùng của hắn lại bị giữ lại bên trong.

Hắn đã nhanh chóng nghĩ ngay đến một việc, nếu cơ thể này của hắn là trùng tử ở trong Hoàng Sơn, thế thì làm sao nó có thể sống được? Nếu hắn nhớ không nhầm, “trước lúc chết”, Cẩm Thạch Hoàng Sơn đã hợp tất cả trùng lại để hóa thành cự trùng san bằng Hoàng Sơn. Không lẽ lại được phân giải ra? Nhưng Cẩm Thạch Hoàng Sơn giờ ở đâu? Sao bản thân hắn lại nhập vào thân xác con trùng tử này?

Từng câu hỏi cứ thế hiện ra trong đầu, dung lượng não bộ lại bắt đầu không đủ xài, từng cơn đau đầu lại ập đến khiến hắn đau đớn quặn mình dưới đất.

Lúc này, một đội Thanh Giáp trùng bay qua không trung đằng đằng sát khí xông đến chỗ trùng ngố và Vân Thăng!

Trùng ngố trong lúc hoảng hốt đã lập tức kìm chặt càng của Vân Thăng, vội vã lôi đi. Mãi đến khi chúng trở lại vào đội hình trùng tử Xích Giáp trùng, bọn Thanh Giáp kia mới chịu bỏ qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.