Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 289: Hắn Chính Là Tên Viên Hồng Tuyết




“Người chúng muốn đổi là nữ? ” Đại sứ giả Băng tộc nghe Cơ Khanh báo cáo lại lạnh lùng chỉ vào Đàm Ngưng nói.

“Vâng thưa ngài, họ chỉ đích danh muốn đổi ả này.” Cơ Khanh nghĩ tới nghĩ lui thật sự không hiểu bọn thành Liệt Hỏa được ích lợi gì qua phen giao dịch này!

“Hãy để tên đặc sứ thành Liệt Hỏa đến gặp ta!” Đại sứ giả suy nghĩ một hồi ra lệnh.

“Tuân lệnh. ”Cơ Khanh vừa vẫy vẫy tay, một gã đàn ông được dắt vào liền.

Dương Tự Nghệ là tâm phúc của Tào Chánh Nghĩa. Nhưng tâm phúc là tâm phúc, tâm phúc cũng sợ chết chứ! Tuy Vân Thăng cùng Tào Chánh Nghĩa cứ một mực bảo đảm sẽ tuyệt đối an toàn, và tuy trong thành chỉ toàn nữ giới, nhưng hắn cũng không thể không xem thành Thôi Tuyết là hang cọp ổ hùm.

Đại sứ giả đơn giản liếc nhìn hắn một lượt, nhưng lúc lên tiếng lại hỏi một câu rất ư kỳ lạ: “Là sứ giả Liệt Hỏa của các ngươi bảo đến ư? Hay do ngài quản sự thần thông quản đại sai ngươi đến?”

“Là…là ngài sứ giả…” Dương Tự Nghệ sợ hãi đáp.

“Nói sự thật!” Đại sứ giả bỗng nhiên nghiêm mặt cao giọng quát.

“Là ngài sứ giả!” Dương Tự Nghệ rung lẩy bẩy kiên quyết nói. Không phải hắn gan góc không sợ chết đâu, mà là Sở Vân Thăng đã nói thẳng với hắn. Nếu hắn mà dám nói do ngài quản sự phái đến, sẽ lập tức mất mạng!

“Vì sao hắn không đích thân đến đây?” Đại sứ giả giọng điệu vẫn quyết liệt nhưng ít ra đã không còn nhằm vào Dương Tự Nghệ. Vừa nãy khiến hắn một phen ú tim.

“Ngài sứ giả nói, ngài đã chuẩn bị sẵn ba vị ứng viên và đợi ngài sứ giả Băng tộc tại nơi cách thành tây thành Thôi Tuyết năm dặm. Chỉ cần ngài dẫn Đàm tiểu thơ đến sẽ lập tức trao đổi. Tuyệt không nuốt lời…” Dương Tự Nghệ vội vàng giải thích.

“Bổn sứ giả đã rõ. Ngươi quay về đi.” Vừa nói xong, đại sứ giả Băng tộc đã quay lưng lại không thèm đếm xỉa hắn. Dương Tự Nghệ không tài nào hiểu được ý ả. Không lẽ trả lời thẳng được hay không được khó đến thế ư? Nhưng hắn cũng chả có gan để hỏi. Giờ bảo hắn về, hắn về phúc mệnh thôi. Coi như việc hắn đã xong, chỉ còn về để nhận lãnh công pháp Hỏa tộc.

Đợi hắn đi xa, đại sứ giả lập tức hướng ánh mắt lạnh căm của mình vào Đàm Ngưng nói: “Ngươi quen với sứ giả Liệt Hỏa?”

Đàm Ngưng vừa rồi đứng một bên nghe từ đầu chí cuối, giờ cũng đang đâm vào thế hoang mang.

Thành Liệt Hỏa lại có thể dùng ba tên ứng viên chỉ để lấy một mình cô ư? Rốt cuộc là vì sao?

Không lẽ là bọn chị Tưởng? Không thể nào, họ không có bản lĩnh này. Vài ngày trước, khi Cà Tử hối lộ bọn gác cửa để vào thăm cô đã có nhắc đến bọn Tưởng Thiên Thấm đã trốn qua thành Liệt Hỏa. Lúc nghe tin cô còn kinh ngạc vô cùng.

Không lẽ là người đó? Hắn có đủ sức để ảnh hưởng Liệt Hỏa sứ giả? Nhưng dù có là hắn đi chăng nữa, thì việc cớ gì hắn phải trả một giá đắt để đổi lấy cô? Không phải nói là việc tuyển chọn Thiên Đạo Nhân không có bất kỳ nguy hiểm nào ư?

Giờ lại dùng ba ứng viên để đổi lấy một mình cô, nếu không có việc cực kỳ quan trọng, chắc chắn sẽ không phải thế!

Giờ đầu óc cô rối bời. Nghĩ không thông! Nghe lời của đại sứ giả cô lại càng hoang mang: “Không quen biết.” Nghe lời ,ả trầm ngâm một lúc. Chốc sau, ả bổng nhiên sửng sổ hỏi đột xuất: “Ngươi quen Sở Vân Thăng?”

Đàm Ngưng hoảng hốt ngẩng đầu nói: “Cũng không quen biết.”

Không chỉ cô, cả Cơ Khanh đứng một bên nghe đại sứ giả hỏi thế cũng không hiểu đầu đuôi tai nheo. Việc này thì liên quan gì Sở Vân Thăng?

Đại sứ giả bỗng nhiên giá lạnh phán: “Ngươi nói dối!”

Đàm Ngưng vội vã lắc đầu nói: “Ta không.”

Đại sứ giả khuẩy tay ra lệnh: “Cơ Khanh, các ngươi đều đi ra. Ả Đàm Ngưng này ngươi hãy an bài giam đơn độc giam giữ, và cho trọng binh canh giữ. Ta và Tuyết Băng sứ giả có việc phải thương lượng.”

Sau khi mọi người đã rời khỏi, đại sứ giả mới quay sang đồng bọn của mình: “Thần Vực vẫn chưa tiết lộ tung tích của tên Sở Vân Thăng ư?” Tuyết Băng sứ giả cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, chỉ là so với đại sứ giả thì có phần trong sáng khả ái hơn. Nghe lời đại sứ giả, cô gật đầu nói: “Vẫn chưa, hay để ta liên hệ Thần Vực một lần nữa?”

Đại sứ giả vội ngăn cô lại: “Không vội! Bây giờ đã đến lúc chúng vội chứ không phải ta! Bọn Đa Năng tộc chỉ toàn lũ gian hiểm xảo trá, so với bọn đồ phu như Hỏa tộc còn không bằng!”

Tuyết Băng sứ giả cũng phẫn nộ phụ họa theo: “Đội trưởng, hay là chúng ta cú vạch trần bộ mặt bọn Đa Năng tộc?”

Đại sứ giả nghe lời cười nói: “Sao ngươi non thế? Bọn nhân loại bên ngoài chắc chắn sẽ không tin chúng ta. Trong mắt họ, chúng ta mới thật sự là bọn dị tộc!”

Tuyết Băng sứ giả bỗng chốc như quả bóng xì hơi: “Vậy làm thế nào? Mỗi lần nhìn thấy bọn chúng ta lại thấy bực mình!”

Đại sứ giả lắc đầu, mắt cô ánh lên một tia sáng tinh ma: “Chỉ cần chúng ta có được tên tiểu tử Sở Vân Thăng, bọn Đa Năng tộc này muốn làm gì thì làm.”

Tuyết Băng sứ giả chớp mắt không hiểu: “Đội trường, sao tên Sở Vân Thăng này lại quan trọng đến thế? Sao cả tộc đều phải đi truy tìm hắn…” Đại sứ giả thở dài: “Thời gian ngươi thất tỉnh còn ngắn, có nhiều việc ngươi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục ký ức, đợi sau này ngươi sẽ rõ thôi!”

Cô bé còn đang định hỏi thêm gì, nhưng lúc này ba nút công tắc trên chiếc thiết bị cổ quái to bằng cái ti vi đang không ngừng nhấp nháy.

Đại sứ giả cười nhạt nói: “Kết nối đi.”

Tuyết Băng sứ giả vừa “bấm nút” , ba “cây súng” trên thiết bị bắt đầu phát sáng giao nhau tạo thành một hình người đa chiều.

Nếu Vân Thăng ở đây chắc hẳn nhận ra bóng người đấy chính là người trong gương hắn vẫn gặp mọi khi.

“Hai vị đã làm trái quy ước?!” Người trong gương lên tiếng trước.

“Người làm trái không phải là ngươi ư? Hành tung của tên họ Sở đó đâu?” Đại sứ giả lạnh lùng phản bác lại.

“Ta đã dạy các ngươi vài bộ kỹ năng Đa Năng quan trọng, còn tung tích của Sở Vân Thăng chỉ có thể đợi sau khi Thiên Đạo Nhân quy vị mà thôi.” Người trong gương lắc lầu lia lịa.

“Ta nhớ bọn ta không giao ước với ngươi như thế. Lúc trước nếu không phải do ngươi nói biết tung tích của tên Sở Vân Thăng và đưa ra chứng cớ rằng hắn đang ở khu vực Hoàng Sơn này, ngươi nghĩ chỉ vài bộ kỹ thuật Đa Năng của ngươi đủ để chúng ta hợp tác ư? Ngươi quá xem thường Băng tộc ta rồi đấy!” Đại sứ giả mải mai.

“Các ngươi giờ muốn nuốt lời?” Người trong gương vẫn giữ vững lập trường.

“Không phải nuốt lời là do ngươi chưa thực hiện lời hứa với bọn ta. Băng tộc ta nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ cần ngươi nói tông tích Sở Vân Thăng, bọn ta tất nhiên sẽ giúp ngươi ngươi thuận lơi cho Thiên Đạo Nhân quy vị! Không lẽ ngươi định giữ khư khư bí mật này cho riêng ngươi?” Đại sứ giả cũng không chịu nhúng nhường.

Người trong gương bỗng cười nói: “Băng tộc các ngươi đúng là đa nghi mà muôn ngàn năm nay vẫn chưa sửa được. Nghĩ lúc ngũ tộc hỗn chiến…” Đương lúc nó đang thao thao bất tuyệt, đại sứ giả đã ngang nhiên cắt lời : “Nói những thứ ấy để làm gì?! Ngươi vào chủ đề chính đi!”

Nó “chân thành” nói: “Ta bây giờ vẫn chưa cho các ngươi biết là do các ngươi vì vội vã muốn tóm người mà làm hại đến đại cuộc. Các ngươi cũng biết ta chỉ là một bộ phận của chương trình, mà quy tắc đầu tiên và cũng là tối thượng nhất của chương trình là Thiên Đạo Nhân phải quy vị. Còn không thì việc gì cũng miễn bàn!Đấy là điều ta không thể đổi thay!”

Đại sứ giả phản bác lại: “Nên ngươi thà hi sinh cả người phụ nữ của tên họ Sở kia vẫn phải nhất thiết cho Thiên Đạo Nhân quy vị? ”

Tên người trong gương cảnh giác hỏi lại: “Ta không hiểu ý ngươi?”

Đại sứ giả lạnh nhạt như đang kể chuyện của người khác: “Mười phút trước Hỏa tộc đã cho người đến dùng ba ứng viên của chúng để đổi lấy một cô gái. Ta nghĩ mãi không thông là do đâu mà bọn Hỏa tộc thô lỗ vô trí đấy lại chịu bỏ ba tên ứng viên đã đến tay mà chỉ cần một cô gái? Ngươi biết vì sao không?”

Tên người trong gương này tuy có thể giám sát nhất cử nhất động của khu Hoàng Sơn này, nhưng có hai nơi là nó đành bó tay chịu trận. Một là đại điện thành Liệt Hỏa, hai là nơi đây.

Trong ánh mắt đại sứ giả ánh lện vẻ mỉa mai nói: “Nói thử xem, tên Sở Vân Thăng đó có phải đầu hàng Hỏa tộc rồi không? Ta nghĩ có khả năng này. Bọn man rợ Hỏa tộc kia sao lại có thể vì một cô gái mà bất chấp tất cả?”

Người trong gương cũng cười huề: “Ngươi rất thông minh, nhưng nếu ngươi đã đoán được hết, hà tất còn phải hỏi ta?”

Đại sứ giả nghe thế nhảy dựng lên: “Hắn thật sự đã quy thuận Hỏa tộc!?”

Người trong gương khẽ lắc đầu nói: “Điều ta biết không nhiều, nhưng hắn giờ quả thật đang đi chung bọn Hỏa tộc, hơn nữa còn rất được sự tín nhiệm của chúng…”

“Không thể nào! Bao nhiêu nội gián ta đặt trong thành Liệt Hỏa mà vẫn chưa một ai từng gặp Sở Vân Thăng!”

Một chốc ả hình như đã hiểu ra điều chi, ngồi phịch xuống nói: “Ta biết rồi! Hắn chính là Viên Tuyết Hồng, đúng không?”

Người trong gương vẻ bái phục thừa nhận: “Băng tộc ngoài đa nghi, còn có trí tuệ hơn người quả thật danh bất hư truyền! Chỉ hai chữ ‘tín nhiệm’ đã có thể đoán ra thân phận của hắn.”

Tuyết Băng sứ giả nghi hoặc nhìn đội trưởng của mình, cô đưa ra một câu hỏi quan trọng mà hai người còn lại không biết trả lời thế nào: “Sao hắn lại đi quy thuận bọn Hỏa tộc man rợ? Những gì Hỏa tộc có thể cho hắn, chứng ta cũng có thể! Hơn nữa đại đội trưởng từng nói hắn là một người không tồi, lại có thù với Hỏa tộc, vì sao lại cam tâm tình nguyện nhập bọn với chúng!? Hơn nữa, cô gái hắn cần trong tay chúng ta, sao hắn không trực tiếp quy thuận chúng ta cho gọn?”

Không khí trong phòng bỗng chốc lặng tanh. Một lúc sau, đại sứ giả mới lên tiếng: “Nhất định còn có lý do mà chúng ta không biết được. Hắn là ai không quan trọng. Hắn chỉ là một người tầm thường, sau này không biết trúng phải mánh gì mà có được văn minh Phù Triện. Cái chúng ta cần là Phù Triện, chứ không phải là con người hắn!”

Tuyết Băng sứ giả à lên một tiếng như thể “bây giờ thì ta đã hiểu” lại nói thêm: “Vậy chúng ta có đổi cô gái đó với hắn không?”

Đại sứ giả quay sang người trong gương hỏi ý: “Vậy ý ngươi thì sao?”

Tên trong gương đang quay lại tất cả các ký ức của mình. Rốt cuộc tên Sở Vân Thăng này đã phát hiện ra sơ hở từ lúc nào để mà trong lúc thời khắc quan trọng này lại đi phá hoại đại sự của nó. Nhưng không chối cãi được, tên họ Sở này chắc chắn biết được sự kiện chín chết một sống, nếu không hắn đã không phải vội vã đến thành Thôi Tuyết đòi đổi người.

Đối với chương trình mà nói, vấn đề này lại bỗng chốc trở nên đơn giản. Lựa chọn tối ưu là giữ được con mồi càng to béo càng tốt, nên tên trong gương không chút do dự đáp: “Đổi! Một đổi ba vì sao lại không đổi. Tên tiểu tử này xem chừng giờ cũng không còn muốn phối hợp chúng ta nữa! ”

Đại sứ giả tiếp tục nói móc tên trong gương: “Đa Năng có ngươi thật đáng thương, cứ cho rằng mình thông minh, kết quả chả khác nào tự đem đá đến ném chân mình…”

Tên trong gương hoàn toàn vô cảm nói: “Ngươi không phải mỉa mai ta, chương trình lúc trước đã chọn cô gái đó thì ta đã sớm đoán được sớm muộn gì cũng gây thù với tên tiểu tử ấy, nên ngay từ đầu ta đã không hề có ý định lôi kéo hắn về phe mình để lấy Phù Triện.Hiện nay nếu hắn đã quy thuận Hỏa tộc, sức mạnh đơn độc của cô hay của ta cũng không thể đánh bại được tổ hợp của hắn cùng Hỏa tộc, nên chúng ta nhất định phái hợp tác mới mong bắt được tên tiểu tử ấy!”

Đại sứ giả trầm ngâm một hồi đáp: “Chưa chắc, người trong tay ta, ngươi không thể lũng loạn, nhưng ta lại có thể thử sức xem!”

Người trong gương tự tin đáp: “Ngươi sẽ phải đến tìm ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.