Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 265: Hư Bột Hư Đường




“Cụ ơi, đây là lễ vật vãn bối ta kính biếu cụ, cụ xem có vừa ý không?” Tào Chánh Nghĩa đẩy nhẹ cô gái về hướng Vân Thăng.

Vân Thăng vẫn chưa hiểu, rõ rằng mặt mũi ngoại hình là một lão già, vì sao cứ chốc chốc lại có người tặng hắn phụ nữ. Thế nào hắn cũng chỉ nghĩ ra được một nguyên nhân duy nhất – sắp xếp con cờ bên hắn.

Như Tiểu Chân, rõ ràng là người của phe Lôi Minh.

Giờ đây cả Tào Chánh Nghĩa cũng thế, chỉ là gã không phải chịu sự chỉ bảo của Lôi Minh, gã vẫn chưa đến cấp bậc đó. Khả năng lớn nhất, chỉ là gã muốn gắn một con cờ vào bên cạnh Vân Thăng. Như thái giám bên cạnh hoàng đế cổ đại, luôn có đại thần và bọn chúng luôn tìm cách tìm hiểu hỉ nộ ái ưu của vua.

“khá xinh, cứ để ở đây.”Vân Thăng không từ chối như trước một cách lạ thường.

Hắn cũng nghĩ thông, muốn tiếp tục ở tòa thành này. Nếu hắn vẫn cứ cự tuyệt việc này sẽ tiếp tục có người muốn nịnh bợ hắn mà đưa phụ nữ đến. Đến lúc ấy, chỉ sợ bị phiền chết.

Để cuối cùng phải nhận một ả phụ nữ do Lôi Minh an bài, chi bằng bây giờ nhận người của Tào Chánh Nghĩa làm bia đỡ đạn cho xong.

Huống hồ, hắn thật sự cần người hầu cơm hầu nước. Ngày nay trong thành Liệt Hỏa này, khác với nơi núi rừng hoang vu, hay cự phần hang ổ trùng tử, có thể sống bằng thức ăn dự trữ trong Vật Nạp phù. Nhưng ở đây, hiện tượng tự cung tự cấp này của hắn chỉ sợ sẽ gây sự nghi hoặc, để tránh rắc rối sau này, và cũng để tiết kiệm thức ăn của riêng mình, tốt nhất hãy sử dụng thức ăn của thành Liệt Hỏa.

Mà hắn lại không muốn nhờ Tiểu Chân, xem ra gã Tào Chánh Nghĩa này đã “suy nghĩ chu toàn”.

Thấy Vân Thăng hoàn toàn không có ý định từ chối, lòng gã Tào Chánh Nghĩa lại bắt đầu lâng đâng như vòm mây lơ lửng trên không, nhẹ nhàng và phiêu diêu, bỗng chốc cảm thấy mình bắt đầu trở thành người của ngài quản sự.

“Cụ ơi, ngài cứ lo việc ngài, tiểu nhân không phiền ngài nữa, giờ tiểu nhân sẽ đi tìm người cho ngài ngay.” Gã lễ phép cúi chào, hưng phấn vươn bước rộng bắt đầu hành trình tìm người.

“Ngươi tên gì?” Vân Thăng thấy cô gái cúi mặt xuống nhìn chằm chằm vào gói bánh của hắn, hắn đưa thẳng đến trước mặt cô và nói.

“Đào..Đào Thuyền.” Cô gái sợ hãi trả lời, hai tay cô đan chéo chặt nhau không dám đưa tay lấy gói bánh trước mặt.

“Vậy ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Đào vậy. Về sau ngươi sẽ phụ trách việc bưng nước đưa cơm và giặt quần áo, nếu không có dặn dò của ta, ngươi được tùy tiện đi vào phòng của ta.” Hắn đã bận cả sáng nay, giờ cũng không còn sức lực nói nhiều, hắn giơ tay chỉ chỉ gói bánh nói: “Phần bánh còn dư ngươi cứ lấy mà ăn. Còn nữa, nếu ngươi có người thân trong thành, có thể đón đến đại sảnh mà ở.”

“Không…không còn ai.” Đào Thuyền lập tức hoảng hốt theo phản xạ có điều kiện liền liền nói không, thậm chí mắt cô không giấu nổi vẻ sợ hãi.

“Về sau hẳn nói vậy.” Hắn chẳng qua muốn thử xem, chắc hẳn Táo Chánh Nghĩa đã an bài từ sớm. Hắn mặc kệ và tiếp tục nói: “Ra ngoài ăn đi, ăn xong gọi Tiểu Chân qua gặp ta, ta có việc tìm cô ta.”

Đào Thuyền vâng lời nhanh chóng tay cầm gói bánh, chạy vội ra phòng.

Vân Thăng kiểm tra tình hình phân thân kia, mọi việc bình thường. Việc ứng cử viên đã có bọn Edgar đi lo, tạm thời hắn không phải nghĩ ngợi. Độc tố thuốc mê cũng có Laura bắt đầu nghiên cứu, hắn cũng chưa phải lo nghĩ.

Mọi việc đều xong, giao Tiểu Chân gặp tên mập ấy lấy lại súng Liệt Diệm nữa, hắn đã có thể yên tâm lo việc tu luyện. Ngoài ra, hắn còn phải rút thời gian về khu dịch thể một chuyến. Trùng tử tên áo choàng giết đã xác chất thành đống. Tuy đã qua một đêm, nhưng nguyên khí vẫn chưa tiêu tan hết, hắn không thể để phí nguyên khí. Hai nữa là giáp xác, thịt da đều là nguyên liệu chính để làm chiến giáp và thức ăn của hắn.

Nghỉ ngơi gần một giờ đồng hồ, Vân Thăng vẫn chưa thấy Tiểu Chân đi đến. Đoán chắc tên lão tam ấy cũng chả phải tay vừa, đồ đã vào tay gã, sớm muộn gì cũng chả sao, hắn đố chúng đủ gan không trả về đây.

Thế là hắn quyết định khoát áo choàng lên một mình rời thành về khu dịch thể.

Vừa vào khu dịch thể, xa a Vân Thăng đã thấy một bóng trắng. Hắn vội vàng nằm sát dưới đất sau những quả cầu dịch thể.

Một cô gái bạch y phơi phới nhanh chóng chui vào cự phần có ấu thể Cẩm Thạch. Ngay lập tức, hắn cảm nhận được sự dị thường từ Cẩm Thạch, đang muốn hành động mà bị Vân Thăng cản lại, mệnh lệnh cho nó trốn đi.

Giây tiếp theo, Vân Thăng mới nhận ra, sức mạnh của Cẩm Thạch đã tăng lên nhiều. Trước đây khi tên áo choàng đi vào cự phần, nó căn bản không phát hiện, mà giờ đây, lại có thể phát hiện ra ả áo trắng này. Biến đổi vô cùng rõ ràng.

Người có thể tự do ra vào khu vực này, ngoài Vân Thăng và tên áo choàng, thì chỉ có mỗi cô gái áo trắng Băng tộc này.

Theo suy luân logic, tên áo choàng đến đây liều thương, ả áo trắng này cũng có trí tuệ tương đương chắc cũng sẽ nghĩ ra. Mục đích bóng trắng ấy đến đây đã quá rõ.

Vân Thăng không dám đến quá gần ả, hắn vừa trải qua một cuộc đại chiến sinh tử với tên áo choàng, bay giờ nếu sống mái với ả áo trắng, căn bản lực bất tòng tâm. Tuy hắn nói thể, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.

Ả áo trắng đi đến cự phần sau cùng, và ở lại một thời gian hẳn đi ra. Nhìn hàng loạt xác chết chất đóng của bọn trùng tử được “bài tiết” ra ngoài cự phần đang quay quanh bên ngoài, ả có vẻ bỡ ngỡ, ngớ quanh quẩn bốn phía liền nhanh chóng rời khu dịch thể.

“Khốn nạn, xem chỗ này của lão tử là nhà thuốc ư?”Hắn chửi thầm, trong lòng cực không vui. Đợi ả chạy xa, mới bắt đầu thu dọn xác trùng tử.

Từng lá Nhiếp Viễn phù được nạp đầy năng lượng một cách kỳ ảo, cả giáp xác thịt trùng tử đều được cất vào lá Vật Nạp phù mới.

“Phải nghĩ cách để ngăn ả áo trắng đến lại đến trộm đồ.” Vân Thăng sau khi thu dọn xác Kim Giáp trùng cuối cùng bắt đầu ngẫm nghĩ trong lòng.

Vũ lực khẳng định không được, trừ khi hắn và cự phần đều đã hồi phục, với lại có đối phó cũng chỉ một ả áo trắng, chứ không được tính vật thể bay.

Điều kiện khắc nghiệt thế, nghĩ nghĩ cũng thiếu thực tế.

Võ không được thì văn, Vân Thăng đã xem từng con trùng tử từng giọt dịch thể trong khu vực dịch thể là tài sản của mình.

Khi vào cự phần của Cẩm Thạch, Vân Thăng trực tiếp thao túng cự phần toàn tâm toàn sức đoạt lấy lực lượng ngầm của hai cự phần còn lại, vừa dự định sau này mỗi ngày rút dịch thể thôi sinh trong ba cự phần ra sớm hơn để phòng bị “trộm”.

Hắn lập tức ngồi trên cái bụt mà chuẩn bị sẵn trước, dùng dịch thể thôi sinh của Cẩm Thạch tu luyện. Sức mạnh, chỉ cần sức mạnh càng lớn mạnh mới có thể để hắn không phải sở hãi.

“Đại ca, lão già ấy để Tiểu Chân qua đòi súng, chúng ta có nên trả không?” lão tam hỏi.

“Lão nhị, hắn nói súng ấy do ngài sứ giả chế tạo, ngươi thấy thật hư thế nào?”

“Không giống, chúng ta theo ngài sứ giả bao lâu nay, chưa từng thấy ngài xài vũ khí, khả năng đó không lớn.” Lão nhị lắc đầu phủ nhận.

Lôi Minh thở dài nói: “Ta cũng nghĩ thế, rõ ràng lão đang muốn dùng tên ngài sứ giả đây để đòi súng. Một là đòi món bảo bối, hai nữa là muốn thử thái độ của chúng ta. Lợi hại! Nhất điểu xạ song điêu. Nếu chúng ta giao, sau này cũng khó mà ngẩng đầu lên. Còn không giao, hắn có thể thừa cơ tấu với ngài sứ giả. Lão nhị, ngươi nói sao lão này có gan to thế, dám tùy ý giả truyền việc ngài sứ giả.”

“Chủ yếu là ỷ đắc sủng của ngài sứ giả, mà gan càng ngày càng to. Lão tam, súng này uy lực thế nào?” La Hằng Thâm cười mỉa, tiếp đến giọng quan tâm hỏi.

“Đại ca, nhị ca, súng này quả thật thần kỳ. Không tin, các huynh cứ thử. Không những người thường có thể dùng, hơn nữa sức công kích không thua của một Thiên Hành Giả bình thường. Hơn nữa, quan trọng hơn là, các huynh đoán xem, khi đệ thử truyền hỏa nguyên khí vào, uy lực của nó tăng lên hẳn. Lúc ấy đệ vẫn chưa biết, lúc thử súng còn đả thương hai người cùng thử.” Phù Hán Bưu kích động nói, tay bất giác lại rờ rẫm khắp súng như đang rờ một người phụ nữ.

“Nếu như thế, càng không thể trả lão.” La Hằng Thâm chau mày.

“Chưa chắc phải trả, để ta đi tìm ngài sứ giả dò hỏi tình hình xem. Ta cho người điều tra bối cảnh của tên da đen. Bây giờ không phải vấn đề súng nữa. Súng có tốt đến đâu cũng chỉ là một loài công cụ. Lão già này tuyệt không phải tay vừa, dã tâm không nhỏ. Nếu hết cách đành phải ám hành…” Lôi Mi nh đưa tay làm động tác rờ cổ. Đối với bất kỳ đối thủ nào uy hiếp đến địa vị thành chủ, hắn vốn thà giết lầm.

Vân Thăng không ngờ tên Lôi Minh lại nghĩ sự nghiệp thành phức tạp như thế. Trong cự phần, sau khi tiêu thụ hết dịch thể thôi sinh, hồi phục phần nào vết thương, hắn không lập tức quay lại thành Liệt Hỏa mà trực tiếp đi đến ngoại thành Thôi Tuyết.

Hắn nhớ ở ngoài đấy có lão ứng viên già gần chết đói, giờ phải nhanh chóng đưa lão về thành Liệt Hỏa.

Tuy nhiên, khi đến túp lều tạm, phát hiện ra người đã không còn.

Tìm Tam Phát Tử mà hắn đã ủy thác, mới biết hóa ra trước đấy không lâu, thành Thôi Tuyế chuyên môn phái một đội binh mã đến mang Chân Hữu Tài vào thành.

Trong lòng hắn khựng lại, bạch y Băng tộc này sao lại nhanh chóng phát hiện ra thêm một người ứng viên nữa?

Trừ khi có ai đã nói cho chúng nghe.

Trong đầu hắn lập tức lóe lên một ý nghĩ đáng sợ, tên người trong người đã câu hợp với ả áo trắng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.