Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 251: Kẻ Đánh Lén




“Không sai.”

Trình độ mô phỏng của nhân vật người trông gương cực cao,miễn cưỡng có thể nhìn thấy mặt tia lo lắng trên mặt nó. Chằng mấy chốc nó lại tiếp: “Việc này không thể chừng chừ được nữa, nhất định phải tìm phương án mới bảo vệ các ứng viên.”

Tiếp theo, nó đột ngột đổi thành bộ mặt “cao ngạo”: “Chỉ cần Thiên Đạo Nhân quy vị, những tên dị tộc này căn bản chẳng đáng chú tâm.”

“Vậy nhanh chống quy vị thôi, cứ do dự không quyết thế để làm gì?” Hắn không hiểu được cái chương trình quái quỷ này rốt cục vì gì mà cứ do dự không quyết.

“Còn cần thời gian để đối chiếu gien khâu cuối, ngoài ra quy vị cần một lượng năng lượng nguyên hình sung túc…” Nó lắc đầu ậm ừ nói.

“Hi vọng các ngươi sẽ sớm chọn lựa. Tình hình bây giờ hỏa cấp, theo cách nói của ngươi một phần ứng viên đã bại lộ , ta không đủ bản lãnh đồng thời quyết đấu với hai tên dị tộc . Nếu cứ kéo dài mãi, ta e không thể bảo đảm được an toàn họ, sẽ có người phải chết…Thôi, ngươi đưa ta ra ngoài vậy. ” Hắn nói ngay trọng điểm. Chiến hỏa bên ngoài đang ác liệt, bổn thể đang rất nguy hiểm, hắn cũng không dám ở lại lâu.

Sau khi xác định được vị trí Đàm Ngưng, tuy vẫn chưa tìm được Edgar, nhưng tin chắc chỉ tìm được Đàm Ngưng, sớm muộn cũng tìm ra hắn. Vấn đề là Đàm Ngưng đang bị nhốt ngay trong giữa trung tâm thành.

Từ Thần Vực đi ra, đẩy xác chết ngụy trang trên người mình ra, hắn cầm chặt súng Lãnh Đông trong tay, mon men theo kiến trúc bao bọc bên ngoài đi đến khu nhà to chính diện.

Tại đấy Thiên Hành Giả áo đỏ đang điên cuồng phá cửa, có chết cũng không chùn bước.

Ở giữa không, dị tộc của hai bên cũng đang thời giao chiến ác liệt.

Tên áo choàng có phần nhỉnh hơn. Dù hắn có hoài nghi tên này đã vào Thần Vực lấy món bảo bối lợi hại nào mà được vậy, nhưng người trần mắt thịt như hắn cũng chưa nhìn ra được chi.

Sau khi đặt súng sẵn sàng, thông qua thiết bị nhòm, miệng súng đã nhắm thẳng vào người một tên Thiên Hành Giả. Không phải bàn cãi, nếu xét về độ hung hẵn giữa hai phi dị tộc hay lợi ích trước mắt cho hắn, việc giúp phe thành Thôi Tuyết đánh đuổi cường địch vẫn là lựa chọn tốt nhất bây giờ.

Bầu trời đen ngòm như lọ nhòi, bóng tối đè nặng lên hơi thở mỗi người nặng trĩu.

Duy chỉ khu vực trung tâm thành Thôi Tuyết này, quang hỏa thông thiên lúc mờ lúc tỏa, tiếng đánh giết vẫn không dứt.

Dãy nhà bao bọc bên ngoài tòa nhà trung tâm này lúc này đã trở thành nơi ẩn mình tốt nhất của hắn, với công việc mà hắn thích nhất – tập kích!

Tút.

Một tiếng súng đạn yếu ớt kèm theo là một đường dây dài màu trắng gần như trong suốt lặng lẽ nhưng thần tốc phóng vào chiến trận hỗn tạp.

Á …Crắt.

Mục tiêu đã bị đông lạnh.

Hắn thầm rú lên sung sướng, thân hình nằm sát đất vẫn không dám động đậy. Tuy hắn chưa được trải qua tập huấn quân sự chính quy, nhưng ít nhất hắn cũng từng được xem điện ảnh về chiến tranh. Thêm vào những tai họa bản thân từng trải, hắn biết rõ lúc vừa đánh trúng mục tiêu sẽ là lúc dễ bị lộ tông tích nhất,áng binh bất động là kế sách hợp lý nhất.

Có điều việc hắn lo lắng là dư thừa, xung quanh lâu đài trung tâm đang hỗn chiến, mà hắn đã điều tiết súng xuống mức độ thấp nhất khiến đường bắn gần như trong suốt, căn bản không ai để ý đến phát súng này, cùng lắm nghĩ do bọn thành Thôi Tuyết phản công.

Hắn ngồi đếm thời gian, khoảng chừng ba phút qua đi, thấy không động tĩnh, hắn lại tiếp tục điều chỉnh súng nhắm vào Thiên Hành Giả áo đỏ kế tiếp.

Các hắn lo lắng không phải là sợ bọn đồng loại phía dưới phát hiện, hắn chỉ sợ nhất dị tộc hai bên cùng phát hiện ra, hậu quả lúc ấy hắn thật sự không dám nghĩ đến.

Tút…tút…tút…

Phát liền vài súng, hắn núp rất kỹ, và chuyên tìm kẻ yếu nhất tại nơi chiến đấu ác liệt nhất ra tay.Hắn nghĩ ít nhất phải sử bớt lực lượng của bọn thành Liệt Hỏa. Lực lượng ít, tự nhiên sẽ bớt khí thế thôi. Đã ít lực lượng, lại đi tấn công nhà người khác, như thế coi như đã bại một nữa.

Sau khi phát vài súng, hắn lập tức mon men đổi vị trí.

Sau khi Vân Thăng lén lút gia nhập, một tên Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa bị đóng băng, tình hình thế trận bắt đầu có sự thay đổi kỳ diệu…

“Thành chủ là Tình Thư… tiễn thuật lợi hại quá!” Tư Hạnh một trong ngũ đại thủ lĩnh hoảng hồn nhìn Hứa Tình Thư ở một góc nóc nhà.

Vừa nãy khi đang chiến đấu với một Thiên Hành Giả khá mạnh của đối phương, không ngờ một thuộc hạ bị trúng phải nội công dư âm tên sứ giả Liệt Hỏa mà bị đánh bật. Vì thế mà để tên Thiên Hành Giả khác của đối phương thừa cơ định đâm vào lưng ả, may thay!

“Không phải ả!” Khác với cung cách õng ẹo mọi ngày, thành chủ Thôi Tuyết khẽ chau cặp mày liễu đẩy nhẹ cái xác bị đóng băng của tên Thiên Hành Giả định đánh lén ấy khắng định.

“Vậy còn ai…?” Tư Hạnh nghi hoặc. Cao thủ bên ta đã toàn bộ xuất động, đâu còn ai vào đây!

Tình thế không cho phép ả nghĩ nhiều, một Thiên Hành Giả khác lại xông lên tử chiến với ả.

Còn ai vào đây? Thành chủ Thôi Tuyết bỗng nhếch miệng cười. Ả không cần phải quan tâm ai đã ra tay chi viện, vì hình như Lôi Minh thành chủ Liệt Hỏa cũng phát hiện dị thường và cho người truy tìm.

Từ lúc giao chiến đến giờ, ả chỉ muốn giữ chân tên thành chủ mưu trí không thua gì mình, còn hắn thì lại cứ muốn thoát khỏi cô, tăng tốc giết hại Thiên Hành Giả thành Thôi Tuyết.

Trò trẻ con này không phải ả không hiểu, mà do Lôi Minh thuộc Thiên Hành Giả Hỏa năng, năng lực công kích của hắn nhỉnh hơn. Nếu so về khả năng giết người, tốc độ của ả vẫn thua. Có lẽ vì thế, hắn không muốn giao đấu mất thời gian với ả - mà muốn đánh nhanh thắng nhanh.

Ả tự cho mình thông minh tuyệt đỉnh, dù Lôi Minh như thế, ả vẫn tìm đủ mọi cách nhử hắn giao đấu. Năng lực công kích không bằng, nhưng năng lực phòng ngư, ả ăn đứt!

Bây giờ có một cơ hội tốt hơn. Lôi Minh bị ả giữ chân lại. Hắn giờ phải cho người đi giết kẻ chi viện cho thành Thôi Tuyết trong nhà. Nếu bọn kia không giết nước, hắn chỉ có nước đích thân đi. Vì cứ kéo dài tình hình này, e rằng ưu thế sẽ thuộc về thành Thôi Tuyết.

Vì vậy, dù sao đi chăng nữa, ả phải đích thân đi bảo vệ tên đánh lén này.

……

Ả vừa tiếp tục chiến đấu với Lôi Minh vừa chặt chẽ quan sát bọn Thiên Hành Giả Liệt Hỏa xâm nhập vào dãy nhà ngoài. Vài phút sau, các pha đánh lén vẫn tiếp diễn, người thành Liệt Hỏa thì không còn ai đi trở lại.

Giải quyết nhanh thế ư? Dẫu là người hay gặp cao thủ như ả cũng không kiềm được nỗi kinh ngạc.

Từ tình trạng đóng băng mà không chết của các Thiên Hành Giả, xem ra nội công của tên đánh lén này không bằng cả Hứa Tình Thư, chỉ có khả năng đóng băng này tương đối nổi trội. Xem ra tên này mãi đánh lén không dám ló mặt có thể do thực lực không thật sự mạnh lắm, có chăng chỉ là khả năng đóng băng người khác đặc thù này.

Lôi Minh vừa phái một nhóm ba Thiên Hành Giả đi vào.Chúng đều có chuẩn bị sẵn, tên đánh lén chưa chắc đã đóng băng được họ hết, không ngờ hắn lại có thể lành lặn mà phát súng tiếp…

Lúc này, Lôi Minh nhảy sang một bên thét lớn, lại phái tiếp năm tên vào. Trong đó có một tên thuộc cấp độ thủ lĩnh dạng Hứa Tình Thư.

Cặp mắt hớp hồn của ả liếc nhẹ về hướng kẻ đánh lén, miệng nở một nụ cười ma mị. Ả không định vào cứu tên đấy, ả cũng muốn biết thực lực của kẻ đó đến đâu.

Nguyên nhân nữa là ả cũng chưa rảnh để vào, Lôi Minh vẫn đang đứng trước mặt rành rành!

Nhưng, điều quái dị là một chốc sau, trong nhà bỗng vang lên tiếng giao chiến kịch liệt.

Pằng!

Tường nhà bị một sức mạnh mãnh liệt xé toạt, tên thủ lĩnh ấy mặt mày kinh hoảng, bị đánh bay ra, chỉ kịp rên rỉ một tiếng dưới đất rồi chết.

Phen này, không chỉ Lôi Minh, cả bản thân ả cũng sửng sốt. Ả có thể khẳng định, trong thành Thôi Tuyết này, những Thiên Hành Giả ả biết tuyệt đối không có người như vậy!

Xoẹt một tiếng, bóng hình Lôi Minh đã biến mất.

Thật ra Vân Thăng không hề muốn chém giết với bọn người mò đến, như thế chỉ càng tăng nguy cơ bị bại lộ. Nói sao thì nói, tình hình bên ngoài quả thật kỳ quái. Bọn thành Thôi Tuyết ở phía dưới đã dần chiếm ưu thế, nhưng hai tên dị tộc trên không, ả áo trắng lại dần không địch lại nổi tên người áo choàng cổ quái.

Một khi ả áo trắng bị bại, với năng lực mạnh mẽ của tên áo choàng, cả bọn Thiên Hành Giả thành Thôi Tuyết có cộng thêm hắn đi chăng nữa cũng không địch lại nổi hắn. Hắn nghĩ một mình hắn địch một tên dị tộc thông thường miễn cưỡng còn được. Nếu là tên áo choàng có thể tránh được vật thể bay và đại bại ả áo trắng thì quả là khó nói! Trừ khi là trong khu vực dịch thể, tại đấy hắn có ưu thế vô cùng vô tận.

Cho nên hắn phải nhanh chóng giúp Thiên Hành Giả thành Thôi Tuyết giải quyết nguy cơ dưới mặt đất. Sau đó để chúng còn tiếp tay cho trận chiến trên không. Đợi bọn chúng nhập thần xâu xé, hắn còn thừa cơ dẫn người trốn thoát chứ!

Sau một hồi bắn “súng đen”, hắn cũng phần nào hiểu được thực lực của bọn Thiên Hành Giả phụ cận lâu đài ở giữa. Ví dụ như một nam một nữ đang xông đến lúc này, thực lực có lẽ là mạnh nhất trong số mọi người.

Một trước một sau, chúng đã phóng đến. Tuy tốc độ không bằng lúc hắn vũ trang toàn thân, nhưng chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt này cũng không phải hạng xoàng.

Giờ này, hắn còn men theo nhà vòng mà đi, chỉ sợ ngược chiều kim đồng hồ sẽ gặp tên nam Thiên Hành Giả, thuận chiều kim đồng hồ lại gặp tên nữ Thiên Hành Giả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.